Editor: Chuột
Beta: Hoa Bạch Quang
"Chị Nhiễm, sao chị vẫn luôn uống nước trái cây vậy, đây không giống tính cách của chị nha.
Nào nào nào lại uống cùng chúng em đi."
Có người ngồi bên cạnh mở nắp một chai bia, để ở trước mặt Tần Hựu Nhiễm.
"Không uống.
Ngày mai còn phải dậy sớm đi học, lỡ đau đầu thì sao."
Tần Hựu Nhiễm từ chối, tiếp tục uống nước chanh của mình.
"Thôi mà, trước khai giảng cũng chỉ tụ họp có một lần này thôi, nói thế nào đi nữa thì phải cho chút mặt mũi chứ.
Cứ uống chai này đi, không uống nhiều cũng được, dù sao dựa theo tửu lượng của chị Nhiễm, một chai bia căn bản là chuyện nhỏ."
"Đúng đó, uống đi."
Tần Hựu Nhiễm trực tiếp uống nguyên chai bia.
Tửu lượng của nàng rất tốt, tuy không thể nói là ngàn ly không say nhưng một chai bia đối với nàng uống hay không cũng như nhau, chỉ là có hơi nặng bụng.
Tần Hựu Nhiễm dứt khoát nốc hết chai bia vào bụng, khiến xung quanh trầm trồ vỗ tay khen ngợi.
Ánh đèn lập loè, thức ăn tinh xảo bày trên bàn, Tần Hựu Nhiễm ăn hai miếng, sau đó đứng dậy khi bụng đã gần no.
"Chị Nhiễm định về sao?"
"Ừ."
Tần Hựu Nhiễm khoác áo khoác trong tay, bước ra khỏi ghế.
"Để anh tiễn em."
Đây là nơi cũ bọn họ thường hay tới.
Không phải khách sạn tráng lệ mà là một nhà hàng tư nhân, hương vị rất ngon nhưng vị trí lại không nằm ở trung tâm phồn hoa.
Bây giờ ra ngoài sẽ không dễ bắt taxi.
Đèn đường kéo bóng người dài thật dài.
Tần Hựu Nhiễm đi giày cao gót bước từng bước về phía trước, dự định đến giao lộ để đón xe.
Một cơn gió thổi tới mang theo chút mát lạnh.
Tần Hựu Nhiễm mặc áo khoác vào, chậm rãi đi về phía trước.
Có hơi phiền muộn, chẳng biết tại sao lại như vậy nữa.
Tần Hựu Nhiễm nghĩ ngợi, có lẽ là vì ngày mai phải khai giảng nên khó có thể ngủ một giấc tự nhiên được, mà cũng không thể thức suốt đêm.
"Từ từ, em chờ anh một chút đã."
Giọng nói của Lý Nghênh Lam vang lên từ phía sau.
Hắn thở hổn hển, trên mặt hiện lên nét ửng đỏ.
Tần Hựu Nhiễm ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Không cần thiết đứng lại, đó không phải là người đáng để nàng dừng lại.
"Tâm trạng của em đang không được tốt lắm đúng không?"
Lý Nghênh Lam hai ba bước đã đuổi kịp Tần Hựu Nhiễm rồi đi theo bên cạnh nàng.
"Không có."
Tần Hựu Nhiễm lắc đầu.
"Em cần gì thì cứ tới tìm anh, dù sao chúng ta cũng học chung trường.
Anh học cạnh lớp em, muốn thứ gì chỉ cần gửi tin nhắn qua, anh nhất định sẽ giúp em mà."
Lý Nghênh Lam nhìn Tần Hựu Nhiễm có phần nịnh nọt, trong lời nói đầy vẻ quan tâm.
"Không cần thiết."
Tần Hựu Nhiên thờ ơ mà trả lời, nàng có việc gì thì có thể tự mình làm được.
"Đợi đã."
Lý Nghênh Lam dừng lại, nhưng vẫn thấy Tần Hựu Nhiễm không dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước.
"Tần Hựu Nhiễm!"
Lần này giọng đã đủ lớn, hơn nữa còn gọi cả tên lẫn họ.
Tần Hựu Nhiễm cuối cùng cũng dừng bước chân của mình lại, xoay người khoanh tay ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Có việc thì nói."
"Tại sao em luôn lạnh lùng như vậy?"
"Anh cần tôi nhiệt tình nhiều hơn à?"
Tần Hựu Nhiễm nhướng mày, trong lời nói mang theo xa cách.
"Chẳng lẽ em không thấy sự tận tâm và yêu thích của anh dành cho em sao.
Rõ ràng đã trở thành người yêu, hơn nữa em cũng đồng ý sẽ qua lại với anh.
Tại sao thái độ của em vẫn không thay đổi?"
Vẻ mặt Lý Nghênh Lam có chút bi thương.
Hắn nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái dưới ánh đèn, trong lòng cảm thấy một trận mỏi mệt.
Ban đầu theo đuổi Tần Hựu Nhiễm là vì hắn cảm thấy cô nàng rất có hương vị.
Nàng có khuôn mặt thật sự rất ưa nhìn, tính khí thì không tinh tế mềm mỏng* như những cô gái khác.
Nàng đứng ở đó có phần lãnh khốc.
*nguyên văn: kiều kiều nhuyễn nhuyễn (娇娇软软) chỉ người có tính cách nhu mì tinh tế qua từng cử chỉ.
Khí chất phát ra từ người nàng, người khác không thể so bì được.
Lý Nghênh Lam không thể kiềm chế mà theo đuổi.
Đúng như dự đoán, không một cô gái nào có thể cưỡng lại được thế tiến công mãnh liệt của hắn.
Chưa đầy một tuần Tần Hựu Nhiễm đã nới lỏng, đồng ý để hắn làm bạn trai của nàng.
Nhưng trở thành một cặp với Tần Hựu Nhiễm hay trở thành bạn bè, dường như không có gì khác nhau.
Những người khác luôn hâm mộ hắn vì có được một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa có tiền lại còn có khí chất đại tiểu thư như Tần Hựu Nhiễm, nhưng họ đâu biết rằng hắn đang đau khổ trong lòng.
Tần Hựu Nhiễm nhiều nhất là cho phép hắn nắm tay nàng, hơn nữa nắm tay không được quá hai phút vì Tần Hựu Nhiễm cảm thấy nhàm chán.
Một bầu không khí mập mờ tựa như bị Tần Hựu Nhiễm che mất.
Thực ra Tần Hựu Nhiễm phát chán còn nhanh hơn hắn, giống như đang chơi đùa mà chẳng quan tâm tới trò tình ái, không đủ khả năng khiến nàng gợn sóng nổi.
"Thích? Có rất nhiều người thích tôi, hơn nữa tôi đã cho anh cơ hội, chỉ là anh đã không làm tôi cảm động mà thôi.
Sự tận tâm của anh tôi có thể nhìn thấy, cảm ơn vì đã thích tôi, nhưng có vẻ như tôi không cần loại thích này."
Tần Hựu Nhiễm lặng lẽ nhìn Lý Nghênh Lam, lời nói của nàng có chút vô tình.
"Cho nên hiện tại trong mắt em là không biết anh có hứng thú gì, muốn đi theo em đúng không? Tuy rằng sự thật gần giống như vậy."
Lý Nghênh Lam cẩn thận đánh giá Tần Hựu Nhiễm đang đứng dưới ánh đèn, tự giễu mà nói.
Tần Hựu Nhiễm có mái tóc dài bồng bềnh, mặc áo phông trắng, quần soọc ngắn xanh đậm và giày xăng đan cao gót màu đen, thêm áo khoác gió màu đen nữa; toàn thân vừa ngầu vừa xinh.
Lý Nghênh Lam thở dài, trong đôi mắt ấy không hề lưu lại hình bóng của hắn.
"Nếu anh đã cảm thấy mệt mỏi, vậy thì chia tay đi."
Tần Hựu Nhiễm không quá để ý nói.
Nàng thực sự đã đề cập đến chuyện chia tay sau vài ngày hẹn hò, vả lại ngay từ đầu nàng cũng đã nói rằng nàng không thích hắn, chỉ cho phép hắn thử thôi.
Chính Lý Nghênh Lam là người cảm thấy bọn họ có thể tiếp tục.
Không có cảm giác là không có cảm giác, Tần Hựu Nhiễm không còn cách nào.
Loại tình cảm này cho dù miễn cưỡng thì sẽ không đến đâu.
"Được."
"Chúc anh tìm được người tốt hơn, hai chúng ta không hợp nhau."
"Đúng vậy, không hợp nhau.
Nhưng mà Tần Hựu Nhiễm, anh thực sự rất tò mò, em sẽ thích mẫu người như thế nào."
"Chờ ngày tôi yêu đi.
Ý tôi là ngày nào đó tôi yêu thật lòng, tôi sẽ nhớ đưa người tới cho anh xem, lúc đó liền biết tôi thích mẫu người gì."
Vẻ mặt Lý Nghênh Lam chua chát, vẫn đứng bên cạnh Tần Hựu Nhiễm, cho đến khi nàng lên taxi mới rời đi.
Thông qua tiếp sóng của Tiểu Hoa Tiên, nhìn thấy cảnh chia tay trong hoà bình của Tần Hựu Nhiễm, chép chép miệng.
"Chàng trai này không ngờ là một quý ông đó, ít nhất còn biết ở lại đợi nàng ấy lên xe rồi mới rời đi."
[Ừm hứm.
Bây giờ mục tiêu nhiệm vụ đang chuyển hướng về nhà, có thể về đến nhà an toàn.]
Tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này dễ hơn lần trước một tí.
[Thật hả?]
Đúng vậy.
Quân Tử Thư bắt đầu tính toán trong lòng.
Tra nam không phải là Lý Nghênh Lam, mà là thanh mai trúc mã của Tần Hựu Nhiễm vừa mới xuất ngoại tháng trước, hiện tại đang ở nước ngoài.
Bây giờ nàng mười sáu tuổi, còn Tần Hựu Nhiễm nhỏ hơn nàng hai tháng, cũng mười sáu.
Tần Hựu Nhiễm mười tám tuổi, tức là khi nàng ấy học lớp mười hai, tra nam thanh mai trúc mã sẽ từ nước ngoài trở về.
Tên tra nam là một học bá rất dịu dàng, lúc nhỏ từng chăm sóc cho Tần Hựu Nhiễm.
Sau khi bồi dưỡng trở về thì thấy Tần Hựu Nhiễm đã là một cô gái trưởng thành rồi.
Xuất phát từ theo đuổi cái đẹp mà coi trọng thân thế của Tần Hựu Nhiễm, tên tra nam đã thực hiện việc theo đuổi nàng ấy.
Đương nhiên, thủ đoạn của tên tra nam hơn những chàng trai khác hay thậm chí hơn cả thủ đoạn điêu luyện của đàn ông rất nhiều lần.
Không phải thổ lộ ngay từ ban đầu mà là ôn chuyện các kiểu, sau đó kéo quan hệ, sinh ra sự mập mờ và cuối cùng là thổ lộ.
Nhưng sau khi tỏ tình thành công, Tần Hựu Nhiễm đã trở thành bạn gái của hắn, hắn lại tiếp tục đụng phải Hà Bách Linh, bị tính cách của cô ấy thu hút rồi bắt đầu cuộc sống giạng thẳng chân*.
*giạng thẳng chân (劈叉): đồng nghĩa với bắt cá hai tay.
Bây giờ cho tới khi tên tra nam về thổ lộ, còn ít nhất hai ba năm.
Quân Tử Thư cảm thấy thời gian không gấp gáp lắm, độ khó hoàn thành nhiệm vụ cũng không cao đến vậy.
Dù trước mắt chưa trở thành bạn tốt với nàng ấy, nhưng đó chỉ là vấn đề về thời gian.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới, chuyện mà giáo viên chủ nhiệm làm đầu tiên chính là sắp xếp chỗ ngồi, xác định lớp trưởng và vân vân.
Quân Tử Thư là người đứng đầu trong lớp nhưng vô cùng kiên quyết từ chối chức vụ lớp trưởng.
Nàng đẩy mắt kính, bày tỏ nội tâm chỉ muốn học hành.
