Tại sao Lê Thiên Thần lại ở chỗ này? Bình An kinh ngạc nhìn người đàn
ông ngồi ở ghế sa lon đối diện bàn làm việc đang nghiêng tai lắng nghe
Phương Hữu Lợi nói chuyện. Hôm nay cô mới hiểu rõ được về các sự thật
kiếp trước đã bị cô bỏ qua, đột nhiên nhìn thấy Lê Thiên Thần, tâm tình
lập tức bị đả kích không nhỏ, nếu như không phải còn có một tia lý trí,
cô cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Phương Hữu Lợi thấy con gái tới, đang nói cười nói vui vẻ cùng Lê Thiên
Thần liền dừng lại, cười kéo Bình An ngồi vào bên cạnh ông.
“Bình An.” Lê Thiên Thần có chút kích động đứng lên, đáy mắt tràn đầy vui sướng.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Bình An ngồi xuống bên cạnh Phương Hữu Lợi,
thái độ hoàn toàn trái ngược với sự thiết tha của Lê Thiên Thần, đưa mắt lãnh đạm nhìn anh ta.
“Nghe nói Chú Phương vào bệnh viện, anh lo quá nên muốn tự mình tới xem
một chút, thật may là chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.” Lê Thiên Thần dường
như không hề nhận thấy được sự lạnh lùng của Bình An, nụ cười vẫn dịu
dàng như nước.
“Chi nhánh công ty rảnh rỗi vậy à, một Tổng Giám Đốc như anh mà còn có
thời gian đi khắp nơi?” Bình An nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái,
hỏi có chút châm chọc.
Lê Thiên Thần ngẩn ra, anh ta không ngờ Bình An sẽ nói chuyện một cách
chua ngoa như vậy, “Anh cũng có chút công chuyện phải làm ở đây.”
Bình An cười cười, tại sao Lê Thiên Thần lại đột nhiên đến Thành phố G
cô là người rõ ràng nhất, nhất định là ở Thành phố S đã gặp phải vấn đề
khó khăn gì đó không cách nào giải quyết được nên mới muốn đến tìm cô
giúp một tay, chẳng qua là lấy cớ tới thăm ba mà thôi.
Đã từng, sự ngây thơ ngu ngốc của cô đã tạo nên thành công cho Lê Thiên
Thần, con người ta chỉ có thể ngu xuẩn một lần, cô sẽ không để cho Lê
Thiên Thần có cơ hội lợi dụng cô lần thứ hai.
“Ba à, sáng nay con đến lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe. Bác sỹ Trần nói
thân thể của ba rất tốt, nhưng mà ba phải chú ý vận động nhiều, không
thể uống rượu, hút thuốc lá ít một chút.” Bình An không muốn nói thêm gì với Lê Thiên Thần, trực tiếp coi anh ta như vật trong suốt, quay sang
nói với Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi cười nói, “Ba đã nói với con rồi, thân thể của ba rất khỏe mạnh, mà con còn chưa tin.”
Bình An le lưỡi, tựa đầu vào vai Phương Hữu Lợi, “Con quan tâm ba mà.”
“Thiên Thần, con cũng thấy đó, thân thể của chú rất tốt, không cần phải
lo lắng.” Phương Hữu Lợi nhìn về phía Lê Thiên Thần, ôn hòa nói.
“Tại con quá khẩn trương, không gọi điện thoại hỏi rõ ràng trước mà đã
chạy về. Chủ Tịch, con lập tức trở về Thành phố S ngay.” Lê Thiên Thần
cúi đầu, ra vẻ nghiêm túc nhận sai.
Phương Hữu Lợi nói, “Con tự mình về một chuyến cũng tốt, bản kế hoạch
con đưa cho chú lần trước, chú đang định tìm thời gian để bàn cặn kẽ với con đây.”
“Vâng.” Lê Thiên Thần mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Bình An xì mũi coi thường thái độ này của hắn, thành công nhất của Lê
Thiên Thần ở Thành phố S cũng chỉ có hai công trình lớn, một trong đó
còn phải thông qua giúp đỡ của cô mới thuận lợi hoàn thành, hiện tại cô
không đến Thành phố S giúp hắn khơi thông các quan hệ, cô không tin hắn
còn có thể một bước lên mây giống như kiếp trước.
“Ba, anh Hồng đâu ạ?” Bình An còn muốn tìm Hồng Dịch Vũ hỏi một chuyện.
“Ba để cậu ấy xử lý chuyện Thành phố J bên kia rồi, con tìm cậu ấy có chuyện gì sao?” Phương Hữu Lợi hỏi.
Bình An nói, “Dạ, có chút việc muốn hỏi anh ấy.”
“Lát nữa cậu ấy sẽ về.” Phương Hữu Lợi nói. “Đúng rồi, tối nay nếu rảnh, con theo ba đi tham gia dạ tiệc từ thiện đi. Dạ tiệc này do bác Hứa tổ
chức, đa số người trong giới doanh nghiệp sẽ tham gia, con đi làm quen
thêm nhiều bạn mới cũng tốt.”
“Dạ, tối nay con sẽ chuẩn bị một chút.” Rốt cuộc ba đã để cho cô từ từ
dung nhập vào vòng quay của giới thương nghiệp rồi sao? Bình An mừng rỡ
nghĩ, nhất thời quên mất hồi sáng Nghiêm Túc cũng đã mời cô đi tham gia
dạ tiệc từ thiện, hoàn toàn không nghĩ rằng có thể là cùng một buổi dạ
hội.
Lê Thiên Thần nghe được lời này của Phương Hữu Lợi thì trong lòng âm
thầm lấy làm kinh hãi. Anh ta đi theo bên cạnh Phương Hữu Lợi nhiều năm
như vậy nên rất rõ ràng mức độ bảo vệ của Phương Hữu Lợi đối với Bình
An. Bình An gần như là lớn lên trong Tháp ngà, Phương Hữu Lợi chưa bao
giờ hy vọng con gái của mình tiếp xúc với hắc ám trên phương diện làm
ăn, chớ nói chi là sẽ giới thiệu nhân sĩ giới thương nghiệp cho Bình An
biết.
Anh ta mới rời khỏi Thành phố G nửa năm, sao Phương Hữu Lợi lại thay đổi lớn như vậy, mà ngay cả Bình An vốn trước đây chẳng hề quan tâm hứng
thú gì tới chuyện công ty giờ hình như cũng bắt đầu thay đổi, dường như
đang bắt đầu tiếp xúc với chuyện kinh doanh rồi.
Trong lòng Lê Thiên Thần cảm thấy giật mình kinh hoảng, tóm lại anh ta đã bỏ sót cái gì?
Nhưng cũng không ai chú ý đến thần sắc biến hóa của Lê Thiên Thần bởi
Hồng Dịch Vũ đã trở lại với sắc mặt nặng nề. Vừa vào cửa thấy Lê Thiên
Thần cũng ở đấy, đáy mắt thoáng qua một kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng
rơi vào trên mặt Bình An, thấy vẻ mặt cô tự nhiên không khác gì thường
ngày thì trong lòng mới buông lỏng một cách lạ thường.
Vẻ biến hóa nhỏ bé trên mặt Hồng Dịch Vũ trừ Lê Thiên Thần đặc biệt chăm chú quan sát anh thì cũng không có ai nhận thấy được.
Phương Hữu Lợi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hồng Dịch Vũ thì chân mày cũng nhíu lại, “Có phải có vấn đề gì không?”
“Nền móng công trình khu biệt thự mới đầu tư bên kia đã xảy ra vấn đề,
có mấy công nhân bị thương vào bệnh viện, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ
ràng lắm, đã kinh động lãnh đạo Thành phố J.” Hồng Dịch Vũ nhỏ giọng
nói.
Phương Hữu Lợi đứng lên, “Ở thôn Hoa Mỹ Tân?” Đó là công trình chính yếu của Phương Thị ở Thành phố J năm nay, tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề gì.
Hồng Dịch Vũ gật đầu một cái.
“Đi, lập tức đi đến Thành phố J ngay.” Phương Hữu Lợi lập tức đứng lên.
“Ba, con cũng đi.” Bình An vội vàng nói. Phòng địa ốc của chi nhánh
Thành phố J mới vừa khai trương, vốn dĩ Phương Thị sẽ trở thành công ty
khai thác địa ốc lớn nhất tại Thành phố J, nhưng chỉ vì ngay trong giai
đoạn đầu thì công trình thôn Hoa Mỹ Tân xuất hiện vấn đề về chất lượng
mà không thể đạt được ý nguyện. Kiếp trước, nguyên nhân cụ thể của
chuyện này bị ém nhẹm, không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là vấn đề
này liên quan tới Phương Hữu Kiệt, thật may là đời này không có Phương
Hữu Kiệt giở trò quỷ, nói không chừng có thể thay đổi kết cục không vui
của kiếp trước.
Phương Hữu Lợi vừa mặc áo khoác vừa nói với Bình An, “Dạ tiệc từ thiện
tối nay không thể vắng mặt, con cùng Thiên Thần đi tham gia thay ba,
Thành phố J bên kia con không cần lo lắng.”
Hồng Dịch Vũ đã nhanh chóng chuẩn bị tư liệu cần dùng, cũng đã thông báo với dàn kỹ sư nhiều kinh nghiệm và Đổng Tư Tiệp bộ phận PR cùng đến
Thành phố J.
Lê Thiên Thần thật ra cũng đã biết động tĩnh gần đây của Tổng Công Ty từ trước, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết chuyện gì, mặt lộ vẻ lo lắng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Công trình bên Thành phố J xảy ra chút vấn đề, tối nay con đi cùng Bình An đến tham gia dạ tiệc từ thiện nhé.” Phương Hữu Lợi dặn dò.
“Dạ, Chú Phương.” Lê Thiên Thần gật đầu đáp ứng, đáy mắt thoáng qua nụ
cười. Lần này anh ta tới Thành phố G trong thời gian cấp bách, đang sợ
không có thời gian thân cận với Bình An, có cơ hội này, anh ta cầu cũng
không được.
Ông Hứa là nhân sĩ nổi tiếng trong nước, là giáo sư tiến sĩ của thành
phố B, có rất nhiều các nhân tài tinh anh xuất sắc của các công ty trong nước đều là học sinh của ông. Sau khi Ông Hứa về hưu, tất cả tinh lực
đều dồn vào việc làm từ thiện, lần này đến Thành phố G tổ chức dạ tiệc
từ thiện thì đa số các ông chủ nổi tiếng trong giới thương nghiệp cũng
sẽ ủng hộ mãnh liệt.
Bình An biết tầm quan trọng của buổi dạ tiệc này, nhưng cô chẳng muốn
xuất hiện trước mặt mọi người cùng Lê Thiên Thần một chút nào.
“Ba...” Cô muốn làm cho Phương Hữu Lợi thay đổi chủ ý, coi như cô không
thể đến Thành phố J thì cũng đừng để cho cô đi cùng Lê Thiên Thần chứ.
“Cứ quyết định thế nhé, ngoan.” Phương Hữu Lợi cười sờ sờ đầu Bình An, cùng Hồng Dịch Vũ xoay người đi ra ngoài.
Bình An dậm chân, trong lòng vô cùng buồn bực.
Lê Thiên Thần cho là vì cô không thể đi Thành phố J nên không vui, cười
khuyên cô, “Chú Phương không để cho em đi theo cũng vì không muốn em bôn ba cực khổ. Hơn nữa, đi Thành phố J không phải đi chơi mà là công trình có vấn đề. Chi bằng em ở lại đây tham gia dạ tiệc còn hay hơn là lặn
lội công trường đó.”
“Tôi biết rõ là không phải đi chơi.” Bình An ngồi trở lại ghế sa lon, tức tối uống một ngụm nước ấm.
“Vậy sao em còn không vui?” Lê Thiên Thần ngồi vào bên cạnh cô, đưa tay muốn sờ tóc của cô.
Bình An đứng dậy né sang bên cạnh tránh tay anh ta, ngồi vào ghế sa lon
đối diện, “Tôi mất hứng không phải bởi vì tôi không thể đi Thành phố J.”
