Lúc Thịnh Khanh Khanh bị gọi chạy tới từ trong viện, nàng còn tưởng rằng lại là Mạnh Hành bị làm sao, khi đến sảnh chính lại không nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm mà người người cảm thấy bất an, ngược lại gặp được Ngụy phu nhân đã có duyên gặp mặt một lần.
Khi ở An Vương phủ, Ngụy phu nhân một mình rời đi trước, Thịnh Khanh Khanh vẫn nhớ rõ bà là một nhân vật nói chuyện cũng thùy mị, hôm đó còn nói mấy câu với nàng.
“Ngoại tổ mẫu, đại cữu mẫu.” Thịnh Khanh Khanh hành lễ rồi lại quay đầu nói: “Ngụy phu nhân an hảo.”
“Được.” Ngụy phu nhân cười gật đầu với Thịnh Khanh Khanh, vẻ mặt an lành nói: “Không cần khách khí như vậy.”
Mạnh đại phu nhân hắng giọng một cái ngắt lời Ngụy phu nhân, bà trưng cầu nhìn thoáng qua lão phu nhân.
Mạnh lão phu nhân ngồi phía trên khẽ gật đầu.
Lúc này Mạnh đại phu nhân mới cho người đưa hôn thư và lệnh bài đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh quét mắt nhìn lệnh bài, cũng chưa từng thấy đồ vật tương tự, nhưng khi nàng mở hôn thư ra liếc mắt nhìn nội dung trên đó thì lập tức biết vì sao Ngụy phu nhân ở đây, vì sao nàng lại bị gọi tới đây.
Thịnh Khanh Khanh không ngốc, nhìn thấy thái độ không hề nhắc tới Mạnh phủ của mẫu thân Mạnh Vân Yên, nàng đã có thể đoán được hôn sự của cha mẹ mình ắt hẳn có ẩn tình.
Nhưng chứng cứ “từ chối hôn sự” xác thực, nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mạnh lão phu nhân cũng ngồi trong sảnh, chứng minh hôn thư này không phải là giả, mẫu thân nàng năm đó quả thật không thực hiện hôn ước.
Phải chăng còn có các loại nội tình khác, Thịnh Khanh Khanh nhất thời không thể nào biết được, nàng đành phải đặt hôn thư xuống, áy náy hành lễ với Ngụy phu nhân “Trước kia ta cũng chưa từng nghe nói về việc này, thật sự là thất lễ rồi.”
Ngụy phu nhân xua xua tay, bà ta hòa nhã nói: “Ta lại cảm thấy vừa vặn, chuyện năm đó không thành, lúc này sự việc có thể thành, rất tốt, rất tốt.”
Thịnh Khanh Khanh không biết “sự việc lúc này” mà Ngụy phu nhân nói là cái gì, nàng nghi hoặc giương mắt lên nhìn về phía Mạnh đại phu nhân, lại thấy nụ cười đối phương rõ ràng có chút cứng ngắc.
“Khanh Khanh còn nhỏ.” Mạnh lão phu nhân chậm rãi nói: “Nó cũng không phải họ Mạnh.”
“Nhưng vừa đúng là nữ nhi của Mạnh Vân Yên.” Ngụy phu nhân cười trả lời.
“Cũng phải hỏi qua suy nghĩ của nha đầu rồi mới quyết định.”
Ngụy phu nhân bật cười, bà ta lạnh nhạt chuyển sang hỏi Thịnh Khanh Khanh: “Thịnh cô nương có nguyện ý đến Ngụy gia, làm con dâu của ta không?”
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc đồng thời cuối cùng cũng hiểu sắc mặt khó coi của Mạnh đại phu nhân rốt cuộc từ đâu mà ra.
Nguy gia cầm hôn thư năm đó chưa thực hiện của mẫu thân nàng, rõ ràng là bắt lấy nhược điểm muốn Mạnh phủ giúp đỡ làm chút gì đó.
Nhưng Mạnh phủ như mặt trời ban trưa, vì sao yêu cầu mà Ngụy gia đưa ra lại không nặng không nhẹ như vậy?
Cũng không phải là xem nhẹ bản thân mình, nhưng Thịnh Khanh Khanh tự xưng là Mạnh phủ không phải không có nàng là không xoay chuyển được, trong tay Ngụy gia nắm lấy đồ vật quan trọng như vậy trong hai mươi ba mươi năm, lại dùng vào chỗ không đau không ngứa thế này?
