"Tóm lại, Uyển Nhi sẽ không gả, tự ta sẽ giúp nàng tìm người trong sạch."
Ninh phu nhân quyết không nhả ra, trực tiếp nhìn thẳng Ngũ hoàng tử.
"Phu nhân cứ tùy ý."
Ngũ hoàng tử chậm rãi uống ngụm trà, dáng vẻ không quá để tâm.
"Có lẽ Uyển Nhi không thể theo ý của Ngũ điện hạ được rồi."
Giả làm người vô hình từ nãy tới giờ, Quân Tử Thư đứng lên, nhìn Ngũ hoàng tử mỉm cười.
Đề tài thảo luận chính là hôn sự của nàng kia mà, nói thế nào đi chăng nữa nàng cũng phải phát biểu cái nhìn của mình mới phải.
"Trong nhà giờ không có ai, Uyển Nhi nguyện ý bầu bạn cùng mợ, tạm thời không suy xét việc thành thân."
Ninh phu nhân gật đầu, cùng lắm thì thanh danh không dễ nghe, chết sống không gả là được, bà sẽ lờ đi.
Nếu Quân Tử Thư đã nói không để ý việc thanh danh có thể bị hủy hoại, bà cũng không cần phải lo lắng nữa.
Cùng lắm thì các nàng đóng cửa lại, sao phải quản miệng đời nói gì.
"Uyển Nhi muội muội thực đúng là hiếu thuận đáng khen mà."
Ngũ hoàng tử buông chén trà, nở nụ cười lạnh lẽo.
Quân Tử Thư giả cười đáp trả, Ngũ hoàng tử muốn khống chế nàng? Chết đi là được.
"Hay là đi gặp gỡ xem mặt mũi thế nào đã? Coi như cho bổn điện hạ chút thể diện đi."
Ngũ hoàng tử đứng dậy, trên mặt lại khôi phục vẻ ôn hòa, khách khách khí khí nói.
Trong lòng Quân Tử Thư vang lên cảnh báo, định mở miệng cự tuyệt.
"Sao nào? Ngay cả thể diện này Uyển Nhi muội muội cũng không cho?"
Ngũ hoàng tử khẽ hỏi, ý uy hiếp trong lời không nói cũng rõ.
"Ngũ đệ làm như vậy là không tốt lắm đâu."
Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói, chính là Tứ hoàng tử.
"Ôi, ngọn gió nào có thể thổi Tứ ca tới đây."
Ngũ hoàng tử đứng dậy, trên mặt hai người đều nói cười rạng rỡ, nhìn như anh em đang tôn kính lẫn nhau*, hết mực hòa thuận.
*nguyên văn: huynh hữu đệ cung (兄友弟恭)
"Đương nhiên là nghe nói Ngũ đệ ngươi muốn giúp người đến cầu hôn Uyển Nhi muội muội, nên mới vội vội vàng vàng chạy đến.
Thật không dám giấu, Uyển Nhi muội muội và ta đã sớm tình đầu ý hợp, chỉ là ta vẫn chưa tìm được dịp nào thích hợp tới cửa cầu hôn thôi, ta sớm đã nói với Uyển Nhi muội muội rất nhiều lần, nàng đều lấy đạo hiếu để thoái thác.
Nếu bây giờ ta không đến, người trong lòng chẳng phải sẽ bị cướp mất sao?"
Tứ hoàng tử nói hơi ngượng ngùng, nét mặt vẫn duy trì vẻ phong lưu, đôi mắt thẳng tắp nhìn Quân Tử Thư, trông như thương mến về nhau*.
Nhưng ở nơi Ngũ hoàng tử không thấy, hắn lại nháy mắt với Quân Tử Thư, thoạt nhìn khá nghịch ngợm.
*nguyên văn: khuynh mộ chi tương (倾慕之相)
"Tứ ca nói dối không chớp mắt đúng là càng ngày càng lợi hại."
Ngũ hoàng tử cười giả tạo, lời nói tràn ngập hàm ý trào phúng.
"Nào có nào có, không tin ngươi hỏi Uyển Nhi muội muội xem."
Tứ hoàng tử chỉ vào Quân Tử Thư, để Ngũ hoàng tử tự mình đi chứng thực.
Quân Tử Thư đã cân nhắc xong xuôi, gật đầu với Ngũ hoàng tử.
"Thật sự xin lỗi, Ngũ điện hạ."
"Ngũ đệ à, ta không muốn nghe bất kì tin đồn nào không tốt lưu truyền ở trên phố.
Nếu có, ta sẽ không ngại hất chậu nước bẩn đó về với ngươi đâu."
Tứ hoàng tử híp mắt cười, hàm ý cảnh cáo nồng đậm vô cùng.
Sắc mặt Ngũ hoàng tử thay đổi liên tục, nhìn Quân Tử Thư rồi phất tay áo bỏ đi.
"Tứ điện hạ, sao ngài lại tới đây?"
Ninh phu nhân đứng dậy hành lễ, Tứ hoàng tử giơ tay lên, ý bảo không cần đa lễ.
"Cũng là do nghe nói Uyển Nhi muội muội gặp nạn, đặc biệt tới tương trợ mà thôi.
Nhưng lời này cũng đã nói ra rồi, Uyển Nhi muội muội, đành để ngươi chịu thiệt thòi một chuyến vậy."
Tứ hoàng tử chắp tay khom người, trông rất thích thú.
Việc liên lạc giữa bọn họ càng ngày càng gặp khó khăn, vì luôn bị người khác theo dõi rất chặt chẽ.
Thực ra Tứ hoàng tử vẫn có thể tìm lí do khác giúp Quân Tử Thư giải vây, nhưng bây giờ hắn cực kì cần cách Quân Tử Thư gần hơn nữa để thuận tiện bàn bạc công chuyện.
"Được."
Quân Tử Thư rõ ý của hắn, gật đầu.
Tứ hoàng tử cũng đã rời đi, Ninh phu nhân vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa hiểu mọi chuyện đảo ngược lại thế nào.
"Uyển Nhi à...!Con và Tứ hoàng tử...?"
"Giữa con và Tứ hoàng tử nào có tư tình gì đâu, chỉ là đạt được một số thỏa thuận mà thôi.
Mợ, thời gian tới có lẽ con không thể ở trong phủ bồi ngươi nữa rồi."
"Việc này không quan trọng, con nói rõ thêm cho ta đi."
Quân Tử Thư giải thích đơn giản một lúc, để Ninh phu nhân đại khái hiểu được tình hình là gì.
"Uyển Nhi à, sao con biết được nhiều chuyện như vậy?"
"Đều là tỷ tỷ nói cho con cả."
Quân Tử Thư đá hết sự khôn ngoan cho Ninh Thanh Hoan nơi phương xa, vẻ mặt sùng bái tỷ tỷ.
"Mợ, con đi viết thư trước, sau đó chuẩn bị, chuẩn bị...!đến phủ Tứ điện hạ tạm trú một thời gian."
"Đi đi."
Ninh phu nhân chỉ là một người đàn bà ở chốn nhà cao cửa rộng, tuy có nhãn lực nhìn đời nhưng lại không hiểu thế cục triều đình, trong lòng vẫn hơi lo sợ bất an.
Quân Tử Thư nhanh chóng về phòng, bắt đầu viết thư, giải thích đại khái tình huống một chút, rồi viết về những dự định mình muốn làm sau này.
Sau khi cuộn thư lại, Quân Tử Thư bỏ vào ống trúc nhỏ rồi bịt kín, gọi Thược Dược đi chuẩn bị một đĩa thịt tươi.
Ninh Thanh Hoan đã rời đi một năm rồi, ngày về còn chưa xác định, chiến sự vẫn đang giằng co.
Quân Tử Thư thở dài, thổi còi.
Chẳng bao lâu, có cánh chim ưng dừng lại bên bậc cửa sổ.
Quân Tử Thư đút thịt cho chim ưng, cột ống trúc nhỏ vào vuốt nó.
"Đi thôi."
Hai ngày sau, Quân Tử Thư được một cỗ kiệu nâng vào hậu viện của Tứ vương phủ.
Nạp thiếp vốn dĩ không cần gióng trống khua chiêng, càng không cần phải phô trương gì cả.
Đối với Quân Tử Thư mà nói cũng khá tốt, may thay thân phận nàng không đủ cao, nếu lại bắt nàng lăn lộn làm gì đó, nàng sẽ không làm.
Còn đối với những người khác, người của phủ Tướng quân mà gả cho Tứ vương gia, đứng về phe nào cũng đã rõ ràng.
"Uyển Nhi muội muội."
Tứ hoàng tử bước vào phòng, nhìn Quân Tử Thư cười hơi xấu hổ.
Mặc cho diễn để ai xem, tối nay Tứ hoàng tử vẫn phải ở lại chỗ này.
"Ngồi đi."
Quân Tử Thư đã sớm đổi thường phục, ngồi trên ghế, ý bảo Tứ vương gia cũng ngồi.
"Uyển Nhi muội muội...!Chúng ta..."
"Thắp nến tâm sự suốt đêm là được rồi."
Quân Tử Thư nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tứ vương gia.
"Được, vậy thắp nến tâm sự thâu đêm."
Tứ hoàng tử gật đầu, ở chung một phen đã làm hắn gần như nhìn thấu bản chất của Quân Tử Thư.
Căn bản chẳng phải tiểu bạch thỏ gì, mà là loài sói ăn thịt người không nhả xương.
Tuy ngoài mặt nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng sự cao thâm và tàn nhẫn trong mưu kế của nàng làm Tứ hoàng tử không nhịn được mà lạnh sống lưng.
Nữ tử như thế khiến Tứ hoàng tử có ý muốn hàng phục, thế nhưng suy nghĩ kia rất nhanh đã biến mất, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, người như vậy sẽ không thể nào an phận lưu lại bên cạnh hắn.
Nhưng hắn vẫn có chút tò mò, nếu Quân Tử Thư thích một người thì người đó sẽ là người như thế nào đây?
"Uyển Nhi muội muội, ta hơi tò mò, nếu ngươi có người trong lòng, người ấy sẽ có bộ dáng như nào?"
Quân Tử Thư lấy tay chống cằm, bắt đầu hệ thống từ ngữ.
"Không thể nói rõ, tóm lại khi ngươi nhìn thấy thì sẽ biết thôi."
Quân Tử Thư vốn dĩ muốn dùng hiệp can nghĩa đảm linh tinh mục để miêu tả Ninh Thanh Hoan, nhưng sau đó xua tan hết thảy.
Suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nói thế nào cũng không hợp, tóm lại là người cực tốt.
"Hửm? Nói như vậy là Uyển Nhi muội muội thật sự có người trong lòng?"
"Đúng vậy."
Quân Tử Thư gật đầu, trên mặt mang nụ cười khẽ.
"Ta đang đợi nàng trở về cưới ta."
"Người đó giờ này khắc này không ở kinh đô?"
"Ừm."
"Vậy chuyện ngươi tiến vào phủ ta, hắn biết không?"
Tứ hoàng tử có chút không tưởng tượng nổi nam nhân nào sẽ khoan hồng độ lượng, sẽ trơ mắt nhìn nữ nhân của mình tiến vào phủ đệ nam nhân khác như vậy.
"Nàng hẳn là sắp biết rồi, chắc sẽ bị tức chết."
Quân Tử Thư nghĩ đến phản ứng của Ninh Thanh Hoan khi biết chuyện này, tự nhiên lại thấy hơi buồn cười.
"Vậy Uyển Nhi muội muội tính xử lý thế nào?"
"Ta sẽ thương lượng hẳn hoi với nàng, chờ đến thời điểm nào đó, 'Quân Uyển Nhi' đương nhiên sẽ chết đi, rồi ta sẽ dùng thân phận khác, một lần nữa xuất hiện bên nàng."
Quân Tử Thư nhìn về phía ánh nến châm trên bàn, thần sắc hời hợt, ánh lửa nhảy nhót trong mắt nàng, cho người ta loại cảm giác tim đập loạn nhịp.
Tứ hoàng tử thở dài một hơi, bưng chén trà trên bàn lên.
"Uyển Nhi muội muội có tầm mắt và tư duy như vậy, nếu đầu thai làm người có mệnh cách phú quý hơn, ắt sẽ có một phen thành tựu lớn hơn nữa."
"Ta lại không quan tâm mấy thứ đó."
"Ta biết, ta còn nhớ rõ ngươi nói cho ta nguyên nhân trợ giúp ta kia mà, chẳng phải là vì Thanh Hoan tỷ tỷ của ngươi sao.
Lại nói, Ninh Thanh Hoan cũng đúng là nhân tài, một nữ tử lại có khí phách và can đảm như vậy, không hổ là nữ nhi nhà tướng quân."
Tứ hoàng tử cảm thán một phen, lời nói hết sức tán dương Ninh Thanh Hoan.
"Từ từ...!Các ngươi...!Người trong lòng ngươi...!Đừng nói là..."
Tứ hoàng tử không hiểu tại sao lại đột nhiên nghĩ tới phương diện này.
Quân Tử Thư nói người trong lòng nàng không ở kinh thành, đúng lúc Ninh Thanh Hoan cũng không ở đó, hơn nữa cảm tình giữa hai tỷ muội tốt như vậy, bình thường Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu*.
*Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiểu (焦不离孟孟不离焦): Chỉ sự gắn bó mật thiết của hai người, được dựa trên hình ảnh hai huynh đệ kết nghĩa Tiêu Tán và Mạnh Lương luôn như hình với bóng.
(Cre: Baidu)
Ma kính*?
*Ma kính (磨镜): Là bách hợp, nhưng ma kính là tên gọi đồng tính nữ thời cổ đại do hành vi tính dục của họ giống với việc ma sát hai mặt kính vào nhau của người xưa.
(Cre: Baidu (◠‿◠))
Tứ hoàng tử cười gượng hai tiếng, cảm thấy suy nghĩ này đúng là hết sức vớ vẩn.
Có lẽ Uyển Nhi muội muội quả thực biết công tử nhà ai mà hắn không hay, dù sao vấn đề tình cảm của người ta cũng không cần kể lể với hắn, hắn cũng không có thủ đoạn phi thường đến nỗi có thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào nàng.
"Độ nhạy bén của Tứ ca ca thật đúng là vượt qua dự kiến của ta đó."
Quân Tử Thư kinh ngạc, nàng không nghĩ rằng Tứ hoàng tử lại có thể đoán được.
Tứ hoàng tử biết, chỉ khi diễn kịch trước mặt người ngoài hay tâm tình tốt, Quân Tử Thư mới gọi hắn một tiếng Tứ ca ca, lúc khác đều chú trọng lễ nghĩa thì gọi Tứ điện hạ.
Nói vậy, hắn chỉ đoán bừa một tí mà đã đoán đúng rồi?
"Uyển Nhi muội muội thật sự không nói giỡn với ta chứ?"
"Vì sao phải nói giỡn với ngươi? Theo ý kiến của ta, đây không phải là việc đáng để đem ra trêu cợt gì.
Thế nào, chẳng lẽ Tứ ca ca cảm thấy ta và nàng yêu nhau là chuyện bất thường sao?"
"Không có không có, cẩn thận nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý mà, dù sao quan hệ của các ngươi tốt đến mức không giống bình thường ấy chứ."
Tứ hoàng tử lắc đầu, tuy hắn cảm thấy đoạn tình cảm này không chỉ cấm kỵ mà còn có chút bất luân, nhưng thôi, cũng chẳng mấy liên quan tới hắn.
Hơn nữa Quân Tử Thư thích nữ nhân, ngược lại còn khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, có thể tạm an ủi bản thân rằng thua chỉ vì giới tính.
"Nhưng dù ngươi có đổi thân phận khác cũng chẳng thể gả được cho nàng, trừ phi ngươi nữ giả nam trang?"
Tứ hoàng tử nghĩ không ra, có chút nghi hoặc hỏi.
"Việc này không cần phiền ngài lo lắng, đây là chuyện giữa hai chúng ta.
Được rồi điện hạ, kế tiếp chúng ta đàm luận chuyện trong triều đi.
Ta đứng về phía ngươi, trước kia gần như chỉ đại biểu cho quan điểm cá nhân của ta, nhưng hiện giờ tỷ tỷ sẽ cùng ta đứng về phía ngươi, cậu cũng vậy, có chúng ta trợ lực, ngươi tự nhiên sẽ như hổ thêm cánh." Quân Tử Thư dừng một chút, "Nhưng mà, trong lòng nàng giờ vẫn thiên về phía Thái tử, kế tiếp, chúng ta phải vạch kế hoạch thật tốt rồi."
Quân Tử Thư chưa bao giờ là hạng người nhân từ nương tay, nàng gian xảo như vậy thì tính kế sẽ không lưu tình chút nào.
Tranh giành ngôi vị hoàng đế vốn dĩ là một quá trình đầy tàn khốc, nếu Tứ hoàng tử đã không thèm để ý ca ca hắn sẽ ra sao, nàng cần gì phải lo lắng dư thừa.
Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có người cười đến cuối cùng mới có thể nắm giữ tất cả.
Khi Ninh Thanh Hoan thu được lá thư kia, đã là mười ngày sau.
Nàng nắm chặt phong thư, biểu tình âm trầm.
Được lắm Ngũ hoàng tử, Ninh Thanh Hoan nghiến răng nghiến lợi 'ân cần hỏi thăm' hắn ở trong lòng một trăm lần.
Vốn dĩ tức phụ của nàng đang yên đang lành sống trong phủ, hắn cứ một hai phải tới chắn ngang chân, làm tức phụ nàng không thể không vì tránh đầu sóng ngọn gió mà tiến vào nhà nam nhân khác, chờ nàng trở về.
Ninh Thanh Hoan đốt thư, nghe được tiếng kèn bên ngoài, cầm lấy trường kích của mình rồi đi ra ngoài.
Binh lính bên người Ninh Thanh Hoan phát hiện, hôm nay Ninh Thanh Hoan ra sức giết địch mãnh liệt cực kì, hệt như nàng có thù hằn rất sâu với những tên người Nhung đó vậy.
Ninh Thanh Hoan giết đỏ cả mắt, từng tên địch trước mặt đều biến thành Ngũ hoàng tử, nàng thọc từng đám từng đàm một, cực kì hưng phấn.
Ép tức phụ ta xuất giá này! Ép tức phụ ta xuất giá này! Mẹ nó! Mẹ kiếp! Giết chết ngươi! Giết chết ngươi!
Ninh Vân Lang cách đó không xa nhìn thấy muội muội như vậy, không nhịn được mà nhíu mày.
Trận này là trận giết địch nhiều đến mức quân lính đối diện tan rã, cực kì xuất sắc.
Đương nhiên, đại bộ phận cũng bất hạnh mà dính đòn, Ninh Thanh Hoan chính là một trong số đó.
Vai trái nàng bị chém trúng một đao, vết thương trông rất dữ tợn.
Ninh Vân Lang đang giúp nàng băng bó, vốn là việc của quân y nhưng người bên quân y đông quá, Ninh Vân Lang cảm thấy một nữ tử ở đó hơi bị bất tiện, hở lưng các thứ.
Bình thường băng bó tay chân gì đó thì không sao, nhưng loại vết thương cần xốc y phục lên, lộ hơn nửa tấm lưng thì vẫn nên để ca ca ruột là hắn làm.
"Ngươi hôm nay có chuyện gì vậy, thoạt nhìn đặc biệt xúc động và vô cùng tức giận."
"Không có gì đâu, ngươi nhanh tay lên đi."
Ninh Thanh Hoan lắc đầu, cầm lấy rượu mạnh trên bàn, uống một ngụm, biểu tình bực bội, thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm.
"Nữ hài tử uống rượu mạnh thế làm gì?"
Ninh Vân Lang muốn lấy đi bầu rượu trên tay Ninh Thanh Hoan, nhưng lại bị Ninh Thanh Hoan né tránh.
"Ngươi để ta uống đi, dù sao hôm nay chúng ta cũng đánh thắng một trận, ít nhất vài ngày nữa chúng sẽ không bị quấy rầy, phiền muốn chết."
Ninh Thanh Hoan nói xong kêu rên một tiếng, là Ninh Vân Lang giúp nàng rải thuốc bột.
"Ngươi nói với ta ngươi buồn phiền chuyện gì không được hả, chẳng lẽ là chuyện quan trọng tới mức không thể chia sẻ với ca ca sao?"
Động tác tay của Ninh Vân Lang không ngừng, vừa giúp Ninh Thanh Hoan quấn băng vải vừa tò mò hỏi.
"Còn không phải tên khốn Ngũ hoàng tử kia sao."
"Suỵt, lời như thế ngươi nói nhỏ tiếng thôi, lỡ bị người khác nghe được sẽ không tốt.
Mà Ngũ hoàng tử làm sao? Là người nhà gửi thư cho ngươi à?"
"Đúng vậy, ta trước kia thật sự đối đãi với hắn như bạn thân, cảm thấy người này khá tốt, tuy là hoàng tử nhưng không ra vẻ vênh váo hung hăng.
Thế nhưng sau đó ta lại cảm thấy hắn có chút ngu xuẩn, ngay cả bộ mặt thật của nữ nhân xảo trá cũng không nhìn ra."
"Thế cũng chẳng sao cả, bởi vì ta đã nói với cha, chúng ta tính quy phục Tứ hoàng tử.
Tuy rằng đã quyết định đối đầu với hắn nhưng trong lòng ta vẫn chưa quá chán ghét hắn, vậy mà hắn lại dám động đến Uyển Nhi!"
Ninh Thanh Hoan tức giận đến đập bàn, làm thân mình Ninh Vân Lang cũng chấn động theo.
"Ta vốn đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, đã nói đừng lui tới rồi, ta tuyệt đối sẽ không gả cho hắn.
Hắn rõ ràng biết Uyển Nhi và ta quan hệ rất tốt, nàng là người rất quan trọng với ta, nhưng mà hắn lại lợi dụng tình huống như vậy, muốn gả Uyển Nhi cho người phe hắn, lấy Uyển Nhi để trút giận!"
Ninh Thanh Hoan ít nhiều vẫn hiểu rõ suy nghĩ của Ngũ hoàng tử.
Bây giờ trong lòng Ngũ hoàng tử chắc chắn vẫn đang ghi hận nàng, Ngũ hoàng tử cho rằng bọn họ nên ở bên nhau mới phải, nhưng suy nghĩ này bị nàng phá hủy.
Ngũ hoàng tử thù nàng, nàng không có gì để nói, bởi vì nàng cũng không ưa Ngũ hoàng tử là mấy.
Mà Ngũ hoàng tử rõ ràng biết Uyển Nhi đối với nàng rất quan trọng, lại còn muốn ép Uyển Nhi về phe hắn.
Ngũ hoàng tử không thể dùng Uyển Nhi để kiềm chế phủ tướng quân, bởi vì sẽ không có khả năng thành công, phiên hành động này của hắn chỉ vì muốn ép phủ tướng quân bọn họ vứt bỏ Uyển Nhi như con tốt thí, chọc giận bọn họ mà thôi.
"Vậy thì đúng là lòng dạ hẹp hòi thật."
Ninh Vân Lang cực kì ghét hành vi này của Ngũ hoàng tử, cảm thấy thật nhỏ mọn, cứ phải ăn thua với một vị cô nương.
Đấu tranh giữa đại nam nhân, nếu dùng một vài thủ đoạn khó lường gây khó dễ cho vài người còn có thể xưng một câu là đại trượng phu, nhưng lại cuốn một nữ tử vào vòng xoáy đó chỉ để xả giận thì thực sự khiến người ta khinh thường.
"Sau đó thì sao, Uyển Nhi biểu muội thế nào rồi?"
Lúc trước Ninh Vân Lang đã biết có một vị biểu muội thân thế đáng thương tới nhà, sau đó lại biết thêm chút ít từ miệng Ninh Thanh Hoan.
"Tứ hoàng tử tới giải vây, rước Uyển Nhi vào phủ hắn, làm thiếp của hắn."
"À, vậy cũng không tồi..."
Ninh Vân Lang còn chưa nói xong, Ninh Thanh Hoan đã ngắt lời hắn.
"Không tồi cái gì, căn bản chính là sai lầm.
Tuy rằng biện pháp này tương đối tốt, hơn nữa Tứ hoàng tử cũng sẽ không động tới Uyển Nhi nhưng ta vẫn tức giận, nếu Ngũ hoàng tử không như thiêu thân quấy ra chuyện này, thì bây giờ Uyển Nhi vẫn đang ở trong phủ chờ ta."
Ninh Thanh Hoan lại tu một ngụm rượu, trên mặt toàn là vẻ khó chịu.
"Chuyện này dường như đâu có đáng để tức giận, tuy cách làm của Ngũ hoàng tử đúng là khiến người ta bực mình, nhưng ngươi cũng đừng mất khống chế vậy chứ.
Cho dù Tứ hoàng tử không phải phu quân, ngươi không phải cũng nói rằng Tứ hoàng tử sẽ không đụng chạm nàng sao.
Chờ ngươi trở về rồi giải quyết vấn đề không phải cũng được à?"
Ninh Vân Lang vẫn không thể lý giải tại sao hôm nay Ninh Thanh Hoan lại mất khống chế như vậy, bộ dáng Diêm La giết đỏ cả mắt kia khiến lòng người kinh sợ.
"Ngươi căn bản không hiểu."
"Ta không hiểu cái gì, chẳng phải chỉ là cảm tình giữa hai tỷ muội thôi sao? Nhưng ngươi không thấy rằng sự quan tâm và ý muốn khống chế của ngươi với Uyển Nhi hơi vượt mức bình thường hả?"
Ninh Vân Lang trầm giọng nói, thực ra đây cũng không phải lần đầu tiên Thanh Hoan phát cuồng như thế.
Từ lúc có lần cực kì nguy hiểm kia, đao của quân địch lướt qua cổ nàng, may thay thân thủ nàng linh hoạt, nhanh chóng né tránh, cái cổ trên đầu vẫn bình an nhưng mặt dây chuyền đeo trên cổ nàng thì rơi mất.
Không biết tại sao Ninh Thanh Hoan lại đột nhiên có sức lực như thể nổi điên, chém người kia rơi xuống ngựa.
Sau đó dọn dẹp chiến trường, một mình nàng chạy về tìm đồ vật rồi bị hắn phát hiện, hắn đành tìm giúp.
Khi đó hắn hỏi Ninh Thanh Hoan mặt dây chuyền hình trăng non kia có ý nghĩa đặc biệt gì mà khiến nàng điên cuồng đến tận đây, suýt nữa không màng tính mạng của bản thân như vậy.
Rồi Ninh Thanh Hoan nói với hắn đó là tín vật của nàng và Uyển Nhi, không thể đánh mất.
Khi đó hắn đã cảm thấy, Ninh Thanh Hoan có sự cố chấp hơi quá mức với Uyển Nhi.
"Vậy thì đã sao, dù sao nàng cũng nguyện ý."
Ninh Thanh Hoan cẩn thận mặc y phục sạch sẽ vào, dùng giọng điệu không để bụng nói ra.
"Nàng sớm muộn cũng sẽ phải xuất giá, hai người các ngươi không thể quấn lấy nhau cả đời."
Ninh Thanh Hoan đứng lên, nhìn vào mắt Ninh Vân Lang.
"Chúng ta có thể."
"Thanh Hoan...!Ngươi..."
Ý ẩn dấu trong lời này khiến người ta không thể tin được.
Ninh Vân Lang cũng đứng phắt dậy, nói bằng giọng điệu không thể tưởng tượng nổi.
"Vốn dĩ ta không tính nói ra sớm vì hiện giờ cũng không phải thời cơ tốt, nhưng các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, cho nên vẫn nói trước cho ngươi biết đi."
"Ca ca, chờ ta trở về, ta sẽ cưới nàng."
"Ngươi điên rồi?"
"Ta không điên!"
Ninh Vân Lang nhìn biểu tình của Ninh Thanh Hoan liền biết nàng đang nghiêm túc.
Tuy rằng sau khi trưởng thành, thời gian ở cạnh muội muội cũng không nhiều, nhưng Ninh Vân Lang biết, muội muội hắn từ nhỏ chính là một cô nương vô cùng bướng bỉnh.
"Nếu không ngươi cho rằng tại sao ta lại tới đây.
Vì có được nàng, ta sẽ không tiếc hết thảy."
Ninh Thanh Hoan cầm lấy mặt dây chuyền giữa cổ mình, đặt lên môi hôn.
Ánh mắt Ninh Thanh Hoan rất nghiêm túc, biểu cảm khi nàng vuốt ve mặt dây chuyền lại ôn nhu thâm tình như vậy, ý tứ trong lời nói của nàng làm người ta cảm thấy không rét mà run.
"Ca ca, ngươi không cần quản nhiều, ta sẽ tự mình xử lý tốt chuyện này.
Dù sao ta cũng không phải nam tử, không cần nối dõi tông đường, loại chuyện này ngươi phụ trách là được."
Ninh Thanh Hoan giơ tay không bị thương lên, vỗ vỗ bả vai Ninh Vân Lang, cười với hắn rất có độ hiên ngang, gạt đi sự buồn rầu vừa nãy.
"Ca ca không cần phiền não vì chuyện này, chuyên tâm vào chiến sự là được, chỉ hy vọng đến lúc đó có thể nói tốt cho ta dăm ba câu.
Có lẽ không cần ngươi mở lời thay ta, ta cũng đã giải quyết xong việc rồi."
