Chuyện Tiểu Hoa lúc nào cũng đứng bét lớp bị Trần Ái Lệ ‘khoe khoang’ trên bàn mạt chược, làm cả khu chung cư ai cũng biết con bé nhà quê lên phố không biết thương ba thương mẹ, cả ngày chỉ chơi bời gây sự.
Lúc ăn tối, Lương Nhu hỏi con trai: “Ở trường con có quan tâm Bình An không?”
Thẩm Hi Tri cắn miếng cà rốt mà cậu không thích ăn nhất, lắc đầu: “Ai thèm quan tâm nó chứ.”
Lương Nhu gắp thức ăn cho con, nói: “Cục cưng, con giúp đỡ Bình An nhiều vào nhé, mẹ thấy con bé rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Thẩm Hi Tri đỏ mặt nói: “Con lớn rồi, đừng gọi ‘cục cưng’ nữa.”
Dừng một lát: “Nó ngoan ngoãn hiểu chuyện chỗ nào chứ?”
Lương Nhu thở dài, không giải thích rõ ràng với con.
Hôm sau, hai đứa bé lại chạm mặt trước cửa nhà, cậu bé lúc nào cũng
sạch sẽ, ngay cả đế giày cũng trắng tinh như mới. Tiểu Hoa cúi đầu nhìn
lại mình, gần đây cô học được một chiêu, đó là mỗi khi tan học cô đều
lén cầm một cục phấn trắng chà lên giày, như thế giày của cô cũng thành
màu trắng rồi. Nhưng mà quần áo của cô chẳng bao giờ sạch được.
Trần Ái Lệ gọi với theo: “Bình An, tan học mày mua một túi ô mai cho tao.”
Tiểu Hoa không đáp lại, cô đã nói rất nhiều lần rồi, tên cô không phải là Bình An.
Trần Ái Lệ giật tóc cô bé: “Có nghe không hả?”
Bím tóc Tiểu Hoa lập tức rối tung, cô gật đầu.
“Quái đản!” Trần Ái Lệ chửi một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Thời tiết dần chuyển lạnh, học sinh lại đổi sang mặc áo đồng phục dài tay, nhưng cũng có hôm trời đột nhiên nắng gắt, nóng còn hơn cả mùa hè
nữa. Tiết học cuối cùng hôm nay là thể dục, các bạn nhỏ xếp thành hàng
ném bóng chày, tan học đám nhỏ đeo cặp sách trên lưng ùa ra cổng trường
như ong vỡ tổ. Hôm nay Tiểu Hoa đi trước còn cậu bé đi sau, nắng chói
chang, cậu thấy cô rụt người lại, đầu đầy mồ hôi nhưng sống chết cũng
không chịu thả ống tay áo xuống.
Cậu bé chợt nhớ đến rất lâu về trước, hồi nghịch nước trên bờ sông
cùng cô, cô nói quần áo ướt nội sẽ mắng, nên cởi trần nhảy xuống.
Về tới khu chung cư, Tiểu Hoa dừng ở quán tạp hóa mua ô mai, mẹ không nói muốn ăn loại nào cả, lỡ mua sai lại bị mắng. Nhưng cô chưa ăn ô mai bao giờ, phải làm sao đây?
Cô nghĩ cậu chắc chắn biết, nên hỏi: “Anh biết loại nào ăn ngon không?”
Cậu bé không thèm để ý đến cô, hai người còn chưa giải quyết xong chuyện gà mẹ đâu!
Tiểu Hoa không nghe thấy đáp án, đành chọn túi ô mai đắt tiền nhất.
Chắc không sai đâu nhỉ?
***
Mùa thu là mùa thích hợp để bồi bổ cơ thể, Lương Nhu hầm canh bổ cho
con trai, chờ cậu tan học về uống, lúc mở cửa ra lại thấy Tiểu Hoa cũng
đứng đó, bèn kéo cô vào nhà. Tiểu Hoa không dám ở lại quá lâu, sợ mẹ nổi giận, Lương Nhu đành đưa chén canh đã để nguội cho con trai cho Tiểu
Hoa uống trước. Tiểu Hoa uống, mũi đầy giọt mồ hôi. Lương Nhu cởi áo
khoác đồng phục cho cô bé, cười nói: “Uống chậm một chút, còn nhiều
lắm.”
Dì Lương Nhu nói êm tai quá, Tiểu Hoa mơ màng nghe, rồi ngượng ngùng cười: “Uống ngon quá.”
Lương Nhu không nói gì, Tiểu Hoa lúc này mới nhớ ra, để chén xuống nói phải về nhà.
“Ừ, cháu về đi.” Lương Nhu không giữ cô bé lại.
Chờ cửa nhà đối diện đóng lại, cậu bé đứng bên cạnh bàn nhìn chén canh còn chưa kịp uống hết, bĩu môi.
Lương Nhu xoa đầu con trai: “Cục cưng, con phải đối xử tốt với em nhé.”
Tối hôm ấy cậu bé nghĩ thật lâu, sáng sớm hôm sau đứng đợi dưới lầu.
Tiểu Hoa mở cửa đi ra không thấy cậu, thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ đi
xuống lầu lại bị cậu túm lại kéo ống tay áo xuống.
“Làm cái gì vậy!” Cô bé la lên.
“Không liên quan tới mày!” Cậu đáp.
***
Không lâu sau Trần Ái Lệ lại bảo Tiểu Hoa mua ô mai cho bà ta, Tiểu
Hoa vẫn chọn loại đắt tiền nhất, mẹ ăn ngon miệng, tâm tình vui vẻ vò
rối tung cả đầu tóc cô.
Sau đó cả khu chung cư đều biết vợ Hứa Kiến Quốc mang thai. Tiểu Hoa
biết muộn hơn, nếu không phải ba nói cho cô biết trong nhà sắp có em bé, cô vẫn còn tưởng chẳng qua mẹ thích ăn ô mai thôi.
Đối với em bé sắp chào đời, Tiểu Hoa không rõ cảm xúc của mình là gì. Nghe mẹ nói sau khi sinh em bé sẽ không đi đánh bài nữa, cô có một chút mong chờ.
Đi học vẫn chẳng có ý nghĩa gì với cô, nhưng trong lớp gần đây đang
có tin đồn, nghe nói có học sinh hư hỏng bị đuổi học, ngày nào cũng đứng trong con hẻm nhỏ chờ ‘Dằn mặt’. Tiểu Hoa nằm bẹp xuống bàn, nghe các
bạn nữ trong lớp sợ hãi nói ‘Dằn mặt’ kinh khủng lắm, còn nói đám học
sinh hư buổi tối hay lẻn vào trường đập vỡ cửa kính.
Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn, lớp học của cô có một cái cửa kính bị vỡ.
Thứ sáu là ngày tổng vệ sinh của trường, trong lớp chia ra một nửa đi quét sân trường còn một nửa ở lại lau lớp. Cô chủ nhiệm nói sửa lại cửa kính vỡ, gọi điện cho thợ kính rồi quay xuống lớp hỏi ai muốn đi dẫn
đường cho bác thợ. Các bạn nhỏ đang xúm lại quét phòng, chỉ có Tiểu Hoa
đứng quét riêng một góc, cô giáo nhìn khắp lớp, hỏi: Bình An, em đi được không?”
***
Tiểu Hoa đặt chổi xuống rồi đi ra, đứng trước cổng trường chờ một lúc lâu, chán nản: “Bác thợ sửa kính bao giờ mới đến đây?”
Là đứa bé lớp 1 còn ngây thơ, cô sợ nếu quay về nói với cô giáo sẽ bị cô giáo trách phạt, vì thế Tiểu Hoa đi ra khỏi cổng trường, rẽ vào con
hẻm nhỏ tìm bác thợ sửa kính, nếu bác vẫn còn ở trong tiệm thì tốt quá,
như thế cô có thể dẫn bác vào lớp sửa kính cửa rồi!
Sau đó cô gặp cảnh ‘Dằn mặt’ trong truyền thuyết.
Tiền lẻ Hứa Kiến Quốc cho cô ăn sáng bị bọn con trai cao lớn hơn cô
rất nhiều moi ra, bọn chúng đẩy cô vào một góc tối, đè cô lên tường
gạch, nghiến răng: “Nếu mày mách với giáo viên tao sẽ giết mày!”
Tiểu Hoa giơ tay giật lại: “Trả tiền cho tao!”
Một thằng nhóc to con giật bím tóc cô, khuôn mặt non nớt lại lộ vẻ
hung ác không hợp tuổi, cảnh cáo: “Tuần sau bọn tao ở đây chờ mày, mày
phải mang tiền cho bọn tao, nếu không đánh chết mày.”
Tiểu Hoa không đẩy thằng nhóc kia ra được, giơ chân đá, kết quả lại
bị đẩy một cái, người đập vào đá, chảy máu. Bọn kia thấy chơi đủ rồi thả Tiểu Hoa ra, cười hơ hớ đi thẳng.
Đầu Tiểu Hoa choáng váng, ngồi chồm hổm trên mặt đất một lúc lâu mới
đứng dậy được, cô bé vẫn theo kế hoạch ban đầu đi qua hẻm nhỏ tìm bác
thợ sửa kính, nhưng bác ấy không có ở đây.
Cô bé lại quay về, hóa ra bác thợ đã tìm được phòng học rồi, đang
thay cửa kính. Các bạn học đều chăm chú nhìn bác thợ thay kính, không ai để ý tới vết thương trên trán cô cả.
Hôm ấy tan học về, bạn nhỏ Thẩm Hi Tri phát hiện trán Tiểu Hoa chảy
máu. Cậu thật không hiểu, tại sao con nhóc Tiểu Hoa này lúc nào cũng làm mình bị thương vậy chứ?
“Bị gì thế?” Cậu không nhịn được, tò mò hỏi.
Tiểu Hoa không đáp.
Về đến nhà Trần Ái Lệ hỏi, Tiểu Hoa nói không cẩn thận bị ngã, bà ta
không để ý, sai Tiểu Hoa xuống lầu mua ô mai cho mình. Tiểu Hoa đứng im
trước bàn, mãi tới khi Trần Ái Lệ liếc cô một cái.
Tiểu Hoa vô thức lùi ra xa một chút, Trần Ái Lệ không nói gì, lấy
trong ngăn bàn mạt chược ra mấy đồng lẻ đưa cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhẹ
nhàng thở ra, cầm tiền chạy xuống lầu.
Trần Ái Lệ nói với Liên Thanh lầu dưới: “Chị xem, chúng ta ngày xưa
học lớp 1 làm gì có tiền tiêu vặt? Kiến Quốc thương nó, ngày nào cũng
cho nhiều tiền, thế mà nó không xỉa ra được một đồng mua tí đồ ăn vặt
cho em nữa, giờ đã thế, sau này chẳng nhờ vả gì nó được đâu.”
***
Mặc dù Tiểu Hoa tuyệt đối không đưa tiền cho bọn hư hỏng kia, nhưng
suốt 1 tuần tiếp theo cô không ăn sáng, để dành từng đồng. Không thể nói rõ tại sao cô lại làm thế, cô đơn thuần chỉ muốn để dành tiền thôi.
Suốt tuần đó, cậu bé nhà đối diện ăn mì ở tiệm ông Trần thường trông
thấy Tiểu Hoa đi ngang qua tiệm, dừng chân một lát rồi lại đi thẳng.
Thứ sáu lại đến, tổng vệ sinh xong là được về nhà, Tiểu Hoa giấu tiền dưới đáy cặp sách, đi ra cổng trường.
“Này con nhóc!” Sau lưng có người gọi.
Cô đi nhanh hơn, nhìn thấy Thẩm Hi Tri đằng trước.
Nhanh lên, nhanh lên chút nữa là giữ được cặp sách cậu ta rồi.
Nhưng cô lại bị người phía sau tóm lấy, thằng nhóc gằn bên tai cô: “Qua đây chúng ta nói chuyện nào.”
Tiểu Hoa há miệng, thả tay xuống.
Trước đây cô thấy Vương Tiểu Bàn rất đáng ghét, nhưng giờ cô muốn xin lỗi cậu ta, cô sai rồi.
Tiểu Hoa lại bị kéo vào con hẻm tối tăm, vẫn là đám con trai hư hỏng
lần trước, bọn chúng lục túi quần túi áo cô một lượt nhưng không thấy
gì, vì thế quát lên: “Đưa cặp sách cho tao!”
Tiểu Hoa dán chặt vào tường không chịu tháo cặp xuống, bị bọn chúng
kéo tóc. Cô bé cũng đánh trả, húc đầu vào bụng một thằng nhóc, xông qua
kẽ hở chạy ra ngoài, mặc dù cô nhỏ con nhưng sức lại không nhỏ.
Có lẽ chưa gặp ai “Ngang tàng bạo ngược” như vậy, bọn nhóc kia ngẩn
ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, bọn chúng bao vây lấy Tiểu Hoa,
chuẩn bị cho cô một trận.
Lúc này trường học đã vắng người, xung quanh dần yên tĩnh. Đầu hẻm
xuất hiện một đôi giày nhỏ trắng tinh, chiếc cặp sách vừa nãy chưa kịp
chạm vào từ từ đặt xuống đất, Tiểu Hoa nhìn qua kẽ hở thấy Thẩm Hi Tri
cầm một cục gạch, đập mạnh vào người tên nhóc to con nhất.
Một tiếng đập nặng nề kèm theo tiếng hét đau đớn, đỉnh đầu Tiểu Hoa sáng lên, vì tất cả mọi người đều quay về phía Thẩm Hi Tri.
“Ngu ngốc.” Cậu bé chửi một tiếng, nhìn Tiểu Hoa còn nằm trên mặt đất, nói, “Chạy mau.”
Giày Tiểu Hoa bị giẫm bẩn thỉu vô cùng, bẩn tới mức lấy phấn trắng
bôi lên cũng chẳng có ích gì, quần áo cô cũng rách, trên tay có mấy vết
máu bầm, nhìn kĩ có thể thấy vết sẹo cũ.
Cậu bé quay mặt đi, không nhìn Tiểu Hoa đáng thương nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...