Editor: JC
Beta: Hoa Bạch Quang
"Đừng tỷ tỷ, làm lớn chuyện lên cũng không tốt."
"Ta có chừng mực."
Ninh Thanh Hoan cầm khăn tay lau nước trên mặt Quân Tử Thư, lại từ mặt lau đến mười ngón.
Động tác cẩn thận đến mức khiến Quân Tử Thư cảm thấy có chút quái dị, chỉ có thể nói Ninh Thanh Hoan rất tinh tế.
"Tỷ tỷ, lỡ như Ngũ hoàng tử không đứng về phía tỷ tỷ..."
"Thì chẳng cần bằng hữu như hắn cũng được."
Sắc mặt Ninh Thanh Hoan lãnh đạm, cầm tay Quân Tử Thư.
Dù sao thì thứ gọi là giao tình này cũng tương đối kỳ diệu, tất cả đều dựa vào duyên phận.
Nàng mới quen biết Quân Tử Thư có vài tháng, nhưng đối với Ninh Thanh Hoan mà nói, nàng quan trọng hơn những người khác rất nhiều.
"Ta không nên ở gần nàng ta như vậy."
Vẻ mặt Quân Tử Thư tràn đầy tự trách, thân thể run nhè nhẹ.
Nói thật, nếu không phải Tiểu Hoa Tiên biết chân tướng như thế nào, nó cũng sẽ tin.
"Dù sao ta đã nhịn nàng ta lâu rồi.
Nếu về sau còn ở gần nhau, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Quan hệ giữa ta và nàng ta tuy không thể nói một chết một sống, nhưng ta rất chán ghét nàng ta.
Ta cảm thấy nàng ta cũng chán ghét ta như vậy."
Ninh Thanh Hoan hừ lạnh, các nàng chẳng qua chỉ đang biểu hiện duy trì cân bằng mà thôi.
Hạ nhân cuối cùng cũng đem y phục sạch sẽ tới.
Quân Tử Thư thay y phục, Ninh Thanh Hoan mang nàng đi chào từ biệt Nhị công chúa.
"Còn sớm mà đã quay về rồi sao, không phải đã thay xiêm y khác rồi à.
Ở lại thưởng thức tiếp đi, chờ sắc trời hơi tối quay về cũng không muộn."
Nhị công chúa cố ý giữ người lại, không muốn Ninh Thanh Hoan quay về sớm như vậy.
"Xin Nhị công chúa thứ lỗi, thân thể biểu muội Thanh Hoan không được tốt, nay lại rơi xuống nước, không chừng sẽ còn xuất hiện di chứng nữa.
Vẫn nên hồi phủ sớm để khám đại phu thì tốt hơn."
Ninh Thanh Hoan ngoài mặt nói vô cùng chân thành nhưng trong lòng lại cực kì không kiên nhẫn.
Sao nàng lại không biết những người này giữ nàng lại cũng chỉ muốn hỏi thăm một vài câu vụn vặt, khiến nàng sinh cảm tình với ai đó thôi chứ.
Hiện tại, nàng đang không đủ kiên nhẫn để xử lý mấy thứ này.
"Nếu đã vậy thì nhanh quay về đi, Ninh nha đầu thật là yêu quý muội muội."
Ninh Thanh Hoan mang Quân Tử Thư đi, trong lòng lại khó chịu cực kì.
Nàng biết những người này kỳ thật đều không quá để mắt đến thân phận của Quân Tử Thư.
Ở trong mắt những quý nữ này, huyết thống địa vị sang hèn như thế nào mới là thứ quan trọng nhất.
Buổi tối, Ninh Thanh Hoan không như mọi khi ngủ sớm cùng Quân Tử Thư mà đi tìm phụ thân nàng, Ninh tướng quân, cho tới khuya mới quay trở lại.
Sáng hôm sau, Ninh Thanh Hoan cả câu chào hỏi cũng không nói với Quân Tử Thư đã mang Thược Dược ra ngoài.
[Ký chủ ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ đi thanh toán cho cô kìa.]
Ừm.
Quân Tử Thư lên tiếng trong lòng, còn từ tốn ăn đồ ăn.
[Ký chủ, cô nói xem chuyện này có thể thành công không?]
Tám phần, dự đoán thấy được năng lực của bạch nguyệt quang.
Quân Tử Thư uống một ngụm trà, chỉ hy vọng Bùi Tú Vân có thể cố gắng lên, nhất định đừng để nàng thất vọng.
[Vì sao mục tiêu nhiệm vụ không mang cô đi cùng? Không phải đi cùng sẽ càng tốt sao? Còn có thể đối chất nhau, ký chủ cô cũng có thể tiếp tục biểu diễn, thêm dầu vào lửa gì gì đó.]
Khá khó nha, bởi vì biểu tỷ của tôi thật sự rất sủng ái tôi.
[Sao cơ?]
Vì nàng biết, sẽ luôn có một số người nói những điều khiến tôi không vui, cho nên nàng sẽ lo liệu mọi thứ trước.
Quân Tử Thư còn rất thích thế giới cổ đại này, bởi vì đa số mọi người đều trưởng thành sớm, những thứ nên biết, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Tuy rằng thủ đoạn vẫn còn non nớt, trình diễn vẫn còn ngây thơ, nhưng các thiếu niên tồn tại giữa quyền lực đã sớm nghĩ kỹ tương lai bản thân nên đứng ở đâu rồi.
Mười ba tuổi, ở thế giới của Quân Tử Thư vẫn là trẻ con cái gì cũng chưa hiểu, còn chưa tiếp xúc với thế giới tàn khốc của người lớn đâu, năng lực vẫn còn kém rất xa.
Trong một căn phòng ở quán trà, không khí đình trệ.
"Tại sao ngươi lại đổ hết lỗi lầm lên đầu Tú Vân, nàng có liên quan gì tới việc đó?"
Ngũ hoàng tử nhíu mày, khó hiểu về lửa giận của Ninh Thanh Hoan.
"Có phải nàng ta làm hay không, trong lòng nàng ta biết rõ.
Ngươi có bất mãn thì nhắm vào ta không nói, vì sao phải ra tay với muội muội của ta? Ngươi cho rằng ta có thể mãi mãi nhẫn nhịn ngươi sao?"
Ninh Thanh Hoan câu trước là nói với Ngũ hoàng tử, câu sau lại là nói với Bùi Tú Vân bên cạnh hắn.
"Thanh Hoan tỷ tỷ, ta thật sự không có làm.
Ta không hiểu vì sao ngươi lại nói như vậy, sao ta lại có thể đẩy Uyển Nhi muội muội được.
Hơn nữa ta cũng chưa từng nhắm vào ngươi, sao ta có thể sẽ nhắm vào ngươi, lại sao dám nhằm vào ngươi chứ?"
Bùi Tú Vân sắc mặt tái nhợt, rưng rưng nước mắt.
"Thanh Hoan tỷ tỷ, thân phận ngươi tôn quý như vậy, Tú Vân tự biết mình kém cỏi, cũng từ trước đến nay chưa từng vọng tưởng đối đầu với ngươi, chỉ muốn đi theo phía sau các ngươi, chơi đùa cùng các ngươi.
Nếu Thanh Hoan tỷ tỷ ghét ta, nói sớm không phải tốt hơn rồi sao.
Ta tuyệt đối sẽ không mặt dày theo sau, cầu xin ngươi thương hại!"
"Ngũ ca ca, thân thể Tú Vân có chút không thoải mái, hôm nay Tú Vân quay về trước, ngươi trò chuyện vui vẻ với Thanh Hoan tỷ tỷ đi, nhất định đừng vì ta mà cãi nhau."
Bùi Tú Vân làm bộ phải đi, lại bị Ngũ hoàng tử kéo tay lại.
Quân Tử Thư đang xem trực tiếp từ Tiểu Hoa Tiên, một người một hệ thống xem đến mê mẩn.
Kịch bản của bạch liên hoa trên thế giới đa phần cũng không khác nhau là mấy, chính là vô tội đáng thương ôm trách nhiệm vào người mình, hạ thấp bản thân khiến người khác cảm động đồng tình, rồi đứng ở trên đỉnh cao đạo đức.
Mọi người luôn đồng tình với kẻ yếu, mặc cho đôi khi loại đồng tình này là hết sức ngu xuẩn và sai lầm.
Hôm qua Quân Tử Thư mới nói với Ninh Thanh Hoan như vậy, hôm nay Bùi Tú Vân liền nói y hệt với Ngũ hoàng tử.
Lời nói cũ rích hay không không quan trọng, dùng được là được.
Ninh Thanh Hoan phát ra tiếng cười khinh thường, vô cùng phiền chán nhìn Bùi Tú Vân.
"Ngươi thật giả tạo."
Không sai, ở trong mắt Ninh Thanh Hoan, Quân Tử Thư mới thật sự thiện lương, thật sự đáng thương, mà Bùi Tú Vân thì giả tạo đến mức khiến người ta buồn nôn.
"Thanh Hoan, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Từ sau khi biểu muội ngươi đến, ngươi liền thay đổi toàn bộ.
Rõ ràng không phải Tú Vân sai, sao ngươi cứ đổ lỗi cho nàng, nếu ngươi còn như vậy, ta liền tức giận với ngươi."
Trong mắt Ngũ hoàng tử, Ninh Thanh Hoan quả thực không thể nói lý lẽ.
Biểu muội kia cũng không phải nhân vật gì đáng giá khiến người khác để tâm, thân phận lại thấp kém.
Ninh Thanh Hoan lại vì một biểu muội mới quen không lâu mà lý luận với bằng hữu quen nhau đã nhiều năm như vậy, còn chẳng phân biệt được, đổi trắng thay đen, quả thực làm người ta thất vọng.
"Ta cũng rất muốn tức giận với ngươi, chuyện của Uyển Nhi chỉ là một trong những ngòi nổ mà thôi.
Nếu không phải vì ngươi, ta mới không nhẫn nhịn Bùi Tú Vân."
Hai người liền cãi nhau trong sương phòng, nữ tử cãi nhau thích lôi chuyện cũ, Ninh Thanh Hoan cũng không ngoại lệ.
Tuy tính tình ngoài mặt của Ngũ hoàng tử khá tốt, nhưng cũng không phải hạng người thiện lương gì.
Hơn nữa khi nam tử cùng nữ tử cãi nhau, biểu hiện của nữ tử càng mạnh mẽ, bọn họ càng cảm thấy nữ tử không nói lí lẽ.
"Thôi đi, Thanh Hoan, ta không muốn tiếp tục tranh cãi vô nghĩa với ngươi, ngươi đi trước đi."
"Nói không thắng liền muốn nhận thua sao?"
"Ngũ ca ca, được rồi, đừng đôi co với Thanh Hoan tỷ tỷ nữa, như vậy sẽ chỉ ngăn cách quan hệ giữa hai người, để cho người khác vui vẻ thôi."
Bùi Tú Vân giữ chặt ống tay áo Ngũ hoàng tử, vẻ mặt cầu xin.
"Người khác? Có ý gì?"
"Là Tứ điện hạ đó, Thanh Hoan tỷ tỷ chắc hẳn có giao tình với Tứ điện hạ.
Ngũ ca ca, ngươi cãi nhau với Thanh Hoan tỷ tỷ sẽ chỉ khiến hắn cao hứng thôi."
"Ninh Thanh Hoan ngươi hay lắm, ngươi biết rõ quan hệ giữa ta và Tứ ca không tốt, vì sao còn muốn làm như vậy?"
"Ta có giao tình với ai, liên quan gì tới ngươi?"