"Vậy nàng đồng ý với ngươi chưa?"
"Đương nhiên rồi."
Ninh Thanh Hoan cười ngọt ngào, khiến Ninh Vân Lang không dám nhìn thẳng.
"Nếu ngươi thích thì làm đi, dù sao ngươi sống vui vẻ là được rồi.
Cha mẹ cũng sẽ không làm gì ngươi đâu."
Ninh Vân Lang đỡ trán, có chút đau đầu.
"Ừm ừm."
"Đừng nói ta nữa, nói ngươi đi.
Chúng ta lần này không biết khi nào mới có thể trở về, sau khi ta về, ngươi nhất định sẽ bị buộc cưới vợ."
"Biết rồi biết rồi, miệng vết thương đã băng bó xong thì ngươi đi ra đi."
Ninh Vân Lang nhắc đến chuyện này là cảm thấy nhức đầu, phất phất tay đuổi Ninh Thanh Hoan ra ngoài.
Ninh Thanh Hoan ngâm nga ca hát đi ra khỏi doanh trướng của Ninh Vân Lang, tâm tình thoải mái hơn lúc trước rất nhiều.
Thái độ của ca ca như vậy là ủng hộ nàng rồi, hy vọng cha mẹ cũng có thể như thế, nàng không muốn phải tan rã trong sự khó chịu, cha mẹ đều cưng chiều nàng như vậy chắc sẽ không bức bách nàng đâu.
Trận chiến dài lề mề, giằng co suốt ba năm.
Ninh Thanh Hoan tắm máu chiến đấu hăng hái ở bên này, Quân Tử Thư cũng dốc hết sức bày mưu tính kế ở Tứ vương phủ.
Quân Tử Thư sống ở Vương gia phủ xem như không tồi, bởi vì Tứ hoàng tử đã giải thích với Vương phi của hắn, cho nên trong lòng Vương phi cũng biết rõ thân phận của nàng.
Biết nàng cũng không phải tình địch gì đó có thể tùy ý bắt nạt, đối xử với nàng rất tốt, không có việc gì thì tới cửa hỏi thăm và trò chuyện.
Lần đầu tiên nói chuyện, Quân Tử Thư đã biết tâm tư trong lòng vị Vương phi này, chẳng là sợ nàng sẽ luyến lưu phu quân của nàng ấy thôi.
Vậy nên trong quá trình nói chuyện đó, nàng cũng đã uyển chuyển để lộ sự thật rằng bản thân có người trong lòng rồi, Vương phi liền hoàn toàn yên tâm.
Trong ba năm này, Thái tử có thể coi như đã phế toàn diện.
Hắn vốn sinh ra đã là một kẻ tầm thường, có thể nói là không xuất sắc, phương diện nào cũng không quá am hiểu, tính tình hắn cũng không tốt, dễ bực dễ tức.
Hơn nữa hắn còn có một nhược điểm trí mạng, chính là ham sắc đẹp.
Ở dưới cái bẫy cùng sự đả kích hữu ý vô tình đến từ Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, Thái tử đã làm sai không ít chuyện khiến hoàng đế cực kì bất mãn.
Bây giờ Hoàng đế đã có khuynh hướng muốn phế Thái tử, đưa chức vị người thừa kế cho một vị nhi tử khác hắn khá hài lòng, đó chính là Tứ hoàng tử.
Quân Tử Thư cho rằng, Ngũ hoàng tử trong hồi đấu tranh này sẽ không có ưu thế quá lớn.
Trong quỹ đạo thế giới ban đầu, Tứ hoàng tử chỉ vì xui xẻo mới chết sớm như vậy, cho nên Ngũ hoàng tử mới có được cơ hội tốt.
Hoàng đế cũng không quá thích Ngũ hoàng tử, tuy đều là huyết mạch của mình nhưng mức độ bất công lại khác biệt.
Hoàng đế sủng ái Thái tử nhất, bởi vì Thái tử do Hoàng hậu sinh ra, cũng chính là vợ lớn hắn sinh ra, hoàng đế vẫn còn yêu mến vợ mình vô cùng.
Hơn nữa người vợ này của hắn cũng đã trợ giúp hắn rất nhiều, cho nên sau khi Hoàng hậu qua đời, hắn vẫn cứ để trống vị trí kia.
Hoàng đế không thích nhất là Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử do Hiền phi sinh ra, hoàng đế chẳng ưa gì Hiền phi vì phi tử này không phải là người hắn muốn nạp vào trong cung, chỉ là bởi khi hắn còn chưa đăng cơ, mẫu hậu của hắn đã sắp xếp như vậy.
Con người đôi khi rất thú vị, rõ ràng là sinh vật hướng tới cái đẹp, nhưng chỉ cần trong lòng ghét bỏ một ai đó thì cho dù người kia đẹp như tiên trên trời cũng đều không vừa mắt.
Đối với nhi tử sinh ra bởi nữ nhân mà mình không ưa, hoàng đế đương nhiên cũng không thích.
Nguyên nhân Hoàng đế chán ghét Hiền phi không chỉ vì năm đó bị ép cưới, cũng bởi vì thế lực nương gia của Hiền phi rối như tơ vò, khiến trong lòng hoàng đế sinh ra bất mãn.
Quân Tử Thư và Tứ hoàng tử phải đối phó cũng chính là cỗ thế lực này.
Một ngày nọ, Vương phi lại tới tìm Quân Tử Thư tán gẫu.
Tuy Quân Tử Thư tương đối am hiểu lừa dối nhưng lại không quá thích tìm người khác buôn dưa lê.
May mà mỗi lần Vương phi lấy danh nghĩa nói chuyện phiếm để tới đây đều chỉ ngồi thơ thẩn trong viện nàng, thỉnh thoảng lải nhải liên miên gì đó, Quân Tử Thư chỉ an tĩnh lắng nghe, không phát biểu ý kiến của mình.
Thân là Vương phi thoạt nhìn cực kì quang vinh, nhưng khổ sở trong nội tâm cũng thật nhiều.
Không chỉ xử lý nội vụ, mỗi ngày còn phải nhìn những nữ nhân trang điểm lộng lẫy khác của phu quân mình xuất hiện trước mặt nàng, nàng còn không thể không làm bộ hào phóng mà nhìn.
Kỳ thật tất cả những thứ này cũng không phải chuyện gây đau đầu nhất, mà là những nữ nhân đó quá 'hiếu động', nếu họ chịu sống yên ổn một chút, nàng đã thấy bớt phiền rồi.
"Muội muội lại thêu con thỏ à."
Vương phi ngựa quen đường cũ ngồi xuống ở trong viện, nhìn Quân Tử Thư thêu hoa.
"Ừm."
"Mỗi ngày thêu hoa như vậy không cảm thấy chán sao?"
Vương phi thở dài, có hơi hời hợt hứng thú.
Quân Tử Thư lắc đầu, tiếp tục từng đường kim mũi chỉ mà thêu.
"Vì sao ngươi luôn luôn thêu con thỏ mà không thêu những hoa văn khác chứ?"
Khi Vương phi không có việc gì tới ngồi, luôn thấy Quân Tử Thư đang thêu hoa.
Thật ra lúc ban đầu, trong lòng Vương phi còn có chút không tin, một nữ nhân thoạt nhìn nhu nhược không nơi nương tựa như vậy lại có thể lợi hại đến thế, cùng Vương gia thương lượng sự tình.
Rồi sau đó nàng gặp vài chuyện phiền phức, phải xử lý những nữ nhân khiến nàng đau đầu đó, Quân Tử Thư đưa ra một kế sách, dăm ba câu đã giải quyết xong những người kia, nàng liền chịu phục.
"Bởi vì nàng luôn thích để ta thêu con thỏ, nàng chắc là rất thích con thỏ rồi."
Quân Tử Thư cười ôn nhu, xe chỉ luồn kim, ngón tay linh hoạt.
"Người ngươi đang đợi, phải mất bao lâu hắn mới có thể trở về?"
"Sắp rồi, rất mau thôi, đến lúc đó ta sẽ biến mất khỏi nơi này."
"Ngươi chắc chắn phu quân hắn nhất định sẽ thành công sao?"
Vương phi đè thấp âm thanh hỏi vấn đề này, trong lòng thấp thỏm bất an.
"Có thể mà.
Ngươi nha, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đi, đến lúc đó ngươi khẳng định sẽ càng bận rộn, làm...!còn mệt hơn làm Vương phi nhiều."
Xưng hô kia Quân Tử Thư bỏ qua không nói, nàng biết Vương phi nhất định sẽ hiểu ý của nàng.
Ấn tượng của nàng đối với vị Vương phi này rất tốt, tuy nhìn qua khá là không dễ chọc nhưng vẫn để lại ấn tượng cho nàng về một nữ tử có nội tâm mềm mại.
Nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn trở nên cứng cáp, nhưng Quân Tử Thư biết một ngày nào đó trong tương lai, người này sẽ trở thành một Hoàng hậu đủ tư cách, khả năng lúc ấy sẽ cảnh còn người mất.
Vương phi cũng không biết đang vui hay buồn, ngơ ngác nhìn lên không trung, trầm lặng vô cùng.
[Ký chủ, thắng lớn rồi, mục tiêu nhiệm vụ đang chuẩn bị quay về.]
Chợt nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh này, Quân Tử Thư không cẩn thận để kim đâm vào tay, đầu ngón tay lập tức chảy máu.
Quân Tử Thư ngậm ngón tay vào miệng, buông mẫu thêu xuống.
Rốt cuộc cũng đã về, chờ đến hoa cũng úa tàn luôn rồi.
[Hoa cũng úa ba mùa rồi ấy chứ, nhưng cuối cùng đã trở về an toàn.
Tôi nghĩ nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành sớm thôi, hehe.]
Tiểu Hoa Tiên thực vui vẻ, nó cảm thấy đánh giá nhiệm vụ lần này nhất định có thể đạt được điểm cao nhất.
Tiểu Hoa Tiên, chỗ các cậu có loại chức năng kia đúng không?
[Chức năng gì?]
Loại bỏ ký ức của tôi.
[Tất nhiên là có chức năng thân thiện với người dùng như vậy rồi.
Với lại kí chủ có thể chọn hai chế độ: một là chế độ lưu trữ, tức là trích xuất tất cả kí ức của cô rồi bảo lưu, khi muốn có thể lấy lại; một chế độ khác là phân tách, có thể khiến cảm xúc của cô trở nên phai nhạt.]
Vậy à.
Quân Tử Thư thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Tiểu Hoa Tiên có thể đã hiểu lầm ý của nàng, nàng chỉ là không muốn bị cưỡng chế loại bỏ ký ức mà thôi.
[Rất ít người chọn kiểu đầu tiên, vì nó tương đương với bị mất trí nhớ.
Một số người nghĩ rằng kiểu này có thể giúp họ điều chỉnh trạng thái tốt hơn, một số người lại thấy rằng họ đã phải chịu đựng một vài thứ không thoải mái ở thế giới đó.
Những người chọn chế độ này hầu như không bao giờ muốn nhớ lại những ký ức của riêng họ.]
Tôi sẽ không chọn loại thứ nhất.
[Ừ, dù ngài chọn cái nào, tôi cũng sẽ ủng hộ.]
Quân Tử Thư cảm thấy, con người là loài sinh vật dựa vào ký ức mà tồn tại, có những người không đáng bị lãng quên, có những người đáng được khắc ghi.
Tin tức đại quân chiến thắng trở về rất nhanh đã truyền tới triều đình, làm lòng người phấn khởi.
Hoàng đế long tâm đại duyệt, bá tánh bôn tẩu bẩm báo.
"Nghe nói chưa? Ninh tướng quân đánh thắng trận trở lại rồi."
"Chuyện lớn như vậy tất nhiên đã sớm nghe nói rồi, thật tốt quá!"
"Nghe nói Ninh tiểu tướng quân cũng sẽ trở về đấy."
"Thế hả? Ái chà, nghe nói tiểu tướng quân còn chưa có hôn ước, vẫn luôn thủ ở nơi biên ải."
"So với tiểu tướng quân thì ta càng quan tâm Ninh tiểu thư hơn, nghe nói nàng giết địch cũng rất dũng mãnh, quả thực chính là nữ anh hùng.
Con cái Ninh gia quả nhiên là tre già măng mọc, không biết kiểu nam tử nào mới có thể hàng phục nữ tử như vậy."
"Dù sao không phải là ngươi."
Huynh muội Ninh gia trở về, làm không ít người trong triều đình lại bắt đầu suy tính.
Đôi huynh muội này đều chưa có hôn ước, quả thực là hai cái bánh thơm ngon.
Sau khi ba người Ninh gia về đến nhà còn chưa kịp nói chuyện với Ninh phu nhân, bốn người đã vội vàng thay xiêm y để tiến cung.
Hoàng đế vì đón gió tẩy trần cho bọn hắn, đặc biệt tổ chức yến hội lớn trong cung.
Sau khi ban thưởng xong, hoàng đế cũng bắt đầu quan tâm vấn đề mà mọi người muốn hỏi.
"Tuổi Vân Lang cũng không còn nhỏ, đã có người trong lòng chưa?"
"Vi thần hết thảy đều nghe theo cha mẹ, trong lòng vi thần giờ chưa có ai."
Mặt Ninh Vân Lang hơi hồng, làm bộ ngượng ngùng.
"Vậy thì Thanh Hoan nha đầu thì sao? Lần này thật đúng là khó lường, nữ nhân không thua gì đấng mày râu.
Đã có người trong lòng chưa?"
"Hồi bẩm bệ hạ, thật sự đã có rồi."
Ninh Thanh Hoan đứng lên, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nhìn hoàng đế.
Cả Ninh tướng quân và Ninh phu nhân đều giật mình, Ninh Vân Lang biến sắc.
"Ồ? Là công tử nhà ai? Không ngại thì nói cho trẫm, trẫm mai mối cho các ngươi."
Hoàng đế rất có hứng thú hỏi.
"Không phải công tử nhà ai."
"Hử?"
Hoàng đế nhướng mày, dáng vẻ có chút ngoài ý muốn.
"Việc này nói với Bệ hạ thật có chút ngượng ngùng, Bệ hạ, Thanh Hoan ở trên đường chinh chiến gặp rất nhiều chuyện, có một số thứ thực sự khiến người giận sôi máu, thế nên hiện tại Thanh Hoan thấy một số vật liền có suy nghĩ không tốt."
"Ồ? Suy nghĩ không tốt gì?"
"Thấy cái thứ bên dưới của nam nhân thì muốn rút đao, cắt bỏ sạch sẽ."
Biểu tình của Ninh Thanh Hoan chân thành, tất cả nam tử ở đây nghe xong đều lạnh cả người, tự giác khép chặt chân của mình.
Hoàng đế nghe xong cũng cảm thấy hổ khu chấn động*, ho khan vài tiếng.
*hổ khu chấn động (虎躯一震) cùng ý chỉ với sự giật mình.
Toàn bộ bữa tiệc yên tĩnh như chết, tất cả ánh mắt đều tụ trên người Ninh Thanh Hoan.
"Thanh Hoan lỡ miệng, thỉnh bệ hạ thứ tội."
"Không sao không sao...!Vậy người trong lòng của ngươi?"
"Là vị nữ tử."
Toàn bộ người ngồi ở đây đều ồ lên.
Ninh Vân Lang đánh chết cũng không nghĩ tới muội muội lại có thể to gan lớn mật như thế, còn dưới tình huống chưa được phụ huynh thông qua đã đứng trước mặt hoàng đế và cả triều văn võ bá quan tuyên bố mình thích nữ nhân.
Nước cờ này thật không ngờ tới!
Cứ như vậy thì dù cho cha mẹ lại bất mãn thế nào cũng đành bó tay, càng không có cách nào buộc nàng xuất giá.
Ninh Vân Lang dùng ánh mắt bội phục nhìn Ninh Thanh Hoan, sự can đảm của muội muội mình quả nhiên không ai bằng.
Ninh phu nhân thiếu chút nữa trợn mắt ngất xỉu, cũng may Ninh tướng quân vẫn thực trấn tĩnh, véo bà một cái, để bà giữ được thanh tỉnh.
"À...!Ừm..."
Hoàng đế nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Cũng không thể hỏi là nữ tử nhà ai được, như vậy đề tài sẽ càng trở nên vô cùng xấu hổ.
"Bệ hạ."
Ninh tướng quân đứng lên, hành lễ với hoàng đế.
Hoàng đế gật đầu, ý bảo hắn nói chuyện.
"Việc này vi thần đã sớm biết được, lại không nghĩ rằng con gái ngu ngốc sẽ trực tiếp thẳng thắn nói ra tại đây.
Nhưng nói ra rồi cũng tốt, đỡ vài ngày nữa lại có người tới phủ tướng quân cầu hôn, vậy chẳng phải là một chuyến về tay không sao."
Ninh tướng quân mặt mang ý cười, nói ra những lời làm người khác đều hít một hơi khí lạnh.
"Ái khanh nói đúng, con cháu đều có phúc của con cháu.
Ngồi hết đi, tới uống rượu."
Hoàng đế gật đầu, theo bậc thang xuống đài, thuận tiện khẳng định lại tính hướng của Ninh Thanh Hoan, rồi dẫn đề tài đến nơi khác.
Người phía dưới tự nhiên cũng liền phụ họa theo, Ninh Thanh Hoan đầy mặt vui mừng ngồi xuống, chớp chớp mắt với cha nàng.
Ninh tướng quân trừng mắt Ninh Thanh Hoan một cái, rồi vội vàng trấn an phu nhân mình.
Quân Tử Thư ngồi trên ghế xem phát trực tiếp từ chỗ Tiểu Hoa Tiên, ôm kín ngực.
Hôm nay năng lực bạn trai của biểu tỷ thật tràn đầy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...