Xuân hạ thu đông tuy là nha hoàn Tống phủ, bất quá đi theo Chung Minh cũng một đoạn thời gian, tuy rằng tính tình Chung Minh không tốt, thường xuyên phát tính đại tiểu thư, nhưng đối với hạ nhân cũng không tệ lắm, nhất là phương diện tiền bạc, ra tay rất là rộng rãi, không so đo giống Tống gia chủ tử, khi lão thái thái còn trên đời, nói cho hoa mỹ là cần kiệm trị gia, thật ra cực kỳ keo kiệt, đừng nói hạ nhân, liền ngay cả tiền tiêu dùng bình thường của đại thiếu gia đều quản gắt gao, kết quả đến thời điểm lão thái thái nằm trên giường bệnh, tiền quan tài vốn là bị đại thiếu gia tiêu xài muốn hết rồi , nếu không có biểu tiểu thư xuất ra bạc làm lễ tang, còn không biết khó coi thành cái dạng gì.
Biểu tiểu thư không biết, chứ các nàng thì rất rõ ràng, đại thiếu gia bản lĩnh gì không có chứ ăn uống tiêu xài thì rất lành nghề, lúc trước có lão thái thái khống chế, lại làm xui gia với Tô Hầu gia gia, bởi vậy không dám làm gì trắng trợn, đợi cho lão thái thái vừa chết, liền hoà ly ( ly hôn ) với chính thất, mặc dù đưa biểu tiểu thư lên, nhưng biểu tiểu thư cũng không phải chủ nhà, đã vậy còn đối với đại thiếu gia nói gì nghe nấy, đại thiếu gia liền như diều đứt dây, không có sự quản thúc, tán gia bại sản không nói, giờ còn bày chủ ý cho biểu tiểu thư, ngay cả hạ nhân như các nàng xem qua cũng thấy gia tài vạn bạc của biểu tiểu thư lần này sẽ bị đại thiếu gia tiêu tán hết, Tống gia thật sự không xong rồi, các nàng cũng sẽ không còn chỗ dung thân, nói không chừng đại thiếu gia còn có thể bán các nàng cho thanh lâu để đổi tiền.
Bốn người chung một tâm tư, mà lá gan Hạ Hà lớn nhất, ba người kia trao ánh mắt cho nàng giúp Hạ Hà tăng thêm can đảm, nói với Chung Minh: "Phu nhân, một vạn lượng không phải con số nhỏ, phu nhân nên cân nhắc a".
Chung Minh làm sao không biết, bất quá khó có khi biểu ca chịu đi lên, nàng tốn chút bạc thì có là gì, nên không chút cảm kích nói: "Chuyện của chủ tử, khi nào đến phiên hạ nhân các ngươi quản?"
Hạ Hà nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ*, bị mất mặt, thối lui qua một bên, ba nàng kia tự nhiên cũng không dám lắm miệng, trơ mắt nhìn Chung Minh cầm ngân phiếu giao cho Tống Tuấn Kiệt, rồi lại đưa cho cái tên không có ý tốt Trần lão bản.
< *Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ: mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.>
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Tống Tuấn Kiệt đuổi hết bốn nha hoàn xuân hạ thu đông đi, sau đó liên tiếp chuốc rượu cho Chung Minh. Chung Minh vốn là không có tửu lực, huống chi trong rượu còn hạ dược, uống xong ba chén, liền gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Trần lão bản khẩn cấp hướng Chung Minh động tay động chân, Tống Tuấn Kiệt che giữa bọn họ, vươn tay, Trần lão bản hiểu ý, cười nói:"Hiểu được hiểu được." Theo trong người lấy ra một vạn lượng kia, đồng thời xuất ra tờ khế ước, Tống Tuấn Kiệt lại nhìn thoáng qua Chung Minh, uống rượu đều mê người như vậy, trong lòng có luyến tiếc, bất quá vẫn là khẽ cắn môi, ở khế ước ấn xuống dấu tay, rồi đưa bàn tay tiến vào vạt áo Chung Minh, lấy ra chìa khoá cùng sổ sách không bao giờ rời khỏi người nàng, giậm chân một cái bỏ lại Chung Minh mà đi.
Mới ra tửu lâu, đột nhiên sấm chớp giữa trời quang, may mắn Tống Tuấn Kiệt nhanh rút về, nếu không đã bị tia sét đánh trúng, người ta hay nói làm chuyện xấu thì bị thiên lôi đánh, không biết có phải ứng nghiệm hay không, Tống Tuấn Kiệt không khỏi sợ run cả người, bất quá nếu không bị sét đánh chết, xem ra mệnh hắn không nên tuyệt, có cái gọi là đại nạn không chết tất có hạnh phúc đến cuối đời, hiện tại tiền tài của Chung Minh đều do hắn sở hữu, ngày tốt của hắn đã tới rồi! Nơi đây không nên ở lâu, Tống Tuấn Kiệt không để ý mưa to tầm tả liền xông ra ngoài.
******************
Khi Chung Minh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau muốn nứt đầu, mở mắt ra, đối diện hé ra một khuôn mặt tươi cười đáng khinh, Chung Minh nhận ra đúng là quý nhân của biểu ca - Trần lão bản, tát hắn một cái chát, "Ngươi là cái thứ gì lại dám xông vào phòng của ta!" Rồi lại kêu, "Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai, các ngươi đều chết đâu hết rồi!"
Trần lão bản bị quăng một cái tát, không giận chút nào, còn vuốt lên chỗ bị đánh, nói: "Tiểu mỹ nhân đủ cay, bất quá càng cay đại gia càng thích."
Chung Minh thanh tỉnh một chút, mới phát giác tình huống không đúng, nơi này căn bản không phải phòng riêng của nàng, trong phòng cũng chỉ có hai người, nàng cùng Trần lão bản, trong lòng bắt đầu sợ hãi, ôm chăn lui ở góc giường, đề phòng hỏi:"Biểu ca ta đâu?"
Trần lão bản cười nói:"Nơi này không có biểu ca, chỉ có ca ca với nàng, tiểu mỹ nhân, đêm nay để cho ca ca cùng nàng chơi đùa."
Chung Minh sợ tới mức thét chói tai:"Ngươi đừng lại đây!"
Trần lão bản như thế nào nghe lời nàng, chậm rãi hướng tới gần.
Chung Minh sử dụng hết tay chân, không cho hắn dựa lại gần, quát lên:"Cút ngay!" Đi theo hô to,"Biểu ca, biểu ca, huynh ở nơi nào? Mau tới cứu ta!"
Trần lão bản là đại lão gia, làm sao lại sợ Chung Minh khoa chân múa tay, hắn muốn chính là sự phản kháng của nàng, bằng không mới vừa rồi thừa lúc nàng hôn mê hết sức đã ăn sạch nàng, nói: "Nói thật với nàng vậy, biểu ca bán nàng cho ta rồi, cho dù nàng kêu rách cuống họng, hắn cũng sẽ không tới cứu nàng".
Chung Minh nghe được ngẩn ra, làm sao tin tưởng, cả giận nói:"Không có khả năng! Ngươi nói hưu nói vượn!"
Trần lão bản nói:"Nàng cho là năm ngàn lượng trên tay biểu ca từ đâu mà ra, đó là tiền bán mình của nàng a".
Chung Minh vẫn là không tin, lắc đầu liên tục, nước mắt đi theo lăn xuống,"Không có khả năng, biểu ca ta sẽ không đối với ta như vậy."
"Nàng không tin? Cho nàng xem cái này." Trần lão bản xuất ra tờ khế ước kia.
Giấy trắng mực đen, còn có biểu ca tự tay kí tên đồng ý, làm sao Chung Minh không tin được, chính là như thế nào cũng không thể chấp nhận,"Vì cái gì? Hắn vì cái gì muốn đem ta bán cho ngươi?"
Trần lão bản nói:"Hôm nay không nói rõ cho nàng hiểu, xem ra nàng sẽ không chịu ngoan ngoãn theo đại gia, được rồi, dù sao ván đã đóng thuyền, nay nàng đã muốn là cô nương thuộc Quế Hương Các của ta , ta khiến cho nàng hoàn toàn hết hy vọng vậy." Tiếp theo liền đem hết sự tình ba tháng nay của Tống Tuấn Kiệt nói cho Chung Minh, nguyên lai Tống Tuấn Kiệt căn bản không đi Xuyên Thục buôn bán, mà là vẫn ở kỹ viện Quế Hương Các nổi danh kinh thành, năm ngàn lượng bạc kia cũng không có cho vay, mà là tiêu xài trên người một cô nương tên là Như Yên, cho nên năm ngàn lượng đưa cho nàng không phải hắn kiếm được, mà là tiền hắn đem nàng bán cho Quế Hương Các, không chỉ như thế, Tống Tuấn Kiệt còn hạ dược vào rượu, trộm đi sổ sách cùng chìa khoá, bao gồm cả tiền bán mình của nàng.
Chung Minh mặt xám như tro tàn, nàng không tin biểu ca mà nàng từ nhỏ đã thích lại có thể nhẫn tâm đến vậy, "Ta không tin, ngươi đem biểu ca ta đến đây, ta muốn giáp mặt trực tiếp với hắn".
Trần lão bản nói:"Tiểu cô nương, đừng ngây thơ , biểu ca nàng nếu có thể đem nàng bán cho ta, sao còn khả năng gặp nàng, hiện tại khế ước bán mình của nàng ở trong tay ta, cho dù đến quan phủ, cũng không thay đổi được sự thật, nàng liền nhận mệnh đi". Đối mặt giai nhân tuyệt diệu như thế, Trần lão bản đã sớm kiềm chế không được, thế nào còn có tâm tư cùng nàng tốn nhiều lời lẽ,"Tiểu mỹ nhân đến đây đi, đêm xuân ngắn ngủi".
Chung Minh tất nhiên sống chết cũng không theo.
Ba bốn lần không được, Trần lão bản mất đi tính nhẫn nại, mặt lộ vẻ dữ tợn, hung ác nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão tử không nhiều nhẫn nại!".
Chung Minh rốt cuộc cúi đầu cầu xin tha thứ:"Ta cầu ngươi buông tha cho ta, ngươi cần bao nhiêu bạc, ta đều có thể cho ngươi."
Trần lão bản cười lạnh:"Ngươi bị bán vào kỹ viện, làm gì còn bạc, lại nói, cho dù có bạc, hôm nay ta cũng phải ăn ngươi".
Chung Minh liều mạng giãy giụa nhưng làm sao địch nổi một đại nam nhân cao to, chỉ nghe thanh âm vải vóc bị xé nát....
Ngoài cửa sổ sấm chớp loé lên, Chung Minh theo ngăn tủ đụng đến một cây kéo, nhắm ngay tên nam nhân ngủ say trên giường, không chút lưu tình đâm xuống, nam nhân phát ra một tiếng kêu như heo bị thọc tiết, nhìn đến cây kéo trên tay Chung Minh còn đọng máu nhỏ giọt, lập tức hiểu ra chuyện gì, chịu đựng đau đớn đứng lên muốn bắt Chung Minh, nàng sợ tới mức bỏ rơi cây kéo trốn chạy ra ngoài.
Trần lão bản đánh thức bọn thuộc hạ ngủ ở phòng cách vách, sai bọn họ đuổi theo Chung Minh, tóm lại sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Trời mưa không ngừng, ngay cả một người đi đường đều không có, nghe được tiếng chân đuổi theo phía sau, Chung Minh hoảng quá không nhìn đường, lại chạy tới bờ sông Hoài, trên mặt hồ có lẻ tẻ mấy chiếc thuyền hoa, cách khá xa, thanh âm đuổi theo ngày càng gần, chịu nhục nhã vô cùng, Chung Minh sớm chặt đứt ý niệm muốn sống trong đầu, nếu lại bị bắt trở về, nhất định nhận hết lăng nhục. Cơ hồ không có do dự, nàng quyết định nhảy vào trong nước.
Nước sông lạnh lẽo nhập vào trong mũi, ý thức Chung Minh dần dần mơ hồ, nàng nghĩ tới cha mẹ, năm đó nếu không phải nàng cố ý vào kinh ngăn cản biểu ca đón dâu, thì cha mẹ nàng trên đường về nhà sẽ không phải gặp cướp, để rồi cha mẹ vì cứu nàng mà mất mạng dưới đao giặc cướp. Nàng nhớ tới Tô Tử Mặc, nếu không phải nàng ở giữa châm ngòi, nói xấu Tô Tử Mặc cùng nam nhân khác cấu kết, biểu ca sẽ không hoà ly với nàng ta, làm hại danh dự một cô nương tốt, bị người nhạo báng, lại nghĩ đến chính mình, toàn tâm toàn ý vì biểu ca, đổi lấy cũng là kết cuộc như vậy, đây là ích kỷ báo ứng đi, nàng đối ai cũng đều chanh chua, cho tới bây giờ đối tượng duy nhất nàng thật lòng thế nhưng lại sai người rồi. Cả đời nàng sống trong ngu ngốc, sắp chết mới hoàn toàn hiểu được, đáng tiếc đều đã muộn, nếu làm cho nàng sống lại một lần nữa, nàng nhất định hiếu kính cha mẹ, nếu làm cho nàng sống một lần nữa, nàng nhất định đối xử tử tế với người khác, nếu làm cho nàng sống một lần nữa, nàng nhất định phải chém tên súc sinh mặt người dạ thú kia trăm ngàn nhát.
Lại là một tiếng nổ, một tia lôi điện đánh xuống lòng sông...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...