Editor: JC
Beta: Hoa Bạch Quang
"Đã nói chỉ một lát thôi mà, sao lại khiến ta đợi lâu như vậy."
Ninh Thanh Hoan bất mãn nói, vẻ mặt tức giận.
"Tỷ tỷ đừng nóng giận, ta chỉ làm rõ một số chuyện với Tứ hoàng tử mà thôi."
Quân Tử Thư ngồi cạnh Ninh Thanh Hoan, chọt chọt khuôn mặt đang phồng lên của nàng.
"Chuyện gì?"
"Lúc nãy, Tứ điện hạ hỏi ta có muốn gả cho hắn không."
"Cái gì? Ta biết ngay người này nhất định sẽ đánh chủ ý lên ngươi mà!"
Ninh Thanh Hoan vỗ vỗ bàn trà nhỏ trong xe ngựa, vẻ mặt phẫn nộ.
Nàng biết rằng Tứ hoàng tử tuyệt đối có ý đồ với muội muội đáng yêu của mình.
Nàng đã cảm thấy từ rất lâu rồi, thí dụ như cái lần đưa ngọc bội đó, rõ ràng có thể tùy tiện phái một người đi trả lại, nhưng lại giữ khư khư bên người suốt mấy tháng, gặp mặt mới trả cho muội muội nàng.
Còn có lần này, ngươi đi thì đi đi, còn muốn muội muội nàng tiễn đưa, đây quả thực là lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết rõ!
*Tư Mã Chiêu (司馬昭) - Tử Thượng (子上), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà thời trong.
Ông tiếp nối cha và anh trai, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy.
Về sau, ông tiêu diệt, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương (晉王).
Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời.
Ngụy Đế từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
"Ngươi không đồng ý có đúng không? Gả cho hắn có gì tốt, tuy rằng ngươi có chỗ dựa vững chắc là ta, nhưng nam nhân từ trước đến nay hoa tâm bạc hạnh*, sẽ có nhiều người có thể đè đầu cưỡi cổ ngươi.
Nói đến Vương phi kia của hắn, lại không phải người dễ đối phó, rất lợi hại, nếu ngươi đối đầu vơi nàng, khẳng định sẽ phải chịu ủy khuất."
*Hoa tâm bạc hạnh (花心薄幸): ý chỉ người bạc tình, dễ thay lòng đổi dạ.
Ninh Thanh Hoan cũng không biết bản thân đang nói cái gì, đầu óc có chút hỗn loạn, nhưng trong miệng còn nói được những lời phân tích rất hợp lý.
"Tỷ tỷ yên tâm, ta không đồng ý, chuyện lớn như lập gia đình đương nhiên cần thương lượng tốt với tỷ tỷ mới được.
Hơn nữa ta cũng không muốn lập gia đình, chỉ muốn ở bên tỷ tỷ, ta cũng không ái mộ Tứ điện hạ."
"Vậy là tốt rồi."
Ninh Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, tuy nàng cũng không biết tại sao trong lòng mình lại tức giận và hoảng loạn đến vậy, cứ như thể muội muội sắp bị người khác đoạt mất.
Nhưng mà hình như cũng không khác biệt lắm, muốn cưới muội muội của nàng, không phải là muốn cướp đi sao?
Còn bây giờ, tuyệt đối không thể lấy.
Vài ngày sau, Tứ hoàng tử mang người rời đi, Quân Tử Thư vẫn luôn để Tiểu Hoa Tiên quan sát động tĩnh bên đó.
Tứ hoàng tử đi chuyến này phải mất mấy tháng.
Quân Tử Thư cứ như thường lệ sống cuộc sống an ổn ở Ninh phủ, trong lòng vẫn có chút lo lắng tình hình bên phía Tứ hoàng tử.
Thỉnh vị huynh đệ này cần phải kiên trì, nếu GG sớm như cốt truyện thì hỏng rồi.
Hơn hai tháng sau khi Tứ hoàng tử rời đi, Tiểu Hoa Tiên rốt cuộc đã truyền tin tức tốt tới Quân Tử Thư.
[Ký chủ, hắn tránh được địa phương kia rồi, đang nghỉ ngơi hồi phục ở chỗ khác, nhưng không có vội vàng trở về, mà là quan sát tình huống bên kia.]
Hắn ước chừng một thời gian nữa mới có thể quay lại, cơ hội có thể kiếm lấy thanh danh tốt như vậy, hắn đương nhiên phải nắm bắt.
Đúng như dự đoán của Quân Tử Thư, sau khi Tứ hoàng tử hồi phục vết thương, vẫn cứ dừng lại ở nơi đó.
Tứ hoàng tử từ Quân Tử Thư mà biết được nơi này sẽ phát sinh dịch bệnh, đương nhiên phải gấp rút thu phục lòng dân, vì mình tạo thế, sau đó mang về hai kiện công lao.
Nếu Tứ hoàng tử vội vàng trở về như vậy, Quân Tử Thư ngược lại sẽ cân nhắc xem liệu mình có chọn nhầm người hay không.
Người làm đại sự mà không có đầu óc thì không thể nên chuyện, mặc dù chắc chắn sẽ có nguy hiểm chực chờ, nhưng hồi báo cũng rất đáng kể.
Sau khi lo lắng về việc bên Tứ hoàng tử, Quân Tử Thư lại phải tiếp tục nhọc lòng vì tiểu biểu tỷ của mình.
Ninh Thanh Hoan gần đây rất không vui, bởi vì nàng bị ép học Nữ hồng*.
*Nữ hồng (女红), hay còn gọi là nữ công, dùng để chỉ việc may vá, thêu thùa và các công việc phụ nữ phải làm thời xưa.
"Con nhìn lại con xem, mười bốn tuổi đầu, thêu thành cái gì đây? Uyên ương không giống uyên ương, hầu bao cũng không thành hình thành dáng!"
Khi Ninh phu nhân nói lời này, mày nhăn như có thể kẹp chết con ruồi.
Ninh Thanh Hoan lẩm bẩm làu bàu không phản bác, sau khi Ninh phu nhân rời đi liền lập tức quăng mẫu thêu lên mặt bàn, bộ dạng như được giải phóng.
Ninh Thanh Hoan thích giương đao múa kiếm, từ nhỏ đến lớn ngày ngày huấn luyện, không ngày nào bỏ.
Tuy Ninh phu nhân cảm thấy như vậy là không hợp lý, không có bộ dáng của nữ hài tử, nhưng lại không lay chuyển được sự kiên trì của Ninh tướng quân và Ninh Thanh Hoan.
Ninh tướng quân còn rất vui vì nữ nhi mình cũng thích những thứ này, mỗi ngày vui tươi hớn hở huấn luyện Ninh Thanh Hoan.
Đôi tay này của Ninh Thanh Hoan đã từng dùng đao kiếm thương kích, quăng roi, nhưng kim thêu hoa này thật sự khiến nàng bất lực.
"Thật phiền phức mà."
Ninh Thanh Hoan mặt ủ mày ê nhìn Quân Tử Thư đang thêu hoa, sát lại gần.
"Tỷ tỷ, thêu đồ vật cần chú ý tâm bình khí hòa, ngươi nha, quá nóng nảy, không thể tĩnh tâm, đương nhiên sẽ không thêu tốt được."
Ngón tay Quân Tử Thư linh hoạt se chỉ luồn kim, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
"Vừa rồi ta rất tâm bình khí hòa đó, nhưng mà vẫn thêu rất xấu.
Tại sao cứ phải học cái này, dù gì đi nữa ta cũng không cần phải tự làm y phục hay làm hầu bao, không phải đã có tú nương rồi sao? Nếu không thì chúng ta vẫn có thể lên phố mua mà."
Ninh Thanh Hoan thật sự không hiểu nàng làm những thứ này có ý nghĩa gì, dù sao về sau cũng không dùng được, bản thân nàng hoàn toàn không cần động thủ, để nha hoàn bên người làm những việc này không được rồi sao?
"Cái này...!Có lẽ là tượng trưng cho tài năng của nữ tử."
Quân Tử Thư trả lời, vì đây là điều mà ai cũng nghĩ nữ tử phải học được.
"Có khả năng.
Những người đó thật đúng là, cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết.
Thật ra ta cũng làm được, chỉ là không được giỏi thôi."
Ninh Thanh Hoan cười nói, tiếp tục cầm kim chỉ trên bàn lên, bắt đầu thêu chơi.
"Tỷ tỷ đừng đùa, mau thêu đi, nếu không lát nữa mợ sẽ lại quở trách ngươi."
"Đã rõ."
Cuối thu đầu đông, Tứ hoàng tử chiến thắng trở về, trên người còn mang theo một kiện công lao nữa, Hoàng thượng long tâm đại duyệt*, ban thưởng không ít thứ, càng thêm coi trọng đứa con trai này của mình.
*Long tâm đại duyệt (龙心大悦): ý chỉ Hoàng đế rất vừa lòng, vui vẻ.
Quân Tử Thư bắt đầu lui tới với Tứ hoàng tử bằng thư từ, đương nhiên là bí mật, không để cho những người khác biết.
Ngay cả khi Ninh Thanh Hoan ngày đêm đều ở bên cạnh Quân Tử Thư, cũng không phát giác được manh mối gì.
Quân Tử Thư dùng danh nghĩa cá nhân đứng về phía Tứ hoàng tử, mà không phải ràng buộc lấy Ninh gia.
Ninh tướng quân hẳn là có cân nhắc phải đứng về phe nào.
Nhìn bề ngoài, Quân Tử Thư chỉ là một nữ tử nhỏ bé yếu ớt vô tri, ai mà tin được nàng lại liên quan tới cuộc tranh giành quyền lực chứ.
Quân Tử Thư có Tiểu Hoa Tiên trong tay, giám sát thăm dò biết rất nhiều bí mật, cộng với sự cống hiến và mưu lược của nàng đã giành được tín nhiệm của Tứ hoàng tử.
Lại một năm nữa, Ninh Thanh Hoan và Quân Tử Thư đều mười lăm tuổi.
Một năm này, cũng vừa lúc là đại thọ sáu mươi của Thái hậu, rất nhiều người đắn đo suy nghĩ, muốn thể hiện trong lễ mừng thọ này.
Ninh Thanh Hoan càng lớn lên, những người nhìn chằm chằm vào nàng ngày càng nhiều.
Nàng đã tới tuổi có thể xuất giá, tuy vẫn còn hơi nhỏ một chút nhưng cũng đủ rồi.
Nàng gả cho ai, có nghĩa là phủ tướng quân đứng ở phe đó.
Đương nhiên, nếu không phải gả cho người trong hoàng thất, thì vẫn có thể duy trì thế trung lập ở mặt ngoài.
Tất cả mọi người đều cho rằng Ninh Thanh Hoan rất có thể sẽ gả cho Ngũ hoàng tử.
Dù sao với thân phận của nàng cũng không thể trở thành trắc phi, Thái tử và Tứ hoàng tử đều đã có chính phi, Ngũ hoàng tử còn chưa có, hơn nữa bọn họ từ nhỏ đã quen biết, cảm tình chắc không tồi.
Nhưng người trong phủ tướng quân đều biết, Ninh Thanh Hoan không có khả năng gả cho Ngũ hoàng tử.
Bởi vì vài tháng trước, Bùi Tú Vân đã vào phủ của Ngũ hoàng tử, trở thành thiếp thất.
Không sai, là thiếp thất.
Mặc dù Hiền phi sủng ái cháu gái của mình, nhưng Bùi Tú Vân thực sự không thể mang đến công dụng đặc biệt gì cho Ngũ hoàng tử, nên sẽ không có khả năng làm trắc phi.
Đây là điểm sai lệch so với vận mệnh trong trí nhớ Quân Tử Thư, hoặc là sự lệch lạc đã sớm tồn tại.
Trong số mệnh ban đầu, sau khi Ninh Thanh Hoan gả cho Ngũ hoàng tử thì Bùi Tú Vân mới vào vương phủ, nhưng bây giờ vẫn chưa tới thời điểm, nàng ta đã gả qua rồi.
Có thể là do Ninh Thanh Hoan không có mặt, vì thế mà cảm tình của hai người kia phát triển cực kì nhanh chóng.
Đại thọ sáu mươi của Thái hậu, Ninh Thanh Hoan muốn dâng tặng một màn biểu diễn.
Ninh Thanh Hoan ở nhà suy nghĩ một ngày, cuối cùng quyết định múa kiếm.
Cầm kỳ thi họa Ninh Thanh Hoan đều biết một chút, nhưng lại không quen tay, so với người khác liền thua chị kém em, chi bằng chơi thứ mình am hiểu.
Đề xuất của Ninh Thanh Hoan khiến Ninh tướng quân, Ninh phu nhân và Quân Tử Thư đều rất yên tâm.
Không lâu nữa sẽ đến đại thọ của Thái hậu, Ninh Thanh Hoan tăng cường luyện tập tại nhà.
Khi Ninh Thanh Hoan tập luyện, Quân Tử Thư ngồi một bên quan sát, nói cho nàng nơi nào tốt, nơi nào chưa tốt.
Quân Tử Thư ngồi trên ghế, nhìn thiếu nữ nhảy múa trong sân.
Rõ ràng đều ăn cơm canh giống nhau, tốc độ phát triển của Ninh Thanh Hoan lại nhanh hơn Quân Tử Thư.
Hai năm nay Ninh Thanh Hoan cao lên không ít, đứng ở đó, dáng người thon dài, duyên dáng yêu kiều.
Vốn dĩ Quân Tử Thư chỉ thấp hơn Ninh Thanh Hoan một chút, nay lại ngắn hơn nửa cái đầu, khiến Quân Tử Thư đau lòng không thôi.
Quân Tử Thư cảm thấy đây có thể là vấn đề về di truyền, bởi vì Ninh tướng quân rất cao, Ninh phu nhân cũng coi là khá cao so với nữ tử bình thường, cho nên Ninh Thanh Hoan cũng cao.
Thân thể này của Quân Tử Thư, phụ thân chiều cao trung bình, mẫu thân lại tương đối thấp, vì thế không quá cao cũng là bình thường.
Dáng người phiêu dật của Ninh Thanh Hoan, cầm một thanh nhuyễn kiếm chưa từng mài bén mà nhảy múa, mỗi một chiêu thức đều mang theo cảm giác linh động.
Tuy cầm kiếm trong tay nhưng khí thế trên người lại mềm mại, kết hợp với thanh nhuyễn kiếm thì càng thêm lợi hại.
Nhưng Quân Tử Thư biết, đây chỉ là bộ dáng Ninh Thanh Hoan biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Ninh Thanh Hoan chân chính, khí thế còn sắc bén hơn nhiều.
Hoa bay lá rụng.
Ninh Thanh Hoan giẫm lên thân cây, nhẹ nhàng lộn ngược ra sau, dừng trước mặt Quân Tử Thư.
Vạt áo bồng bềnh.
Quân Tử Thư thấy nụ cười trên mặt Ninh Thanh Hoan, cũng cảm giác được nhuyễn kiếm đang nâng cằm nàng lên.
"Vị cô nương này, bản công tử trông ngươi rất đẹp, không bằng đi theo bản công tử, cùng bản công tử làm uyên ương nơi cực lạc?"
Ninh Thanh Hoan cười xấu xa, xán lạn như tia nắng ban mai.
Lá cây rơi xuống xào xạc bên người, xen kẽ vào nhau, nhất thời có chút mê mẩn.
Editor có đôi lời muốn kể:
JC khi edit: lùn lùn lùn.
Hoa Hoa khi beta: hoy, mình phải giữ tôn nghiêm cho Quân tỷ chút, mình lùn nhưng vẫn phải sang lên nha~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...