"Mặc tỷ tỷ." Chung Minh nghênh đón, nàng sớm đã quên mất chuyện khăn voan xấu hổ tối hôm qua.
Tô Tử Mặc thấy nàng mặc váy áo màu vàng, chạy vội tới như một con bướm đang bay, hơn nữa với gương mặt hồng nhan hoạ thuỷ kia, khó trách Tống Tuấn Kiệt dám phạm sắc tâm ở đêm tân hôn, một trận hương khí đánh úp lại, Chung Minh đã đến trước người Tô Tử Mặc.
Chung Minh cùng nàng chào hỏi:"Mặc tỷ tỷ sớm."
Tô Tử Mặc mỉm cười.
Chung Minh thấy nàng từ trong sân lão phu nhân đi ra, biết nàng nhất định đã gặp qua lão phu nhân, kiếp trước Tô Tử Mặc cũng rất được lão phu nhân ưu ái, bởi vì chuyện Tống Tuấn Kiệt từ vợ, lão phu nhân giận đến mức trở bệnh. Nàng nghe nói sáng sớm mợ đã đi đến làm phiền Tô Tử Mặc, xem ra Tô Tử Mặc đến chỗ lão phu nhân là để cáo trạng đi, Chung Minh ước gì Tống phủ làm um xùm gà bay chó sủa mới tốt, cười nói:"Mặc tỷ tỷ quả thực có bản lĩnh, chẳng những không để cho biểu ca ta chiếm được tiện nghi, còn làm cho hắn ăn đau khổ, lúc này còn không rời giường nỗi." Nghĩ đến tối hôm qua bị Tống Tuấn Kiệt khinh bạc, giây lát sau Tô Tử Mặc đã báo thù cho nàng, trong lòng vui vẻ càng phát ra có thiện cảm với Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nghe ra sự vui sướng của nàng khi người gặp hoạ, chỉ thản nhiên nói: "Ta chỉ là không muốn phụ ý tốt của Minh nhi."
Chung Minh không biết Thanh Nhi nhìn thấy cảnh Tống Tuấn Kiệt đùa giỡn với nàng, tò mò hỏi:"Không biết Mặc tỷ tỷ dùng biện pháp gì làm cho biểu ca ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."
Tô Tử Mặc chớp chớp đôi mi thanh tú, "Muội muốn biết sao?"
Chung Minh gật đầu.
Tô Tử Mặc nói:"Vậy muội đi theo ta."
Chung Minh không biết đi đâu, cũng không hỏi, chỉ theo ở phía sau, vào một sân viện.
Tô Tử Mặc kêu Thanh Nhi đi gõ cửa.
Truyền ra là thanh âm Tống Tuấn Kiệt: "Ai đó?"
Chung Minh không dự đoán được Tống Tuấn Kiệt ở bên trong, Tô Tử Mặc ý bảo Chung Minh lên tiếng, nàng đành phải nói:"Là ta."
"Biểu muội!" Trong giọng Tống Tuấn Kiệt mang đầy kinh hỉ, hắn liên tục nói,"Mau vào."
Tô Tử Mặc nhỏ giọng nói:"Muội đi vào, đừng nói ta ở bên ngoài, sẽ biết sao lại thế này".
Chung Minh gần như hiểu được, cảm giác bị Tô Tử Mặc gài bẫy, mặc dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể kiên trì đi vào.
Tống Tuấn Kiệt vừa thấy nàng tiến vào, liền cao hứng nói:"Biểu muội, muội vẫn là tốt nhất, biết ta bị bệnh, đến riêng thăm ta, không giống ả dạ xoa không ngừng suy tính kia, đang núp ở chỗ nào chê cười ta."
Nếu Chung Minh biết Tô Tử Mặc mang nàng tới gặp Tống Tuấn Kiệt, đánh chết nàng cũng không dám hỏi lung tung như lúc nãy, nhớ tới chuyện tối hôm qua, lửa giận lại bốc lên, bất quá nhìn thấy bộ dáng bệnh hoạn của Tống Tuấn Kiệt liền quên đi, dù sao hắn cũng đã nhận quả báo, không lý do gì lại để người ngoài như Tô Tử Mặc thêm chế giễu, liền hỏi:"Biểu ca ngươi thế nào ?"
Chung Minh có thể đến thăm hắn, chính là quan tâm hắn, xem ra lời cô cô nói là thật, tối hôm qua sở dĩ nàng tát hắn một cái chẳng qua là do bản tính nữ nhi rụt rè thôi, Tống Tuấn Kiệt nghe lời của nàng cũng là tràn đầy ân cần, liền nói:"không tốt lắm, bất quá biểu muội tới thăm ta, bệnh liền tốt hơn phân nửa."
Chung Minh nghe ngữ khí hắn ngả ngớn, trong lòng không vui, không muốn ở lại lâu, nói:"Biểu ca không có việc gì là tốt rồi, ta đây đi về trước ."
"Khoan đã biểu muội." Tống Tuấn Kiệt vội vàng gọi nàng lại.
Chung Minh quay đầu.
Tống Tuấn Kiệt nói:"Biểu muội dù sao đã đến đây, ngồi nói chuyện với ta một chút rồi đi cũng không muộn."
Chung Minh cũng nghĩ nếu đến đây phải hỏi rõ ràng, chứ không thì lại vô ích mà về, liền ngồi xuống cách hắn rất xa, hỏi:"Biểu ca đang khỏe mạnh sao lại bị bệnh?"
Tống Tuấn Kiệt hừ một tiếng:"Còn không phải do ả dạ xoa kia."
Dạ xoa? Chung Minh nghĩ đến Tô Tử Mặc, làm gì có điểm nào giống, rõ ràng chính là một tiểu thư khuê các đoan trang uyển chuyển, xem ra Tô Tử Mặc chỉnh hắn không nhẹ, mới làm cho hắn ghi hận như thế, lại hỏi:"Có liên quan gì đến biểu tẩu?"
Vốn là chuyện xấu hổ, Tống Tuấn Kiệt không muốn nhiều lời, bất quá nếu Chung Minh đã hỏi, thì cứ nói thôi, "Đêm qua nàng muốn ta đi giải rượu mới cho nhập động phòng, làm hại ta tạt nước lạnh nửa canh giờ, kết quả lại đem ta nhốt ngoài cửa, nguyên lai ả nha đầu Thanh Nhi chết tiệt thấy cảnh ta với muội ở hành lang, đi trở về mách lẻo, dạ xoa kia liền ăn dấm chua, cố ý chỉnh lại ta."
Thì ra là thế! Nói như vậy chuyện biểu ca hôn nàng, Tô Tử Mặc cũng biết ? Cho nên mượn chuyện đó để làm ra chuyện này, như vậy xem ra vẫn là nàng đã giúp Tô Tử Mặc đi, nhưng đừng nói là Tô Tử Mặc hiểu lầm quan hệ giữa nàng và biểu ca nha, bằng không vì sao lại dẫn nàng tới gặp biểu ca.
Tống Tuấn Kiệt thấy nàng không có lên tiếng, tiếp tục nói:"Biểu muội, muội cũng biết, hôn sự của ta cùng Tô Tử Mặc là gia gia định ra, căn bản không phải ta muốn cưới nàng ấy, đêm tân hôn nàng ấy liền dám làm như thế với ta, về sau còn không biết vô pháp vô thiên* đến cỡ nào, nữ nhân như vậy thà không có còn hơn."
Chung Minh nói:"Ngươi nói cho ta biết chuyện này để làm gì."
Tống Tuấn Kiệt nói:"Biểu muội, muội tới nhà của ta cũng một đoạn ngày rồi, muội nói thật xem, ta đối với muội như thế nào?"
Chung Minh nghĩ nghĩ nói:"Cũng không tệ lắm." Đó là bởi vì hắn còn chưa có hiện nguyên hình.
"Vậy ta nói với muội, tuy rằng ta cưới Tô Tử Mặc, nhưng ta không có thích nàng ấy, ta thích ai thì trong lòng muội hẳn là biết rõ, mà tâm ý của muội, cô cô cũng đã nói với ta, ta biết để muội làm thiếp là uỷ khuất muội, bất quá muội yên tâm, ta sớm hay muộn cũng sẽ từ hôn ả dạ xoa kia, đến lúc đó đưa muội lên làm chính thất, từ nay về sau chúng ta song túc song tê."
< Song túc song tê: túc là ở chung một nơi, tê: cùng nhau bay lượn, dùng để so sánh những đôi năm nữ yêu nhau không thể xa cách mà như hình với bóng>
Tống Tuấn Kiệt nói rất chân tình, Chung Minh nửa điểm cũng không tin mấy lời ma quỷ của hắn, nếu nói cho hắn biết, Tô Tử Mặc ngay tại ngoài cửa, không biết hắn sẽ có biểu tình thế nào, bất quá hắn nói như vậy cũng tốt, có thể cho Tô Tử Mặc càng thêm nhận rõ hắn là hạng người gì.
Chung Minh liền nói:"Biểu ca, ngươi nói như vậy, không sợ biểu tẩu biết được sao?"
Tống Tuấn Kiệt tất nhiên sợ, chẳng qua đoán là Chung Minh sẽ không đi mách lại trước mặt Tô Tử Mặc, nên nói:"Cho dù Tô Tử Mặc đứng trước mặt ta, ta cũng nói như vậy."
Vừa dứt lời, một thanh âm khác vang lên:"Phải không?"
Tống Tuấn Kiệt nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử tiến vào, mặc dù dáng mạo không thể nói xinh đẹp như biểu muội, nhưng cũng là khí chất xuất chúng, uyển chuyển động lòng người, hắn mơ hồ đoán được nàng là ai.
Tô Tử Mặc hô một tiếng:"Biểu tẩu."
Thật là ban ngày ban mặt lại gặp quỷ, quả nhiên là Tô Tử Mặc, Tống Tuấn Kiệt sợ tới mức mất hồn, khuôn mặt tuấn tú nửa điểm huyết sắc đều không có (sợ nên mặt tái nhợt), hắn lại nhìn Chung Minh, Chung Minh lộ ra biểu tình vô tội, đầu óc Tống Tuấn Kiệt bắt đầu loạn đảo, trong thời gian ngắn nhất hắn phải làm ra lựa chọn, Chung Minh mặc dù có gia tài vạn bạc lại xinh đẹp như hoa, nhưng mà Tô Tử Mặc có cha làm Hầu gia, chẳng những có thể nâng đỡ tiền đồ quan sự cho hắn, còn ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ của hắn, hơn nữa Tô Tử Mặc thông minh sắc bén như vậy không dễ lừa gạt, biểu muội thì ngực to ngốc nghếch dễ dụ dỗ hơn, trước mắt qua được cửa ải khó khăn này rồi nói sau.
Tống Tuấn Kiệt từ trên giường ngồi dậy, cười làm lành với Tô Tử Mặc: "Nguyên lai là nương tử, vừa rồi ta cùng biểu muội nói giỡn mà thôi, không nghĩ nàng đã tới đây, lời mới vừa rồi, nàng trăm ngàn lần đừng nghĩ là thật."
Chung Minh hừ lạnh một tiếng.
Tống Tuấn Kiệt không để ý tới nàng, lại nói với Tô Tử Mặc:"Ta cam đoan với nàng, về sau sẽ không hồ ngôn loạn ngữ*".
< nói năng linh tinh xàm bậy >
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Chuyện của biểu huynh muội các ngươi, ta không muốn biết, cho dù ngươi nạp nàng làm thiếp, ta cũng sẽ không phản đối, ta chỉ tới nói cho ngươi biết, ta với ngươi về sau chia phòng mà ngủ, không có sự đồng ý của ta, không cho phép ngươi bước vào cửa phòng ta nửa bước". Nói xong cũng không chờ Tống Tuấn Kiệt đáp ứng, liền xoay người rời đi.
Bàn tay Tống Tuấn Kiệt giơ giữa không trung rồi lúng túng rút về, lại nhìn Chung Minh, muốn giải thích, bị Chung Minh hung hăng trừng mắt liếc một cái, đành phải câm miệng.
Chung Minh cười lạnh nói:"Biểu ca thật sự là hăng hái a, ngã bệnh còn có thể nói chuyện gây cười, bất quá cũng xác thực rất buồn cười, biểu ca nghỉ ngơi đi, ta cũng đi đây." Đi tới cửa quay lại nói, "Đúng rồi, về sau nếu không có chuyện gì, biểu ca cũng ít đến phòng ta đi, tuy rằng chúng ta là biểu huynh muội, rốt cuộc nam nữ khác biệt, cũng đừng để người ta chế giễu."
Tống Tuấn Kiệt sửng sờ tại chỗ nửa ngày không nói nên lời, quả nhiên là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, một lần liền đắc tội với cả hai người, ngày hôm qua tỉnh rượu, hôm nay lại bắt đầu hồ đồ, trong lòng hối hận không thôi.
"Tô Tử Mặc, ngươi đứng lại!" Chung Minh đuổi theo phía sau kêu Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc dừng bước quay đầu.
Chung Minh không vui nói:"Là ngươi cố ý phải không?"
Tô Tử Mặc chớp mi mắt, "Thế nào lại nói ra lời này?"
"Ngươi làm cho ta đi vào, còn ngươi vẫn đứng ở bên ngoài, đợi biểu ca nói xong những lời này, ngươi tiến vào bắt tại trận."
Tô Tử Mặc cười:"Không phải muội vẫn luôn muốn cho ta biết, nhân phẩm của biểu ca muội rất thấp, hiện tại ta đã biết, không phải hợp ý muội rồi sao?"
Chung Minh sửng sốt, "Đúng là vậy không sai, chẳng qua ta cùng hắn..."
Tô Tử Mặc cắt lời nàng,"Vừa rồi ta có nói rõ với biểu ca muội, chuyện các người ta không có hứng thú muốn biết."
Chung Minh bị thái độ của Tô Tử Mặc chọc giận, nghe khẩu khí của nàng, cảm thấy mình giống như vừa bị người bắt gian thông dâm tại trận, đúng là có miệng cũng nói không rõ được, bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước, nàng cùng mấy tiểu thiếp hợp mưu bày kế, nói xấu Tô Tử Mặc có nhân tình, làm Tống Tuấn Kiệt tức giận đến mức từ vợ, lúc ấy Tô Tử Mặc hẳn là cũng hận mình đến chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...