Có lẽ, Ngụy gia muốn mượn cơ hội này để hòa hoãn quan hệ với Mạnh Hành?
Trong đầu Thịnh Khanh Khanh xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, ngoài mặt thì nhanh chóng cúi đầu hành lễ, nàng nói: “Nhận được sự xem trọng của Ngụy phu nhân, con không khỏi lo sợ.”
Mạnh đại phu nhân ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Mấy vị công tử lớn nhỏ của Ngụy gia, Khanh Khanh đều chưa từng gặp nhỉ?”
“Có lẽ đã gặp một trong số đó rồi.” Ngụy phu nhân nói: “Đứa trẻ Trọng Nguyên kia lần trước ầm ĩ thành trò cười, vẫn là Thịnh cô nương giải vây đúng không?”
Nói “trò cười” thật sự là tìm từ khá khách khí, còn nhẹ nhàng bỏ qua Mạnh Hành trong sự kiện đó.
Có điều Mạnh Hành chướng mắt Ngụy Trọng Nguyên, chỉ sợ Ngụy gia cũng sẽ không chọn Ngụy Trọng Nguyên để tác hợp cho hôn sự này, nếu không thì quả thật giống như cố ý làm trái lại Mạnh Hành vậy.
“Chờ Thịnh cô nương có thời gian rảnh rỗi thì gặp mặt mấy đứa trẻ Ngụy gia một chút, dù sao cũng sẽ có người hợp mắt.” Ngụy phu nhân chậm rãi nói, vừa giống như hết sức hài lòng mà đánh giá Thịnh Khanh Khanh: “Ta đối với Khanh Khanh lại là nhìn một cái liền trúng rồi, nói hết lời mới khiến cho lão gia lấy hôn thư này ra dùng.”
Lời này của bà ta mặc dù khách khí nhưng nói gần nói xa đều là nhắc đến chuyện xưa năm đó Mạnh phủ thiếu nợ Ngụy gia, Mạnh đại phu nhân nghe đến mức lửa giận dâng lên.
Ngụy phu nhân nói xong thấy không có người trả lời thì cũng không xấu hổ, lại nói: “Lời nói hôm nay và tín vật ta đều đã mang tới rồi, Thịnh cô nương cứ suy nghĩ mấy ngày trước đã, ta lại sắp xếp tiếp — Mạnh lão phu nhân, ta cáo từ trước đây.”
Lúc Ngụy phu nhân đứng dậy thì ý tứ sâu xa nhìn Thịnh Khanh Khanh, đột nhiên hỏi: “Lão phu nhân, có thể để Thịnh cô nương đi cùng ta một đoạn đường, tiễn đến cổng Mạnh phủ không? Ta cực kỳ thích đứa trẻ này, còn muốn nói thêm đôi lời tốt với nàng ấy về đám trẻ nhà ta.”
Mạnh lão phu nhân giương mắt lên: “...!Khanh Khanh, con thay ta tiễn Ngụy phu nhân ra ngoài đi.”
Thịnh Khanh Khanh đáp tiếng vâng, cảm thấy có chút kỳ lạ: Thân phận của nàng, nói thế nào cũng không nên tiễn Ngụy phu nhân đi ra ngoài.
Chuyện này Ngụy phu nhân chủ động đề nghị thì càng quái dị hơn, so với đưa tiễn thì ngược lại càng giống như mượn một bước để nói chuyện.
Quả nhiên, sau khi Ngụy phu nhân nói nhăng nói cuội về chuyện lý thú của các nhi tử thì nhân tiện nói: “Năm đó khi mẫu thân cô nương đi xa đến Giang Lăng, thật ra ta đã thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng cảm kích nàng ấy.
Không nói gạt cô nương, từ nhỏ ta và lão gia nhà ta là thanh mai trúc mã, mẫu thân cô nương không gả, vậy người kế tiếp đến lượt gả vào Ngụy gia tất nhiên chính là ta.”
“Ngược lại chưa từng nghe mẫu thân nói những chuyện xưa này.” Thịnh Khanh Khanh cười nhạt tiếp lời.
“Ta và mẫu thân cô nương năm đó cũng là bạn trao khăn, chỉ tiếc là nàng ấy đi quá dứt khoát, sau này ta lại không thể gặp nàng ấy một lần.” Ngụy phu nhân thở dài: “Trong phủ An Vương ta vừa nhìn thấy cô nương là nhớ tới nụ cười giọng nói của mẫu thân cô nương.
Mặc dù Ngụy gia so ra kém Mạnh phủ nhưng chỉ cần cô nương nhìn trúng thì bất kể là nhi tử nào của ta, cô nương cũng có thể gả.”
Việc này so với làm mối ngược lại càng giống như bán món ăn bên đường.
Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười: “Đa tạ Ngụy phu nhân, ta nghe cũng có chút động lòng rồi, làm con dâu của người nhất định là cuộc sống cực kỳ vui vẻ.”
“Vậy ta trở về, chờ tin tức tốt của cô nương.” Ngụy phu nhân mỉm cười cầm tay Thịnh Khanh Khanh, lại một lần nữa tán thưởng nàng: “Con dâu xinh đẹp như cô nương, tiểu tử nhà ai cưới được cũng có thể mừng rỡ không ngậm miệng được, mấy đứa nhà ta đừng đánh nhau vì cô nương thì mới được.”
Hai bên đều nói lời khách sáo dễ nghe, chờ đến lúc Ngụy phu nhân cuối cùng cũng ngồi lên xe ngựa rời đi, Thịnh Khanh Khanh đưa mắt nhìn xe của bà ta rẽ qua góc đường, nàng lại đứng tại chỗ một lúc rồi mới quay người đi về.
Nàng đang nghĩ, Ngụy phu nhân có thiện ý như gió xuân ấm áp như vậy, thật sự chỉ bởi vì năm đó là bạn cũ với mẫu thân nàng sao?
“Thịnh cô nương, lão phu nhân và đại phu nhân đang đợi cô nương ở sảnh chính.”
Thịnh Khanh Khanh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy chính là Trương quản sự tới đón nàng vào ngày đầu tiên nàng đến Biện Kinh.
Mặc dù mới chưa đến mấy tháng, nhưng lúc thấy Trương quản sự, Thịnh Khanh Khanh vẫn giống như cảm thấy gặp được cố nhân.
Nàng lập tức cười lên: “Trương quản sự, lâu rồi không gặp.”
“Thịnh cô nương có khỏe không?” Trương quản sự khom người đáp lễ, giọng điệu rất ôn hòa.
Thịnh Khanh Khanh đánh giá sơ về tuổi tác của Trương quản sự, nghĩ có lẽ bà chưa từng gặp mẫu thân của mình nên cũng không nhắc đến Ngụy gia, nàng nói với bà hai ba câu về việc nhà rồi đi vào trong Mạnh phủ.
Chờ đến lúc sắp đến sảnh chính thì Trương quản sự đột nhiên nói: “Năm đó mặc dù mẫu thân của Thịnh cô nương quen biết Ngụy phu nhân, nhưng quan hệ của hai người làm thế nào cũng không gọi một tiếng bạn trao khăn được.”
Thịnh Khanh Khanh nghe vậy thì lập tức quay đầu nhìn bà, nhưng Trương quản sự vẫn mang dáng vẻ giải quyết việc chung, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, tựa như câu nói vừa rồi là do Thịnh Khanh Khanh nghe nhầm vậy.
Nàng mấp máy môi, thấp giọng thành khẩn nói một tiếng cảm ơn rồi bước vào sảnh chính.
— Nghĩ đến cũng phải, đối với cô nương mà người mình thích phải cưới, cho dù quan hệ có tốt thì cũng sẽ trở nên cứng ngắc.
Có lẽ Ngụy phu nhân chỉ muốn rút ngắn quan hệ với nàng mà thôi.
Dù sao thì trong Mạnh phủ, Mạnh Vân Yên là một quỷ hồn không tồn tại, ngay cả tên cũng không được người ta nhắc đến, Thinh Khanh Khanh rất khó tìm được ai chứng thực năm đó rốt cuộc bà có quan hệ tốt với ai, quan hệ không tốt với ai.
“ — Khanh Khanh quay lại rồi? Ngồi đi.” Mạnh đại phu nhân chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Thịnh Khanh Khanh đi qua, nàng vừa ngồi xuống thì Mạnh lão phu nhân liền mở miệng.
“Năm đó mẫu thân con quả thật được hứa gả cho Ngụy gia, là một mối hôn sự tốt, Ngụy Lương là nhi tử độc nhất của Ngụy gia, chỉ cần nó gả thì tất nhiên sẽ là chủ mẫu Ngụy gia tương lai, cũng không cần tranh đoạt đúng sai với bất cứ kẻ nào trong nhà, một Ngụy gia to như vậy đều là thiên hạ của nó.” Mạnh lão phu nhân nói rất chậm.
Mạnh đại phu nhân ở bên lặng lẽ bổ sung một câu cho Thịnh Khanh Khanh: “Năm đó Ngụy Lương còn đặc biệt hứa hẹn, sau khi cưới tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.”
Thịnh Khanh Khanh im lặng không lên tiếng nghe đến đó, càng ngày càng cảm thấy câu “bạn trao khăn” kia của Ngụy phu nhân không có khả năng là sự thật.
Người mình thích đã hứa một đời một kiếp chỉ hai người với người khác, bao nhiều người có thể rộng lượng cười một cái cho qua?
“Đứa trẻ Vân Yên kia đầu tiên là ầm ĩ một trận với ta, nói không muốn gả.” Mạnh lão phu nhân không ngăn cản đại phu nhân nói chen vào, bà khép hờ mắt tiếp tục nói: “Sau khi bị ta quở mắng một trận thì không lên tiếng nữa, ai ngờ ngoài mặt nó không rên một tiếng, ba ngày sau khi sính lễ được đưa đến thì để lại một phong thư rồi bỏ trốn với người ta… sau lần đó, ta chưa từng gặp nữ nhi này nữa.”
“Người bỏ trốn cùng là phụ thân con, Thịnh Hoài?” Thịnh Khanh Khanh hỏi một cách ngay thẳng.”
“Phụ thân con… vốn là người làm công của Mạnh phủ.” Mạnh lão phu nhân nhíu mày mấy lần không thể thấy được: “Thân thủ nó không tệ, đầu tiên là làm hộ viện, sau đó dạy cưỡi ngựa bắn cung võ thuật, có lẽ chính nhờ đó đã quen biết với mẫu thân con.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu: “Cho nên sau khi ông ấy đến Giang Lăng định cư thì đến sống trong quân thủ thành.”
“Con là đứa trẻ ngoan, nhưng việc lúc trước mẫu thân con làm…” Mạnh lão phu nhân dừng lại, giống như là muốn tìm một từ ôn hòa hơn, châm chước hồi lâu mới nói tiếp: “Mang đến phiền toái rất lớn cho Mạnh phủ.”
“Khanh Khanh biết.”
Dù sao Mạnh phủ cũng không phải xưa nay đều độc đại như bây giờ, mà là sau khi Mạnh Hành vươn lên thì mới có sự huy hoàng bây giờ.
Mà khi Mạnh Vân Yên trốn đi, Mạnh đại phu nhân cũng vẫn chưa gả vào Mạnh phủ.
Hôn thư đã hạ, sính lễ đã đến, tân nương lại bỏ trốn với người ta, lúc ấy Mạnh phủ chắc hẳn rất khó xử.
“Đương nhiên ta cũng giận.” Mạnh lão phu nhân bình tĩnh nói: “Nhưng chung quy nó cũng là nữ nhi của ta.
Vì không để người Ngụy gia đuổi theo mẫu thân con, cũng vì dàn xếp ổn thỏa, ta giao tín vật ra, cho Ngụy gia một lời hứa hẹn.
Chỉ cần một ngày nào đó bọn họ mang theo hôn thư và tín vật đến đây thì sẽ thực hiện lời hứa này.”
Thịnh Khanh Khanh cười cười: “Mà yêu cầu của Ngụy phu nhân khi đến đây lần này, chỉ đơn giản là yêu cầu con gả đi?”
Mí mắt Mạnh đại phu nhân giật một cái: Đương nhiên bà cũng suy nghĩ không rõ ý đồ của Ngụy phu nhân.
Tuy Thịnh Khanh Khanh tốt, nhưng nếu không phải bệnh của Mạnh Hành còn cần nàng trị, Mạnh đại phu nhân cũng hiểu rõ chuyện cưới gả cũng không cần phải hưng sư động chúng như vậy, được ăn cả ngã về không.
“Đương nhiên là chẳng phải đơn giản.” Mạnh lão phu nhân nói: “Mẫu thân con đã để lại một khoản của hồi môn, bây giờ tất cả đều là đồ của con.”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Chỉ là của hồi môn?”
Cho dù trong nhà giàu có hơn nữa, của hồi môn phong phú hơn nữa thì giữa thế gia cũng không đến nỗi làm lớn chuyện như vậy.
Mạnh lão phu nhân nhìn chằm chằm nàng: “Là của hồi môn nhiều đến độ có thể khiến Mạnh phủ cũng thương gân động cốt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...