Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

“Nghe nói gia sắp đi, nên ta tới tiễn người.” Tú bà từ ngoài cửa đi vào, nhìn Phó Nghiên, “Cô nương Nhan Phù của chúng tôi hầu hạ như thế nào, Dư công tử có hài lòng không?”

“Không tệ.” Bạch Dự không nóng không lạnh nói. Sau đó quay sang hỏi: “Nghiên Nghiên, ngươi đi theo ta được không?”

Phó Nghiên ở một bên nghe Bạch Dự nói vậy thì rất xấu hổ, nên không lên tiếng, tuy nàng không làm gì nhưng lại có người tưởng nàng đã làm gì rồi.

“Phải chăm sóc bản thân thật tốt, ta đi làm chính sự trước.” Bạch Dự nhìn Phó Nghiên, sau đó nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Mọi việc phải cẩn thận, ta sẽ phái ám vệ bảo vệ ngươi.”

Phó Nghiên không trả lời, nhìn hắn coi như đồng ý.

Sau khi Bạch Dự đi, Phó Nghiên mời tú bà ngồi xuống, lấy ra hai thỏi vàng: “Đa tạ mụ mụ đã chăm sóc mấy ngày nay, Nhan Phù biết mẹ làm chuyện gì đều vì muốn tốt cho Nhan Phù.”

Tú bà thấy Phó Nghiên hiểu biết như vậy, liền cười vui mừng nói: “Mụ nói nè, khách quan giống như Dư công tử rất khó tìm, mụ đã gặp qua vô số người, nhưng trên người vị công tử này lại có khí chất bất đồng, rất cao quí đó.”

“Cho nên Nhan Phù biết lúc trước mình không đúng, xin mụ tha lỗi.” Nói xong Phó Nghiên rót ly trà cho tú bà.

“Bây giờ ngươi chỉ cần chăm sóc thật tốt Dư công tử là được, không cần quản những thứ khác, Dư công tử đã bao ngươi rồi, sau này ngươi không cần tiếp khách nào nữa.” Tâm tình của tú bà rất tốt.

“Tạ mụ đã chiếu cố.” Phó Nghiên bày ra dáng vẻ biết ơn với tú bà.

“Đúng rồi, Nhị gia gọi đích danh ngươi đến, ngươi sửa sang lại bản thân đi, chờ Nhị gia tới ta sẽ cho người thông báo với ngươi.” Tú bà đặt ly trà xuống, đột nhiên Thành Thành từ ngoài cửa đi vào.

Phó Nghiên đáp dạ, sau đó nói thêm vài câu cảm tạ với tú bà, rồi tú bà mới rời đi.

Thành Thành thấy tú bà rời đi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cô nương, ngươi thật muốn đi gặp Nhị gia sao? Ta thấy lần này đi sẽ không gặp chuyện tốt đâu, dù sao trước đó Di Tuyết cô nương đã nói qua sẽ kêu Nhị gia đòi công đạo thay nàng ta.”

Phó Nghiên cười cười nhìn nàng: “Không có việc gì, hắn không dám làm gì ta đâu, hôm nay Di Xuân Viện này còn phải dựa vào ta kiếm nhiều tiền mà.”

Phó Nghiên nghĩ thầm nếu muốn giúp Bạch Dự lấy được sổ sách nhất định phải đến gần vị Nhị gia thần bí này, cho dù có xảy ra chuyện gì thì đã có Bạch Dự che chở nàng. Bạch Dự vốn tưởng rằng nàng nói giỡn, không ngờ nàng lại coi là thật.

***


“Cô nương phải cẩn thận.” Thành Thành vẫn không yên lòng, một khắc trước khi Phó Nghiên bước ra cửa phòng, nàng vẫn dọn dò Phó Nghiên.

Phó Nghiên mặc một thân áo gấm Lưu Vân màu trắng, bị quân nô dẫn vào phòng của Nhị gia trong truyền thuyết. Vị Nhị gia trong truyền thuyết này đang ở trước bàn tròn uống rượu dùng bữa, mà tú bà thì ngồi ở một bên, Di Di Tuyết thì bị Nhị gia kéo uống rượu.

