Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Bạch Dự nhìn thấy Phó Nghiên mặc nam trang, không thể làm gì khác hơn là nâng trán: "Ngươi đang đóng tuồng gì, chẳng lẽ ngươi lại muốn đào hôn?"

Phó Nghiên thờ ơ, ngồi một mình ở vừa d[d[lqd uống trà: "Ngươi nghĩ hay quá, nếu có người chịu thành thân với bản tiểu thư, bản tiểu thư nhất định không chạy trốn, tránh tiện nghi cho ngươi."

Bạch Dự buông tấu chương trong tay xuống, đi tới trước mặt Phó Nghiên khẽ nhéo mũi nàng, cưng chiều nói: "Ngươi thấy còn có người dám cưới ngươi sao?"

Phó Nghiên liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy ta rất kém trừ ngươi ra không ai muốn cưới sao?"

Bạch Dự lắc đầu một cái: "Ánh mắt của bổn vương vẫn luôn là tốt nha, về phần ngươi, bổn vương cảm thấy ngươi là một khối thạch mỹ ngọc cứng đầu. Coi như còn có người thấy ngươi xinh đẹp, nếu muốn thành thân với ngươi, cho dù hắn mượn mười cái gan cũng không dám giành người của Bổn vương."

Bình thường Bạch Dự không có xưng Bổn vương với Phó Nghiên, cho dù xưng Bổn vương gia cũng là lúc vui đùa.

Phó Nghiên nghe Bạch Dự nói, trong lòng ngược lại ngây ngất, cũng cười giỡn nói hắn: "Ai nói ta là người của ngươi?"

Bạch Dự dùng ngón tay trỏ nâng cằm của nàng lên, cười như không cười nhìn nàng: "Không phải ngươi sẽ lấy thân báo đáp sao?"

"Ta chưa nói gì cả, ta chỉ nói ngươi lấy thân báo đáp thôi." Phó Nghiên bị nắm cằm, nói chuyện có chút mơ hồ.

Phó Nghiên lật lọng giải thích, Bạch Dự cười như không cười nhìn nàng, nhất định lại không có chuyện tốt, nàng cảm thấy mình quá thông minh, liệu sự như thần.

Bạch Dự tà mị cười: "Vậy thì thử xem."

Tay nắm cằm của Phó Nghiên cũng không thả ra, môi ấm áp che kín môi nàng.

Bạch Dự dán chặt môi của nàng, Phó Nghiên cho rằng hắn chỉ làm như vậy, nên vẫn để cho hắn dán, sau đó hắn bắt đầu khẽ liếm rồi cắn, Phó Nghiên mới phát hiện có cái gì không đúng, mở to hai mắt nhìn người đối diện. Bạch Dự không chú ý tới nàng, dùng lưỡi cạy môi nàng ra, Phó Nghiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, không hiểu phải làm thế nào, nàng đưa tay vòng tay lên gáy của hắn, mặc cho Bạch Dự thi triển. Lưỡi của hắn ở trong miệng nàng tìm lưỡi của nàng, tìm thấy được, rồi trêu đùa khẽ cắn xé, cho đến khi Phó Nghiên không thở nổi, Bạch Dự mới ngưng động tác.

Phó Nghiên bị Bạch Dự hôn nên môi hơi sưng đỏ, trên mặt hồng như nhỏ ra máu.

"Rốt cuộc là ai lấy thân báo đáp?" Ánh mắt của Bạch Dự mê mang nhìn nàng.

"Ngươi còn bận việc không, còn thì mau đi làm đi." Phó Nghiên không để ý đến hắn nữa, chuyển sang một vấn đề khác.

"Xong rồi." Bạch Dự nâng chung trà lên nhìn Phó Nghiên, "Không được, ta phải tìm một bộ y phục nữ cho ngươi, ngươi như vậy ta thấy rất khó chịu.

Phó Nghiên cúi đầu nhìn bản thân, không cảm thấy có gì không ổn: "Ta cảm thấy rất tốt mà."


"Ta nói không tốt thì không tốt, về sau đừng mặc như vậy."

"Ta cũng không muốn nha, ta bị Thừa Tướng đại nhân tra hỏi, sau đó ngăn cấm, không được ông ấy cho phép không được ra khỏi Tướng phủ." Phó Nghiên uất ức nói.

"Không phải ta đã bảo có chuyện gì thì sai người đến tìm ta sao?" Bạch Dự khẽ cau mày.

"Quên mất."

"Ngươi muốn ta giúp ngươi nhớ hay là tự mình nhớ đây?" Bạch Dự nhìn nàng, có loại cảm giác không nói ra được.

"Tự ta nhớ, thật ra thì trí nhớ của ta rất tốt." Phó Nghiên vội vàng trả lời.

Đối với Bạch Dự, nếu để hắn giúp nàng nhớ, Phó Nghiên biết mình lại bị giam trong Tiểu Hắc Ốc gì nữa thôi.

Phó Nghiên thay nữ trang, Bạch Dự mới để cho nàng xuất phủ.

"Đến cửa hàng bánh nướng dưới cửa thành."

Bạch Dự hỏi nàng muốn đi đâu, không ngờ đáp án của nàng là cái này: "Đừng nói với ta ngươi muốn ăn bánh nướng."

Phó Nghiên nở nụ cười ha hả với hắn: "Đúng vậy." Phó Nghiên cũng không quên giao phó của Lộ Lộ trước khi nàng xuất phủ.

Hai người đi tới trước cửa hàng bánh nướng, nhìn dòng người xếp hàng dài trước cửa hàng, Bạch Dự nhìn người bên cạnh nói: "Ngươi muốn Bổn vương cùng ngươi đứng đợi mua bánh nướng sao?"

Phó Nghiên lại cười hắc hắc hai tiếng: "Ngươi có thể ở một bên chờ ta, cũng có thể dùng thân phận vương gia chen ngang, đường đường là Dự vương gia được dân chúng kính trọng, nhất định không ai ngại đâu."

Bạch Dự giơ tay lên ôm bả vai nàng dở khóc dở cười hỏi "Ngươi có biết tại sao ta thích ngươi không?"

Phó Nghiên cười hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ngươi là đóa hoa tuyệt thế." Bạch Dự gõ nhẹ trên trán nàng sủng nịch nói.

"Ừ, đã hiểu, tiểu thư khuê tú nhìn phát chán, sơn trân hải vị đã ăn nhiều, muốn ăn bánh nướng rồi." Phó Nghiên gật đầu một cái.


"Không phải bánh nướng, bánh nướng dễ tìm, ngươi không dễ tìm." Nói xong liền lôi kéo Phó Nghiên đến xếp hàng.

Xếp hàng nửa canh giờ, trong lúc đó Bạch Dự nói cho nàng biết, La Dương đã cầu xin hoàng thượng ban hôn cho nàng và Vương Nham. Ngày thành hôn được định vào mùng hai tết, Khâm Thiên Giám nói đó là ngày tốt nhất trong năm, Phó Nghiên đoán chưa tới mấy ngày nữa thiếp mời sẽ đến Tướng phủ.

Mua ba bánh nướng, Phó Nghiên biết Vương Gia này rất kén ăn, nhưng vẫn đưa tới trước mặt Bạch Dự.

Bạch Dự nhìn qua: "Ngươi ăn đi."

"Nếm thử một chút thôi." Phó Nghiên cũng không tin Vương Gia này rất kén ăn.

"Nhìn cũng không dễ ăn." Bạch Dự vẫn là cự tuyệt.

Phó Nghiên thừa dịp hắn nói chuyện, nhét bánh nướng vào trong miệng hắn, Bạch Dự hết cách với nàng cắn một cái: "Cũng không tệ lắm."

Phó Nghiên thoả mãn gật đầu: "Có thể nghe được từ miệng của ngươi nói ra cũng không tệ lắm, đó chính là rất tốt."

Trở lại Tướng phủ, Phó Nghiên vẫn không dám nói cho Lộ Lộ biết tin hoàng thượng đã ban hôn, mặc dù điều gì tới sẽ tới, nhưng nghĩ đến nếu để cho Lộ Lộ biết, nghĩ đến khuôn mặt vô hồn của tỷ ấy nói: Ai, vậy thì chờ đi ăn cưới thôi.

Chậc chậc, lãnh lãnh băng băng, nếu Lộ Lộ thật nói ra, nàng sợ mình sẽ bị lạnh mà sinh bệnh, nhưng Phó Nghiên không dám tưởng tượng vẻ mặt của Lộ Lộ khi đi dự tiệc, sợ rằng người sống sờ sờ sẽ đông cứng chết......

***

Vũ Mạch đến Bách Nhân Đường lấy thuốc thì nghe Tiểu Tứ nói thân thể của sư nương càng ngày càng kém, cho nên Phó Nghiên mượn lý do này quang minh chánh đại xuất phủ. Bệnh của sư nương đúng là rất nghiêm trọng, dù sao mấy chục năm qua dư độc trong người nàng vẫn chưa ép ra được, sư phụ chỉ có thể dùng ngân châm phong tỏa không cho độc lan, cho nên sư nương đã thành Hoạt Tử Nhân. Hôm nay, tuổi đã cao, vốn đã yếu ớt, độc tính chậm chạp phát tán lại bắt đầu lan tràn, sư phụ nói, người sắp phải đi rồi.

Ngày giao thừa, là ngày cuối cùng của năm cũ, trừ cựu nghênh tân đương nhiên không thiếu.

Tất cả người trong Tướng phủ đều mặc y phục mới và trang trọng, đi tới Từ Đường giổ tổ.

Mọi người theo bối phận mà sắp hàng, sau khi tịnh thủy, tịnh khăn (vệ sinh thân thể) rồi chuẩn bị dâng hương, cung nghênh liệt tổ liệt tông. Mặc dù Phó Nghiên ghét những quy củ của giổ tổ, nhưng dù sao này cũng là một nghi thức vô cùng trang trọng, cũng không dám qua loa.

Mọi người đều cầm hương đến đứng ngoài cửa, rồi vũ hương hướng ra ngoài nửa vòng, rồi nói: "Nay là giờ lành ngày hoàng đạo, Mạc thị ta tiến hành nghi thức giổ tổ, cung thỉnh liệt tổ liệt tông cùng nhau tới hưởng dụng đồ ăn soạn quả sơ, đến phát phổ".


Phó Nghiên rất không thích giao thừa, không nói giao thừa có giổ tổ, còn phải đón giao thừa, đêm khuya một đám người ngồi chung một chỗ, chờ năm mới đến, tuy có quả khô mứt hoa ăn vặt, rồi nói chuyện phiếm. Một năm kia, Phó Nghiên mạo hiểm sẽ bị cữu cữu mắng, ở trong đại sảnh dọn lên bài mã điếu tịch, cữu cữu cũng không nói nàng, coi như là ngầm cho phép, từ một năm kia bắt đầu, giao thừa hàng năm Tướng phủ đón giao thừa đều đánh bài mã điếu, cuối cùng Thừa Tướng đại nhân cũng tham dự.

Đầu năm mới, đã nhận được hôn thiếp của Vương Nham cùng Lạc Dương, người của Tướng phủ đều xuất phủ dự tiệc.

Tiệc cưới bày trăm bàn, trong phủ ngập tràn không khí vui tươi. Phó Nghiên lôi kéo Lộ Lộ tìm một chỗ ngồi tầm thường, sau đó bụng của nàng liền bắt đầu hành động, mà Lộ Lộ lại ngẩn người một bên.

"Đừng nghĩ nữa, chúng ta là tới dùng cơm, ăn xong là đi, tỷ đừng nghĩ đến những chuyện khác." Phó Nghiên sợ Mạc Lộ đau lòng.

Lộ Lộ nặn ra nụ cười: "Tỷ đã sớm uống nhiều chén cháo, bây giờ còn chưa có đói." Lộ Lộ thấy Vương Nham đi tới ngồi xuống bàn kia.

Vương Nham ngồi ở bàn kia rất là náo nhiệt, Bạch Dự, Bạch Tuy, Mạc Lãng, còn có rất nhiều cậu ấm quý tộc nổi danh trong kinh thành đều ở đây, uống rượu nói chuyện phiếm với nhau cực kỳ vui.

Phó Nghiên nhìn bàn kia, lại chạm phải ánh mắt của Bạch Dự, liền lập tức vùi đầu ăn cơm của mình.

"Lần trước chuyện bị tuyết đông cứng, còn chưa kịp đa tạ Lăng vương." Lộ Lộ gắp đùi gà cho Nghiên Nghiên.

"Cái kia thì tìm một cơ hội nói đa tạ là được rồi." Phó Nghiên không chút để ý gặm đùi gà.

"Hai vị tiểu thư, vương thượng mời hai vị qua." Một gã sai vặt tới truyền lời.

Phó Nghiên dừng lại động tác, cảm thấy rất kỳ quái, "Gọi ta tới làm gì?" Có muốn người ta ăn ngon không?

"Nô tài không biết."

Không biết thì đi, đi qua nhìn gặp mới biết.

Vừa đi qua, Bạch Dự liền kéo Phó Nghiên qua ngồi bên cạnh hắn, Phó Nghiên cũng thuận tiện lôi kéo Lộ Lộ ngồi ở bên cạnh nàng.

"Bệnh của Mạc cô nương đã hết chưa?" Bạch Tuy hỏi.

Bạch Tuy đột nhiên hỏi, Mạc Lộ không có kịp phản ứng: "Hả?" Sau đó liền đáp, "Tạ vương thượng đã cứu giúp, bây giờ đã không sao."

"Vị này chính là Mạc cô nương sao, hôm nay gặp mặt quả thật giống như trong lời đồn." Trước bàn nam tử mặc y phục màu vàng mở miệng cười, hắn là Nhị công tử nhà Cao thái úy, cũng chính là đệ đệ của Duệ phi.

Lộ Lộ không để ý tới hắn, vẫn ngồi chỗ kia nhặt xương cá cho Phó Nghiên, Phó Nghiên cảm thấy Lộ Lộ thật không có chuyện gì làm. Nhưng mà, nàng cũng thật tò mò tin đồn là cái gì.

Sau này mới biết người đời truyền Lộ Lộ tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, có tri thức hiểu lễ nghĩa tài múa siêu quần, còn có dáng vẻ chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, nam tử trong kinh thành đều muốn nhìn thấy dung mạo của nàng.


Sau đó khi nàng mới nhớ tới lời của công tử Cao gia, Phó Nghiên đều buồn cười, người sống nhờ gương mặt, đẹp một chút che trăm xấu xí, quả nhiên là lời thật.

"Nghe nói thái hậu nương nương đã chọn cho hai vị mấy vị thiếp thất đều là mỹ nhân." Cao công tử đã uống nhiều rượu, nên dám nhạo báng Vương Gia rồi.

Mạc Lãng lo lắng sợ hắn nói bậy, liền chen vào một câu: "Thê thiếp của Cao huynh cũng là mỹ nhân xinh đẹp nha."

"Ta làm sao có thể sánh với Vương Gia, thê thiếp nhà Vương Gia là do Thái hậu tuyển chọn, không giống nhau." Trước kia công tử Cao gia thường xuyên uống rượu với Mạc Lãng rồi còn đi dạo hoa lâu (lầu xanh), cũng là công tử ăn chơi trác táng.

Hai vị Vương Gia không để ý đến hắn, vẫn uống rượu, còn không là trêu ghẹo Vương Nham song hỉ lâm môn, vẻ ngoài của Vương Nham thì cười nhưng trong lòng không cười đáp tạ.

"Thì ra ngươi mới nạp thêm thiếp." Phó Nghiên khẽ nói bên tai Bạch Dự.

Bạch Dự cong môi tùy tiện nói: "Nếu không thì ngươi đến vương phủ xem có phải là người sinh con trai vượng phu không?"

Phó Nghiên xém chút nữa bị hắn làm mắc nghẹn xương cá: "Ta còn lâu mới đi đấy."

Sau khi cơm nước no nê, mọi người đều đến hậu viện thính hí, nghe hát《 Long Phượng Trình Tường 》.

"Nguyệt lão vốn là Kiều Quốc Trượng, dù có đại sự cũng không trở ngại." Nghĩ như vậy, Lộ Lộ cảm thấy mình thành nguyệt lão.

Phó Nghiên cảm thấy hí kịch này khó coi, xem một hồi đã gật gù ngủ gục, Lộ Lộ ngồi ở một bên hai mắt vô hồn.

"Sáng mai là niên triều mới, qua hai ngày nữa, sẽ đến ngày đi săn bắt phải không?" Bạch Tuy hứng thú hỏi.

"Mạc Tương càng già càng dẻo dai, cũng không nên từ chối. Còn có Mạc gia công tử cũng là văn thao vũ lược, cũng nên tham dự." Bạch Dự cười nói.

Nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, hai người Phó Nghiên Mạc Lộ đều hăng hái mong chờ, trong lòng bồn chồn muốn đi theo.

Lộ Lộ chuyển nói nhỏ bên tai Mạc Lãng: "Huynh đi săn mang theo muội đi."

Mạc Lãng nhìn Lộ Lộ: "Muội đi thì huynh không kỳ quái, nhưng những người khác sẽ không như vậy."

Mạc Lộ cảm thấy mất hứng, quệt miệng trở lại chỗ ngồi buồn bực một mình.

Phó Nghiên vốn ngồi bên cạnh Bạch Dự, nàng cũng nói nhỏ với Bạch Dự: "Có thể mang ta cùng Lộ Lộ đi không?"

Bạch Dự cười yếu ớt: "Có thể, chỉ cần ngươi trở về vương phủ với ta, xem mấy người thiếp đó có vượng phu sinh con trai không ta liền dẫn ngươi đi."

Nghiên Nghiên cũng quyệt miệng, ném một câu: "Không đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui