Ngụy nhị quả thật đã té gãy eo, tuy có danh y cứu chữa thì tình hình cũng không thể lạc quan lên được.
Đối với Ngụy gia mà nói, một người con thứ như Ngụy nhị có lẽ sẽ trở thành người bại liệt là một chuyện không lớn không nhỏ, Ngụy Lương vốn cũng xem như là để tâm, nhưng ngày hôm đó sau khi trên buổi tảo triều bị Ngự sử tham tố lên tận năm bản, ông ta liền lập tức bị đẩy qua một bên.
Ngụy Lương hoàn toàn không biết chuyện Ngụy nhị hôm qua phát ngôn bừa bãi vào lúc tảo triều mới biết được nhị nhi tử của mình hôm qua đã làm chuyện gì.
Nghe Ngự sử ăn nói rõ ràng thuật lại mỗi một câu nói của Ngụy nhị, lại tiến hành phán xét từng câu một, trong lòng của Ngụy Lương đang rũ mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Ông ta lăn lộn quan trường nhiều năm, chưa đến hai mươi tuổi là đã trở thành gia chủ của Ngụy gia, không đến mức chút năng lực phân biệt hướng gió cũng không có — mọi chuyện trong thiên hạ đều không tụ lại với nhau một cách trùng hợp như vậy được, chỉ sợ là có người trong bóng tối muốn ông ta không dễ chịu.
Ngụy Lương nhanh chóng ở trong đầu lướt qua kẻ thù chính trị của mình một lần, vẫn không thể tìm được dấu hiệu của ai ở trong bóng tối gây khó dễ cho ông ta, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.
Sợ là đã đụng trúng một tên khó chơi rồi.
Hành vi cử chỉ của Ngụy nhị bị nhiều người nhìn thấy, Ngụy Lương cũng không biện hộ, chờ sau khi từng Ngự sự sục sôi mắng xong, ông ta quỳ xuống đất tự trách phạt bản thân một trận, dứt khoát nhận hình phạt của Hoàng đế.
*
Lúc Thịnh Khanh Khanh nghe nói chuyện của Ngụy nhị thì đã là ngày thứ hai rồi, nàng không khỏi ngạc nhiên: “Sao lại té nghiêm trọng như vậy?”
Mạnh Sính Đình nói: “Nghe nói là gây rối phóng ngựa, ngựa bị mất khống chế, lúc hắn hô to cứu mạng thì có người làm ngựa dừng lại, hắn lập tức té xuống.”
Thịnh Khanh Khanh nghe được thì nhướng mày.
Nàng cũng là người ra vào quân doanh nhiều lần, đương nhiên biết té xuống từ con ngựa phi nhanh sẽ là kết cục gì — không té chết tại chỗ cũng được xem là mạng lớn rồi.
“Cũng may lúc đó muội không chọn Ngụy nhị công tử.” Mạnh Sính Đình nói.
“Thiên tai nhân họa này, thật đúng là nghĩ không ra.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Trước buổi trưa hôm qua ta còn gặp hắn, khi đó oai phong lẫm liệt, không ngờ buổi chiều đã xảy ra chuyện.”
“Cái tính tình đó, xảy ra chuyện cũng là sớm muộn.” Mạnh Sính Đình nhẹ nhàng lắc đầu, bình luận câu này rồi không nói thêm nữa, cùng Thịnh Khanh Khanh nói về những chủ đề khác.
Thịnh Khanh Khanh và nàng ấy nói về việc nhà câu có câu không, nhưng trong lòng lặng lẽ dâng lên chút nghi ngờ.
Chuyện hắn ta bị thương, thật sự trùng hợp là ông trời thấy hắn ta ngày ngày quần là áo lượt, cuối cùng cũng không vừa mắt nữa?
Sự nghi ngờ trong lòng Thịnh Khanh Khanh trải qua mấy ngày mới gặp được người biết chuyện — nàng đi một chuyến đến phủ của Vương Đôn, mới biết được người ngày hôm đó làm ngựa của Ngụy nhị dừng lại chính là Vương Đôn.
“Chuyện này cũng hơi khéo rồi.” Thịnh Khanh Khanh có chút ngạc nhiên: “Ta ở thành Biện Kinh tổng cộng mới quen biết được mấy người, lại đều móc nối với nhau hết rồi.”
“Còn không phải sao.” Vương phu nhân cười nói: “Lúc ta nghe được cũng giật nảy mình, Vương ca của muội nói, hắn đang dẫn người tuần tra đấy, đúng lúc Ngụy nhị công tử cưỡi con ngựa chạy như điên tới, bách tính bên đường bị hắn ta dọa sợ đấy, ngã đầy đất, mắt thấy tình hình quá lớn, hắn chỉ đành phải tiến lên cản ngựa, tay còn đau hai ngày đấy.”
Thịnh Khanh Khanh nhíu mày: “Đã khám đại phu chưa?”
“Chuyện nhỏ, hôm nay là hắn khỏi rồi.” Vương phu nhân xua tay: “Còn nghe nói nha, hôm đó Ngụy nhị công tử uống nhiều quá mới say bí tỉ, đã nói mấy lời khó nghe ở Sùng Vân lâu, ngày hôm sau trên buổi tảo triều cha hắn ta bị Ngự sử vạch tội, nhận lỗi trước mặt bách quan, còn chịu phạt.
Nuôi ra nhi tử như vậy, thật đúng là cực kỳ đòi nợ.”
Ngụy Lương cũng bị liên lụy vào?
Thịnh Khanh Khanh chống má suy nghĩ một hồi, nói: “Có lẽ thật sự là vận may không tốt.”
“Lại có lẽ là báo ứng thật sự đến rồi đấy.” Vương phu nhân hững hờ nói: “Những lời khốn nạn đó cũng mệt cho Ngụy nhị công tử kia nói ra được, nếu không có người bảo vệ quốc gia thì hắn ta còn có thể làm công tử thế gia gì? Cũng khó trách người người trong Ngự Lâm quân vô cùng căm phẫn hắn ta không thôi.”
“Trong Ngự Lâm quân?”
“Những lời hắn ta nói, cùng ngày đã truyền đi khắp nơi, người từng trong quân có ai nghe mà có thể không tức giận?” Vương phu nhân bất mãn nói: “Ngay cả ta cũng hận không thể chỉ vào mũi hắn ta mắng hai tiếng không biết xấu hổ đấy.”
Thịnh Khanh Khanh lại cười nói: “Còn không phải sao, hôm đó hắn đến tìm ta nói chuyện cũng đã lỡ miệng nói mấy lời gần giống như thế.”
Vương phu nhân ôi một tiếng, buồn bực nói: “Cái tên này thật sự là không sợ gì hết! Muội cũng sắp phải gả đến Ngụy gia rồi, sau này muội và hắn là quan hệ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại nói những lời này trước mặt muội!”
Nàng ấy dừng lại một chút, lại thấy may mắn nói: “Còn may người muội muốn định hôn không phải là hắn.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu, nhưng trong lòng càng ngày càng rõ ràng: Lần này Ngụy gia té chổng vó không phải là vô duyên vô cớ, mà là có người ở sau lưng trợ giúp.
Là Vương Đôn sao?
Thịnh Khanh Khanh không kịp đợi Vương Đôn về nhà, chỉ để lại phong thư cho Vương phu nhân để nàng ấy chuyển giao.
Cô nương biên thùy với tính cách hào sảng này cũng không hỏi vì sao phải lặng lẽ truyền thư mà không phải là truyền lời, nàng ấy nhận thư xong thì tiễn Thịnh Khanh Khanh ra ngoài.
Thịnh Khanh Khanh nghĩ giống như Vương Đôn, có thể bớt liên lụy được một số người thì cố gắng ít liên lụy đến một số người mới tốt.
Như vậy thì cho dù đấu bại Ngụy gia cũng không đến nỗi liên lụy những người khác.
Lúc ra khỏi cửa nhà Vương Đôn, trong đầu Thịnh Khanh Khanh còn đang suy nghĩ chuyện của Ngụy nhị và Ngụy gia.
Đương nhiên Ngụy gia cũng có kẻ địch, có lẽ là có người không kiềm chế được mà động thủ cũng chưa biết chừng.
Ngụy Lương có thể tọa trấn Ngụy gia nhiều năm như vậy, ông ta không nên cắn răng nhận thua như vậy.
“Cô nương?” Thanh Loan nhỏ giọng gọi.
Thịnh Khanh Khanh lấy lại tinh thần mới phát hiện ra mình lại ngây ngốc ở bên đường, nàng không khỏi bật cười: “Thanh Loan, hôm nay chúng ta đi bộ một đoạn đi, Biện Kinh lớn như thế còn chưa xem kỹ đâu.”