Thật ra thì lớp trưởng không cần phải là người có thành tích tốt nhất cả lớp đảm nhiệm, chỉ cần có khả năng dẫn dắt lớp là đủ rồi.
Quân Tử Thư không muốn làm lớp trưởng nhưng không có nghĩa là người khác không thích, vậy nên cô chủ nhiệm đã đề ra một hình thức tranh cử rất dân chủ.
Những ai muốn làm lớp trưởng sẽ lên bục giảng diễn thuyết, người lôi kéo được cảm tình của các bạn trong lớp nhiều nhất sẽ giành được vị trí này.
Quân Tử Thư không bất ngờ mấy khi thấy Tần Hựu Nhiễm đứng lên.
Tần Hựu Nhiễm có hình tượng tốt, rộng lượng hào phóng, nói chuyện hài hước và hơn hết rất có tố chất lãnh đạo, thành công giành được vị trí lớp trưởng.
Dù đã tránh được vị trí đó, nhưng Quân Tử Thư học giỏi nhất lớp vẫn không thoát khỏi trọng trách ủy viên học tập.
Quân Tử Thư ngơ ngác mà gật đầu, nhậm chức với vẻ mặt rối răm.
"Mọt sách, tại sao cậu không muốn vào ban cán sự thế, chẳng phải ai cũng muốn vào sao?"
Quản lý người khác cũng thú vị lắm nha.
"Phiền phức, việc nhiều, chi bằng học hành."
Đối với Quân Tử Thư, việc giảng giải cho người khác còn rắc rối hơn việc đặt câu hỏi cho nàng.
Nàng lại không phải là người đặc biệt nhiệt tình gì, nếu có thể dạy một lần đã hiểu vậy thì tốt, nàng sẽ rất vui vẻ.
Nếu ba lần trở lên vẫn không hiểu, nàng có thể cảm thấy mệt mỏi.
Ủy viên học tập lúc nào cũng phải đi họp gì gì đó, còn phải xây dựng cái gì mà phương châm học tập rồi phương pháp học hành, nghĩ thôi đã thấy phiền muốn chết.
"Thật đúng là mọt sách, học hoài cũng không xong.
Bây giờ có thể nhưng ra ngoài xã hội thì khổ lắm, cẩn thận bị người khác lừa cũng không biết."
Tần Hựu Nhiễm có lòng tốt nhắc nhở, nếu trên đời này chỉ còn học tập thì thật nhàm chán biết bao.
"Cảm ơn bạn đã nhắc nhở.
Còn nữa, tôi không phải là mọt sách, tôi là Quân Gia Dao."
Quân Tử Thư nhấn mạnh tên nàng trong thế giới này, nàng chẳng muốn bị gọi là đồ mọt sách này nhỏ mọt sách nọ chút nào.
"Biết rồi, đồ mọt sách."
Chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ ngồi theo chiều cao chứ không phải theo thành tích, dù sao nàng đang trong một lớp ưu tú - nơi tập hợp những học sinh giỏi nhất toàn khối.
Cả lớp có 40 học sinh, trừ top 10 thì hầu như 30 người còn lại đều xếp san sát nhau, tổng điểm chênh lệch trong khoảng 50 điểm không cách biệt lắm.
Quân Tử Thư và Tần Hựu Nhiễm ngồi cùng bàn.
Hai người ngồi ở hàng thứ tư của tổ trong cùng, Quân Tử Thư ngồi trong còn Tần Hựu Nhiễm ngồi ngoài.
Quân Tử Thư đã nhiều năm chưa trải qua cảm giác ngồi trong lớp học.
Nàng cầm bút lên nhưng lại không nghe giáo viên giảng bài, thay vào đó vẫn luôn gục đầu lật sách giáo khoa.
"Mọt sách, sao cậu không nghe giảng thế?"
Tần Hựu Nhiễm luôn tò mò nhìn Quân Tử Thư, nàng cầm một cây bút màu đen trên tay ngẫu nhiên theo nhịp của giáo viên, ghi chú hai câu.
Nàng phát hiện Quân Tử Thư vẫn lật sách, rõ ràng giáo viên đang dạy bài đầu tiên nhưng cậu ta đã xem đến mấy bài tiếp theo rồi.
"Không cần thiết."
Có thể nói rất là lạnh lùng mà đáp lại.
Tần Hựu Nhiễm mất cảnh giác, bị câu trả lời này làm cho ngơ ngác, trợn mắt nhìn.
Người này thật sự còn hơn cả nàng! Lạnh lùng như vậy sao? Lại có thể cảm thấy không cần nghe giáo viên giảng bài!
"Chẳng lẽ cậu biết hết rồi?"
Tần Hựu Nhiễm thấp giọng, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như không phải không thể, dù sao đây chính là quái vật có thể đạt điểm tuyệt đối toàn môn.
Quân Tử Thư ngẩng đầu, thấy giáo viên đang nhìn về hướng bọn họ nên không đáp lời của Tần Hựu Nhiễm nữa, cúi đầu xuống.
Tần Hựu Nhiễm không nhận được phản hồi, nghiến răng nghiến lợi cắn cây bút, trong lòng như sắp bùng nổ.
Tốt lắm! Được lắm! Vậy mà dám phớt lờ nàng!
Đã rất lâu rồi chưa có người ngó lơ nàng như thế!
Tần Hựu Nhiễm nghẹn cục tức tới giờ ra chơi.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, nàng di chuyển ghế, túm lấy cổ áo của Quân Tử Thư, kéo nàng dán sát về phía mình.
"Cậu biết tôi là ai không?"
Giọng điệu sắc lạnh, ánh mắt dọa người, có thể nói là siêu cấp đáng sợ!
"Tần Hựu Nhiễm á."
"Cậu biết thì tốt."
Tần Hựu Nhiễm hừ nhẹ, tính ra Quân Tử Thư cũng thức thời.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng nhìn thấy ánh mắt Quân Tử Thư như kiểu "Bạn bị ngốc à", cao hứng trong lòng lập tức bị dập tắt.
"Cậu có biết địa vị của gia đình tôi ở đây lớn như nào không.
Tôi muốn hủy hoại tương lai của cậu là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lúc này hẳn là sợ rồi, nàng cực kì hung dữ mà.
"Ồ."
Quân Tử Thư gật đầu vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm lại mỉm cười.
Quả nhiên vẫn là nhóc con, trông thật ấu trĩ.
Chẳng lẽ đây là Diệp Lương Thần* trong truyền thuyết, là kẻ bản xứ có 100 cách khiến người ta sống dở chết dở ở chỗ này ư?
*Diệp Lương Thần (叶良辰): là một hiện tượng mạng bên Trung Quốc, nổi vì cách nói chuyện sắc bén và kiêu ngạo.
Nổi danh bắt đầu từ ngày 23 tháng 9 năm 2015, Diệp Lương Thần tuy ngữ khi cuồng vọng nhưng lại làm rất nhiều người thấy thú vị, đầy tính khiêu chiến, do đó rất nhiều người đi khiêu chiến với hắn.
Xã hội xã hội, đại lão đại lão*.
*xã hội xã hội, đại lão đại lão (社会社会,大佬大佬): có nghĩa đại loại như xã hội này toàn mấy người tai to mặt lớn.
Ồ! Lại ồ!
Aaaaaa má nó chứ!
"Cậu ngoài cái phản ứng này còn phản ứng nào khác không? Chẳng lẽ cậu không sợ sao?"
Tần Hựu Nhiễm như sắp phát điên, nhưng nàng luôn ghi nhớ tính cách hiện giờ của mình là phải lạnh lùng, là phải xấu xa.
"Không sợ."
"Tại sao?"
Nhỏ mọt sách này thật là làm người ta tức chết, tại sao cậu ta lại không sợ chứ!
"Bởi vì tôi biết bạn sẽ không làm như thế, không có lý do gì cả, vừa rồi tôi đâu có chọc bạn đâu.
Bạn hẳn là một người tốt."
Quân Tử Thư chớp mắt, từ từ ngả người ra sau.
"Vì sao cậu biết tôi sẽ không làm vậy? Tôi vừa nhìn cậu đã thấy khó chịu, sao nào?"
Hơn nữa cậu đã chọc phải tôi! Ngay từ đầu đã làm tôi cảm thấy khó chịu!
Tần Hựu Nhiễm cầm thẻ người tốt vô cùng khổ sở.
"Ồ."
Tần Hựu Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Aaaaaa chết tiệt bình tĩnh lại đi! Cây đao dài bốn mươi mét của nàng đâu rồi?
Fuck! Nghe thấy không! Fuck!
"Tại sao cậu luôn trả lời tôi bằng một từ duy nhất?"
"Bởi vì nó ngắn gọn xúc tích, với lại còn có thể trả lời trong nhiều trường hợp."
Quân Tử Thư thành thật trả lời.
"Ồ" vừa có thể là thờ ơ, khinh thường, còn có thể là tỏ vẻ đã biết.
Từ ít, một chữ là có thể dễ dàng tương thích với nhiều vấn đề, mặc dù thật sự có chỗ thiếu đòn.
"Tôi cực ghét người khác trả lời cho có lệ với tôi."
"Tôi không trả lời cho có với bạn, chỉ là tôi không biết đáp lại vấn đề của bạn thế nào cho tốt thôi."
Quân Tử Thư mở to hai mắt, cố gắng để Tần Hựu Nhiễm nhìn thấy sự chân thành trong mắt nàng.
"Sau này cậu đừng dùng từ đó đáp lại tôi."
"Ồ."
"Quân Gia Dao!"
"Đây."
"Cậu đúng là...!tuyệt đối không thể làm người ta thích nổi!"
Tần Hựu Nhiễm thở hồng hộc mà buông tay, ngồi xuống chỗ của mình.
Tức quá tức quá tức quá mà, cho tới bây giờ chưa có lần nào bực như lần này.
Cuộc sống trước giờ của Tần đại tiểu thư luôn thuận buồm xuôi gió, bởi vì gia cảnh của nàng nên có rất nhiều người lao vào nịnh nọt.
Trong vòng luẩn quẩn này của nàng, bản thân bị nâng lên thành công chúa, cộng thêm bản lĩnh và năng lực lãnh đạo hầu như chưa có ai vững vàng tranh luận được nàng, nhưng với Quân Tử Thư cứng đầu như cục đá trước mặt, thế nào cũng không hiểu nổi, khiến nàng rất muốn giày vò một trận.
Thực ra trong lòng Tần Hựu Nhiễm biết rõ, Quân Tử Thư đâu chỉ nhắm mỗi mình nàng, cậu ta luôn đối xử như vậy với mọi người, nhưng nàng vẫn không thấy thoải mái chút nào.
Cảm giác cậu ta không để bất cứ thứ gì vào mắt, luôn trong bộ dạng thất thần thực sự rất đáng ghét.
Dù sao thì Tần Hựu Nhiễm sẽ không thừa nhận rằng nàng đang hiếu kì vượt mức bình thường với Quân Tử Thư đâu.
"Tôi biết tôi không làm người khác thích mình được, không cần cậu nói nhiều."
Quân Tử Thư mím môi, nắm chặt cây bút, cúi đầu xuống.
Dựa theo tính cách của nguyên chủ thật sự rất khó kết bạn, nàng không thích nói chuyện cho lắm nhưng lúc mở miệng thì vô cùng chí mạng.
Nghĩ sao nói vậy cũng có điểm tốt, nhưng thực tế thì không tốt chút nào.
Chủ yếu đều không nói gì, không biết khi nào sẽ tiếp lời nên không nói gì vẫn hơn.
Lời nói luôn dễ gây mất hứng, cách nói đơn thuần này như không hề cùng tuyến với người khác.
Nhưng nếu thực sự hiểu rõ nội tâm của nàng rồi thì sẽ cảm thấy cô gái này vô cùng tốt, chỉ là hơi ngốc nghếch, không biết đối nhân xử thế, còn dễ bị lừa.
Quân Tử Thư thở dài trong lòng, lại muốn giả bộ bi thương buồn bã, nhìn đề bài trước mặt.
Tiểu Hoa Tiên, cậu có nghĩ với tình hình lúc này tôi nên run bả vai một chút, hoặc rặn hai giọt nước mắt ra hen.
Trình diễn như này liệu có quá nhanh hay không?
[Hừm....!Ký chủ giả bộ khổ sở là được rồi, cứ giữ nguyên như vậy, mục tiêu nhiệm vụ đang nhìn cô đó.]
Tần Hựu Nhiễm đang tự hỏi, những gì mình nói lúc nãy có nặng nề quá không.
Nhưng nàng chưa nói gì mà, câu nói kia cũng đâu phải dùng thái độ rất nghiêm trọng để nói đâu, nhưng nhỏ mọt sách kia trông thật buồn.
"Này."
Tần Hựu Nhiễm chọt chọt eo Quân Tử Thư.
Quân Tử Thư không ngẩng đầu, vẫn buồn bã.
"Kỳ thi tiếp theo tôi sẽ cố gắng vượt qua cậu."
Quân Tử Thư ngẩng đầu lên, vẻ mặt thoạt nhìn như không hiểu.
Tần Hựu Nhiễm không nói thêm gì nữa, cầm bút bắt đầu đọc sách.
Quân Tử Thư hơi bất đắc dĩ, mấy kẻ miệng thì chê nhưng lại rất ngạo kiều.
Rõ ràng trong lòng cảm thấy rất áy náy, nghĩ ngợi không biết mình có nặng lời quá không.
Muốn nói lời xin lỗi nhưng lại sĩ diện, rõ ràng muốn nói rằng nàng rất xuất sắc nhưng lời đến môi lại nghẹn ra một câu tuyên chiến.
Thật là, dễ thương một cách vụng về.
Buổi tối, hai người trở về ký túc xá cùng nhau.
Tần Hựu Nhiễm ngồi lên giường rồi bắt đầu nghịch điện thoại, Quân Tử Thư thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị vào phòng tắm rửa.
Trường cấp ba nói chung đều không cho phép học sinh mang điện thoại di động để xài.
Họ cho rằng nó làm cho mê muội mất trí, dễ mất tập trung, bất lợi cho việc nâng cao thành tích của học sinh.
Trường trung học Vân Ưng thì lại khác, dù gì nó cũng là nơi vận hành độc lập khá đặc biệt.
Học sinh được phép mang các thiết bị điện tử vào trường nhưng không được phép sử dụng trong giờ học, thỉnh thoảng ở trên lớp hoặc trong ký túc xá thì tùy ý học sinh.
Suy cho cùng, trường cấp ba này có rất nhiều đứa nhà giàu hoặc có quan hệ.
Người ta muốn xài mấy người có thể không cho người ta xài được sao, tới lúc đó chỉ có thể quậy phá không chịu nổi mà thôi.
Quân Tử Thư cầm bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm, tháo kính ra, bắt đầu tắm rửa.
Sau khi tắm xong tròng kính đã phủ một lớp sương mù.
Quân Tử Thư không đeo nó lên nữa mà trực tiếp cầm nó trên tay rồi đi ra khỏi phòng tắm.
"Cậu không đeo kính nhìn khá thuận mắt đấy, trông có chút trẻ trung hoạt bát."
Tần Hựu Nhiễm đang nghịch điện thoại, bỗng chốc ngẩng đầu lên thì thấy Quân Tử Thư bước ra từ phòng tắm, sắc mặt ửng hồng rất đáng yêu.
Quân Tử Thư nhìn nàng bằng vẻ mặt ngơ ngác, tiếp tục quay về giường của mình.
Thấy Quân Tử Thư phớt lờ mình, Tần Hựu Nhiễm tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Vừa đúng lúc có một người bạn cũ đang liên lạc với nàng, hỏi thăm nàng gần đây thế nào.
Tần Hựu Nhiễm không nhịn được mà bắt đầu phàn nàn.
Tần Hựu Nhiễm: Bồ không biết cậu ta là đồ ngốc không hiểu phong tình cỡ nào đâu! Vốn chẳng muốn nhắc tới, mình cảm thấy cậu ta tới đây là để chọc tức mình!
Bạch Lộ: Ái chà, ai lại không có mắt nhìn vậy? Chọc cả đại tiểu thư nhà chúng ta?
Tần Hựu Nhiễm: Là nhỏ mọt sách.
Bạch Lộ: Phụt, chị gái à, bồ lại đi so đo với con mọt sách là sao.
Chúng ta từ khi nào chơi với mọt sách vậy, nếu bồ không thích con mọt sách đó thì cứ chọc ghẹo cậu ta đi, dù sao thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ với bồ mà.
Tần Hựu Nhiễm: Thôi thôi thôi, mình không làm mấy chuyện nhàm chán đó.
Bạch Lộ: Vậy thì bồ cứ tránh xa cậu ta ra.
Tần Hựu Nhiễm: Nhưng cậu ta là bạn cùng phòng lẫn cùng bàn của mình.
Bạch Lộ: Phụt, đại tiểu thư, hôm nay đến để chọc cười mình à.
Nếu cùng bàn với bồ thì bồ chuyển sang bàn khác.
Là bạn cùng phòng, bồ có thể đổi ký túc xá hoặc chuyển ra ngoài mà.
Tần Hựu Nhiễm cáu kỉnh gãi đầu.
Đương nhiên nàng hiểu điều này, nếu mắt không thấy tâm không phiền thì hoàn toàn có cách nhưng nàng không muốn.
Nàng muốn Quân Tử Thư công nhận nàng là lão đại, nhưng tính khí thối tha của Quân Tử Thư chính là dầu không ăn muối cũng không nuốt.
Nàng khinh thường làm loại chuyện nhân phẩm thấp kém này, nàng muốn khiến cho Quân Tử Thư tâm phục khẩu phục, nhưng ngoại trừ đọc sách ra thì Quân Tử Thư chả hứng thú với bất cứ thứ gì khác.
Tiểu đệ này không biết làm sao mới thu phục được đây!
Bạch Lộ: Cuối tuần đi chơi ha, không cần lo con nhỏ mọt sách gì gì đó nữa.
Tần Hựu Nhiễm: Không đi.
Bạch Lộ: Tại sao?
Tần Hựu Nhiễm: Học.
Bạch Lộ: ??? Đây là chị Nhiễm của mình sao?? Chị Nhiễm của mình yêu học tập từ khi nào vậy?
Tần Hựu Nhiễm: Người phàm trần như bồ không hiểu được niềm vui khi học hành của thần tiên tụi mình đâu.
Tần Hựu Nhiễm nhớ tới hôm nay bản thân đã nói gì với Quân Tử Thư.
Nàng nói xếp hạng kỳ thi tiếp theo chắc chắn phải nỗ lực để thắng Quân Tử Thư, vì vậy trong khoảng thời gian học hành này, nàng nhất định phải chăm chỉ, không thì chẳng phải sẽ bị vả mặt sao?
Nhưng ngẫm lại phải chăm chỉ học hành thì cảm thấy hơi đau khổ.
Trước kia nàng toàn là vừa học vừa chơi, chơi thỏa thích xong mới có ý học tập.
Vì sao làm người nỗ lực hướng về phía trước để trở nên tốt đẹp luôn phải chịu khổ?
Nếu ngay từ đầu giả thiết học hành sẽ làm cho con người hạnh phúc, có lẽ bây giờ trong xã hội đã có một lượng lớn tinh anh rồi.
Tần Hựu Nhiễm cảm thán, ngẩng đầu liếc một cái về phía Quân Tử Thư, nhất thời nghẹn lại khi nhìn thấy Quân Tử Thư đang ngồi trước bàn đọc sách.
Có lẽ đối với loại thiên tài gần như phi phàm này, học hành là điều khiến họ hạnh phúc.
Quân Tử Thư trải giấy ra, lấy bút chì và thước kẻ rồi bắt đầu phát họa.
Trong đầu đã có sẵn nguồn cảm hứng, nàng dự định vẽ nó ra.
Đầu tiên là sketch* trước, ngày mai sẽ tiếp tục hoàn thiện sau.
*sketch theo cách hiểu truyền thống là bản vẽ chì hoặc màu thô mà một nghệ sĩ dùng để ghi lại những ý tưởng sơ bộ của mình giúp cho công việc đó sẽ được thực hiện với độ chính xác cao và chi tiết hơn.
Sketch có thể là một bản phác thảo, một bản vẽ tự do được thực hiện nhanh chóng và tất nhiên nó không phải là một tác phẩm hoàn thiện.
Hồi trước Quân Tử Thư ít khi tiếp xúc với kiến thức này và lý thuyết liên quan, do công việc kinh doanh của nàng không liên quan đến trang sức.
Nhưng chỉ cần tiếp xúc với cơ thể nguyên chủ, nàng sẽ tự động kế thừa các kỹ năng của bản gốc.
Quân Tử Thư vô cùng nghiêm túc nỗ lực hoàn thiện những kỹ năng này.
Có lẽ đã bị ảnh hưởng từ nguyên chủ một chút nên nàng cực kì có hứng thú với những thứ nguyên chủ thích.
Tần Hựu Nhiễm tắm rửa xong, đi ra thì thấy Quân Tử Thư không còn đọc sách nữa mà giống như đang vẽ trên bàn.
Nàng hơi ngạc nhiên, lau tóc rồi bước qua.
"Cậu biết vẽ hả, đang vẽ gì đấy?"
"Cảm hứng thiết kế trang sức vừa nghĩ ra của tôi.
Đang phác thảo trước, sau đó mới chỉnh sửa."
Quân Tử Thư ngẩng đầu lên, trên mặt là những dao động cảm xúc hiếm thấy.
Đó là nụ cười vô cùng rõ ràng, bởi vì nàng đang nói về những khía cạnh yêu thích của mình.
"Cậu vẽ tiếp đi, tôi đứng bên cạnh nhìn."
Tần Hựu Nhiễm lau tóc qua loa vài cái, mặc kệ tóc đang còn nhỏ giọt, đứng sau lưng Quân Tử Thư rồi nhìn nàng vẽ.
Trong lòng nhớ lại nụ cười vừa nãy của Quân Tử Thư.
Thật ra thì mọt sách khi cười lên cũng rất xinh.
Đáng lẽ nhìn cũng không xấu nhưng lúc nào cũng đeo mắt kính trông cực kì lạnh nhạt.
Chỉ là bộ dạng khi nghiêm túc giới thiệu vừa rồi, không thể không nói nàng có hơi hoảng hốt.
Quân Tử Thư chỉ sketch đôi chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dạng đại khái của nó trông như thế nào.
"Tôi cảm thấy nó không tồi đâu, cậu thích thiết kế lắm hả?"
"Ừm, tôi định học chuyên ngành này trong tương lai.
Đặc biệt thích, thấy chúng nó rất hấp dẫn."
"Tôi còn tưởng cậu sẽ đi nghiên cứu khoa học."
"Hửm?"
"Khụ khụ, chính là nghiên cứu mấy cái như động lực, chế tạo máy bay, chế tạo tên lửa; không thì nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nếu không thì đọc sách sử viết vài thứ."
Tần Hựu Nhiễm cảm thấy hình tượng của Quân Tử Thư thực sự phù hợp với những gì nàng nói.
Thiết kế trang sức, nhìn thế nào cũng đều thấy không hợp với Quân Tử Thư.
Nhưng loại cảm giác này chỉ có trước khi Tần Hựu Nhiễm nhìn thấy bức vẽ của nàng.
Vừa rồi bộ dáng tập trung cao độ của Quân Tử Thư có thể khiến người ta cảm thấy nàng thực sự thích những việc nàng đang làm bây giờ.
Tần Hựu Nhiễm về lại bàn trang điểm của mình, ngồi lên ghế dựa, bắt đầu skincare trước gương.
Sau khi làm gần năm phút thì nàng nằm lên giường, chơi được một lúc lại bắt đầu ngáp dài, nhìn qua có vẻ như đang chuẩn bị đi ngủ.
"Nếu không sấy khô tóc trước khi ngủ sẽ đau đầu đó."
Quân Tử Thư lên tiếng nhắc nhở, làm Tần Hựu Nhiễm có hơi ngạc nhiên.
"Cậu lại muốn xen vào việc của người khác."
Tần Hựu Nhiễm vốn muốn nói là lười sấy nhưng lời tới bên miệng lại biến thành câu nói này.
Tần Hựu Nhiễm hơi buồn bực, không biết nàng bị làm sao.
Chắc tính hay dỗi quay lại rồi, rõ ràng lần này mọt sách rất thân thiện muốn quan tâm đến nàng cơ mà.
Dường như nàng lại từng bước tích thêm nghiệp về phía mình rồi.
"Bạn không mang máy sấy tóc theo à?"
Tần Hựu Nhiễm lại bất ngờ, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng mọt sách sẽ lại "Ồ" với mình nữa.
"Ừm, đúng vậy, ai lại đem theo thứ đó chứ."
Tần Hựu Nhiễm đưa nữa người ra hướng bậc thang, nửa người nằm trên giường, đưa tay sờ lên mái tóc ướt sũng của mình.
"Tôi nhớ hình như tủ trong phòng tắm có, chắc dùng được.
Để tôi lấy cho bạn."
"Sao đột nhiên tốt bụng vậy?"
"Mẹ tôi nói bạn cùng phòng nên giúp đỡ lẫn nhau."
Quân Tử Thư có hơi khô khan thuật lại lời Tần Hiểu Mạn nói với nàng, bộ dạng nghiêm túc chấp hành.
Nhưng mà Tần Hựu Nhiễm đang cách Quân Tử Thư một khoảng.
Tần Hựu Nhiễm không thấy rõ biểu tình của Quân Tử Thư cho lắm, còn nghĩ rằng cậu ta hơi xấu hổ nên mới kéo mẹ của cậu ta ra làm lá chắn.
Hừ, nàng đã nói rồi mà, sao có thể không có người bị mị lực của nàng thu hút chứ, không phải bây giờ nhỏ mọt sách đang cố gắng tạo quan hệ với nàng hay sao?
Muốn đối xử tốt với nàng thì cứ nói thẳng ra đi, lấy mẹ làm cớ để chi.
Quỷ nhỏ ranh ma.
Quả nhiên Quân Tử Thư tìm thấy máy sấy tóc trong tủ phòng tắm.
Nàng lấy ra, quơ quơ trước mặt Tần Hựu Nhiễm rồi để ở trên giường.
"Phiền muốn chết."
Tần Hựu Nhiễm ngồi thẳng lưng, vén mái tóc lên rồi lại hất tóc.
Tóc của Tần Hựu Nhiễm rất dài, hất như vậy đã trực tiếp trúng phải ngực Quân Tử Thư.
Mái tóc dài lại ướt nhẹp đang dính vào nhau.
Hất như vậy, nơi ngực của Quân Tử Thư đã bị ướt hết, còn có cảm giác hơi rát với ngứa nữa.
Đồ ngủ mùa hè vốn dĩ mỏng manh.
Vừa gặp nước đã dính vào da, quả thực nhìn không sót thứ gì.
Tần Hựu Nhiễm nhìn thấy hai điểm nhô ra trên quần áo Quân Tử Thư, bởi vì có vết nước càng trở nên mờ ảo như ẩn như hiện.
"Sao cậu không mặc cái ấy vô?"
Tần Hựu Nhiễm vuốt cằm như có điều suy nghĩ.
"Bởi vì không mặc sẽ thoải mái hơn."
Quân Tử Thư trả lời một cách hợp tình hợp lý.
Ban ngày luôn mặc cái thứ bó chặt kia, vừa cởi cúc ra, cảm giác như được giải phóng.
Cơ thể này có điểm chung với cơ thể của nàng ở thế giới trước, đó là nơi ấy phát dục rất nhanh mà không thể giải thích được.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải là Big Mac nhưng nó vẫn rất ấn tượng, ba vòng uốn lượn nhìn là thấy rõ.
"Của cậu thoạt nhìn thật bự nha."
Tần Hựu Nhiễm cười xấu xa, đột kích cực nhanh rồi bóp bóp.
Quân Tử Thư che trước ngực, nàng mới rút tay về.
"Đây là mặt học sinh cơ thể phụ huynh trong truyền thuyết ư?"
"Lo sấy tóc của bạn đi."
"Sấy tóc phiền phức lắm, cầm máy sấy suốt như vậy tay sẽ rất mỏi.
Hay là cậu giúp tôi sấy được không?"
Tần Hựu Nhiễm cầm máy sấy tóc lên rồi đưa cho Quân Tử Thư.
"Vì sao tóc của cậu lại muốn tôi sấy cho?"
Quân Tử Thư nhớ lại quan hệ của họ bây giờ, hình như đâu có tốt lắm.
[Ký chủ! Đây là cơ hội rất tốt để tạo tình cảm nhá! Mục tiêu nhiệm vụ đã chủ động yêu cầu cô giúp nàng ấy sấy tóc, chắc chắn nàng ấy đang có thiện cảm với cô đó!]
"Không phải mẹ cậu nói bạn cùng phòng nên giúp đỡ, hòa thuận với nhau sao.
Giúp tôi sấy tóc đi, việc nhỏ như vậy cũng không muốn giúp ư?"
Tần Hựu Nhiễm thở dài như có vẻ rất thất vọng nhưng nội tâm thì đang cười như điên.
Thật ra Tần Hựu Nhiễm không định để Quân Tử Thư sấy tóc cho mình, chỉ là muốn trêu chọc nhỏ mọt sách chút thôi.
Nghĩ lại đã thấy vui rồi.
Nhưng Tần Hựu Nhiễm không ngờ, Quân Tử Thư thật sự cầm máy sấy tóc lên, cắm phích cắm vào ổ điện, cứ như thể cậu ta đã sẵn sàng sấy tóc cho nàng vậy.
Lời đã nói ra rồi, đâu thể bày ra bộ dáng hết sức kinh ngạc được.
Tần Hựu Nhiễm ngồi quay lưng về phía Quân Tử Thư, trong lòng như sắp vỡ tung.
Nếu nhỏ mọt sách dám cố tình kéo tóc nàng.
Nàng sẽ...!nàng sẽ...!nàng dường như không biết phải thế nào.
Không! Nàng có thể nhân cơ hội trừng trị cậu ta!
Thế nhưng Tần Hựu Nhiễm lại đoán sai rồi.
Quân Tử Thư không những không cố ý kéo tóc nàng, mà còn nhẹ nhàng massage da đầu nàng.
Tần Hựu Nhiễm nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ.
Vậy xem ra, mọt sách cũng là người rất tốt mà.
Khi sấy đã gần khô, Tần Hựu Nhiễm đang mơ màng sắp ngủ, mắt không thể mở được nữa.
"Sấy xong rồi?"
Giọng nói của Tần Hựu Nhiễm như đang buồn ngủ, khẽ hỏi.
"Ừm."
Tần Hựu Nhiễm ngã xuống giường, kéo chăn bông, cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Quân Tử Thư kéo chăn đàng hoàng cho nàng, trong phòng đang bật điều hòa nên không sợ quá nóng.
Quân Tử Thư rút máy sấy tóc ra, để lên bàn trà nhỏ, tắt hết đèn, chỉ để một cái đèn nhỏ bên mình rồi tiếp tục đọc sách.
Xem được khoảng hai mươi phút, Quân Tử Thư tắt đèn bàn, bắt đầu lên giường đi ngủ.
Quân Tử Thư chưa bao giờ cần đồng hồ báo thức, bởi vì Tiểu Hoa Tiên chính là chiếc đồng hồ báo thức tốt nhất của nàng.
Đó chính là tiếng đồng hồ báo thức đánh thẳng vào tâm hồn mà không thể tắt được.
Khi Quân Tử Thư thức dậy đã là sáu giờ rưỡi, lịch học của trường Vân Ưng muộn hơn các trường khác một chút.
Ở mấy trường cấp ba khác đều bắt đầu học lúc bảy giờ, học sinh phải đến trước sáu giờ năm mươi.
Thế nhưng, trường Vân Ưng lại bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, các em học sinh đến trước giờ đó là được.
Quân Tử Thư rời giường rửa mặt, khoảng mười phút sau đã sửa soạn lại bản thân thật tốt rồi ra căn tin mua bữa sáng.
Tuy chỉ có một nhà ăn nhưng thức ăn rất phong phú và đa dạng không thua gì các trường khác.
Dù sao thì trường này rất có tiền, đương nhiên là vì học phí đắt hơn rồi, nhưng đối với nhà giàu thì không đáng kể chút nào.
Còn học phí của học sinh nghèo không đắt lắm, chỉ là Vân Ưng hiếm khi nhận học sinh có hoàn cảnh trừ phi đạt được thành tích vượt trội.
Quân Tử Thư mua hai bát cháo, hai lồng bánh bao rồi trở về ký túc xá.
Lúc này đã là sáu giờ năm mươi, Tần Hựu Nhiễm vẫn còn đang ngủ say trên giường.
Quân Tử Thư đã ăn xong phần của mình, để lại một phần trên bàn.
Lúc bảy giờ, Quân Tử Thư vừa đọc sách vừa nhìn Tần Hựu Nhiễm đứng dậy từ trên giường, tắt báo thức của điện thoại di động, đắp chăn lên định ngủ tiếp.
Nếu ngủ tiếp có thể sẽ đến muộn.
Mặc dù Tần đại tiểu thư không quan tâm đến việc đi trễ nhưng Quân Tử Thư vẫn đang thể hiện tinh thần của tình bạn, cảm thấy nàng nên kêu bạn cùng phòng của mình dậy.
"Tần Hựu Nhiễm, Tần Hựu Nhiễm, đã bảy giờ rồi, bạn dậy đi, còn nửa tiếng nữa là vào học rồi."
Tần Hựu Nhiễm vẫn không động đậy, chỉ cáu kỉnh trở mình.
"Tần Hựu Nhiễm, Tần Hựu Nhiễm."
Quân Tử Thư dùng ngón tay chọt vào mặt Tần Hựu Nhiễm, kiên trì gọi dậy không ngừng.
Tần Hựu Nhiễm không chịu được khi bị quấy nhiễu.
Nàng nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên mặt mình, mở mắt ra nổi giận đùng đùng.
"Tốt nhất là cậu nên cho tôi một lý do để không nổi cáu."
Cả người Tần Hựu Nhiễm như có áp lực, nhìn qua có vẻ đang rất giận dữ.
"Đã bảy giờ rồi, còn nửa tiếng nữa là vào học."
"Liên quan gì tới tôi."
Tần Hựu Nhiễm nằm xuống, nửa phút sau lại mở mắt ra, vẻ mặt u ám.
Con mẹ nó, mình phải rời giường đi học!
"Bạn dậy rửa mặt trước đi, tôi mua đồ ăn sáng rồi, đang để ở bên đó."
Quân Tử Thư chỉ vào bàn trà, mặt của Tần Hựu Nhiễm nóng lên.
"Cảm ơn."
Tần Hưu Nhiễm nói lời cảm ơn, sau đó nhìn thấy bộ ngực to chỉ cách mình mấy centimet, nhịn không được lại bắt đầu bóp bóp.
Quân Tử Thư vô cảm đẩy cặp kính lên, ánh mắt đầy vẻ yêu thương như chăm sóc cho đứa trẻ thiểu năng.
"Sao cậu không né?"
"Bạn còn 26 phút."
"Mịa."
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Hựu Nhiễm: Đối tốt với tôi mà còn ngại nữa, haiz, phụ nữ.
Quân Tử Thư: Tôi không phải tôi không có tôi chỉ đang nghe lời dặn của mẹ thôi.
Tần Hựu Nhiễm: Hay là cậu suy xét một chút về việc sau này không dùng tay chọt tôi dậy, dùng ngực thì sao?
Quân Tử Thư: Quấy rầy:)
Chuột có lời muốn nói: Tần Hựu Nhiễm là tên dâm tặc:))) chưa gì đã ăn đậu hũ của người ta
Hoa Hoa có lời muốn nói: Chuột mới tham gia nên không biết rồi, ngồi xuống rồi để tui kể cho nghe một câu chuyện mang tên Simp lỏd cuồng bóp ngực Quân ảnh hậu =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...