Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tô Tử Mặc sao nhìn không ra ý đồ Chung Minh, đè lại chén rượu nói:"Khoan vội đã, ta có lời hỏi muội, người ta ngàn dặm xa xôi đến thăm muội, muội có tính toán gì không?"
Chung Minh biết Tô Tử Mặc sẽ hỏi cái này, chứng tỏ trong lòng Tô Tử Mặc vẫn có để ý tới nàng, tất nhiên nàng cao hứng, cũng không vội đáp lời, uống một hơi cạn sạch chén rượu, khen:"Rượu Hoàng Thượng ngự ban quả thực khác biệt, vừa thơm vừa nguyên chất, ngươi muốn uống một chén hay không?"
"Như thế nào, muốn chuốc cho ta quá chén để muốn làm gì thì làm a?"
"Không được ngươi đồng ý, cho thêm một cái gan ta cũng không dám làm gì", nhiều lắm là ăn chút đậu hủ mà thôi, Chung Minh âm thầm bổ sung trong lòng.
Tô Tử Mặc tự nhiên tin tưởng lời Chung Minh nói, chẳng qua tửu lượng nàng kém, hai chén e là sẽ say, trong lòng tuy nơm nớp lo lắng nhưng lại không chối từ. Rượu là nàng sai Thanh Nhi về Hầu phủ mang đến chiêu đãi Thiệu Thi Dung, nếu Thiệu Thi Dung không cảm kích, vậy thì đêm nay để cho nàng cùng Chung Minh không say không về.
Khi nói chuyện đã là rót đến chén thứ ba, dung nhan Tô Tử Mặc hồng hồng xinh như hoa đào, người cũng có vài phần hơi say, mượn cảm giác say hỏi Chung Minh,"Muội nói muội thích ta, vậy muội nói cho ta biết, muội thích ta vì cái gì?"
Chung Minh đương nhiên không có say, bất quá hồn đã bị Tô Tử Mặc quyến rũ câu đi mất dạng, chỉ biết ngây ngốc nhìn, Tô Tử Mặc đẩy nàng một chút, nàng mới phản ứng lại, trả lời:"Tất cả đều thích".
Tô Tử Mặc không hài lòng, nhíu mày nói:"Luôn luôn có lý do chứ, tựa như ta thích muội là vì cảm thấy muội thật đáng yêu".
Chung Minh lập tức mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Tô Tử Mặc,"Lời nói mới rồi, ngươi có thể lặp lại lần nữa hay không?"
"Muội thật đáng yêu".
"Câu trước đó".
"Ta thích muội".
Chung Minh kích động cầm tay Tô Tử Mặc,"Là thật sao? Ngươi thật sự thích ta sao?"

Tô Tử Mặc cũng thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới Chung Minh có phản ứng lớn như vậy. Nàng đúng là thích Chung Minh, chẳng qua còn chưa phải cái loại tình yêu như trong tưởng tượng của nàng. Tuy rằng có khi nàng cũng sẽ vì Chung Minh mà ê ẩm trong lòng, ví như khi Chung Minh có thái độ mập mờ không rõ với Thiệu Thi Dung, nhưng so với loại tình cảm cực nóng mà nàng mong muốn thì còn kém khá xa, chẳng lẽ loại ái tình say đắm xúc động lòng người chỉ có trong thoại bản*?! Nói đi cũng phải nói lại, dù gì nàng đã gả cho người khác rồi, không nên có thêm mong cầu xa xỉ gì nữa, có thể có người vừa ý như Chung Minh ở bên cạnh thì nàng đã không có gì hối tiếc, duy chỉ có điểm chưa được hoàn mỹ đó chính là chẳng lẽ cả đời này nàng phải làm gái lỡ thì?! Không biết sao đột nhiên có ý tưởng xấu hổ ngượng ngùng này, mặt nàng càng thêm đỏ hồng, lại nhìn qua Chung Minh, bất chợt một ý niệm loé lên trong đầu.

Chung Minh bận đắm chìm trong câu nói "Ta thích muội" của Tô Tử Mặc, còn chưa thể tự thoát ra được, kia không phải là lời nói thật lòng sau khi say rượu đấy chứ? Lại rót đầy rượu cho Tô Tử Mặc, nàng muốn nghe Tô Tử Mặc nói thêm nhiều lời nữa, bộ dáng Tô Tử Mặc hiện tại so với bộ dáng nghiêm trang ngày thường càng làm cho người ta thêm yêu thích.
Tô Tử Mặc cũng dứt khoát uống xong, nói ra lời duy nhất muốn hỏi,"Minh nhi, muội còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc muội thích ta vì cái gì? Thiệu cô nương là người tốt, đối với muội cũng tốt, vì sao muội không thích nàng ấy?"
Chung Minh nói:"Thích thì thích cần gì có lý do, Thiệu Thi Dung cho dù tốt thì liên quan gì đến ta đâu? Tựa như biểu ca cũng có ý với ngươi, không lẽ ngươi liền nguyện ý trao thân cho hắn?"
Một câu này chạm trúng tâm tư Tô Tử Mặc, nàng thử thăm dò:"Ta đã gả cho biểu ca muội, chỉ sợ sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy".
"Không được, hắn có muốn cũng đừng mơ!" Chung Minh thô lỗ cắt ngang lời nàng.
Tô Tử Mặc cười:"Đừng nói ta, muội cũng giống vậy thôi, muội là thiếp hắn, chạy trốn hòa thượng cũng không chạy được khỏi miếu".
Chung Minh cười lạnh:"Hắn dám chạm vào ta, ta thiến hắn!" Tiếp theo mang vẻ mặt ngượng ngùng, "Thân thể ta chỉ ngươi mới có thể chạm".
Tô Tử Mặc nghe vậy chợt rung động, dù chưa trải qua chuyện này, nhưng cũng không phải không biết cái gì, huống chi các nàng đều là nữ nhân. Tô Tử Mặc dùng ngón tay vẽ theo đường nét trên mặt Chung Minh, ánh mắt mị hoặc,"Ô, vậy chạm thế nào mới đúng cách đây?"
Lời này rõ ràng chính là đang câu dẫn nàng! Chung Minh vốn còn có chút cố kỵ, sợ một khi phóng túng rồi sẽ không kiềm lại được, nếu Tô Tử Mặc cũng có ý nghĩ này, vậy nàng sẽ không khách khí. Nàng đã sớm thèm thuồng thân thể Tô Tử Mặc đến mức nhỏ dãi rồi, nàng muốn lột sạch Tô Tử Mặc xem hết trọn vẹn, đương nhiên nếu Tô Tử Mặc muốn nhìn lại, nàng cũng thực nguyện ý cởi hết cho Tô Tử Mặc xem rõ ràng. Nhưng lý do thật sự làm cho Chung Minh muốn ăn sạch Tô Tử Mặc là vì như thế Tô Tử Mặc sẽ không mãi do dự không an tâm, sẽ không nhớ thương tìm tên nam nhân tài hoa gì mà ngươi nông ta nông nữa.
Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc, mặc dù trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại không gấp gáp ngay lúc này, nàng biết Tô Tử Mặc thích sạch sẽ, nên sai Tri Họa tiến vào thu dọn chén đũa trên bàn, rồi kêu người đem nước ấm tới cho Tô Tử Mặc tắm rửa.

Tô Tử Mặc cảm giác người nóng đến luống cuống, liền cởi dây thắt lưng ra, nhưng thấy Chung Minh vẫn đứng ở một bên, không có ý tứ rời đi, "Không lẽ muội muốn tắm chung với ta sao?"
Chung Minh đương nhiên cầu còn không được, bất quá cũng biết Tô Tử Mặc cố tình nói lời trái ý, vô cùng lưu luyến nhìn nàng một cái mới chịu trở về phòng tắm rửa thay y phục, trước khi đi còn dặn dò,"Không cho đóng cửa, ta đi rồi sẽ trở qua".
Tô Tử Mặc ngâm mình ở trong nước, người thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc này mới hơi hối hận, không nên tự dưng trêu chọc Chung Minh. Nàng vẫn biết rõ tâm tư Chung Minh, như thế chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? Nhưng mà trong lòng lại có vài phần mong đợi, nàng không hề bài xích những hành động thân mật mà Chung Minh đối với nàng, thậm chí còn có chút thích. Từ khi Thiệu Thi Dung đến đây, đã làm cho nàng cảm thấy có nguy cơ, Chung Minh không phải là người thuộc riêng một mình nàng, đã vậy cứ mang bộ dạng gọi ong kéo bướm như thế, không chừng ngày nào đó liền bị người ta câu dẫn đi mất, cho nên nàng nổi lên ý niệm độc chiếm Chung Minh trong đầu. Chẳng qua nếu thật sự vượt giới hạn đó, quan hệ các nàng sẽ không còn đơn giản như hiện tại nữa, dù sao nàng cũng là dâu Tống gia, nếu thật hồng hạnh vượt tường*, chẳng khác gì uổng phí nhiều năm đọc sách thánh hiền như vậy mà ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ nàng cũng không đếm xỉa tới, nhất thời trong lòng nàng mâu thuẫn thật mạnh.

Ngược lại Chung Minh rất cao hứng, ngồi trong thùng gỗ*, chơi đùa nghịch nước còn ngâm nga mấy khúc hát.

"Chuyện gì mà cao hứng như thế?" Tống Văn Thục đột nhiên từ bên ngoài tiến vào.
Chung Minh theo bản năng dùng hai tay che khuất ngực, thầm oán nói:"Nương a, tiến vào mà sao cũng không nói một tiếng".
Tống Văn Thục nói:"Xem con kìa, ta là nương của con, ở trước mặt ta còn sợ xấu cái gì?"
Chung Minh không để ý tới nàng, liên tục thúc giục,"Nương, nương ra ngoài trước đi, có chuyện gì, chờ Minh nhi mặc xong y phục rồi nói sau".
Tống Văn Thục liếc nàng một cái,"Con đúng là lắm chuyện." Rốt cuộc cũng ra bên ngoài chờ nàng.

Chung Minh tắm cho qua loa, mặc y phục xong đi ra, thầm nghĩ mau đuổi nương đi nhanh nhanh để còn tìm Tô Tử Mặc,"Nương tìm Minh nhi có chuyện gì sao?"
Tống Văn Thục đến đây là thật có chuyện hỏi nàng, chẳng qua nhìn thấy Chung Minh nhất thời lại không mở miệng được.
Chung Minh thì chờ không kịp ,"Nếu không quan trọng ngày mai nói sau cũng được".
Tống Văn Thục nhìn ra, nghĩ tới vừa rồi Chung Minh còn cao hứng hẳn là có chuyện gì vui, cười hỏi:"Nhìn con vui sướng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì tốt a?"
Chung Minh sớm hay muộn cũng sẽ thẳng thắn với mẫu thân chuyện nàng cùng Tô Tử Mặc, chẳng qua bây giờ không phải thời điểm, liền nói:"Minh nhi có thể có chuyện gì vui chứ".
Không có ai hiểu con bằng người làm mẹ, Tống Văn Thục kết luận khẳng định Chung Minh có chuyện, bất quá Chung Minh không muốn nói, nàng cũng sẽ không truy vấn, lão phu nhân còn chờ tin chính xác của nàng, liền uyển chuyển hỏi,"Minh nhi, con gả đến Tống phủ cũng khá nhiều ngày rồi, trong bụng có động tĩnh gì không?" Kì thực lão phu nhân nhìn thấy Tống Tuấn Kiệt hàng đêm ngủ ở phòng Trịnh di nương là đã biết Tống Tuấn Kiệt có cùng phòng với Chung Minh hay không, lão phu nhân mong muốn tằng tôn* đến không ăn không ngủ được, có điều cháu đích tôn Tống gia tuy không phải do chính thất là Tô Tử Mặc sinh ra thì ít nhất cũng phải từ bụng Chung Minh đi ra, không thể để nữ nhân bên ngoài như Trịnh di nương chiếm lợi thế.

Chung Minh biết mẫu thân nàng hỏi chuyện gì, nghĩ rằng Tống Tuấn Kiệt đã cáo trạng nàng trước mặt nương nên nương mới đến đây khởi binh vấn tội, không thèm để ý nói:"Minh nhi còn chưa ngủ cùng biểu ca, ở đâu ra hài tử?"
Tống Văn Thục chịu không nổi nữ nhi nói chuyện thô tục, nhíu mày nói:"Cô nương gì mà miệng mồm không biết lựa lời, thật là thiếu khuyết quản giáo".
Chung Minh cười nói:"Nương là trách bản thân mình hay là đang trách tướng công của nương đây?"
Tống Văn Thục không có thời giờ khua môi múa mép với nàng, nghe Chung Minh nói không cùng Tống Tuấn Kiệt viên phòng, vẫn có hơi giật mình, khó hiểu hỏi:"Vì sao? Con đã gả cho biểu ca, sao lại không chung phòng với hắn?"
Chung Minh đã sớm nghĩ ra câu trả lời, mang ít oán giận nói:"Coi như mắt Minh nhi bị mù, còn tưởng rằng biểu ca thật tình thích Minh nhi, nào biết hắn ăn trong bát nhớ thương trong nồi, ngay đêm đại hỉ của con và hắn, vậy mà hắn lại pha trộn với dã nữ bên ngoài, còn đem về nhà".
"Chính là Trịnh di nương kia sao?" Lão phu nhân sợ xấu hổ nên không nói cho Tống Văn Thục biết xuất thân Trịnh di nương.
Rõ ràng người là Chung Minh đưa tới, hiện tại trở thành cái cớ để nàng cự tuyệt Tống Tuấn Kiệt, "chính là nàng, nương không biết Trịnh di nương trước kia là ở chỗ nào đâu".

Tống Văn Thục cả kinh hỏi:"Nơi yên hoa chăng?"
Chung Minh gật đầu, lại vô cùng ghét bỏ nói:"Biểu ca không chê xuất thân Trịnh di nương, nhưng Minh nhi thì ngại biểu ca bẩn a, Minh nhi mặc kệ, dù sao về sau biểu ca cũng đừng nghĩ chạm vào Minh nhi".
Tống Văn Thục tức giận:"Tên Tống Tuấn Kiệt này thật hết nói!" Bất quá càng giận nữ nhi không chịu nghe lời, hừ nói,"Lúc trước ta và cha con khuyên con, con không nghe, hiện tại biết hối hận rồi chưa".
Chung Minh thở dài:"Đáng tiếc trên đời này không có hối hận dược".
Tống Văn Thục nói:"làm sao không có? Ta hiện tại đi tìm lão phu nhân, làm cho Tống gia viết hưu thư từ con, dù sao thân thể con vẫn là cô nương trong sạch, không lo tìm không được người nào khác".
Nàng đi thì Tô Tử Mặc làm sao bây giờ, huống chi lúc trước vì tiếp cận Tô Tử Mặc, mới nhảy vào hố lửa, mắt thấy sẽ thành chuyện tốt cùng Tô Tử Mặc, có thể nào thất bại trong gang tấc, Chung Minh vội nói:"Nương a, nương cũng đừng gây sức ép với ngoại tổ mẫu, lão phu nhân thân thể không khoẻ, Minh nhi mới viết thư cho nương đến thăm, nương muốn làm lão phu nhân tức chết sao?"
Tống Văn Thục là nữ nhi của lão phu nhân tất nhiên không muốn, nhưng nàng cũng không muốn nữ nhi của mình chịu thiệt thòi, thật là phát sầu.
Chung Minh nói:"Nương nếu sợ Minh nhi chịu thiệt, trước hết ở trong này, chờ thêm khoảng một năm rưỡi, nếu biểu ca hồi tâm quay đầu, Minh nhi liền theo hắn, nếu vẫn như cũ, Minh nhi sẽ theo nương về nhà, nương thấy thế nào?"
Tống Văn Thục cảm thấy chủ ý này không tệ,"Có điều cha con phải ở nhà cô đơn một mình".
Chung Minh cười nói:" Chẳng lẽ nương sợ cha tìm cho Minh nhi một nhị nương?"
Tống Văn Thục ngược lại rất tự tin,"Cha con mới không thèm làm chuyện có lỗi với ta".
"Được rồi, khen nương có mạng tốt, có tướng công toàn tâm toàn ý đối với nương, cũng đừng đứng mãi ở chỗ này, làm cho Minh nhi đỏ mắt ." Chung Minh vội vã đưa Tống Văn Thục ra bên ngoài, trong lòng chỉ sợ Tô Tử Mặc sốt ruột chờ lâu, miễn đừng đổi ý mới tốt.
Tống Văn Thục tức giận nói:"Là ta cản trở chuyện gì tốt của con chắc?" Nói xong cũng không ở lâu, thở dài rời đi.
Chung Minh đi đến trước phòng Tô Tử Mặc, thấy cửa khép hờ, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, trong lòng mừng rỡ, rón ra rón rén đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận