Y gọi Lâm Khinh Nhuyễn là bởi vì khi Lâm Khinh Nhiễm còn nhỏ không rõ tên mình, mới đọc Nhiễm thành Nhuyễn.
Nàng bình tĩnh nhìn người trước mặt, nhìn kỹ khuôn mặt này, cuối cùng từ sâu trong trí nhớ hiện ra khuôn mặt của một thiếu niên mi thanh mục tú.
Lâm Khinh Nhiễm khó tin đến quên cả chớp mắt, đôi môi hồng nhuận khẽ mở ra.
Nàng nhớ rõ khi đó, bản thân cũng chỉ năm sáu tuổi, hình như ban đầu phụ thân dẫn nàng theo đến bái phỏng một vị quan viên mới đến nhận chức.
Một mình nàng đi chơi trong vườn, nhìn thấy một ca ca rất đẹp đang học bài ở đó, nàng một mực quấn lấy y đi chơi, sau này bởi vì hai nhà gần nhau, nàng cũng thường đi tìm ca ca kia chơi.
Lâm Khinh Nhiễm ngập ngừng nói: “Huynh là… A Thất.”
Nàng thậm chí không biết tên họ của người đó, chỉ nghe hạ nhân gọi y là Thất thiếu gia, nàng cũng kêu y là Thất ca ca.
Nhưng mà hiện tại nàng cũng không dám gọi ca ca lung tung.
Khuôn mặt luôn không có biểu cảm của Tạ Hoài cuối cùng cũng nở nụ cười: “Xem ra vẫn còn nhớ rõ.”
Lâm Khinh Nhiễm đương nhiên nhớ rõ, sau đó không đến hai năm, nhà của người nọ đã dọn đi rồi, nàng còn khóc lớn một lúc lâu, không ngờ tới xa cách lâu như vậy, mà bọn họ còn có thể gặp lại, hiện tại nghĩ lại, chắc là phụ thân của Tạ Hoài được triệu về Kinh.
Thẩm Hi bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi Lâm Khinh Nhiễm: “Các người quen nhau?”
Hai ba câu cũng giải thích không rõ, Lâm Khinh Nhiễm chỉ ừm một tiếng.
Tạ Hoài gật đầu với Thẩm Hi: “Thẩm Tam cô nương.”
Thẩm Hi cố nén sự ngạc nhiên, trả lời: “Tham kiến Tạ đại nhân.”
Trên đường dài người đến kẻ đi, không thích hợp để ôn chuyện cũ, Tạ Hoài nhìn về hướng quán trà bên cạnh, nói: “Không bằng ngồi xuống cùng uống chén trà đi.”
Thật ra hiện giờ khi Lâm Khinh Nhiễm gặp lại Tạ Hoài cảm thấy rất xa lạ, nhưng mà cũng coi như là bạn chơi đùa thời thơ ấu, ngồi xuống ôn chuyện một chút cũng không sao.
Ba người ngồi trên tầng hai của quán trà, Tạ Hoài gọi tiểu nhị đến sắp xếp một phòng riêng nửa kín nửa thoáng, người bên ngoài không dễ nhìn thấy, nhưng cũng không làm cho mọi người cảm thấy quá mức riêng tư không chính đáng.
Tạ Hoài lịch sự mời hai người ngồi xuống, Lâm Khinh Nhiễm vẫn có thể từ khuôn mặt trẻ trung này nhìn ra một ít bóng dáng khi còn niên thiếu, chẳng qua hiện tại nhiều thêm một phần nội liễm thâm trầm của người làm quan.
Trong lòng toát ra sự bùi ngùi khi gặp lại cố nhân, Lâm Khinh Nhiễm nói: “Không phải huynh đã nhận ra ta ngay khi ở bữa tiệc thu đó chứ?”
Nhớ lại cái nhìn chăm chú kỳ quái của y trong hai lần gặp trước, cuối cùng cũng tìm được đáp án.
