Quân Tử Thư nằm trên giường thêm vài ngày, mỗi ngày phải bóp mũi uống thuốc khổ muốn chết.
Bề ngoài vô cùng bình tĩnh như đã tập mãi thành thói quen nhưng trong lòng lại khổ không thể tả.
Quân Tử Thư rất ghét uống thuốc, mặc dù sau mỗi lần uống thuốc xong được ăn mứt quả xua tan đi vị đắng trong miệng nhưng vẫn không mấy dễ chịu, dù sao thuốc Đông y cũng không giống như lúc ở hiện đại chích thuốc nhẹ nhàng như vậy.
Khi có thể ngưng uống thuốc, Quân Tử Thư cảm thấy mình giành được giải phóng rồi.
"Hôm nay bọn họ lại đến hẹn ta đi chơi, còn thúc giục ta mang ngươi theo, Uyển Nhi muội muội, ngươi có muốn ra ngoài không?"
Sau cái ngày Ninh Thanh Hoan từ chối, ngày nào tiểu bằng hữu cũng tới hẹn một lần, Ninh Thanh Hoan cũng có hơi sốt ruột nhưng vẫn nhẫn nại tính khí đi hỏi Quân Tử Thư.
"Dạ có, chỉ là nơi đây ta không quen thuộc chút nào, tỷ tỷ đừng bỏ lại ta."
Quân Tử Thư nghĩ cũng nên cùng đi ra ngoài với tiểu cô nương, đúng lúc nàng muốn xem Ngũ hoàng tử và bạch nguyệt quang bây giờ ra sao.
"Ừ ừ, đương nhiên, ta sẽ luôn nắm tay ngươi."
Ninh Thanh Hoan cam đoan với Quân Tử Thư, nàng biết biểu muội của mình không quen thuộc đường đi, tính tình lại hướng nội, đi ra ngoài chắc chắn sẽ sợ hãi.
"Tỷ tỷ thật tốt."
Quân Tử Thư nắm tay Ninh Thanh Hoan, hằng ngày khen ngợi một chút.
Khi ra cửa rồi ngồi lên xe ngựa, Quân Tử Thư yêu cầu Tiểu Hoa Tiên điều tra hành tung của Tứ hoàng tử.
Tiểu Hoa Tiên nói với Quân Tử Thư rằng Tứ hoàng tử hiện đang ở nhà, Quân Tử Thư liền bác bỏ ý tưởng vô tình gặp gỡ trong đầu.
Sau ngày đó, trong lòng Quân Tử Thư đã có ý tưởng, suy nghĩ làm thế nào để Ninh Thanh Hoan và Tứ hoàng tử tình cờ gặp nhau, nhưng vẫn chưa tìm thấy bất kỳ cơ hội tốt nào.
Tứ hoàng tử không phải là người thích xuất môn, còn Ninh Thanh Hoan thì vẫn luôn ở nhà chiếu cố Quân Tử Thư, không thể đi ra ngoài.
Hơn nữa Ninh Thanh Hoan và Ngũ hoàng tử giao hảo, ngoài sự khách khí tất yếu thì đều không thường tiếp lời với Tứ hoàng tử.
Điều này không thể vội vàng, Quân Tử Thư thở dài trong lòng, vẫn nên lo lắng về việc làm sao để Ninh Thanh Hoan tránh xa Ngũ hoàng tử trước đi.
"Thanh Hoan ngươi hôm nay cuối cùng cũng chịu tới, đây là Uyển Nhi biểu muội rồi, thân thể đã tốt hơn chưa?"
Ngũ hoàng tử trêu ghẹo, ánh mắt tò mò đánh giá Quân Tử Thư đang bên cạnh Ninh Thanh Hoan, ngữ khí có chút ôn hòa hỏi một câu.
Nếu người đứng trước mặt Ngũ hoàng tử là Quân Uyển Nhi thật, nhất định sẽ cảm thấy thiện cảm với Ngũ hoàng tử, nhưng trước mặt là Quân Tử Thư đã sớm biết hắn ta là dạng người gì, nội tâm không hề dao động, còn giả vờ mỉm cười.
Ngũ hoàng tử nhìn tiểu cô nương hơi gật đầu cười thẹn thùng, hảo cảm tăng gấp bội.