Lê Thiên Thần có chút xấu hổ thu tay lại, khẽ nheo cặp mắt lại nghi hoặc nhìn Bình An. “Bình An, hiện giờ hình như em rất quan tâm đến chuyện
của công ty thì phải.”
“Có vấn đề gì sao?” Bình An nhàn nhạt hỏi.
“Trước giờ em đâu có hỏi đến chuyện công ty, sao giờ lại để ý như vậy?
Không phải em đã nói là ghét nhất giao thiệp với người làm ăn kinh doanh sao?” Lê Thiên Thần thử thăm dò, lòng riêng thì anh ta không hề hy vọng Bình An tiếp xúc chuyện công ty chút nào, tốt nhất vẫn cứ lệ thuộc vào
anh ta giống như trước đây.
Lần này đến Thành phố S anh ta mới thật sự cảm nhận được một điều, nếu
như không có Phương Hữu Lợi và hào quang của Bình An thì thật ra anh ta
cũng không còn gì...
“Trước kia là trước kia, chẳng ai lớn lên mà không thay đổi cả, huống
chi đây là công ty của ba tôi, nếu cái gì tôi cũng không hỏi đến thì coi sao được?” Bình An như cười như không nhìn anh ta, cô muốn xem xem lúc
nào thì anh ta mới tiến vào vấn đề chính.
Mắt Lê Thiên Thần chợt lóe, nói giống như đùa, “Chẳng lẽ về sau em định
sẽ thừa kế Phương Thị, trở thành nữ doanh nhân thành đạt à?”
Bình An cười nhẹ, “Nữ doanh nhân thành đạt thì tôi không dám nghĩ, nhưng chắc chắn sẽ không làm sâu gạo cơm đến há mồm.”
“Đây chẳng phải là chí hướng trước kia của em đó sao?” Lê Thiên Thần
cười nói thế nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng. Anh ta phát hiện mình thật sự càng ngày càng không hiểu Bình An, bắt đầu từ khi nào cô đã
thay đổi và trở nên xa lạ như vậy, không những không lệ thuộc vào anh ta nữa mà thậm chí còn kháng cự mỗi khi anh ta đến gần. Nếu như Bình An
không cần anh ta, cũng không thích anh ta nữa, Phương Hữu Lợi còn có thể coi anh ta như con rể tương lai để chỉ dẫn dìu dắt hay sao?
Trong lòng Lê Thiên Thần đâm ra hốt hoảng, anh ta không muốn đột nhiên
lại trở về hai bàn tay trắng. Bình An là của anh ta, chỉ có thể là của
anh ta.
Bình An hờ hững quét mắt nhìn anh ta một cái, “Anh thật sự rất không hiểu tôi rồi.”
Lê Thiên Thần ngẩn ra, mở miệng còn muốn nói điều gì.
Bình An đã để ly thủy tinh xuống đứng lên, “Hình như anh còn có việc
phải làm đúng không? Đi làm việc của anh đi, công việc quan trọng hơn,
tối nay tự tôi đi tham gia dạ tiệc từ thiện được rồi.”
“Chuyện của anh phải đợi chú Phương trở lại mới có thể bàn được, chắc sợ là phải đợi lần sau rồi. Hay là để anh đưa em đến trung tâm thẩm mỹ
chuẩn bị một chút nhé.” Lê Thiên Thần cũng đứng lên theo. Anh ta chỉ có
thể ở đây hai ngày, hiện tại anh ta nghĩ phải làm sao thừa dịp hai ngày
này mà xóa đi cảm giác xa lạ giữa Bình An và anh ta.
Nhất định là bởi vì anh ta không có ở bên cạnh cô quá lâu cho nên cô mới lãnh đạm với anh ta đấy thôi.
Vì Phương Hữu Lợi đã dặn nên Bình An không tiện cự tuyệt anh ta quá mức, “Tự tôi lái xe đi là được rồi.”
Lê Thiên Thần nhìn cô khẽ mỉm cười, “Vậy tối nay anh đến đón em cùng đi đến Đại Hoa Viên nhé?”
Dạ tiệc từ thiện tối nay được cử hành ở đại sảnh VIP của Đại Hoa Viên.
“Tùy anh.” Bình An nói mà cũng không quay đầu lại, đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...