Bộ dạng bình thường của Tạ Hoài đều là nói năng cẩn trọng, hôm nay lại cười nhiều lần, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của Lâm Khinh Nhiễm, đều cầm lòng không được mà cong khóe môi: “Coi như vậy đi.”
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm y đã cảm thấy quen thuộc, gần như nhận ra trong nháy mắt, đây không phải là nữ nhi đáng yêu của Lâm gia, ngày thường đều không sợ gì cứ thích chạy theo phía sau mình hay sao.
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu: “Lúc trước ta còn cảm thấy khó hiểu, sao huynh lại luôn nhìn ta.”
Tạ Hoài nhìn chiếc trâm cài ngọc trai đang rụng rung trên tóc cô, tâm tư như khẽ bừng tỉnh, lúc đó y mười tuổi, Lâm Khinh Nhiễm nho nhỏ gầy yếu, mới cao hơn thắt lưng y một chút.
Lúc trước cô bé còn búi tóc, ôm lấy chân y, tiểu nha đầu ngây thơ hồn nhiên nói lớn lên phải gả cho y, giờ đã là một cô nương trưởng thành, duyên dáng, yêu kiều.
Tất nhiên y sẽ không xem lời nói của trẻ con là thật, thật ra khi Tạ Hoài vừa rời khỏi Giang Ninh, ngẫu nhiên sẽ nhớ tới Lâm Khinh Nhiễm, nhớ đến một tiểu muội muội ngọt ngào mềm mại.
Nhưng hôm nay nhớ lại lời nói trước đây, thế nhưng Tạ Hoài lại cảm thấy trong lòng khẽ mềm nhũn ra, mở miệng nói: “Khi đó rời đi vội vàng, còn chưa nói lời từ biệt với muội.”
Lâm Khinh Nhiễm thấy y giải thích với mình, nàng cười một cái, không thèm để ý nói: “Không sao cả.” Đôi mắt nàng cong như trăng lưỡi liềm, trong veo sáng ngời như khi còn bé.
Tạ Hoài nhìn sang Thẩm Hi ngồi bên cạnh, lúc này có một số chuyện không tiện nói, sau một phen hàn huyên, y lấy cớ trên người có việc, nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Ngày khác chúng ta lại nói tiếp.”
Lâm Khinh Nhiễm cười cười trả lời, đoàn người lần lượt rời khỏi quán trà.
Sắc trời đã không còn sớm, Lâm Khinh Nhiễm và Thẩm Hi cũng không đi dạo nữa, lên xe ngựa hồi phủ.
Suốt đường trở về Thẩm Hi đều truy hỏi chuyện của Tạ Hoài, Lâm Khinh Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Khi đó ca ca ta thường phải đi theo cha bàn chuyện làm ăn, không thể chơi với ta, cho nên khi ta không vui sẽ đi tìm Tạ Hoài chơi.”
Lúc nhỏ đều không phải đều thích chơi đùa ầm ĩ sao, hơn nữa hai nhà gần nhau, nên nàng thường qua đó.
Nàng nhớ rõ khi đó Tạ Hoài cứ ở trong sân học bài, khi thấy nàng qua, sẽ đặt sách xuống chơi cùng nàng một lát, lát sau lại đọc sách.
Thẩm Hi gật đầu, bỗng nhiên ghé sát vào nhẹ giọng nói nhỏ: “Vậy hai người coi như là một đôi.”
Lâm Khinh Nhiễm đang định gật đầu, thoáng nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hi cười xấu xa, trách mắng: “Đừng nói bậy.”
Thẩm Hi cười cười ngồi thẳng dậy, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng di chuyển trên người Lâm Khinh Nhiễm.
Hai người nói nói cười cười trở về phủ, vừa mới bước qua cửa, đã đụng phải Thẩm Thính Trúc đang đứng trước sân.
Hắn ngồi trên xe lăng, mỉm cười với hai người: “Tam muội và biểu muội đã trở về.”
Sau khi nói xong vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Khinh Nhiễm, ba chữ ‘Đã trở về’ kia vừa nhẹ nhàng vừa hời hợt, thật giống như chỉ nói với mình nàng.
Lâm Khinh Nhiễm có một cảm giác khó có thể giải thích, hắn có ý oán giận nàng đã trở về muộn.
Nàng yên lặng đáp một tiếng biểu ca, Thẩm Hi lại vui mừng nói chuyện với hắn: “Nhị ca muốn đi đâu vậy?”
Thẩm Thính Trúc trả lời: “Nhàn rỗi không có việc gì, ta đi dạo xung quanh một chút.” Hắn nhìn về phía bao lớn bao nhỏ trong tay người hầu, đoán được hơn phân nửa là do tiểu cô nương mua, thì cười nói: “Xem ra hôm nay thu hoạch được rất nhiều.”
Thẩm Hi gật đầu: “Đều là những thứ thú vị, biểu tỷ còn mua đồ cho mỗi người.” Lâm Khinh Nhiễm muốn ngăn cản nàng ấy nhưng đã muộn, Thẩm Hi đã nói cho Thẩm Thính Trúc nghe: “Tặng cho đại ca nghiên mực đá, mua son cho tam tỷ, tứ ca ngũ ca cũng là văn phòng tứ bảo.”
Thẩm Thính Trúc vẫn tươi cười như bình thường: “Vậy còn của ta thì sao?”
Thẩm Hi suy tư một chút, phát hiện bản thân kể sót nhị ca.
Mỗi người đều có, chỉ riêng hắn không có, trong lòng Thẩm Thính Trúc dần cảm thấy trầm xuống.
Nhưng trên mặt hắn vẫn mang nụ cười như trước: “Xem ra biểu muội đã quên ta.”
Lâm Khinh Nhiễm bị ánh mắt thâm sâu khó dò của Thẩm Thính Trúc nhìn đến cả người đều không được tự nhiên, không phải nàng đã quên mà chính là cố ý không mua cho hắn.
Cảm giác được rõ ràng ánh mắt ngày càng nguy hiểm của hắn, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng nói: “Ai nói ta đã quên.”
Nàng nhịn đau chọn một cái đồ chặn giấy mà mình thích trong tay người hầu, bước đến đưa cho Thẩm Thính Trúc: “Đây là quà tặng nhị biểu ca.”
Tuy rằng hắn biết tiểu cô nương chỉ có lệ với mình, nhưng nóng nảy trong lòng Thẩm Thính Trúc vẫn bị nàng trấn an, nâng tay nhận lấy hộp gấm.
Khi Lâm Khinh Nhiễm tới gần, Thẩm Thính Trúc ngửi được một hương thơm nhàn nhạt trong không khí: “Mùi hương tùng bách này từ đâu tới?”
Đây là hương thơm chỉ có nam tử dùng, bởi vì mùi hương rất lạnh nhạt, người biết dùng rất ít.
Phần lớn là trầm thủy hương hoặc ngọc đàn hương.
Lâm Khinh Nhiễm hít hít mũi, là mùi hương trên người Tạ Hoài, không biết vì sao, theo bản năng nàng cảm thấy không thể để cho Thẩm Thính Trúc biết, nàng giả vờ suy nghĩ, nói qua loa: “Trên đường nhiều người, chắc là vô tình chạm phải nên lưu lại.”
Thẩm Thính Trúc vẫn chưa nghĩ sâu, gật đầu, việc này thuận lợi cho qua.
Lâm Khinh Nhiễm đi đến chỗ Lâm thị, kể bà nghe chuyện nàng nói chuyện với Tạ Hoài, hờn dỗi nói: “Sao cô cô không sớm nói cho con biết.”
Cũng may hôm nay nhớ đến mà nhận ra y, nếu không chẳng phải sẽ xấu hổ sao.
Thật ra Lâm thị đối với chuyện hai người gặp lại cảm thấy rất trùng hợp: “Đừng nói con, cả ta cũng sắp quên chuyện khi con còn bé thường chơi đùa ở nhà Tạ Hoài.”
“Y có thể nhận ra con, thật ra cũng là duyên phận.” Lâm thị còn nhớ rõ ngày trước khi lão nhân gia còn khen Tạ Hoài trước mặt bà, xứng danh tuổi trẻ tài cao, Hoàng đế cũng phải thưởng thức, hiện giờ chiếc ghế Đại lý tự Khanh còn trống, hơn phân nửa định là y.
Hơn nữa gia đình Tạ Hoài bất đồng với thế gia quý tộc trong Kinh, gia phong thanh bạch nghiêm cẩn, chỉ sợ lúc ấy tiêu chuẩn chọn thê tử trong nhà sẽ vô cùng khó khăn, lại nhớ đến tính tình không chịu được quản thúc của Lâm Khinh Nhiễm, nghĩ đến điểm ấy, ý định trong đầu Lâm thị lại tiêu tan.
…
Đảo mắt đã đến hai mươi tám, trong cung Hoàng đế chiêu đãi tiệc, văn võ bá quan và cáo mệnh phu nhân đều vào cung dự tiệc.
Trong bữa tiệc, cung nữ dâng thức ăn rượu ngon nối đuôi nhau mà vào, Thẩm Thính Trúc cầm bình rượu trước mặt rót một ly, môi mỏng vừa chạm trên miệng cốc, ánh mắt hắn sầm xuống tức thì, là nước.
Không cần phải nói cũng biết đây nhất định là ý của a tỷ, Thẩm Thính Trúc ngẩng đầu, thờ ơ úp ngược cốc lại, đứng dậy đi ra ngoài điện.
Thẩm Trăn ngồi bên cạnh Hoàng đế thấy hắn rời đi, không khỏi nhăn mày, vẻ mặt ngưng tụ một vệt u sầu.
Thẩm Thính Trúc đứng trước thành lan can điêu khắc bằng bạch ngọc, gió lạnh thổi qua người, hắn lặng yên nhìn về bóng đêm dày đặc, chậm rãi vân vê ngón tay.
“Sao Thế tử không vào trong điện?”
Nghe được âm thanh, Thẩm Thính Trúc quay đầu lại, cười nói: “Tạ đại nhân không phải cũng ở đây sao.”
Tạ Hoài không thích ứng phó với những lời a dua nịnh hót, nên đi ra ngoài hít thở không khí, y đứng sóng vai với Thẩm Thính Trúc, mặc dù thân hình Thẩm Thính Trúc gầy, nhưng lại có phần cao hơn Tạ Hoài một chút.
Tạ Hoài hỏi: “Thân thể Thế tử gần đây vẫn ổn chứ?”
Thẩm Thính Trúc âm thầm tính hôm nay có mấy người hỏi hắn vấn đề này, khẽ nhếch môi: “Vẫn ổn.”
Vừa dứt lời, hắn lại ngửi thấy được hương tùng bách thoang thoảng.
Thẩm Thính Trúc liếc mắt, trong đôi mắt đen láy hàm chứa ý quan sát, hương thơm ngày đó trên người Lâm Khinh Nhiễm chính là mùi hương này.
Trùng hợp là trong thọ yến của tổ mẫu, Tạ Hoài cũng từng đến Giang Ninh, một khi trùng hợp quá nhiều, vậy thì không phải trùng hợp.
Tạ Hoài nhạy bén nhìn lại, nhưng cái gì cũng không nhìn ra được.
Thẩm Thính Trúc nở nụ cười nhợt nhạt: “Ta còn chưa chúc mừng Tạ đại nhân thăng chúc Đại lý tự Khanh.”
Tạ Hoài cũng cười trả lời: “Thế tử khách khí, ngày khác ta sẽ đến quý phủ bái phỏng.”
Tạ Hoài ghét nhất là chuyện kết bè kết phái kia, y ngược lại nguyện ý kết giao với quân tử thanh bạch như Thẩm Thính Trúc.
“Xin chờ.” Thẩm Thính Trúc lại nhìn xa xa hướng cung điện cao.
…
Lễ mừng năm mới là thời điểm náo nhiệt nhất, gần như mỗi ngày đều có khách đến Hầu phủ bái phỏng tặng lễ, Thẩm Thính Trúc không thể không tiếp đón, nên Lâm Khinh Nhiễm không có cơ hội mang Tuyết Đoàn đến Viễn Tùng Cư.
Tới đầu tháng ba, Mạc Từ mới đến mời nàng qua.
“Biểu ca đã có thời gian rồi sao.” Bản thân Lâm Khinh Nhiễm cũng chưa chú ý tới, giọng nói khi nàng nói chuyện mang theo hờn dỗi.
Nếu là trước đó nàng nhất định không dám.
Thẩm Thính Trúc thấy nàng ở bên cạnh chơi đùa với Tuyết Đoàn, từ tốn mà giải thích: “Hôm nay có Tạ đại nhân đến thăm nên mới chậm trễ.”
Lâm Khinh Nhiễm nghe hắn nhắc đến Tạ đại nhân, hơi nâng mắt, không biết Tạ đại nhân trong miệng hắn có phải là Tạ Hoài hay không.
Hôm nay Tạ Hoài phái người đưa thư cho nàng, mời nàng đi du hồ.
Thân hình Thẩm Thính Trúc lười biếng dựa một bên, đưa tay chống đầu: “Chính là Tạ đại nhân Tạ Hoài.”
“Hôm nay lúc tán gẫu, mới biết được lúc trước Tạ Hoài cũng từng đến Giang Ninh, Nhiễm Nhiễm quen biết sao?”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu, nàng không giỏi nói dối, mỗi lần Thẩm Thính Trúc đều có thể nhìn ra được, lần trước lúc thọ yến tổ mẫu, hắn cũng từng hỏi qua nàng có biết Tạ Hoài không, khi đó lời nàng nói là thật.
Ngày thường tiểu cô nương tự cho là thông minh trêu chọc hắn không ít, phần lớn hắn đều cảm thấy thú vị, cũng nguyện ý phối hợp, nhưng giờ phút này đôi mắt hắn dần dần lạnh xuống.
Lâm Khinh Nhiễm chuyên chú chơi đùa với Tuyết Đoàn, cuối cùng cũng dẫn được nó đến bên chân Thẩm Thính Trúc, nàng đưa nhánh lông vũ trên tay cho hắn: “Biểu ca thử xem.”
Thẩm Thính Trúc không nhúc nhích: “Ta có chút mệt mỏi.”
Thật vất vả mới có tác dụng, hắn lại nói mệt mỏi, tất nhiên Lâm Khinh Nhiễm không chịu, kéo lấy tay áo hắn nói: “Thử xem nha, huynh nhìn nó chưa né kìa.”
Giọng nói của tiểu cô nương mềm nhũn, giống như đang làm nũng, nhưng Thẩm Thính Trúc biết nàng muốn sớm trả xong ân tình để lấy đồ trở về.
Tâm trạng đè nén càng thêm nặng nề, hắn rút tay áo ra: “Không.”
Nói xong hắn nhắm hai mắt lại.
Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy hắn rõ ràng là cố ý, không khỏi tức giận nói: “Huynh chính là không muốn trả đồ lại cho ta.”
“Nàng nói đúng rồi.” Thẩm Thính Trúc đột nhiên mở mắt: “Ta không muốn mang đồ trả lại cho nàng, cũng không muốn để nàng đi.”
Lâm Khinh Nhiễm bị đôi mắt sâu thẳm của hắn bám chặt lấy như buộc đá ném sông, tim đập vô cùng nhanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...