Ninh Thanh Hoan giới thiệu từng vị bằng hữu của mình, Quân Tử Thư cũng gọi từng người một, khung cảnh thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Khi giới thiệu đến Bùi Tú Vân, Ninh Thanh Hoan chỉ nói trong một lời.
Tuy bề ngoài đều là tiểu đồng bọn nhưng ai có quan hệ tốt với ai, ai có quan hệ chung với ai, người ngoài nhìn vào*, vừa thấy liền biết.
*nguyên văn: thân sơ viễn cận (亲疏远近).
Nhưng bạch nguyệt quang không cam lòng vì mình bị xem nhẹ như vậy, tự âm thầm thêm diễn.
"Thân thể Uyển Nhi muội muội có vẻ không được khỏe, ta cũng vậy, luôn luôn sinh bệnh, nhưng hay đi đi lại lại thì thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều."
Bùi Tú Vân ôn nhu cười, Quân Tử Thư không trả lời, nàng quay lại nở một nụ cười tiêu chuẩn mà không mất lịch sự.
Lời này Quân Tử Thư không có cách nào để tiếp, cũng chẳng muốn tiếp.
Sắc mặt Ninh Thanh Hoan không được tốt lắm, vốn một người là nàng gọi 'Uyển Nhi muội muội', kết quả bây giờ thì hay rồi, một đám người đều gọi Quân Tử Thư là 'Uyển Nhi muội muội', nhất là Bùi Tú Vân kia cũng gọi như vậy, Ninh Thanh Hoan liền khó chịu.
Muội muội muội cái rắm, cũng không phải muội muội của các ngươi, một đám kêu muội muội vui vẻ như vậy làm gì.
"Không phải nói muốn đi đạp thanh sao, đi thôi, đừng ở đây chậm trễ thời gian."
Mọi người đồng ý, bọn hạ nhân mang theo đồ này nọ, còn nhóm công tử ca và tiểu thư khuê các thì vui vẻ du ngoạn.
Ninh Thanh Hoan quả thực làm theo như lời nàng nói, suốt hành trình luôn nắm tay Quân Tử Thư, chưa từng rời khỏi tầm mắt.
Nói đi đạp thanh cũng chỉ là đi dã ngoại bày biện đồ ăn ngon, thưởng thức phong cảnh, sáng tác thơ ca, chẳng khác gì phong vị ngày thường.
"Chi bằng chúng ta thả diều đi, xem ai thả cao nhất."
Có người đề nghị, những người khác lập tức phụ họa.
"Có con diều nào đâu, chúng ta lại không có mang theo.
"Để hạ nhân đi mua là được rồi, mua sáu con diều thôi."
Hạ nhân bên cạnh tuân lệnh rồi vội vàng chạy đi, trong chốc lát đã cầm về sáu con diều giấy màu sắc rực rỡ.
Ngũ hoàng tử chọn một con chim ưng, Bùi Tú Vân đằng sau hắn thì lấy con chim én, tiểu đồng bọn khác cũng đang chọn lựa.
Quân Tử Thư lấy được một con diều họa mấy đóa hoa đào, thoạt nhìn khá là ý thơ, con diều thủ công thật tốt, trông rất tinh xảo.
Ninh Thanh Hoan lấy được một con hổ, các tiểu cô nương không muốn chọn đại lão hổ đần độn kia nhưng Ninh Thanh Hoan lại rất vui vẻ cầm đến đây.
"Tiểu Uyển Nhi, ngươi có thể thả diều được không?"
Thật ra Quân Uyển Nhi chỉ nhỏ hơn Ninh Thanh Hoan mấy tháng, Ninh Thanh Hoan gọi Tiểu Uyển Nhi có vẻ không thích hợp nhưng Ninh Thanh Hoan lại không muốn gọi xưng hô như cũ nữa, không phải dàng riêng cho nàng, nàng sẽ không vui.
Quân Tử Thư không có ý kiến gì với xưng hô này, chỉ cần tiểu biểu tỷ vui vẻ là được.
Nghe câu hỏi của Ninh Thanh Hoan, nàng hơi ngượng ngùng lắc đầu, thật ngại, nàng chưa từng thả diều, Quân Uyển Nhi cũng vậy.
"Đi nào, ta dạy cho ngươi, lại đây, chúng ta qua bên kia."
"Thanh Hoan, ngươi không so với chúng ta sao?"
"Ta dạy cho Tiểu Uyển Nhi trước, chờ nàng học xong, nếu các ngươi còn so thì chúng ta lại so."
"Được chứ được chứ."
Các thiếu niên thiếu nữ liền tản ra một phần, đi thả con diều của mình.
Khi Ninh Thanh Hoan quyết định làm một chuyện thì cực kì có kiên nhẫn, ví dụ như hiện tại nàng đang dạy Quân Tử Thư thả diều.
"Kéo dây phải kéo như vậy, đúng đúng, sau đó lùi một chút."
Quân Tử Thư là một người không có tuổi thơ, từ nhỏ đừng nói là thả diều, giải trí gì có tính hoạt động cũng chưa từng, mỗi ngày luôn ở yên một chỗ lặp đi lặp lại việc học hoặc luyện đàn.
Nàng quy quy củ củ lớn lên, con gái nghe lời kế thừa kinh doanh của cha, vừa học vừa rèn luyện các kỹ năng của mình, từ nhỏ trong mắt người khác là nữ thần toàn năng.
Được trưởng thành dưới ánh mắt so sáng chuẩn mực của mọi người, đầy gông xiềng và trói buộc, người khác nhìn thấy cuộc sống như thế có lẽ rất bất hạnh và không tự do nhưng Quân Tử Thư cảm thấy cũng tạm ổn.
Thực ra nếu không có mục tiêu nào thúc đẩy nàng tiến lên, nàng trái lại không biết mình muốn theo đuổi điều gì.
Nàng không có ham muốn vui chơi, cha mẹ luôn khen nàng thật biết điều, bớt làm người ta âu lo, chẳng qua nàng không muốn mà thôi.
Nỗ lực mở rộng tập đoàn thương nghiệp, đó chỉ là theo quán tính muốn làm tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình.
Nàng từ nhỏ đã biết mình có hơi kỳ lạ, có cảm xúc, có cảm thụ, nhưng không có ham muốn.
Người khác dạy nàng thả diều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Quân Tử Thư nở nụ cười vui sướng.
Ninh Thanh Hoan nhìn thấy Quân Tử Thư nhanh chóng học được cách thả diều, cầm lấy diều bên cạnh của mình rồi bắt đầu chạy chậm.
"Diều của ta là cao nhất."
Ngũ hoàng tử cười tủm tỉm nói.
"Ngũ ca ca thật lợi hại."
Chim én của Bùi Tú Vân không xa không gần theo diều hâu của Ngũ hoàng tử, trên trán có chút mồ hôi.
"Hừ, chờ xem, ta sẽ cao hơn ngươi."
Ninh Thanh Hoan chạy nhanh hơn, ngón tay vô cùng thành thạo kéo dây, nàng xưa nay thích tranh cao thấp với các bằng hữu, mà nàng sở trường trò chơi này nhất.
"Tới đây tới đây, Thanh Hoan, hôm nay phải kêu ngươi nhận thua."
Ngũ hoàng tử khiêu khích, ý cười trong veo.
"Thanh Hoan tỷ tỷ cố lên nha."
Bùi Tú Vân dừng động tác thu dây lại, cổ vũ cho Ninh Thanh Hoan.
Quân Tử Thư đã không bỏ lỡ, trong mắt Bùi Tú Vân chợt lóe tia tối tăm.
Người này vô cùng vui vẻ ngắm nhìn, nhưng trong lòng rõ ràng tức muốn chết mà còn biểu hiện cổ vũ cố lên.
Ghê tởm như vậy không ghê tởm mình à, tại sao phải tự gây khó dễ bản thân vậy?
Bởi vì hôm nay đi du ngoạn nên mọi người mặc y phục cực kì có lợi cho vận động.
Những người khác đều ngưng động tác, tùy ý để con diều của mình rơi xuống từ trên không, để xem thi đấu giữa Ngũ hoàng tử và Ninh Thanh Hoan.
Ngũ hoàng tử và Ninh Thanh Hoan chạy về phía trước, mọi người cũng đi theo, chỉ có Thược Dược nhìn Quân Uyển Nhi đứng yên không nhúc nhích có chút sốt ruột.
Khi ra ngoài đi chơi, mọi người hay dẫn theo một nha hoàn hoặc một gã sai vặt bên mình.
Thược Dược muốn đuổi kịp tiểu thư ở đằng trước, nhưng lại không thể để mặc biểu tiểu thư ở đây.
"Biểu tiểu thư, người không theo sau sao?"
"Ta có chút không thoải mái, chạy không được, ta đứng ở đây, Thược Dược ngươi theo sau đi, chờ tỷ tỷ so xong rồi, ngươi nói với nàng một tiếng ta ở đây chờ nàng."
"Vâng."
Thược Dược nghĩ giữa ban ngày, mọi người có lẽ cũng rời không xa, Quân Tử Thư chắc sẽ không xảy ra chuyện, liền nhấc làn váy chạy chậm đuổi theo.
[Ký chủ, cô có khỏe không?]
Tạm ổn.
Quân Tử Thư nhất thời có hơi vui vẻ quá, hiện tại toàn thân không còn sức, nhất là chân, thật yếu.
Cơ thể này cực kì tệ, Quân Tử Thư vừa lắc đầu cảm thán, vừa thong thả tản bộ đến tảng đá bên dòng suối nhỏ rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên con diều trên trời trở nên càng ngày càng nhỏ.
Nàng cúi đầu nghịch nước, nhìn thấy con cá hơi trong suốt bơi ven rìa tảng đá thì mỉm cười.
Ninh Thanh Hoan đạt được thắng lợi thành công, lúc nàng dương dương tự đắc muốn khoe với tiểu biểu muội một chút lại phát hiện tiểu biểu muội không có trong đám người.
"Thược Dược, Uyển Nhi đâu?"
"Biểu tiểu thư nói mình không thoải mái, biểu tiểu thư đang ở tại chỗ chờ tiểu thư."
Ninh Thanh Hoan dậm chân, nàng nói hôm nay sẽ luôn dắt Uyển Nhi, vậy mà không tuân thủ.
Ninh Thanh Hoan chạy về, thấy Quân Tử Thư đang ngồi trên tảng đá.
"Tiểu Uyển Nhi, ngươi làm sao vậy, thân thể lại khó chịu sao?"
"Không sao đâu, chân chỉ hơi yếu, không đi được, tỷ tỷ có thắng không?"
Quân Tử Thư lắc đầu, mang theo ý cười hỏi.
"Đương nhiên, chúng ta chuẩn bị đi về, ngươi di chuyển được không?"
"Hẳn là có thể."
Quân Tử Thư được Ninh Thanh Hoan kéo lên, vô cùng chậm chạm di chuyển vài bước.
Tràng cảnh trở nên hết sức lúng túng.
"Tiểu Uyển Nhi, nếu ngươi cứ như vậy đi đến xe ngựa, có lẽ trời tối chúng ta còn chưa về nhà được."
Ninh Thanh Hoan trêu ghẹo.
"Tỷ tỷ!"
Quân Tử Thư tức giận kêu một tiếng, trong tình huống này nàng cũng rất bất đắc dĩ mà.
"Nhưng không sao, có ta đây."
Ninh Thanh Hoan nói xong, trực tiếp bế ngang Quân Tử Thư lên, đi về phía xe ngựa.
Tất cả mọi người đến sau nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trở nên không thể tin được.
Editor có đôi lời muốn nói:
Có tin vui cho mọi người (cũng như tin buồn cho tui) đây.
Trong lúc lấy raw tui phát hiện ra một chuyện, từ chương 23 trở đi, Ngô Quân tác tăng phúc lợi cho độc giả, từ 2000 chữ lên 5000 chữ, có chương lên đến 7000 chữ.
Bất ngờ chưa =)))
Và tin vui chỉ bấy nhiêu đó, bắt đầu chuyện chính.
Vì tốc độ, cộng thêm sự "siêng năng" edit của tui nên khi biết tin này, tui quyết định tuyển một editor giúp sức cho mình để gia tăng tiến độ ra chương nhanh hơn.
Một người có niềm yêu thích về truyện, muốn ấp ủ edit từ lâu nhưng không dám vì không có nền tảng, sợ thiếu hụt từ ngữ bla bla, giờ đây bạn không cần phải lo về điều đó nữa.
Không cần kinh nghiệm, chỉ cần có thời gian, biết đọc QT và có một cái máy tính là đủ, còn lại tui sẽ sắp xếp và chỉ dạy bạn trong khả năng của tui.
Hãy cmt ở dưới, tui sẽ inbox cho bạn và quyết định người sẽ đồng hành với tui sau này.
(Chống chỉ định cho những ai nhất thời nổi hứng)..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...