Từ văn phòng đi ra Tiểu Hoa bật khóc, cô rất ít khi khóc, nhưng lần này cô rất sợ. Cô tốn nhiều tiền mới vào được cấp 3, phải chịu đủ lời đay nghiến của Trần Ái Lệ mới học lên đến đây, nhưng giờ cô biết làm sao?
Thẩm hội trưởng – bảo bối trong mắt giáo viên đến văn phòng đưa bài thi tháng, nhìn thấy Tiểu Hoa khóc nhè.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
Tiểu Hoa không muốn để anh thấy mình khóc, quay đầu bỏ chạy. Nhưng cô quên mất một điều là bọn họ đã lớn, cô không chạy nhanh hơn anh nữa rồi.
Mới chạy vài bước đã bị anh giữ lại, Thẩm Hi Tri nhíu mày hỏi: “Tóm lại có chuyện gì?”
Lúc bơ vơ một thân một mình, cô chỉ có mỗi anh để dựa vào thôi. Trong lòng Tiểu Hoa vang lên tiếng nói: Anh ấy có thể giải quyết, mau nói cho anh ấy nghe đi.
Nhưng cũng có giọng nói ngăn lại: Anh ta mà biết sẽ cười mày đấy, đừng nói.
Thẩm Hi Tri vỗ vai cô: “Em đứng đây chờ anh, anh sẽ quay lại ngay.”
Anh mang bài thi vào, nghe mấy thầy cô nói về chuyện yêu sớm, lúc ra thấy Tiểu Hoa vẫn đứng yên chờ anh, anh biết chắc rằng cô gặp phải chuyện không thể tự giải quyết.
Trên đời này có hai thứ Thẩm Hi Tri không muốn nhìn thấy, là nước mắt của mẹ, và nước mắt của Hứa Tiểu Hoa.
Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, khẽ nói: “Trời sập còn có anh đây, đừng khóc.”
Trong ấn tượng của Tiểu Hoa, anh rất hiếm khi dịu dàng như vậy, anh lúc nào cũng vô tâm vô phế nói những lời tổn thương người khác, lúc nào cũng chọc giận cô. Nhưng khi nghe anh nói vậy cô lại thấy yên tâm hơn nhiều.
Thiếu niên cũng đỏ mặt, vỗ vai cô: “Quay về học đi, mọi chuyện để anh lo.”
Tiểu Hoa ngập ngừng: “Cô giáo nói mời phụ huynh.”
Thẩm hội trưởng gật đầu: “Anh biết rồi.”
Tiểu Hoa há hốc miệng, nhưng chuyện này không cách nào nói ra được, đành phải quay về phòng học.
Về lớp cô cũng không dám tiếp xúc với lớp trưởng Điền nữa, cả ngày lo lắng bất an. Cô chủ nhiệm bảo Tiểu Hoa nói với phụ huynh cuối tuần lên trường, Tiểu Hoa cầm điện thoại một lúc lâu, cuối cùng không gọi cho Hứa Kiến Quốc hay Trần Ái Lệ, mà gọi cho Thẩm Hi Tri.
Cuối tuần anh xuất hiện ở văn phòng làm các thầy cô vui như bắt được vàng, chuẩn bị bảo anh sửa bài thi, nào ngờ anh chỉ cô chủ nhiệm lớp Tiểu Hoa: “Cô ơi, em thay phụ huynh Hứa Bình An đến, có chuyện gì cứ nói với em là được, em là anh của em ấy.”
“Nói đùa gì vậy?” Rõ ràng chủ nhiệm không tin.
Thẩm Hi Tri ngồi xuống, bày ra nụ cười mê hoặc lòng người, nói: “Gia đình em ấy hơi đặc biệt, từ nhỏ đều do em kèm cặp, bình thường cũng chỉ nghe lời em thôi, nên có chuyện gì nói với em còn hiệu quả hơn nói với ba mẹ em ấy nhiều.”