Ninh Thanh Hoan bật cười, không phủ nhận lời nói của Bùi Tú Vân.
Nàng có giao tình với Tứ hoàng tử cũng không hẳn, nhưng đúng là nàng nợ Tứ hoàng tử một ân tình, tính cả chuyện ngày hôm qua, là hai lần.
"Ninh Thanh Hoan, ngươi nghiêm túc?"
"Ngũ ca ca đừng hỏi nữa, Uyển Nhi muội muội đều đã cùng Tứ hoàng tử..."
Bùi Tú Vân như thể đang khuyên nhưng thực ra đang đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng chỉ nói một nửa, lại như lập tức phát hiện chính mình nói lời không nên nói, liền che miệng.
"Ngươi nói cái gì?"
Ninh Thanh Hoan và Ngũ hoàng tử hiếm khi cùng lúc đồng thanh, nhìn Bùi Tú Vân.
"Hôm qua...!Ngày hôm qua ta nhìn thấy Tứ hoàng tử cho Uyển Nhi muội muội một khối ngọc bội, cử chỉ hai người thân mật, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.
Hơn nữa hôm qua lúc Uyển Nhi muội muội rơi xuống nước, Tứ hoàng tử đã lập tức xuất hiện."
Bùi Tú Vân không nói rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai người kia.
Nhưng câu nói mơ mơ hồ hồ, ái muội không rõ như vậy, tựa như càng mặc người tưởng tượng câu chuyện sau nó.
"Ngọc bội kia vốn dĩ là của Uyển Nhi."
Ninh Thanh Hoan nhớ tới lời ngày hôm qua Quân Tử Thư nói với nàng, phản bác lại.
"Vậy thì tại sao nó lại ở chỗ Tứ ca?"
"Liên quan gì tới ngươi."
Ninh Thanh Hoan lười tốn nước bọt giải thích chuyện giữa các nàng với Tứ hoàng tử, có giải thích đi nữa cũng chỉ làm Ngũ hoàng tử càng thêm khẳng định các nàng có quan hệ mật thiết với Tứ hoàng tử mà thôi.
Dù sao cũng không muốn nói nữa.
[Ký chủ! Bùi Tú Vân thế mà lại bán đứng cô!]
Tiểu Hoa Tiên giận dữ nói, không phải hôm qua đã bàn cùng nhau thực hiện rồi đạt được mục tiêu chung sao? Tiểu bạch liên này sao lại nói bán liền bán!
Trong dự kiến, hơn nữa cậu không cảm thấy làm thế này sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn sao?
[Nói cũng đúng.]
"Ninh Thanh Hoan, ngươi thật sự làm bổn điện hạ rất thất vọng."
Ngũ hoàng tử sắp phát điên rồi, vốn dĩ đã tức giận vì Ninh Thanh Hoan không thích Bùi Tú Vân mà oan uổng Bùi Tú Vân, lại càng thêm tức vì Ninh Thanh Hoan có giao tình với đối thủ một mất một còn của hắn.
Đã vậy còn phải e sợ thế lực của Ninh tướng quân mà đại biểu là Ninh Thanh Hoan rất có thể tương lai sẽ không ở phe hắn.
Hắn vốn tràn đầy tin tưởng như vậy, giờ đây lại phát hiện không ít thứ đã thoát ly khỏi tầm khống chế.
"Vậy thì thật xin lỗi, Ngũ điện hạ."
Ninh Thanh Hoan hành lễ, khách khách khí khí.
"Hôm nay buột miệng hơi nhiều, mong điện hạ khoan dung cho.
Từ nay về sau, không cần tới phủ tướng quân tìm ta, không đáng."
Ninh Thanh Hoan nói xong, đẩy cửa ra ngoài.
Quân Tử Thư ăn dưa hoàn tất, cùng Tiểu Hoa Tiên khen vài câu biểu tỷ nàng thật soái.
Hoa Hoa có lời muốn nói: hé lô, tui quay lại rồi đây, yeeeeee~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...