Hàn Cảnh bước đến ghế đợi cô uống sữa, thấy cô uống xong anh cầm ly mang ra ngoài, không quên chúc cô ngủ ngon. Thật sự anh còn muốn hôn trước khi đi ngủ, nhưng mà dưới ánh mắt đề phòng như tránh sói của cô anh vẫn kìm lại, ngày tháng còn dài, vì tương lai nên hiện tại phải nhẫn nhịn.
An An thở phào nhẹ nhõm, khóa cửa phòng, cô đánh răng rửa mặt xong cởi hết đồ lên giường…. ngủ, rất mệt mỏi, toàn thân rả rời…
Sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn lười biếng, hôm nay đi làm rồi, biết vậy hôm qua không dại dột nhận lời đi xem phim cùng Hàn Cảnh, hừ hừ…. cô chính là bị ép buộc yêu đương, bị ăn đậu hủ…..
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sáng sớm ai gọi vậy….. Haiz,….
- Đợi chút, ra liền!
Mặc áo khoác vảo, mang dép lững thững bước ra, An An nhìn thấy Hàn Cảnh cười tươi rạng rỡ,
- Chào em, anh chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, xuống dưới nhà nào!
- Dạ, anh xuống trước, lát em xuống sau!
- Anh đợi em!
Nói rồi bước vào phòng cô, hết sức tự nhiên, ngồi vào ghế, mỉm cười, thái độ anh đây rất có thời gian, anh sẽ đợi em, ….
An An mang theo quần áo, bước vào phòng tắm, … Cô không có thói quen như Mộc Lan, nên rất nhanh cô đã thay quần áo, vệ sinh cá nhân sạch sẽ.
- Em mặc đồ như hồi sáng rất hấp dẫn.
- …………
Đồ hồi sáng, sáng mình mặc gì ta? Đầu óc ngủ mơ màng nhanh chóng hoạt động, sau đó ….An An đỏ bừng mặt, sau này ở nhà cũng phải chú ý ăn mặc một chút, có một con sói tối ngày cứ nhìn cô chằm chằm.
Hàm Cảnh và An An xuống nhà, anh đã sắp xếp bàn ăn ngăn nắp, anh bước đến kéo ghế mời cô ngồi, xong lại bật bếp hâm nóng lại rau cùng hải sản. Đây là món sở trường của anh, hôm trước cô nhớ có nói là thèm ăn spaghetti hải sản, hơ hơ ít ra phải lên được phòng khách, xuống được nhà bếp thế này mới đáng yêu chứ.
Vì vậy ai kia quên mất ban đầu thật sự chưa muốn làm bạn gái sói xám, lúc này hình như đã cam tâm tình nguyện, lúc bước xuống nhà Trần Dương đã reo hò
- Hôm nay ăn mì ý hải sản, yeah, yeah! Thứ hai là ngày đầu tuần bé hứa bé sẽ chăm ngoan, yeah, yeah!
- Thiệt là bệnh hoạn, nhờ anh ba mày đấy, không có anh ba mày thì bạn tốt không đến đây ở, những món ngon mà Hàn Cảnh có thể làm không ít. Ngày mai, em qua ngủ cới anh hai, để phòng lại cho anh.
An An hừ hừ, không thèm nói, trong bụng thì lèm bèm, anh mang sói về nhà biết không, đáng đời, cho ngủ dưới đất, chị đây không trả phòng, nằm giường này quen rồi.
Trần Dương mặc kệ, ăn ngon rồi tình tiếp, nhanh nhẹn lấy dĩa, cho mỉ, lấy nước sốt đổ lên, cắm đầu ăn một mạch. Trần Kha cũng nhanh nhẹn làm y chang, sau đó ba Trần và anh hai mới xuống.
- Hôm nay có món gì mà thơm quá, ba với anh hai xuống trễ không biết còn hay không ta?
Anh hai Trần Lâm vừa cười vừa đi nhanh xuống bếp, An An vừa ăn xong nên cô lấy dĩa, làm một phần cho ba Trần, còn ai kia … tay làm hàm nhai. Có con gái ở nhà nên chắc chắn ba Trần sẽ được phục vụ chu đáo, nên ông đến bàn ngồi, chờ thôi.
- Đối xử không công bằng mà! Anh hai lèm bèm, nhưng cũng không dám lớn tiếng, hai người kia, đắc tội người nào cũng khó sống, mình là người lớn, không chấp, không thèm chấp, mình nhịn vậy.
Ba Trần nhìn phần mì là biết ai làm,ông mỉm cười
- Cám ơn Hàn Cảnh nhé, không phải lúc nào cũng được tổng giám đốc xuống bếp nấu cho thế này, bác cảm thấy thật là vinh hạnh nha.
- Con ở cùng gia đình, là con cháu trong nhà, bác đừng khách sáo như vậy, sau này chỉ cần bác thích, món nào con làm được, con sẽ nấu.
- Hôm trước nghe bảo con mua mấy căn nhà đối diện, cho xây lại làm thêm một trụ sở về bất động sản à?
- Dạ, con đang dự định như vậy.
- Các con trẻ, tài giỏi, bác không cản, nhưng mà con mở thêm chi nhanh bên công ty ba con sao không tìm vị trí đông đúc, nơi đây đa số nhà ở, sợ không sinh lợi nhiều, mà có xây cả nhà riêng, con không về ở cùng ba mẹ à.
- Dạ chỉ thêm một phòng giao dịch về bất động sản, để công ty phân bổ nhiều địa bàn, thực tế vẫn là nơi cho công ty của con và Trần Kha, có nơi cho các nhân viên ICT làm việc, bên cạnh là nhà riêng, con thích ở nhà bác, nên xây thêm nhà riêng để Trần Kha sang đó ở cho tiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...