Một câu đánh vào trọng điểm, nói với ai cũng được, có hiệu quả hay không mới là quan trọng nhất.
***
Vì thế cô chủ nhiệm kể hết mọi chuyện, Thẩm Hi Tri nói: “Bình An nhà em không yêu sớm đâu ạ, có lẽ cô hiểu lầm rồi, em ấy xinh xắn như thế, nhất định có em trai nào đó thích em ấy thôi. Ở nhà em ấy vẫn hay nói với em, là muốn cố gắng học thật tốt để sau này lên đại học, cũng không thích bạn nào trong lớp hết, vì các bạn ấy quá trẻ con.”
Nếu không thích thì sao lại bao che cho người viết thư? Chủ nhiệm hỏi, phải biết rằng nếu là nữ sinh khác thì đã khai từ lâu, còn Hứa Bình An nhất định có vấn đề nên mới lừa dối, ba cái chuyện hi sinh vì tình yêu của bọn chip hôi này nọ, cô giáo đã thấy quá nhiều rồi.
Thẩm Hi Tri ở trước mặt Hứa Tiểu Hoa mới là con người thật của anh, còn ở trường là thanh niên nghiêm túc giả tạo vô cùng. Anh giống như người lớn tâm sự với cô chủ nhiệm: “Đó là cô chưa biết Bình An nhà em đặc biệt thế nào, trước đây em ấy bị đám trẻ xấu bắt nạt, mấy lần bị đánh trong hẻm nhỏ nhưng lại không dám nói với giáo viên, may mà em phát hiện được. Có lần em bị gãy tay, em ấy lo chăm sóc em nên tiết nào cũng vào lớp muộn, bị phạt đứng ngoài lớp, nhưng em ấy không hề nói với cô giáo lí do vào lớp muộn, cứ thế ngày nào cũng bị phạt, em nhớ là bị phạt mấy tháng liền. Bạn cùng lớp đều cười nhạo em ấy, nhưng em ấy vẫn ngày ngày đến chăm sóc em.”
Cô chủ nhiệm vừa nghe liền dịu đi một chút, học sinh chất phác như vậy cô cũng từng gặp rồi, đúng là không dám nói gì trước mặt giáo viên. Còn yêu sớm? Hình như không thể nào.
Thẩm Hi Tri nói tiếp: “Có chuyện này nữa cô đừng cười nhé, năm trước ba mẹ em ly hôn, em làm ầm lên rồi bỏ nhà đi, em ấy cũng đi theo em, sau này em ấy bị ba bắt về đánh một trận, nhưng dù bị đánh cỡ nào cũng không khai em ra. Em ấy rất nghĩa khí, không giống các cô gái bình thường đâu. Em ấy nhất định vì không muốn làm ảnh hưởng đến cậu trai kia nên mới không nói. Hôm trước cô gọi em ấy lên văn phòng lúc về em ấy khóc, Bình An nhà em ít khóc lắm, bướng bỉnh như trâu vậy, em ấy khóc là vì sợ cô thất vọng về em ấy, cũng vì quá ấm ức thôi.”
Chủ nhiệm buồn bã thở dài: “Không ngờ lại vậy…”
Thẩm Hi Tri nói: “Hay cô cứ giao việc này cho em đi? Bình An nhà em sẽ nói thật cho em biết thôi, em cũng không nói cho cô người kia là ai, mà tự em sẽ đi khuyên bảo cậu ta, như thế đều tốt cho hai đứa trẻ, mọi chuyện thế là xong, có được không ạ?”
Thẩm hội trưởng làm việc khéo léo ổn thỏa cô chủ nhiệm đã biết từ lâu, nếu đúng như anh nói thì trong chuyện này Hứa Bình An không có lỗi, lỗi là ở một người khác. Cô chủ nhiệm cũng không muốn làm mình mất mặt, đành đồng ý với đề nghị của Thẩm Hi Tri, còn nói: “Vậy coi như chưa có chuyện này, bảo em gái em đừng để trong lòng nhé.”
Có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt vô tình lại hủy hoại một đứa trẻ, chủ nhiệm cũng biết điều này.
Thẩm Hi Tri cười: ” Bình An nhà em hiền lành lắm, bữa sau em dẫn em ấy đi ăn một bữa ngon là thôi ấy mà, em cám ơn cô.”
***
Thẩm Hi Tri tươi cười đi ra văn phòng, ra khỏi cửa mặt lập tức đen sì, đen giống như Bao Công vậy. Anh nhớ đến nam sinh cùng viết báo tường với Tiểu Hoa, Thẩm hội trưởng cất bước đi đến khu kí túc xá nam của khối 10, xách tiểu Điền Điền ra.
Tiểu Điền Điền gần đây tâm tình khó chịu, đang nằm ngủ trong kí túc mơ màng bị người ta xách lên, mở mắt ra lại hoảng hốt: “Hội, hội trưởng?”
Thẩm hội trưởng nhếch miệng cười: “Bạn học Điền, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Thế là trong nhà tắm kí túc xá nam, tiểu Điền Điền căng thẳng tột độ dựa vào góc tường, Thẩm hội trưởng chống hai tay lên tường, hỏi: “Thư tình do cậu viết?”
Mặt tiểu Điền Điền đỏ lên, không dám nói dối trước mặt người này, đành phải thừa nhận.
Giọng Thẩm hội trưởng thích thú: “Dám làm mà không dám chịu? Cậu có phải là đàn ông không?”
Tiểu Điền Điền biện minh: “Em muốn thừa nhận,… nhưng… nhưng em…”
“Sợ mất chức lớp trưởng?”
Tiểu Điền Điền gật đầu, mặt như muốn nhỏ máu.
Thẩm hội trưởng híp mắt hỏi vào trọng điểm: “Cô ấy có đồng ý không?”
Tiểu Điền Điền vẻ mặt đau khổ: “Nếu cậu ấy đồng ý thì em đã bất chấp tất cả bảo vệ cậu ấy rồi! Nhưng cậu ấy vứt thư của em, em, em thấy thật mất mặt…”
Tâm tình Thẩm hội trưởng bỗng trở nên tốt đẹp, vỗ vai bạn nhỏ: “Anh là người từng trải, anh hiểu tâm trạng cậu, nhưng chuyện này cậu sai rồi. Cậu có lỗi với cô ấy, vậy mà cô ấy còn che giấu cho cậu, giờ cậu thấy sao?”
Tiểu Điền Điền rớt nước mắt: “Em hối hận lắm…”
Thẩm hội trưởng ra dáng anh trai khuyên bảo: “Bây giờ còn quá sớm để yêu đương, không chừng sang năm cậu lại không thích cô ấy nữa. Cô chủ nhiệm các cậu giao việc này cho anh, anh sẽ không nói cho cô giáo người viết thư là cậu, nhưng từ giờ trở đi cậu phải cách xa Bình An nhà anh ít nhất 5 mét, không được nói chuyện với cô ấy, không được nhìn cô ấy, cũng không được quấy rầy làm phiền cô ấy. Anh sẽ chuyển lời xin lỗi của cậu tới cô ấy, chuyện này giải quyết như vậy, sau này không được nhắc tới nữa, thấy sao?”
Tiểu Điền Điền ôm đầu khóc: “Vâng, anh nói gì cũng được, em đồng ý! Anh giúp em nói với cậu ấy là em rất xin lỗi.”
Thẩm hội trưởng ừ một tiếng, sảng khoái đi thẳng.
***
Mùa đông trời nhanh tối, Thẩm Hi Tri đứng dưới khu kí túc xá nữ. Các nữ sinh xuống ăn cơm không ngừng nhìn anh, anh cũng không để ý, cứ hiên ngang đứng dưới tán cây. Tiểu Hoa đi xuống muộn hơn, đêm trước mất ngủ nên hôm nay cô ngủ cả chiều. Cô chẳng hề hay biết trong khi mình ngủ thì chuyện lớn kia lại được giải quyết xong xuôi một cách thầm lặng, nhìn thấy Thẩm Hi Tri cô sững sờ, nghĩ rằng sẽ phải nghe tin xấu.
Nhưng Thẩm Hi Tri lại nói: “Đói bụng quá, đi, ăn cơm thôi.”
Tiểu Hoa thấp thỏm đứng nơi đó, hỏi: “Sao rồi?”
Thẩm Hi Tri duỗi cánh tay dài ôm lấy cô: “Đi, mời em đi ăn.”
Tiểu Hoa không giãy giụa, tảng đá trong lòng được đặt xuống, cô muốn cảm ơn anh, nói: “Em mời anh.”
Thẩm Hi Tri hừ một tiếng: “Anh không có thói quen để con gái trả tiền!”
Cơm trưa ở căn tin khá ổn, còn cơm tối đều là thức ăn còn thừa buổi trưa. Bình thường Tiểu Hoa ăn thì không sao, nhưng thấy Thẩm Hi Tri ăn lại cảm thấy không ổn. Cô nói: “Hay ra ngoài ăn mì thịt bò?”
Thẩm hội trưởng kéo cô: “Cứ ăn ở căn tin đi.”
Anh đưa thẻ cơm cho cô: “Em ăn gì cứ mua cho anh giống thế, anh đi tìm chỗ ngồi.”
Tiểu Hoa quẹt thẻ cơm của anh liền hoảng, thiếu niên này một bữa phải ăn bao nhiêu mới đóng vào thẻ 1000 đồng? Cho dù ngày nào cũng ăn sườn xào chua ngọt cũng có thể ăn trong mấy tháng liền!
Thiếu niên họ Thẩm cứ thế vui vẻ nhìn Tiểu Hoa nhà anh chọn cơm chọn canh, sau đó phất tay: Thẻ cơm cứ để chỗ em đi.
Mi mắt Tiểu Hoa giật giật, nghe anh nói: “Sau này đi ăn chung.”
Cô không nói gì, cúi đầu húp anh. Thẩm Hi Tri đá chân cô dưới bàn: “Hứa Tiểu Hoa, anh xin lỗi.”
Tiểu Hoa vẫn im lặng, nhưng Thẩm Hi Tri tinh mắt thấy một giọt nước mắt của cô rơi vào chén canh. Anh giơ tay đổi chén canh hai người, nói: “Để anh nếm thử.”
Uống một hớp, mặn quá, trong lòng cô bé này phải có bao cay đắng thì chén canh này mới mặn như thế chứ?
Lần bỏ nhà đi đến giờ đã qua chừng hai năm, Tiểu Hoa đã chẳng còn giận nữa. Thứ cô muốn chẳng qua là một lời xin lỗi, giờ có được rồi, cô bĩu môi nói: “Tha thứ cho anh.”
Thẩm Hi Tri bật cười: “Túi tức giận.”
Chắc ai nghe cuộc nói chuyện này cũng không hiểu, chỉ có hai người họ hiểu rõ.
Tiểu Hoa hít mũi một cái, gắp thịt cho Thẩm Hi Tri: “Anh ăn đi.”
Thẩm Hi Tri cắn một miếng, nói: “Mai mời em ăn sườn xào chua ngọt.”
Tiểu Hoa cười, làm các bạn nam xung quanh thi nhau liếc mắt. Thẩm Hi Tri như đang kể chuyện rất bình thường: “Cậu ta nhờ anh xin lỗi em, sau này sẽ không làm phiền em nữa, anh cũng giải quyết bên cô chủ nhiệm rồi, em không cần phải nghĩ nhiều, cứ thoải mái đi, lớp em không ai biết chuyện này đâu, coi như chưa từng xảy ra.”
Tiểu Hoa liên tục gật đầu, cô ngoan ngoãn làm người ta muốn nhéo má.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...