Xa phu của Mạnh phủ là do Mạnh đại phu nhân đưa cho Thịnh Khanh Khanh, đương nhiên sẽ không có ý kiến, chỉ chậm rãi đánh xe ngựa đi ở nơi không xa không gần phía sau hai người.
Từ sau khi đến thành Biện Kinh, những nơi Thịnh Khanh Khanh đã đi qua có thể đếm trên một bàn tay, cũng đều là dựa vào xe ngựa đi tới đi lui, chưa từng tự do đi lại trên đường, vốn là có tâm tư giải sầu, sau khi đi đến con đường có mùi khói lửa nồng đậm, sự sầu tư trong lòng cũng đã giảm bớt mấy phần.
Nàng thậm chí còn tiện tay mua hai cây kẹo mạch nha của người bán hàng rong đi ngang qua bên đường, cho Thanh Loan một cây, nhìn hai bên đường cũng không có ai chú ý đến mình, nàng liền nhét cây còn lại vào miệng mình, hai ba lần kéo cây kẹo ra vào.
Kẹo mạch nha cực kỳ dính răng, Thịnh Khanh Khanh nhấp trong miệng nhất thời không nói chuyện được, chỉ chậm rãi đi một đoạn trên đường, chẳng có mục đích mà vòng qua mấy chỗ rẽ, đột nhiên trông thấy phía trước có một phủ đệ vô cùng rộng rãi nổi bật.
Nàng chưa thấy rõ trên tấm biển viết gì thì xa phu vẫn luôn đi theo sau lưng đã nói: “Biểu cô nương, đó là phủ đệ của Đại tướng quân.”
Thịnh Khanh Khanh: “...” Nàng còn chưa từng tới phủ của Mạnh hành, cũng không biết nó nằm ở đâu, ai biết vừa tùy tiện đi là bắt gặp rồi.
“Cô nương, muốn đi không?” Thanh Loan hỏi.
“Hai tay trống trơn, lại chưa từng đưa bái thiếp, đi thế nào được?” Thịnh Khanh Khanh bật cười, nàng che miệng nhỏ giọng đáp xong, cảm thấy cả người đã nhẹ nhõm hơn một chút thì chuẩn bị quay lại xe ngựa trực tiếp về Mạnh phủ.
Đúng lúc Tôn Tấn vừa đi ra từ phủ của Mạnh Hành, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy bóng lưng đi lên xe ngựa của Thịnh Khanh Khanh, nhất thời lanh trí chạy đuổi theo ngăn cản xe ngựa.
Xa phu nhận ra hắn, cung kính gọi một tiếng Tôn Tướng quân.
Thanh Loan vén rèm lên nhìn thấy Tôn Tấn, đối với người này cũng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nàng ấy nói: “Tôn Tướng quân, trùng hợp vậy?”
“Ta mới đi ra từ phủ Đại tướng quân.” Tôn Tấn chắp tay nói: “Thịnh cô nương đến cũng đến rồi, vì sao không vào ngồi?”
“Cô nương đi bậy đi bạ tới đây, nói hai tay trống trơn không tiện đi vào.” Thanh Loan cười nói.
Tôn Tấn: “...” Bản thân Thịnh Khanh Khanh không phải chính là món quà tốt nhất à, còn cần phải mang quà cáp gì?
Hắn nghĩ như vậy xong, lập tức lại liên tưởng đến thái độ giữ lễ từ trước đến nay của Thịnh Khanh Khanh, trong lòng cảm thấy chỉ khuyên Thịnh Khanh Khanh đi vào không thôi cũng vô dụng, hắn ngược lại ho khan một tiếng nói: “Thịnh cô nương, vừa rồi ta thấy Đại tướng quân cau mày, hình như thân thể hơi khó chịu, từ trước đến nay ngài ấy lại không chịu để lộ ra với ai…”
Nói được nửa câu, màn cửa xe ngựa quả nhiên bị vén lên lớn thêm một chút, Thịnh Khanh Khanh từ bên trong khom lưng lộ mặt ta, có chút bất đắc dĩ nói: “Thật sự như vậy?”
Tôn Tấn nghiêm trang gật đầu: “Điều này là đương nhiên.”
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh tính toán thời gian phát tác lần trước của Mạnh Hành, quả thật đã được một khoảng thời gian, tuy nói trông bệnh trạng của Mạnh Hành chuyển biến tốt đẹp, nhưng trị bệnh dù sao cũng không phải chuyện một lần là xong.
Tôn Tấn nói đến mức có dáng có vẻ, Thịnh Khanh Khanh liền ít nhiều có chút lo lắng: “Vậy ta đi xem một chút.”
Trong lòng Tôn Tấn nhất thời thả lỏng, dặn dò xa phu: “Đậu xe ngựa ở cửa đi.”
Lúc Thịnh Khanh Khanh bước xuống từ trên xe, Tôn Tấn đã đứng ở cửa chờ đợi.
Nàng nghi hoặc liếc nhìn Tôn Tấn, nói: “Không phải Tôn Tướng quân mới từ bên trong đi ra sao? Nếu có việc khác phải làm thì không cần theo ta trì hoãn thời gian đâu.”
Tôn Tấn: “...” Sớm biết thế vừa rồi hắn nên nói là “vừa tới” chứ không phải là “vừa đi ra”.
Làm tâm phúc bên cạnh Mạnh Hành, cũng là một trong số cực ít những người biết được giấc mộng mười năm dây dưa với Mạnh Hành, Tôn Tấn đã từng khá là nửa tin nửa ngờ đối với sự tồn tại của Thịnh Khanh Khanh.
Nhưng Thịnh Khanh Khanh đột nhiên xuất hiện lại cứ nhẹ nhàng linh hoạt mà làm yên lòng Mạnh Hành với bệnh điên cuồng phát tác, khiến Tôn Tấn nhìn là thấy lợi hại.
Ngay sau đó hắn bị Mạnh Hành hạ lệnh cấm khẩu — chuyện giấc chiêm bao mười năm, Mạnh Hành nghiêm cấm hắn nhắc tới trước mặt Thịnh Khanh Khanh.
Tôn Tấn gãi tim cào phổi, hắn hận không thể trực tiếp trói buộc Thịnh Khanh Khanh và Mạnh Hành lại với nhau nhưng lại không có gan đó, chỉ có thể âm thầm nghĩ cách.
Ví dụ như giờ phút này bịa ra lý do nửa thật nửa giả lừa gạt Thịnh Khanh Khanh đi vào phủ Đại tướng quân.
Đáng tiếc, bản thân hắn không xem náo nhiệt được rồi.
Tôn Tấn tiếc nuối hành lễ nói: “Vậy thì ta đi trước một bước, Thịnh cô nương cáo từ.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu trả lễ, hiền lành nói: “Thuận buồm xuôi gió, làm ít công lớn.”
Tôn Tấn lại đang muốn đi tìm Vương Đôn, nghe vậy thì nghiêng mặt nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh một cái, có ý riêng mà gật đầu nói: “Mượn lời tốt lành của cô nương.”
Hạ nhân trong cửa đúng lúc tiến lên dẫn đường: “Thịnh cô nương, mời.”
Thịnh Khanh Khanh đi một mạch vào trong phủ Đại tướng quân, mặc dù cũng không cố ý nhìn xung quanh nhưng đủ loại cảnh vật bài trí trong phủ khó tránh khỏi đập vào mắt, nàng nhìn đến mức nhíu chặt mày.
— So sánh với tâm tư khéo léo rực rỡ gấm hoa của Mạnh phủ, núi đá linh lung xa hoa khiêm tốn của phủ An Vương, phủ đệ của Mạnh Hành thì lớn như vậy nhưng bây giờ thiếu chút hơi thở của người ở.
Đây rất giống một căn nhà mới vừa được chuyển đến không lâu, chủ nhân cũng không thường xuyên ở lại, giống như con người Mạnh Hành, lộ ra hương vị tránh xa người ngàn dặm.
Có lẽ Mạnh hành cũng khá là không để ý đến mấy thứ này.
Thịnh Khanh Khanh không khỏi thở dài trong lòng.
Hạ nhân quen cửa quen nẻo đưa Thịnh Khanh Khanh đến một cái cửa, gõ cửa hai cái, nghe thấy Mạnh Hành ở bên trong đáp một tiếng “Vào đi”, hạ nhân cũng không đẩy cửa, khom người dùng tay làm dấu mời với Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì cả, nghĩ đến có lẽ là quy củ trong phủ của Mạnh Hành, lại nghĩ Mạnh Hành còn có thể bình tĩnh lên tiếng, có lẽ tâm tình không tính là quá tệ.
— Nói chung sau khi dặn dò Thanh Loan ở ngoài cửa thì nàng tự mình đẩy cửa đi vào.
Mạnh Hành đang đứng trước một cái bàn dài, hắn đưa lưng về phía cửa, cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Chuyện gì?”
Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu quan sát hắn, cảm thấy bầu không khí vẫn được tính là ôn hòa, nàng mở miệng gọi: “Hành ca ca.”
Mạnh Hành quay mặt lại cực nhanh, trong mắt đầy sự kinh ngạc: “Sao muội —”
“Vừa rồi ta tình cờ đi ngang qua,” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Thấy Tôn Tướng quân đi ra ngoài, ngài ấy nhờ ta vào đây xem.”
Mạnh Hành vừa dùng một tay cuộn đồ trong tay lại, nhét vào trong hồ sơ cất kỹ, trong lòng vừa ghi cho Tôn Tấn một món nợ: “Hắn nói gì?”
“Tôn Tướng quân có chút bận tâm về sức khỏe của huynh.”
“...!Ta không sao.” Mạnh Hành lập tức đoán được là Tôn Tấn lấy lý do hắn không thoải mái để lừa Thịnh Khanh Khanh đi vào.
— Đây cũng không phải là lời nói dối, chỉ là Mạnh Hành đã sớm dự định sẽ không lấy chuyện của mình để làm phiền Thịnh Khanh Khanh nữa.
Thịnh Khanh Khanh cẩn thận nhìn thần sắc giữa lông mày của Mạnh Hành, không nói tin hay là không tin, nàng chỉ nói: “Ta tùy ý đi trên đường một đoạn, chưa từng nghĩ đến đúng lúc đi đến trước phủ Đại tướng quân.”
Mạnh Hành xác nhận hồ sơ vừa rồi hắn xem đã được nhét vào chỗ không tồi giấu đi rồi, hắn mới rút tay sau lưng về: “Thật là khéo.”
“Quả thật cực kỳ khéo.” Thịnh Khanh Khanh cười cười: “Ta vừa mới đi đến nhà Vương Thống lĩnh, cũng mới biết được khéo như vậy, người hôm đó ở trên đường cứu được Ngụy nhị công tử phóng ngựa chính là huynh ấy.”
Mạnh Hành trầm giọng ừ một tiếng.
— Chuyện này đúng là trùng hợp.
Hắn đã sắp xếp rất nhiều, Vương Đôn vốn không phải một khâu trong đó.
Cho dù Vương Đôn cố ý muốn tìm Ngụy nhị xả giận nhưng Biện Kinh có nhiều con đường như vậy, hắn ta cũng không có cách nào đúng lúc ở trên con đường Ngụy nhị phóng ngựa chạy qua được.
Chỉ có thể nói, hôm đó vận may của Ngụy nhị thật sự đã rơi xuống đáy cốc, ông trời nhìn gã cũng ghét đến phát hoảng.
“Nghe nói Ngụy nhị công tử té gãy chân, mấy tháng đều không xuống giường được.” Thịnh Khanh Khanh vừa nói vừa thở dài: “Có lẽ hôm đó đã tranh cãi với ta mấy câu, tâm tình hắn không tốt, uống rượu vào mới nhất thời mất chừng mực, lại ở Sùng Vân lâu trắng trợn nói ra những lời đã nói với ta.”
Mạnh Hành nói: “Liên quan gì đến nàng, hắn đáng đời.”
Vì để tránh cho Ngụy gia liên tưởng sự việc đến Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành cũng rũ sạch về nàng.
Tin tức truyền ra trong Ngự Lâm quân chỉ biết là Ngụy nhị ăn nói ngông cuồng, nhưng không ai biết những lời đó gã nói lúc đứng với ai.
Thịnh Khanh Khanh nhỏ giọng nói: “Có lẽ các liệt sĩ anh dũng hy sinh và năm đó đều nhìn chằm chằm vào hắn nên mới dạy dỗ hắn đấy.”
Mạnh Hành ba phải mà ừ một tiếng, ánh mắt dạo qua trong phòng, không có chủ đề nên kiếm chuyện để nói: “Uống trà chứ?”
“Trà thì không cần, ta chỉ lo cho Hành ca ca nên tới nhìn xem sao, thấy huynh mọi thứ mạnh khỏe thì yên tâm rồi.” Thịnh Khanh Khanh xua tay: “Ta ra ngoài lâu rồi, đã nói với Nhị tỷ tỷ là sẽ cùng tỷ ấy chọn hoa văn đẹp dùng để thêu hoa, nên trở về Mạnh phủ rồi.”
Trong nháy mắt đó Mạnh Hành hối hận vì bản thân không giả bệnh, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này của mình ra khỏi đầu.
“Ta đưa muội ra ngoài.” Hắn mang khuôn mặt không thay đổi nói.
Thịnh Khanh Khanh đáp một tiếng được, bước ra ngoài mấy bước thì lại đột nhiên quay đầu nói: “Sau khi nghe nói chuyện của Ngụy nhị công tử, trong lòng ta ngược lại sinh ra một suy nghĩ.”
“Suy nghĩ gì?” Mạnh Hành không hề phát hiện chút nào mà hỏi thuận theo lời của nàng.
“Ta nghĩ, có lẽ là có người ở trong bóng tối trút giận cho ta bênh vực kẻ yếu đấy.” Thịnh Khanh Khanh nói.
Mạnh Hành đi trong núi thây biển máu như giẫm trên đất bằng suýt nữa vấp tại ngưỡng cửa nhà mình.
“Bây giờ không phải đang là ngày giỗ của người nhà ta sao?” Thịnh Khanh Khanh nói tiếp: “Có lẽ là cha mẹ ta trên trời có linh nghe thấy được, trong lòng tức giận nên đã thay ta đi tìm công đạo.”
Mạnh Hành đứng vững gót chân, trầm giọng nói: “Ừm.”
Cho dù không quay đầu thì Mạnh Hành cũng có thể nhạy bén nhận ra Thịnh Khanh Khanh đang nghiêng đầu nhìn hắn, mặc dù trên mặt không có gì khác thường nhưng trong lòng vẫn không khỏi trầm thấp hít một hơi.
— Nàng đoán được là do hắn làm rồi?
“Bất kể có phải là người của cha mẹ ta hay không, hay là từ nơi sâu xa…” Thịnh Khanh Khanh đứng ở cạnh cửa nở nụ cười: “Trong lòng ta vẫn cảm thấy rất vui.”
Mạnh Hành kéo căng sắc mặt nhìn nàng: “Vui?”
“Ừm.” Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt nói: “Bất kể Ngụy nhị công tử mở miệng làm càn thế nào, ta cùng lắm là ở trước mặt hắn khiển trách hai câu, đối với hắn mà nói cũng không đau không ngứa, nhưng một cái té này, chung quy hắn cũng phải biết đau rồi.
Sau khi nghe nói hắn té gãy chân, trong lòng ta cực kỳ hả giận.
Nếu như ta biết được là thần linh nơi nào ra tay thì còn phải cảm ơn ngài ấy đấy.”
Dây cung kéo căng trong lòng Mạnh Hành thả lỏng một nửa.
Ít nhất chuyện này hắn không làm sai.
“Đúng rồi,” Thịnh Khanh Khanh đi hai bước rồi quay đầu ngượng ngùng làm dấu tay im lặng với Mạnh Hành: “Lời này ta vẫn chưa từng nói với người khác, Hành ca ca phải giữ bí mật giúp ta đó.”
Cổ họng Mạnh Hành siết lại, hồi lâu hắn mới trầm giọng đáp một tiếng.
Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới cười nhẹ nhàng quay người tiếp tục đi ra ngoài, có chút nắm chắc đối với sự nghi hoặc lúc trước của mình.
— Hôm đó Ngụy nhị ở bên ngoài cãi nhau với nàng, người có khả năng nhìn thấy nhất chính là Mạnh Hành, dù sao hắn cũng gần như là đến tìm nàng vào ngay sau đó, có vẻ khá là không hợp logic.
Huống chi sau lần đó là Ngụy nhị ngã gãy chân rồi.
Nếu nói Mạnh Hành đúng lúc nhìn thấy một màn đó, lo lắng cho nàng, chuyển sang đi theo xem xét, lại thay nàng vụng trộm dạy dỗ Ngụy nhị trút giận, vậy thì nói còn nghe được.
Nhưng Mạnh Hành đã không nói, Thịnh Khanh Khanh nói bóng gió hai câu rồi cũng không hỏi kỹ.
Chờ đến lúc ra khỏi phủ Đại tướng quân tạm biệt với Mạnh Hành, trong lòng Thịnh Khanh Khanh liền suy nghĩ chuyện làm thế nào để đưa tạ lễ cho Mạnh Hành.
Muốn dạy dỗ Ngụy nhị, bản thân nàng cũng không phải là không làm được, chỉ có điều không dễ dàng sảng khoái được như Mạnh Hành thôi.
Ân tình đã nhận, dù sao cũng phải trả lại một hai mới được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...