Nha hoàn đứng ở ngoài cửa thông báo: “Nhị gia, Nhan Phù cô nương đã đến.”

Phó Nghiên thấy vậy, khẽ thi lễ một cái: “Nhan Phù bái kiến Nhị gia.”

Nghe Phó Nghiên hành lễ, Nhị gia quay đầu lại nhìn nàng: “Ngươi chính là đoạt cô nương đã đoạt danh hiệu hoa khôi của Di Tuyết?”

“Hồi Nhị gia, Nhan Phù không cảm thấy là mình giành danh hiệu hoa khôi, mà là do bản lãnh của chính mình, thế giới này là nơi cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua, người thua làm giặc là chuyện rất bình thường. Nếu ngài cảm thấy đây là chuyện tranh đoạt, Nhan Phù sẽ trả danh hiệu ấy lại cho Di Tuyết cô nương.” Phó Nghiên cúi đầu nói, trong giọng nói không mang theo bất kỳ sợ hãi nào, bởi vì giọng điệu này là Phó Nghiên học được từ Bạch Dự.

“Ầm” Nhị gia nặng nề đặt ly rượu lên bàn: “Xem ra miệng của ngươi rất ngay thẳng, chắc người cũng rất ngay thẳng như miệng đây, nên ngươi mới dám nói chuyện với ta như thế!”

“Ta nói đều là thật, nếu kêu Nhan Phù nói lọt tai, Nhan Phù vẫn nói như vậy.” Giọng nói của Phó Nghiên vẫn như trước.

“Rất tốt, gia thích nghe lời thật, ngươi hoàn toàn xứng đáng danh hiệu hoa khôi này, thế nhưng lá gan lại rất lớn.” Hắn nói xong vỗ ghế trống bên cạnh, “Tới đây.”

Phó Nghiên không thèm để ý nhiều, đi thẳng tới bên người Nhị gia rồi ngồi xuống.

“Nhị gia, người quên người đã đồng ý với Di Tuyết chuyện gì rồi sao?” Di Tuyết ở một bên nhìn mọi chuyện có chút không cam lòng.

“Ngươi xem bộ dáng bây giờ của ngươi là cái gì, Nhan Phù nói đúng, không có tranh giành, chỉ có bản lãnh đủ hay không, mình không đủ bản lãnh thì phải luyện tập nhiều vào.” Giọng nói của Nhị gia hết sức nghiêm túc.

“......” Di Tuyết đỏ tròng mắt.

Phó Nghiên không khỏi thầm cười nhạo trong lòng, vị Di Tuyết cô nương này không thông minh chút nào, nên mới không biết nhìn mặt nói chuyện, nói như vậy không phải đang chỉ trích Nhị gia sao.

“Đã sớm nghe nói về đại danh của Nhị gia, hôm nay gặp mặt quả thật khí chất bất phàm.” Phó Nghiên cong khóe môi, cầm ly rượu lên kính Nhị gia.


Nhị gia chộp ngay lấy tay của Phó Nghiên: “Ừ, miệng lưỡi rất ngọt.” Sau đó nhìn nàng, “Ngươi có nguyện tận trung với Nhị gia ta không?”

Nghe Nhị gia nói như vậy, ánh mắt của Phó Nghiên sáng lên: “Dĩ nhiên nguyện ý, đây là chuyện Nhan Phù cầu cũng không được.” Phó Nghiên vốn tưởng rằng lần này đi sẽ gặp nhiều rắc rối, không ngờ lại dễ như trở bàn tay.

Nhị gia cười lớn cầm ly rượu đưa cho Phó Nghiên: “Rất sảng khoái, gia càng ngày càng thích ngươi.”

Phó Nghiên nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Nhị gia, ngươi dễ dàng tin nàng ta sao?” Di Tuyết không tự nhiên nhìn Phó Nghiên.

“Người tới.” Nhị gia không để ý tới nàng, vỗ tay một cái kêu người đi vào.

Người tới bưng một ly rượu đi vào, đặt ở trước mặt Nhị gia, Nhị gia thuận thế đưa cho Phó Nghiên.

“Nhị gia, đây là?” Phó Nghiên lúng túng cười.

Phó Nghiên nghĩ thầm rượu này nhất định đã bỏ cái gì, uống hay không uống đây.

“Đây là hắc rượu đoạn trường, thế nào không dám sao?” Nhị gia nhìn chòng chọc Phó Nghiên.

Phó Nghiên nhận lấy ly rượu ngửi một cái, rồi uống một hơi cạn sạch. Nếu không uống, nàng sợ sẽ phải bỏ dở nửa chừng, có thể còn bị bọn hắn phát hiện chuyện Bạch Dự tới tra án, lúc ngửi rượu, nàng phát hiện dường như trong rượu này có thứ nàng biết.

“Không hổ là người gia xem trọng, gia rất thích ngươi.” Nhị gia gảy nhẹ cằm cười của Phó Nghiên nói.

***

Đợi đến lúc Phó Nghiên trở về phòng, đã say chếch choáng.

“Sao lại uống nhiều như vậy?” Bạch Dự chán ghét cau mày, từ trong tay Thành Thành đỡ Phó Nghiên, “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”


Phó Nghiên được Bạch Dự đỡ đến bên giường ngồi xuống, Phó Nghiên đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn Bạch Dự cười khúc khích:“Bạch Dự, Dự Dự, làm sao ngươi ở chỗ này, ta...... Ta cho ngươi biết, ta đã giải quyết Nhị gia kia rồi, ngươi chờ nghe tin tốt của ta đi.”

Bạch Dự nhìn nàng trong lòng có nói vô tận hối hận, sớm biết nàng nghiêm túc như vậy thì hắn không nên đồng ý nàng, vốn tưởng rằng Phó Nghiên chỉ là vui đùa một chút rồi thôi, không ngờ nàng lại tưởng thật.

Bạch Dự cầm khăn lông ướt lau mặt cho Phó Nghiên: “Ngươi đừng lộn xộn.”

Phó Nghiên làm như không thấy:“Ai, Dự Dự, ta múa cho ngươi xem, bây giờ ta biết múa rồi.”

“Đừng động.” Giọng nói của Bạch Dự có chút nghiêm túc, tâm tình của hắn đã không vui, cứ như vậy liền trầm xuống.

Phó Nghiên bị giọng điệu của Bạch Dự hù sợ: “Ngươi đừng hung dữ...ta bất động là được, ta không thích ngươi!”

Bạch Dự nhìn nàng dở khóc dở cười: “Ngươi thích hay không thích dựa vào ta có hung dữ hay không sao?”

“Đúng vậy, ngươi không hung dữ ta liền thích ngươi.” Phó Nghiên cười khúc khích nhìn Bạch Dự.

Bạch Dự ngẩn người gật đầu: “Được, ta không hung dữ với ngươi.”

Phó Nghiên khoác tay lên trên cổ Bạch Dự: “Ta chỉ thích ngươi.” Sau đó Phó Nghiên hôn một cái trên mặt hắn, rồi cười khúc khích.

Bạch Dự đột nhiên cúi đầu cọ sát trên cổ của Phó Nghiên, không khí trong phòng trở nên khô ráo, Phó Nghiên bị Bạch Dự gặm nhấm có chút tê dại, Phó Nghiên thỉnh thoảng nũng nịu “Ừ” một tiếng. Khiến không khí trong phòng càng khô ráo hơn, Bạch Dự dời môi lên môi của nàng, không ngừng mút cùng gặm cắn, Phó Nghiên đã mê man, đầu óc hỗn loạn. Bạch Dự khẽ liếm ở viền tai của nàng, tình đến càng lúc càng sâu đậm, trong phòng phát lửa nóng, Bạch Dự vừa liếm vừa nói:“Nghiên Nghiên, giao ngươi cho ta được không?”

Phó Nghiên đã mất ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu và rất nhột, nàng không nhịn được ngâm một tiếng”Ừ”, lại bị Bạch Dự cho là đồng ý.

——— —————— ——— tuyến phân cách thuần khiết ——— ———————

*Editor cảm thấy hai người đã rất thân thiết nên xưng hô sẽ thành ta- chàng, ta- nàng

Sáng sớm ngày thứ hai, Phó Nghiên tỉnh dậy sớm hơn Bạch Dự, nhưng lại không có tinh thần như bình thường, nàng chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn hạ thân khó chịu, đợi nàng cúi đầu mới phát hiện bản thân mình không một mảnh vải, trong lòng kinh hoảng một hồi. Phó Nghiên không nhớ nổi hôm qua đã phát sinh cái gì, nhưng nhìn mình và Bạch Dự nhẵn bóng nằm ở trên giường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không còn quan trọng nữa, dù sao, đã xảy ra rồi. Nàng uống say, rồi chân chính thành nữ nhân của Bạch Dự, đối với Phó Nghiên, nàng không cách nào tiếp nhận được, nếu cữu cữu biết, cữu cữu sẽ đánh nàng chết không, nàng vạn lần không ngờ mình lại làm ra chuyện như vậy, nàng thật không biết là nên khóc hay nên cười.

Phó Nghiên nhẹ nhàng kéo tay của Bạch Dự đang đặt trên eo nàng ra, dùng chăn nệm che kín bản thân, rồi rón rén xuống giường tìm y phục, y phục đều nằm dưới đất. Bạch Dự ngủ ở phía ngoài, nàng không muốn đánh thức Bạch Dự, không còn cách nào phải vòng qua qua người Bạch Dự, từ từ thăm dò.

“Đang làm gì đó?” Bạch Dự nhắm mắt lại hỏi.


“......” Phó Nghiên bị hắn hỏi đột ngột liền đổ mồ hôi lạnh cả người, đỏ mặt xấu hổ không biết phải trả lời thế nào.

Bạch Dự mở mắt ra, thấy bộ dáng này của nàng không khỏi bật cười: “Nàng nằm xuống ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Được rồi, Phó Nghiên quyết định nói: “Ta đang tìm y phục.”

Bạch Dự đương nhiên biết nàng cảm thấy ngượng ngùng, cho nên cũng không có làm khó nàng nữa, Bạch Dự đứng dậy nhặt y phục rơi dưới giường lên đưa cho Phó Nghiên nói “Nàng tắm rửa trước thay y phục rồi mới giặt y phục cũ sao?”

“Ta mặc quần áo tử tế mới đi tắm.” Phó Nghiên vội vàng đáp.

“Ừ.” Bạch Dự nhìn Phó Nghiên núp ở trong chăn.

Phó Nghiên bị Bạch Dự nhìn cảm thấy lúng túng, vẫn cầm quần áo ở trong tay, cuối cùng nàng thật sự không chịu nổi mới mở miệng nói:“ Chàng...chàng không được nhìn ta, chàng quay đầu lại đi, ta không kêu chàng chàng đừng quay đầu lại đó.”

Bạch Dự cảm thấy rất là bất đắc dĩ, tùy ý cười nói: “Còn ngượng ngùng cái gì nữa, đêm qua là ai bị ta nhìn hết.”

“Chàng là tên lưu manh khốn kiếp.” Phó Nghiên đỏ mặt, không biết là tức giận hay là thẹn thùng, “Chàng mau xoay qua chỗ khác.”

“Nàng lại mắng ta khốn kiếp.” Bạch Dự cười, giận dữ nhìn nàng.

“Sao chàng không xoay người?” Phó Nghiên rất nóng nảy.

Bạch Dự thấy nàng như vậy không có cách nào khác là phải xoay người sang chỗ khác.

“Ai, sao dây này đứt rồi.” Phó Nghiên buồn bực mở miệng.

“Hôm qua không cẩn thận kéo đứt.” Bạch Dự cực kỳ bình thản đáp lời.

“Bạch Dự, chàng đủ rồi đó!” Phó Nghiên đã hết ý kiến.

“Cho nên nàng đi tắm đi, chờ Thành Thành đưa y phục vào.” Bạch Dự cười nhìn nàng.

Phó Nghiên cảm thấy không tốt chút nào, đây không phải là đang chiêu cáo thiên hạ nàng thật đã làm bậy rồi sao?

Phó Nghiên đột nhiên có ý nghĩ muốn d[d[lqd cầm đao đâm chết nam nhân trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui