Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

"Đây là cái gì?"
Tống Tuấn Kiệt tự nhiên nhìn ra được cái đặt trên bàn là ngân phiếu, chỉ không biết là Tô Tử Mặc có ý tứ gì, buổi tối lại đột nhiên đến đưa ngân phiếu cho hắn, nhìn qua sợ là phải mấy ngàn lượng.
Biểu tình Tô Tử Mặc không chút thay đổi, thản nhiên nói:"Nghe nói ngươi nạp thiếp thiếu bạc, nên tới đưa cho ngươi".
Tống Tuấn Kiệt nhớ tới chuyện Chung Minh đòi lễ hỏi, phía trước hắn cùng lão phu nhân có đề cập qua, lão phu nhân nói sau này bạc trong phủ do Tô Tử Mặc toàn quyền làm chủ, hai ngày nay hắn vẫn cân nhắc làm sao để mở miệng với Tô Tử Mặc, không nghĩ tới Tô Tử Mặc lại tự tới, hắn không tin Tô Tử Mặc có lòng tốt như vậy dù sao cũng là cho hắn dùng để nạp thiếp, liền thử dò xét hỏi:"Cho ta ?"
Tô Tử Mặc nói:"Hai ngàn lượng bạc, ngươi kiểm lại đi".
Tống Tuấn Kiệt nói:"Bạc thì ta đương nhiên tin ngươi, ta chỉ muốn biết vì sao ngươi chịu lấy ra."
Tô Tử Mặc cười lạnh:"Nghe khẩu khí này của ngươi, là hy vọng ta đưa cho ngươi hay là không đây?"
Tống Tuấn Kiệt nhất thời nghẹn lời, nếu nhận lấy, phu quân phải nạp thiếp, nàng là chính thất chẳng những đồng ý, còn đưa bạc cho, hiển nhiên nửa điểm hắn cũng không yên tâm, còn không lấy, nàng mới vào cửa Tống gia chưa bao lâu đã nắm được quyền to, vậy về sau chỉ có tiến chứ không ra, bạc toàn tiến vào hầu bao của nàng mà thôi, nói đến cùng vẫn là lão phu nhân hồ đồ, tình nguyện đem hết chuyện nhà giao cho người khác họ như Tô Tử Mặc, cũng không giao cho tôn tử là hắn.
Tống Tuấn Kiệt nhìn Tô Tử Mặc, tuy rằng Chung Minh bộ dạng xinh đẹp hơn chút, nhưng trên người Tô Tử Mặc có một loại tư vị rất đặc biệt, làm cho người ta càng nhìn càng rung động, tâm tư lại dấy lên một chút, đột nhiên nói:"nếu ngươi không muốn ta nạp thiếp, ta tuyệt không cưới biểu muội vào cửa, về sau cũng sẽ không liếc mắt đến nữ nhân nào khác."

Tô Tử Mặc mặc dù không đoán ra được suy nghĩ trong lòng hắn, bất quá vẻ mặt kia, ánh mắt háo sắc không thể lừa người được, nàng chán ghét nhíu mày, khẩu khí vẫn thản nhiên như cũ nói: "Dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng ngươi".
Tống Tuấn Kiệt chỉ vào ngực mình nói:"Chỉ bằng tấm lòng ta đối với ngươi."
Không ngờ Tô Tử Mặc cười nhạo lên tiếng, trong tiếng cười tràn ngập giễu cợt cùng khinh thường.
Tống Tuấn Kiệt lập tức đỏ cả mặt, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định nói:"Ta có thể thề với trời."
Chung Minh mặc dù không nói cho nàng biết vì cái gì lại oán hận Tống Tuấn Kiệt, nhưng có thể làm cho Chung Minh nói ra lời nói căm thù đến tận xương tuỷ như vậy, thì Tống Tuấn Kiệt nhất định đã làm chuyện gì rất có lỗi với Chung Minh. Nàng làm sao có thể đi tin lời nói dối của Tống Tuấn Kiệt, lạnh lùng nói:"Cho dù ngươi có moi tim ra đặt trước mặt ta thì sao chứ?"
Nói đến mức này, Tống Tuấn Kiệt không còn cách nào, cũng không biết Tô Tử Mặc vì sao chán ghét hắn đến thế, hắn chẳng qua chỉ mới nói đùa với biểu muội Chung Minh vài câu mà thôi, theo lý nàng ta hẳn nên chán ghét Chung Minh mới đúng, đàng này lại thân thiết với Chung Minh như vậy, hắn lại không dám dùng lực với Tô Tử Mặc, cho nên đến giờ còn không có viên phòng, chuyện này mà truyền đi ra chắc sẽ làm người ta cười đến rụng răng, người không hiểu chuyện có khi còn hiểu lầm hắn bất lực trong phương diện kia ấy chứ.
Khó có khi Tô Tử Mặc chủ động tìm tới cửa, Tống Tuấn Kiệt liền đem chuyện nói rõ:"Ngươi nói đi, rốt cuộc ta phải làm như thế nào thì ngươi mới cho phép ta chạm vào ngươi?"
Tô Tử Mặc liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng, nói:"Ngươi đã sớm không có tư cách ."
Tống Tuấn Kiệt giận dữ bật cười:"Ngươi nói vậy là ý gì, ngươi và ta là phu thê bái đường đàng hoàng, ngươi là nữ nhân của ta, ta ngủ với ngươi là chuyện vốn hiển nhiên, hiện tại chẳng qua ta tôn trọng ngươi, mới nghe theo lời ngươi, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước". Nói xong còn đến gần Tô Tử Mặc, cách nàng khoảng chừng một bước, không khí bỗng khẩn trương lên.

Tô Tử Mặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt cũng không thay đổi, bất quá ngón tay vẫn xiết chặt, nàng còn không hiểu quá rõ Tống Tuấn Kiệt, nàng thật đúng là sợ Tống Tuấn Kiệt dùng bạo lực, có chút hối hận đã không mang theo Thanh Nhi bên người, chỉ có thể trước hoà hoãn hắn lại, nét lạnh lùng trên mặt rốt cuộc tan đi, nói:"Chỉ cần ngươi biểu hiện làm cho ta vừa lòng thì vẫn có cơ hội ."
Tống Tuấn Kiệt đã chuẩn bị tốt, chỉ cần Tô Tử Mặc nói một câu không hợp lòng hắn, hắn liền động thủ, hắn là kiêng kị Tô Hầu gia mới phải nhẫn nhịn. Hôm nay dùng sức mạnh bắt Tô Tử Mặc, cho dù ngày sau Tô Hầu gia hỏi đến, thì gạo cũng đã nấu thành cơm, Tô Hầu gia cũng không thể làm gì hắn, không nghĩ tới Tô Tử Mặc lại thay đổi khẩu khí, như vậy cũng tốt, Tô Tử Mặc cam tâm tình nguyện vẫn tốt hơn là hắn bắt buộc nàng, liền nói:"Nói như vậy ngươi chịu cho ta cơ hội ?"
Tô Tử Mặc không có lên tiếng, rốt cuộc cũng gật đầu một cái.
Tống Tuấn Kiệt mừng rỡ, vội hỏi:"Ngươi hy vọng ta biểu hiện thế nào, kỳ hạn là bao lâu, một tháng hay là hai tháng?".
Tô Tử Mặc trầm mặc trong chốc lát, nói:"Ta nếu kêu ngươi không cưới Minh nhi, ngươi có đáp ứng không?"
Tuy rằng hắn vừa rồi đề nghị như vậy, chứ thật ra là trái lương tâm, kêu hắn buông tha cho biểu muội như hoa như ngọc thì trong lòng hắn thật luyến tiếc, nên lấy cớ nói:"Không phải ta không muốn, chỉ là lão phu nhân đã định luôn ngày rồi, ngươi xem......"
Tô Tử Mặc cười cười nói:"Được rồi, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, ta cũng không làm khó dễ ngươi, để ta trở về suy ngẫm lại coi nên khảo nghiệm ngươi thế nào."
Tống Tuấn Kiệt liên tục kêu tốt, "Trừ bỏ chuyện này, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi."
Tô Tử Mặc không muốn đợi lâu, trực tiếp đi hướng cửa, mở cửa ra, chỉ thấy Chung Minh đứng ở đó, đầu tiên là giật mình, lại nhìn sắc mặt Chung Minh, thầm kêu không tốt, không biết vừa rồi cùng Tống Tuấn Kiệt nói chuyện bị nàng nghe được bao nhiêu, bất quá nhìn nét mặt ấy, nàng cũng đoán được tình hình, Chung Minh đứng trong bóng đêm, Tô Tử Mặc quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tuấn Kiệt, hẳn là hắn không thấy được Chung Minh, nàng đem cửa đóng lại, cái gì cũng chưa nói, lôi kéo tay Chung Minh bước đi, trở lại phòng mình rồi mới buông Chung Minh ra.

"Vừa rồi muội đều nghe được?" Tô Tử Mặc hỏi nàng.
Chung Minh "Hừ" một tiếng, xoay đi, không muốn nhìn nàng, vừa rồi nghe Tô Tử Mặc nói cho Tống Tuấn Kiệt cơ hội, tức giận đến thiếu chút nữa đạp cửa đi vào.
Tô Tử Mặc nói:"Ta nếu nói uội biết là ta lừa hắn, muội có tin hay không?"
Chung Minh giận dỗi:"Ngươi cùng hắn có ước định gì cũng đâu liên quan tới ta."
Tô Tử Mặc đi đến trước mặt nàng, cùng nàng mặt đối mặt, trịnh trọng nói:"Bởi vì ta đáp ứng muội, cách biểu ca muội xa một ít, đợi cho có cơ hội thích hợp liền cùng hắn ly hôn".
Trong mắt Chung Minh nổi lên một tầng sương mù, "Đã là như thế, sao lại còn nói như vậy?"
Tô Tử Mặc có chút bất đắc dĩ nói:"Hắn vừa mới suýt nữa......"
Chỉ mới nói một nửa, Chung Minh đã hiểu được, nàng hiểu rõ tính cách con người Tống Tuấn Kiệt, lập tức nhảy dựng lên,"Cái gì! Hắn dám khi dễ ngươi! Ngươi có bị gì hay không?"
Tô Tử Mặc vội vàng che miệng nàng lại, nói:"Nhỏ giọng chút, muội muốn ọi người trong phủ nghe được sao?"
Chung Minh gấp đến độ trán toát mồ hôi, thật vất vả Tô Tử Mặc mới buông lỏng tay ra, nàng vội vàng hỏi:"Hắn rốt cuộc có khi dễ ngươi không?"

Tô Tử Mặc lắc lắc đầu,"Ta vì ổn định hắn, mới lừa hắn như vậy."
Chung Minh thở ra nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm tay Tô Tử Mặc nói:"Ngươi về sau đừng có đi gặp hắn một mình, biểu ca ta chính là loài sài lang ăn tươi nuốt sống người ta, ngươi không thể bị hắn...... Bị hắn khi dễ a."
Tô Tử Mặc cũng hiểu được lúc nãy mình quá lớn gan, đáp ứng nói:"Ta sẽ chú ý."
Chung Minh vẫn cảm thấy không ổn,"Không được, cùng tồn tại dưới một mái hiên, vẫn là rất nguy hiểm, ai biết biểu ca ta có thể hay không một ngày nào đó thú tính trổi dậy xông vào phòng ngươi, ngươi vẫn là nên dọn ra ngoài Tống phủ ở đi."
Tô Tử Mặc bật cười, Chung Minh không khỏi chuyện bé xé ra to đi, bất quá cũng biết nàng có ý tốt, an ủi nói:"Lần này là ta sơ ý, sẽ không có lần tiếp theo, muội không cần lo lắng, hơn nữa ta vừa mới vào đây không lâu liền dọn ra ngoài ở, sẽ làm cho người ta nói hươu nói vượn, cha ta mà biết cũng sẽ không tha cho ta."
Chung Minh cũng biết kêu nàng đi ra ngoài ở là chuyện không thực tế, đi qua đi lại ở trong phòng, đột nhiên nghĩ tới một ý kiến hay, nói:"Không bằng ta dời qua đây ở với ngươi".
Tâm tư Tô Tử Mặc khẽ động, chần chờ một chút, mới hỏi:"Muội dời qua đây ở?"
"Đúng vậy, như vậy biểu ca ta sẽ không có cơ hội ." Chung Minh nói như chuyện đương nhiên, thấy Tô Tử Mặc nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào, một hồi lâu mới như nghĩ ra được cái gì, mặt đỏ đến mang tai, ánh nến chiếu tới trông nàng xinh đẹp như hoa đào.
***************
Tô Tử Mặc rốt cuộc cũng chịu thuận theo, trong lòng Tống Tuấn Kiệt tất nhiên rất cao hứng, ngâm nga một giai điệu, cầm ngân phiếu trên bàn, trám nước miếng đếm từng tờ từng tờ, đếm xong thấy có chút không thích hợp, đếm lại một lần nữa, trợn tròn mắt, chỉ có một ngàn năm trăm lượng......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận