"Thiệu cô nương còn chưa dùng điểm tâm phải không, không bằng cùng ngồi chung đi". Tô Tử Mặc thấy Thiệu Thi Dung bị Chung Minh nói cho đứng yên ở đó, đi không được mà ngồi cũng không xong rất là xấu hổ, liền mở lời mời.
Quả nhiên Chung Minh mất hứng, nói:"Người này rất chán ghét, hay là kêu nàng đi đi." Kỳ thật nàng là không muốn Thiệu Thi Dung quấy rầy nàng cùng Tô Tử Mặc.
Thiệu Thi Dung không thèm để ý tới nàng, sau khi ngồi xuống liền nói với Tô Tử Mặc:"Vẫn là Tô tỷ tỷ tấm lòng rộng rãi, không giống người nào đó chèn ép người khác".
Tô Tử Mặc che miệng cười, nàng cũng là lần đầu thấy Chung Minh nhỏ mọn như vậy, điểm tâm đã bưng lên bàn, Tô Tử Mặc chỉ vào điểm tâm nói:"Thiệu cô nương mời dùng, đừng khách khí."
Không ngờ Thiệu Thi Dung đảo khách thành chủ, gắp một cái chả giò chiên đặt vào dĩa Tô Tử Mặc, nói:"Tô tỷ tỷ chắc là lần đầu tiên đến nơi này, ngươi nếm thử cái này đi, mùi vị không tệ".
Tô Tử Mặc cắn một miếng nhỏ, sau khi nhấm nháp, gật đầu khen:"Thơm ngon giòn xốp, xác thực mỹ vị."
Thiệu Thi Dung lại gắp một khối đậu phụ vàng ươm,"nếm thử thêm cái này."
Tô Tử Mặc đồng dạng khen không dứt miệng:"Vừa vào miệng liền tan ra, không tệ không tệ."
Khuôn mặt Chung Minh mau chóng đen như đáy nồi, rõ ràng phải là nàng ân cần với Tô Tử Mặc, lại bị Thiệu Thi Dung đoạt đi, tức giận đập chiếc đũa lên bàn một cái.
Tô Tử Mặc cùng Thiệu Thi Dung giật nảy mình, cùng nhau nhìn nàng, Tô Tử Mặc hỏi:"Minh nhi, làm sao vậy?"
Chung Minh thở phì phì nói:"Ta no rồi, không ăn ."
Tô Tử Mặc làm sao nhìn không ra nàng tức giận, cũng không vạch trần, chỉ ôn nhu nói:"Mới ăn có một chút, sao mà no được." Gắp cuộn bánh mì hấp đặt vào chén nàng,"Ăn nhiều một chút.".
Lần này Chung Minh làm sao còn giận được, hướng Tô Tử Mặc ngọt ngào cười:"Cám ơn Mặc tỷ tỷ."
Thiệu Thi Dung xem như đã nhìn ra, Chung Minh đối xử với nàng cách biệt một trời so với Tô Tử Mặc, Chung Minh không phải không thích nàng nhiều lời cùng Tô Tử Mặc sao, vậy nàng càng nói nhiều hơn, không thèm nhìn ánh mắt cảnh cáo của Chung Minh, liền hỏi Tô Tử Mặc:"Tô tỷ tỷ cùng Chung Minh như thế nào nhận thức , ta không nhớ ra nhà nàng có thân thích với quan tam phẩm."
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Ta là biểu tẩu của nàng".
Thiệu Thi Dung một hồi lâu mới có thể hiểu ra quan hệ các nàng, địch ý trong lòng đối Tô Tử Mặc lập tức giảm không ít, cười nói:"Khó trách Chung Minh gả không được cho biểu ca, có biểu tẩu như vậy, biểu ca nàng làm sao còn khả năng cưới ai nữa."
Tô Tử Mặc nói:"Này cũng không phải, vốn là Minh nhi tự mình không muốn."
"A? Nàng không phải một lòng muốn gả sao, thời gian trước còn vì biểu ca nàng mà nhảy hồ tự sát, việc này truyền khắp Thương Đồng trấn chúng ta, ai cũng biết."
Tô Tử Mặc không biết còn có chuyện này xảy ra, nhìn qua Chung Minh mang ánh mắt dò hỏi.
Chung Minh vội nói:"Căn bản không phải vậy, lúc đó là ta không cẩn thận rơi vào hồ hoa sen, không biết như thế nào liền truyền ra thành như thế ." Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Thi Dung,"Ở sau lưng người khua môi múa mép, cẩn thận bị ác quỷ cắt đầu lưỡi!"
Thiệu Thi Dung nói:"Là ngươi chính mình hô không phải biểu ca thì không gả cho ai hết, ai oan uổng ngươi ?"
Chung Minh quả thật có nói qua những lời này với Thiệu Thi Dung, cũng không phủ nhận, chỉ nói:"Đó là trước kia, hiện tại thì khác rồi."
Thiệu Thi Dung hỏi:"khác chỗ nào, đừng nói là ngươi thích người khác?"
Chung Minh nghe xong lời này không hiểu sao tim chợt nảy lên, vụng trộm nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, sau đó miễn cưỡng nói:"Không có, cho dù có cũng không phải chuyện của ngươi."
Cái nhìn vụng trộm đó không thoát khỏi ánh mắt Thiệu Thi Dung, nàng thấy Chung Minh phủ nhận cũng không phải thực kiên quyết, xem ra không phải nàng đa nghi, bất quá hai người nhìn qua thì cũng không giống, huống chi Tô Tử Mặc còn là biểu tẩu Chung Minh, nhất thời nàng lâm vào trầm tư.
Thiệu Thi Dung sau khi hoàn hồn, nói:"Đôi ta từ nhỏ liền nhận thức."
Tô Tử Mặc cười:"Thì ra là lưỡng tiểu vô xai*".
.
Thiệu Thi Dung nghe nàng nói như vậy mặt đỏ lên một chút, trên mặt còn có vẻ xấu hổ.
Chung Minh nói:"Ai cùng nàng ấy là hai nhỏ vô tư, ngươi không biết ta có bao nhiêu chán ghét nàng."
Thiệu Thi Dung thay đổi sắc mặt, tức giận nói:"Ta thì không chán ghét ngươi, Chung Minh, ngươi căn bản chính là vô tâm vô phế*!" Nói xong, đá văng ghế ra, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
Tô Tử Mặc hơi trách cứ, nói:"Minh nhi, muội không nên nói Thiệu cô nương như vậy, sẽ làm nàng tổn thương."
Chung Minh cũng biết vừa rồi có chút quá phận, không biết vì sao ở trước mặt Tô Tử Mặc, nàng muốn cùng Thiệu Thi Dung phân cách quan hệ cho rõ ràng, tránh cho bị Tô Tử Mặc hiểu lầm, nói:"Mặc tỷ tỷ, là cha ta cùng cha nàng cấu kết làm ăn, ta cùng nàng ấy thật không có gì.".
Tô Tử Mặc cười nhẹ:"Ta còn chưa nói cái gì."
Chung Minh vò đầu:"Ta sợ ngươi hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?" Tô Tử Mặc nhìn nàng.
Chung Minh làm sao nói ra miệng được, nhưng nếu không nói, lại thấy ngực buồn phiền, hoảng hốt, trà lâu đã có không ít khách nhân, tự nhiên không có thuận tiện nói chuyện. Chung Minh nhìn thẳng ánh mắt Tô Tử Mặc, trong lòng nóng lên, đột nhiên lôi kéo tay Tô Tử Mặc, nói:"Ngươi theo ta đến đây, ta có lời nói với ngươi".
Chung Minh lôi kéo nàng trở về trong phủ, xuyên qua hoa viên và một hành lang uốn khúc, đến một mái đình cạnh hồ nước mới dừng lại, nhưng vẫn không buông tay Tô Tử Mặc ra.
Tô Tử Mặc làm bộ như không biết, hỏi Chung Minh,"Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng, hiện tại có thể nói chưa?"
******************
Lời Chung Minh cần nói nghẹn đầy một bụng, lúc này lại nói không được , cũng xác thực khó có thể mở miệng, nàng cũng không biết mình bị làm sao, từ sau trọng sinh, lần đầu tiên mắt nhìn thấy Tô Tử Mặc, liền cảm thấy thế giới trước mặt không như trước nữa rồi, Tô Tử Mặc xinh đẹp, thông minh, lương thiện, am hiểu ý người, trên người không có chỗ nào là không khắc sâu vào lòng nàng, cuốn hút nàng. Nàng không dám khẳng định cái loại tâm tư muốn thân mật gần gũi với Tô Tử Mặc này có phải là thích Tô Tử Mặc rồi hay không, chẳng lẽ kiếp trước nàng bị nam nhân đả thương trái tim, nên đời này đúng là thích nữ nhân?
"Ta..." Chung Minh muốn nói lại thôi, muốn thổ lộ nội tâm lại sợ doạ đến Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc không có thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Một câu thôi mà khó mở miệng như vậy, Chung Minh gấp đến độ trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tô Tử Mặc không hề làm khó nàng, cười nói:"Không phải là muội muốn nói muội thích ta hay sao?"
Chung Minh lập tức kinh ngạc ngây người tại chỗ, nguyên lai Tô Tử Mặc đã sớm biết! Nhưng mà nhìn bộ dáng Tô Tử Mặt, từ "thích" trong miệng nàng hình như cũng không phải ý tứ mình muốn biểu đạt, quả nhiên chợt nghe Tô Tử Mặc nói:"Này có cái gì mà khó nói, ta biết muội đối xử với ta như là tỷ tỷ, ta cũng xem muội như là thân muội muội a, nếu không cũng sẽ không lẻ loi một mình ngàn dặm xa xôi cùng muội đến đây".
Quả nhiên bị nàng hiểu lầm ý tứ, nghĩ đến kiếp trước thích biểu ca, đều thoải mái nói cho hắn, như thế nào ở trước mặt Tô Tử Mặc liền lùi bước, nếu là bị cự tuyệt, cùng lắm thì tiếp tục bám riết không tha, nghĩ như thế, lập tức có dũng khí, Chung Minh nắm lấy tay nàng, hít sâu một hơi nói:"Mặc tỷ tỷ, ta thích ngươi, bất quá không phải loại yêu thích đối với tỷ tỷ, mà là......" chợt bị thanh âm một người hô to gọi nhỏ cắt ngang.
"Tiểu thư, không tốt !" Tri Họa hướng các nàng chạy vội tới.
Thật vất vả mới có dũng khí, lại bị Tri Họa phá hủy, Chung Minh rất là buồn bực.
Vẫn là Tô Tử Mặc hỏi trước:"Xảy ra chuyện gì?"
Tri Họa thở hồng hộc nói:"Thiệu cô nương đến đây."
Tô Tử Mặc cười:"Thiệu cô nương sao qua lời ngươi nói cứ như là mãnh thú và đại hồng thủy* vậy".
"Biểu thiếu nãi nãi, người không biết," Tri Họa quýnh lên liền quên mới phía trước Tô Tử Mặc bảo nàng đổi cách xưng hô, nói,"Thiệu cô nương kia không hoà hợp với tiểu thư chúng ta, chỉ cần gặp mặt liền cãi nhau, khổ nỗi Thiệu cô nương lại là khuê nữ của Huyện thái gia, không thể đắc tội."
Chung Minh nói:"Đến cũng đến rồi, hoảng cái gì, đi, ta muốn nhìn coi nàng muốn làm cái gì, dám theo tới trong nhà." Nói xong liền dẫn đầu bước đi.
Tri Họa lúc này mới ý thức được không ổn, vừa rồi nàng giống như nhìn thấy Chung Minh lôi kéo tay Tô Tử Mặc....Sợ hãi hỏi Tô Tử Mặc:"Ta không phải là tới không đúng lúc chứ?"
Tô Tử Mặc cười nhạt nói:"Ngươi tới rất đúng lúc". Xong cũng rời đi để lại Tri Hoạ không hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan." Chung Minh vừa thấy Thiệu Thi Dung liền tức giận nói.
Thiệu Thi Dung nhìn về phía sau nàng, hỏi:"biểu tẩu ngươi đâu?"
Chung Minh lập tức cảnh giác:"Ngươi tới tìm nàng?"
Thiệu Thi Dung hừ hừ nói:"Nếu không thì sao, ngươi nghĩ rằng ta tới tìm ngươi chắc?"
Vẻ mặt Chung Minh lại càng trở nên khó coi ,"Tìm Mặc tỷ tỷ làm cái gì, nàng lại không biết ngươi."
Thiệu Thi Dung cười nói:"Tuổi còn trẻ như vậy đã dễ quên, buổi sáng không phải vừa gặp mặt rồi sao?" Đang nói, thấy Tô Tử Mặc tiến vào, vội vàng vứt Chung Minh qua một bên, đi tới tiếp đón, "Tô tỷ tỷ, cha ta có mời gánh hát về nhà hát tuồng, ngươi nói có trùng hợp hay không, gánh hát kia thì ra cũng từng diễn ở kinh thành, ta có cùng bọn họ nhắc tới Tô Hầu gia phủ, xướng hoa đán* nói từng cùng Tô tỷ tỷ gặp mặt một lần a".
Tô Tử Mặc nói:"trùng hợp vậy sao, ta cũng có nghe qua vài lần, không biết chính xác là ai".
Thiệu Thi Dung nói:"Đi rồi sẽ biết thôi, khán đài đã dựng xong rồi, diễn vở Thiên Tiên Phối*, ta đoán ngươi nhất định sẽ thích".
Tô Tử Mặc có chút do dự, nhìn Chung Minh, tựa hồ muốn nàng quyết định.
Chung Minh tất nhiên không hy vọng nàng đi, bất quá thật xa lại gặp được người quen, nên không tiện phản đối, nói:"Mặc tỷ tỷ muốn đi cứ đi, không cần hỏi ta."
Tô Tử Mặc nói:"Một khi đã như vậy, Thiệu cô nương có ý tốt, ta đây nếu từ chối thì bất kính."
Thiệu Thi Dung cao hứng nói:"Vậy thật tốt quá!" Quay đầu hỏi Chung Minh,"Ngươi đi không ?"
Không đợi Chung Minh trả lời, Thiệu Thi Dung giống như nhớ tới cái gì, vỗ trán nói:"Xem trí nhớ của ta này, ta quên mất, ngươi không thích nghe diễn tuồng, mỗi lần mời ngươi, ngươi đều chối từ."
Chung Minh xác thực không thích, hơn nữa không thích cùng nhau với Thiệu Thi Dung, lại không thể trơ mắt để ột mình Tô Tử Mặc đi, trong lòng một chốc thì giận Thiệu Thi Dung nhiều chuyện, một chốc thì giận Tô Tử Mặc không biết cự tuyệt là gì, đành phải mặt dày nói:"Ta là không thích, chẳng qua ta lo lắng Mặc tỷ tỷ một người đi ra ngoài không ổn".
Thiệu Thi Dung không tiếp tục chế giễu nàng, chỉ nói:"Tốt lắm, ta xin về nhà đợi nhị vị*".
Tô Tử Mặc làm sao nhìn không ra Chung Minh là không tình nguyện, nói:"Nếu không muốn đi, vì sao lại đáp ứng?"
Mặc dù không biết Thiệu Thi Dung rốt cuộc có mục đích gì, nhưng vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, đương nhiên phải đề phòng, mới vừa rồi tại đình viện mới nói có một nửa, Chung Minh nhìn mặt Tô Tử Mặc, nhưng cỡ nào cũng không mở miệng được, chỉ có thể đợi tìm cơ hội lần sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...