Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chung Minh mang theo Tô Tử Mặc đi vào tửu lâu có Tống Tuấn Kiệt cùng bằng hữu của hắn, chưởng quầy thấy hai vị cô nương xinh đẹp như hoa tiến vào, y phục cũng cực gây chú ý, không dám chậm trễ, tự mình tiến lên tiếp đón, đem các nàng thỉnh hướng trên lầu.
Chung Minh hỏi hắn:"Ngươi có biết gian phòng của Tống Tuấn Kiệt ở đâu không?"
Hiển nhiên Tống Tuấn Kiệt là khách quen nơi này, chưởng quầy vừa nghe, lập tức giật mình nói:"Cô nương hỏi Tống công tử, ngài ấy ở gian phòng phía đông, ta dẫn hai vị cô nương đi qua."
Chung Minh vung tay lên nói:"Không cần, ngươi dẫn chúng ta đi qua gian sát vách."
Chưởng quầy trên mặt hiện vẻ khó xử:"Xin lỗi hai vị cô nương, gian phòng kia đã có người."
Chung Minh lấy trong người ra một thỏi bạc năm mươi lượng, "Làm cho bọn họ đi đi".
Chưởng quầy xua tay nói:"Cô nương đừng gây khó xử, tiểu điếm mở cửa làm ăn buôn bán, thật sự không có đạo lý đuổi khách nhân."
Chung Minh lại lấy ra một thỏi bạc, chưởng quầy vẫn là uyển chuyển từ chối, Chung Minh hừ một tiếng, đẩy ra chưởng quầy, cửa cũng không gõ trực tiếp xông vào gian phòng, bên trong có một đôi nam nữ, đang ngồi cùng một chỗ thân thiết, Tô Tử Mặc vừa thấy lập tức quay đầu ra, Chung Minh thoải mái tiêu sái đi vào, đôi nam nữ nghe được tiếng cửa mở cũng là hoảng sợ, sắc mặt kinh hoảng, hiển nhiên là đang hẹn hò riêng tư, nam nhân mặt đỏ lên, tức giận nói:"Các ngươi là người nào, chưởng quầy , chuyện này là chuyện gì?"
Chưởng quầy cười cười nói:"Quấy rầy Tiền công tử , thật sự là vị cô nương này không nghe khuyên bảo, ta......".
Chung Minh không đợi hắn nói xong, đem hai thỏi bạc đặt lên bàn,"Bổn cô nương muốn dùng gian phòng này, phiền toái hai vị rời đi."

Đôi nam nữ kia hai mặt nhìn nhau, nữ nhân nhỏ giọng nói: "Nếu các nàng cần, không bằng để lại cho các nàng đi."
Nam nhân kia có chút không tình nguyện, bất quá nhìn đến bạc trên bàn, cắn chặt răng, lấy bỏ vào trong người, sau đó kéo tay nữ nhân, nói:"Chúng ta đi." Đi tới trước mặt Chung Minh, muốn trừng mắt liếc nàng một cái, lại bị mỹ mạo của Chung Minh làm kinh sợ, thất thố đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Chung Minh, nữ nhân kia kéo hắn một phen, hắn mới hồi phục tinh thần lại, mặt lại một lần nữa đỏ bừng, chật vật đi ra ngoài.
Tô Tử Mặc xem hết ở trong mắt, nguyên lai bộ dáng xinh đẹp còn có bậc này ưu thế.
Chưởng quầy nhanh chóng thu dọn trên bàn, cười nói: "Hai vị cô nương dùng món gì, ta lập tức đi chuẩn bị."
Chung Minh cũng không hỏi Tô Tử Mặc, tùy tiện gọi mấy món ăn và một bầu rượu, rồi đuổi chưởng quầy đi.
Nha hoàn Thanh Nhi của Tô Tử Mặc xem không vừa mắt, trước kia tiểu thư nhà nàng vô luận đến chỗ nào đều được ưu đãi, Chung cô nương này đúng là không hiểu lễ phép, tỏ vẻ bất mãn tính nói, Tô Tử Mặc hướng nàng lắc đầu, Thanh Nhi đành phải câm miệng.
Chung Minh quay đầu vừa vặn thấy một màn như vậy, hỏi:"Làm sao vậy?"
Tô Tử Mặc cười cười nói:"Chung cô nương quả thật hào phóng." Ra tay một cái chính là một trăm lượng bạc.
Chung Minh không có nghe ra ý trào phúng trong lời nói, còn đắc ý: "Cái này gọi là có tiền có thể sai khiến quỷ ma."
Thanh Nhi thầm nói:"Có bạc là rất giỏi sao, cũng không phải mỗi người đều như vậy."

Chung Minh nhíu mày, bạc đương nhiên tốt, nàng từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì là không cần bạc, chưa kể kiếp trước biểu ca nàng cũng là vì bạc mới hãm hại nàng, cười lạnh nói: "Khá lắm nha đầu thanh cao, dám khinh thường bạc, ta hỏi ngươi, thứ mà tiểu thư nhà ngươi mặc trên người, mang trên đầu không phải dùng bạc mua à? Ngươi ở bên cạnh nàng ta hầu hạ ngày đêm có phải vì bạc hay không? Vì cái gì nàng là tiểu thư mà ngươi là nha đầu, còn không phải bởi vì ngươi không có bạc hay sao?"
Thanh Nhi bị nàng liên tục đặt câu hỏi, hơn nửa ngày mới phục hồi, rõ ràng nàng không phải ý tứ này, ý của nàng là, Chung Minh ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng đều không hiểu, chỉ biết dùng bạc đập người.
Chung Minh thấy Thanh Nhi không nói chuyện, còn chưa chịu buông tha, lại nói:"Bất quá cũng khó trách, có cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, chủ tử ngươi thanh cao, ngươi tự nhiên cũng học theo."
Tô Tử Mặc cười cười không có lên tiếng, chỉ cảm thấy vị này Chung cô nương thật có ý tứ.
Thanh Nhi sốt ruột, Chung Minh nói nàng thì không sao, nhưng không thể nói đụng đến tiểu thư nàng, vội la lên: "Thanh cao cái gì, tiểu thư nhà ta hàm dưỡng* tốt mới không so đo với ngươi."

Chung Minh hừ một tiếng nói:"Nàng còn không phải cũng ngồi chỗ này nghe lén biểu ca nói chuyện như ta thôi."
Tô Tử Mặc cuối cùng lên tiếng, trách mắng:"Thanh Nhi, Chung cô nương có hảo ý giúp chúng ta, cảm kích còn không kịp, có thể nào chống đối nàng, mau xin lỗi Chung cô nương."
Thanh Nhi cực kỳ ủy khuất, mặc dù rất không tình nguyện, vẫn là đi đến trước mặt Chung Minh, nói:"Chung tiểu thư đại nhân rộng lượng, thỉnh không cần tính toán chi li với tiểu nha đầu như ta."

Chung Minh không khách khí nói:"Ta còn không có rảnh rỗi như vậy". Thái độ vô cùng ngạo mạn.
Thanh Nhi đứng ở phía sau Tô Tử Mặc, dùng thanh âm rất nhỏ, bất mãn hừ một tiếng.
Tô Tử Mặc nghe được chính là cười khẽ lắc đầu.
Chung Minh đi đến góc tường, dán lỗ tai lên tường, nghe trong chốc lát, hưng phấn ngoắc tay Tô Tử Mặc,"biểu ca ta ngay tại cách vách, mau tới đây nghe một chút bọn họ đang nói cái gì."
Tô Tử Mặc thật kinh ngạc với chuyển biến của Chung Minh, vừa rồi còn nổi giận cùng Thanh Nhi, trong nháy mắt giống như hoàn toàn đã quên, tập trung vào sự kiện khác, nhìn lại bộ dáng của Chung Minh liền như con thằn lằn cả người dán trên vách tường, nhưng một chút cũng không thấy buồn cười, hơn nữa tư thái còn rất đẹp, đột nhiên nghĩ đến, có một biểu muội xinh đẹp như vậy cạnh bên người, Tống Tuấn Kiệt có thể xem nhẹ sao?
Tô Tử Mặc tự nhiên sẽ không giống Chung Minh, chỉ đến gần tường, liền nghe được thanh âm cách vách.
Một người nói:"Tống huynh, rượu cũng rót ba lần rồi, giai nhân của huynh sao còn chưa đến?"
Một người khác nói:"Đúng vậy, Tống huynh sẽ không vì mặt mũi mà nói dối đi?"
Lại có người a dua theo ồn ào nói:"Hay để ta nói Tống huynh không có duyên với nữ sắc đi, nếu không vì cái gì từ trước tới nay lâu như vậy, chưa bao giờ thấy có nữ nhân bên người Tống huynh?"
Tiếp theo là một trận cười ha ha.
Qua một hồi lâu mới nghe được thanh âm Tống Tuấn Kiệt: "Ta lừa các ngươi làm chi, biểu muội ta chính là có việc mới không tới, hơn nữa bộ dáng biểu muội ta xác thực rất đẹp, không phải ta nói mạnh miệng chứ, cho dù đem cô nương đẹp nhất kinh thành tìm đến, cũng không bằng một đầu ngón tay so với biểu muội ta."

Chung Minh mang Tô Tử Mặc lại đây, là muốn bắt quả tang Tống Tuấn Kiệt, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại thảo luận về nàng, quay đầu qua xem Tô Tử Mặc, chỉ thấy nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, bên tai nóng lên, lầu bầu nói:"Ta cùng biểu ca ta không quan hệ, ta cũng không biết hắn vì cái gì lại nói ta như vậy." Thấy Tô Tử Mặc tựa hồ không tin, nên không giải thích tiếp , tiếp tục dán tường nghe ngóng.
Một người nói:"Tống huynh khen biểu muội huynh là cực phẩm nhân gian, vậy so với thê tử chưa vào cửa của huynh, Tô tiểu thư thì như thế nào?"
Tống Tuấn Kiệt nói:"Ta còn không thấy qua Tô tiểu thư, không dám bình luận lung tung."
Có người đưa ra giả thiết:"Nếu bộ dạng Tô tiểu thư không bằng biểu muội Tống huynh, Tống huynh phải lựa chọn thế nào?"
Không nghĩ tới Tống Tuấn Kiệt trả lời hiên ngang lẫm liệt,"Vô luận so đẹp hơn hay là so kém hơn, Tống Tuấn Kiệt ta cũng sẽ không vì sắc mà phụ bạc người, ta cùng Tô tiểu thư có hôn ước, tự nhiên cũng sẽ không liếc mắt đến nữ nhân khác, hôm nay sở dĩ ta muốn dẫn biểu muội ta đến đây, bất quá là muốn làm cho các vị diện kiến một chút thôi."
Chung Minh nghe được giận không kiềm được, nguyên lai mấy ngày nay Tống Tuấn Kiệt ân cần với nàng là vì mục đích này, tuy nói nàng cũng không để ý biểu ca có thích mình hay không, có điều nữ nhân đều là hư vinh , bị người khinh thị trong lòng khó tránh khỏi có hụt hẫng.
Ngược lại Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu, xem ra Tống Tuấn Kiệt cũng không vô sỉ giống như Chung Minh miêu tả, ít nhất từ cuộc đối thoại của bọn họ thì nhìn không ra, thình lình nghe Chung Minh bên cạnh căm giận nói:"Thật không biết xấu hổ, có bản lĩnh ngươi cưới nữ nhân họ Tô rồi về sau đừng có nạp thiếp!" Tô Tử Mặc sửng sốt, Chung Minh tựa hồ thật xem mình như kẻ thù, chẳng qua Chung Minh cũng rõ ràng nói qua nàng ấy không thích biểu ca.
Lại nghe trong chốc lát, vẫn là không hề thu hoạch được gì, mỗi một vấn đề Tống Tuấn Kiệt đều trả lời chính khí nghiêm nghị, vừa không háo sắc cũng không tham tài, thật giống như ở giữa một đám ăn chơi trác táng, chỉ có duy nhất hắn không bị nhiễm nước bùn, thật đúng là giả vờ giả vịt.
Chung Minh không nghe tiếp, nghe nữa chỉ muốn buồn nôn, lại nhìn Tô Tử Mặc, theo vẻ mặt mà phán đoán, hiển nhiên Tô Tử Mặc càng tin tưởng lời nói của Tống Tuấn Kiệt, trong lòng càng giận, thôi, Tô Tử Mặc phải gả thì cứ gả, tương lai hối hận cũng không liên quan đến nàng, nàng cần gì phải xen vào việc của người khác, thở phì phì nói:"Ta đi đây."
Tô Tử Mặc tự nhiên nhìn ra trong lòng Chung Minh không thoải mái, chính là trong lòng vô cùng tò mò, Chung Minh thoáng chốc thì giúp nàng, thoáng chốc lại giống như có địch ý với nàng, nếu là Chung Minh thích Tống Tuấn Kiệt thì còn lý giải được, cố tình từ mỗi lời nói cử động của Chung Minh đều nhìn ra được nàng thực chán ghét biểu ca của nàng.
Dù là Tô Tử Mặc sáng trí, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui