Biểu Hiện Thầm Lặng FULL


Tưởng Kế Bình về đến nhà, Trình Văn và Hứa Tích đang bận rộn trong phòng bếp, hắn rửa tay xong rồi cùng vào hỗ trợ.

Ba người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngồi quanh vỉ nướng BBQ, bắt đầu nướng thịt.
Dầu mỡ phát ra âm thanh xèo xèo trên vỉ nướng, Hứa Tích bỗng nói: “Ba, con có thể nói chuyện này với ba không?”
Tưởng Kế Bình rót một cốc Coca cho cậu: “Ừ.”
“Con muốn đi du học.”
Tưởng Kế Bình ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi lại dời mắt xuống vỉ nướng, dùng đũa lật thịt lên: “Sao bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện này?”
Hứa Tích khựng một thoáng, đáp: “… Thật ra con vẫn luôn có suy nghĩ này, hồi cấp ba xung quanh con có rất nhiều bạn học đã chuẩn bị ra nước ngoài, bây giờ cũng đã nhập học, ngày nào con cũng thấy ảnh chụp của bọn họ đăng trên vòng bạn bè.”
Tưởng Kế Bình không nói gì, Hứa Tích tiếp tục: “Trước đây ba từng dẫn con ra nước ngoài, con rất thích, luôn nghĩ nếu có thể đi du học được thì tốt.

Bạn học của con hiện giờ cũng có không ít người muốn đi…”
Trình Văn ngồi cạnh nói thêm: “Rất nhiều đồng nghiệp của tôi đều cho con cái đi du học, có đứa còn vừa lên cấp hai đã đi rồi, họ hàng của cậu e là còn nhiều hơn ấy chứ, đúng không Kế Bình?”
Mặt mũi Tưởng Kế Bình không tỏ vẻ gì, hắn cuốn thịt vào rau xà lách cho Hứa Tích, lên tiếng: “Chút nữa nói sau.”
Hứa Tích nhận xà lách gói thịt từ hắn, cậu lén nhìn Trình Văn một cái, Trình Văn gắp một miếng thịt vào miệng, dùng giọng điệu vui đùa mà lúng búng nói: “Cậu đừng có dính người như vậy, không thằng bé lớn rồi lại chê cậu phiền, hơn nữa đứa nhỏ còn phải bước về phía trước chứ, cậu không thể cản đường thằng bé được.”
Tưởng Kế Bình chau mày: “Chí ít cũng phải tìm hiểu xem đi nước nào, vào trường nào rồi mới quyết định được…”
Trình Văn nói: “Tôi có quen một người bạn, con gái cũng học nghệ thuật, lúc ở nước X học tiếng có sống với một gia đình người bản xứ, đôi vợ chồng già ấy rất tốt, cũng chăm sóc con bé rất chu đáo.

Hiện giờ con bé thi đỗ trường đại học nghệ thuật cực kỳ nổi danh bên đó rồi, tên là gì mà…” Trình Văn móc điện thoại ra, “Để tôi hỏi giúp cậu…”
Hứa Tích ngó qua nhìn điện thoại Trình Văn, dáng vẻ trông rất hứng thú, chỉ có một mình Tưởng Kế Bình là im lặng gắp thịt vào bát cậu.
Cơm nước xong, Trình Văn ra về, Hứa Tích giúp Tưởng Kế Bình dọn dẹp bàn ăn, hắn vẫn luôn trầm mặc, cậu cúi đầu lau bàn, mở miệng nói: “Ba, con thấy nước X mà chú Trình nói rất được.”
Một lát sau, Tưởng Kế Bình lên tiếng: “Đợi khi nào con tốt nghiệp đại học, tới lúc đó xin ra nước ngoài học nghiên cứu sinh đi.” Dứt lời lập tức bê bát đĩa vào phòng bếp, dáng vẻ không muốn bàn luận thêm.


Tiếng nước chảy hòa lẫn tiếng đồ sứ chạm nhau vang lên, Hứa Tích đi vào theo, yên lặng nhìn bóng lưng hắn, một lúc lâu sau mới nói, “Ba, nghỉ hè năm nay con muốn qua nước X học tiếng, sang năm nhập học.”
Tưởng Kế Bình tắt vòi nước, xoay người nhìn cậu: “Vì sao lại gấp như vậy?”
Hứa Tích nhìn hắn, nhất thời không đáp, Tưởng Kế Bình nói: “Nếu là vì chuyện lần này, con không phải sợ, đã giải quyết xong rồi.”
Nhớ lại lời dặn của Trình Văn, Hứa Tích siết chặt tay: “Có lần này sẽ còn khả năng có lần sau, những ngày qua con vẫn luôn sống trong sợ hãi, sợ sinh viên của ba nhận ra người trong ảnh là con… Ba, con… con không muốn tiếp tục nữa…”
Tưởng Kế Bình vẫn yên lặng nhìn cậu, Hứa Tích bị hắn nhìn đến chột dạ, cậu bất giác dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn: “Ba, từ trước tới giờ con chưa từng xin ba điều gì, lần này ba có thể đồng ý được không?”
Hứa Tích cảm thấy trái tim mình đang run rẩy kịch liệt.

Cậu nghĩ: Bản thân có lẽ chưa từng mở miệng, nhưng những thứ cậu muốn, tất cả đều được Tưởng Kế Bình thỏa mãn, bao gồm cả mối quan hệ thân mật như một giấc mộng đẹp này.

Cậu còn chưa kịp hỏi Tưởng Kế Bình, rằng đoạn hồi ức tóc mai kề cận ấy có ý nghĩa gì với hắn, mà hắn cũng sẽ không rõ, cậu quý trọng phần tình cảm này biết bao nhiêu.

Hiện giờ chính tay cậu sẽ phải kết thúc tất thảy, nhưng Hứa Tích lại mơ hồ chờ mong, chờ mong Tưởng Kế Bình có thể lấy uy áp của một người làm cha, hoặc dùng thân phận đã vượt quá mối quan hệ ruột thịt mà trách cứ cậu, nhưng Hứa Tích cũng biết, cậu đã nói ra những lời này, Tưởng Kế Bình không thể không đồng ý.
Tưởng Kế Bình thở dài rất khẽ, hắn nói: “Ba hiểu rồi.”
Trình Văn giúp Hứa Tích tìm một công ty môi giới du học, các thủ tục rất nhanh đã lo liệu xong, trường học ngôn ngữ sẽ khai giảng vào tháng chín.

Hứa Tích đăng ký một lớp IELTS, ngày nào cũng sáng đi học, tối về tiếp tục cặm cụi sách vở.

Tưởng Kế Bình cũng thường xuyên đi sớm về trễ, vài ngày trước khi Hứa Tích đi, cả hai càng hiếm khi chạm mặt nhau.
Hứa Tích tới thành phố A một mình, giải quyết vấn đề bên phía trường học, lại nhờ Lăng Dĩnh viết thư tiến cử.

Khi cậu đến nhà Lăng Dĩnh để lấy thư, Hứa Tích bắt gặp cảnh tượng y và con trai thân mật, khiến cậu không khỏi nhớ lại những hồi ức ngắn ngủi nhưng ngọt ngào của mình và Tưởng Kế Bình, trong lòng trống vắng.

Hứa Tích đến tiệm cà phê của bà chủ Mễ, chào tạm biệt cô, hai người cùng ngồi trên sofa chốc lát, bên cạnh là bức tường có hai chú mèo xám lớn nhỏ do cậu và Tưởng Kế Bình cùng nhau vẽ.

Bé mèo tên Mao Mao kia nhảy vào trong lòng Hứa Tích, cậu ôm nó, ngẩn ngơ nhìn những nét vẽ trên tường.

Bà chủ Mễ hỏi có phải cậu cãi nhau với bạn trai không, Hứa Tích sửng sốt, nghĩ cô biết chuyện, có lẽ cậu nên nói bản thân cũng không xác định được mối quan hệ giữa mình và Tưởng Kế Bình là như thế nào.

Hứa Tích cúi đầu gãi cằm Mao Mao, “Bọn em… chắc là kết thúc rồi…”
Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối trước ngày xuất phát của Hứa Tích.

Tưởng Kế Bình ngồi trên sofa, cúi người giúp cậu kiểm tra hành lý, Hứa Tích rót hai cốc nước, đưa cho hắn một cốc.

Tưởng Kế Bình gật đầu, nhận lấy rồi uống một chút, Hứa Tích nhìn vài sợi râu nhú ra trên cằm hắn, bọng mắt cũng hơi thâm.

Tưởng Kế Bình buông cốc xuống, nhìn vào mắt cậu, hắn hỏi, “Con thích nước X sao?”
Hứa Tích nghĩ nghĩ, kế đó gật đầu, Tưởng Kế Bình như suy tư gì mà vuốt ve chiếc cốc trong tay, sau một hồi trầm mặc, hắn lên tiếng: “Vậy thì tốt.”
Ban đêm, Hứa Tích nằm rất lâu nhưng không ngủ được, cậu biết Tưởng Kế Bình bên cạnh mình cũng thế.

Mãi đến khi sắc trời hửng sáng, bấy giờ Hứa Tích mới hơi buồn ngủ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cảm thấy nệm giường sau lưng hơi lõm xuống, nhiệt độ cơ thể thuộc về một người khác truyền đến.

Ngón tay Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng gạt tóc mái bên má cậu ra, Hứa Tích nỗ lực giữ vững nhịp thở của mình, mí mắt và lông mi không tự chủ mà khẽ run.


Một lát sau, nệm giường quay lại trạng thái ban đầu, Tưởng Kế Bình đứng dậy.
Sáng sớm, Trình Văn tới tiễn Hứa Tích cùng Tưởng Kế Bình.

Tưởng Kế Bình lái xe qua lối vào sân bay, Trình Văn giúp Hứa Tích cầm hành lý xuống, y nói với hắn: “Tôi đưa thằng bé đi làm thủ tục trước, cậu đỗ xe vào bãi ở tầng hầm đi, không thể đậu quá lâu ở lối vào được.”
Tưởng Kế Bình gật đầu, Trình Văn kéo vali, đưa Hứa Tích vào sảnh chờ sân bay, sau đó móc ra một phong bì thư, đưa cho cậu: “Cái này cháu cầm đi, là mẹ cháu để lại cho cháu đấy.”
Hứa Tích sửng sốt, Trình Văn nói thêm: “Còn nhớ mẹ cháu từng đăng ký bảo hiểm nhi đồng cho cháu hồi cháu còn bé không? Trong đây có một số tiền, có thể rút ra một khoản mỗi khi cháu tốt nghiệp tiểu học, cấp hai, cấp ba, chú nhờ người quen làm bên ngân hàng lấy cho cháu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là thành ý của cô ấy.”
Hứa Tích chậm rãi cầm lấy phong bì, cẩn thận bỏ vào balo.

Cậu bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ, không ngờ tuy rằng mẹ đã đi, nhưng lại dùng cách này để biểu đạt tình yêu thương của mình đến cậu.
Cả hai xếp hàng để làm thủ tục đăng ký hành lý ký gửi.

Hứa Tích cầm điện thoại, gửi vị trí của mình cho Tưởng Kế Bình, cậu bỗng nói: “Chú Trình, cái tin nhắn đòi tiền kia, thật ra là do chú gửi để lừa cháu đúng không.”
Hứa Tích há miệng không nói được gì, xem như ngầm thừa nhận.

Hứa Tích thoáng cười: “May là không phải thật.”
Trình Văn cũng cười, y lắc đầu hỏi: “Cháu biết từ bao giờ?”
Hứa Tích nói: “Từ đầu cháu đã thấy kỳ lạ rồi, vì sao tin nhắn này lại gửi cho cháu, hơn nữa chú lại chắc chắn ba cháu không nhận được tin nhắn giống thế, cũng chắc chắn chúng ta có thể giấu được ba cháu…” Hứa Tích liệt kê những điểm đáng ngờ cho y, Trình Văn xua tay, “Dừng dừng dừng, biết cháu thông minh rồi, chừa lại chút mặt mũi cho chú Trình của cháu đi… Đã thế cháu còn làm bộ bị dọa làm gì?”
“Bởi vì cháu thấy chú Trình nói đúng, cháu không thể hủy hoại ba được.” Hứa Tích nhìn chiếc phi cơ cất cánh đằng xa qua cửa sổ sát đất, “Chú Trình, nhờ chú giúp cháu chăm sóc ba, mấy năm tới đây, hẳn là cháu sẽ không về.”
Trình Văn nhìn hốc mắt loang ánh nước sáng ngời của cậu, lồng ngực hơi bức bối, chỉ có thể thở dài: “Hai người tội tình gì mà phải thế, làm cha con thôi không phải tốt sao…”
Hứa Tích thoáng cười khổ, cậu nói: “Nhưng dù vậy, đến giờ cháu cũng không hối hận.” Hứa Tích nhìn bóng dáng Tưởng Kế Bình đang vội vã bước lại đây từ đằng yeutruyen.net xa, cảm thấy trái tim mình lại lần nữa đập nhanh.

Nếu cậu có cơ hội được làm lại một lần nữa, chắc hẳn cậu sẽ vẫn nghĩa vô phản cố[1] mà yêu Tưởng Kế Bình.
[1]义无反顾/Nghĩa vô phản cố: Không do dự, không quay đầu nhìn lại.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Tưởng Kế Bình mua hai chai nước, Trình Văn và Hứa Tích mỗi người một chai.


Hứa Tích nhận nước, uống một ngụm, Tưởng Kế Bình nói: “Khi nào máy bay hạ cánh, nhớ nhắn cho ba một tin.”
Hứa Tích “Ừ” một tiếng, Tưởng Kế Bình lại nói: “Chú ý sức khỏe.”
Cậu gật đầu, Tưởng Kế Bình trầm mặc hồi lâu, nói thêm: “Tiền không đủ thì nói với ba.”
Hứa Tích cong môi cười: “Đã rõ.”
Trình Văn giục cậu: “Mau qua cửa an ninh đi, đông lắm rồi.”
Hứa Tích cầm chai nước đã vơi một nửa, xoay người định đi, Trình Văn hỏi: “Chai nước to thế này có cho cầm theo không?”
Hứa Tích quơ quơ cái chai trong tay: “Cháu sẽ uống yeutruyen.net trong lúc xếp hàng.”
Tưởng Kế Bình đứng bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, trông dáng vẻ như muốn lên tiếng nhưng lại không chen vào nổi, Hứa Tích đứng cách đó vài bước, nhìn hắn.

Tưởng Kế Bình tiến lên, khoảng cách giữa cả hai lập tức rút ngắn lại, cả người Hứa Tích căng thẳng, Tưởng Kế Bình vươn tay, giúp cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ qua sườn cổ Hứa Tích.

Vỏ nhựa plastic từ chai nước bị Hứa Tích bóp lõm, phát ra âm thanh giòn tan, cậu vội thả lỏng ngón tay, thoáng cười, “Ba, con đi đây, ba nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nghe vậy, Tưởng Kế Bình thu tay về, gật đầu.

Hứa Tích lùi về sau hai bước, quay người nói với Trình Văn: “Chú Trình, cháu đi đây!” Trình Văn phất tay chào tạm biệt cậu.
Hứa Tích đi qua cửa kiểm tra an ninh, hòa vào dòng người xếp hàng dài.

Cậu vặn chai nước ra, từng chút từng chút để nước chảy qua cổ họng, mãi đến khi lồng ngực truyền đến cảm giác nhói đau mới thôi.

Hứa Tích uống cạn chút nước cuối cùng, cảm giác chúng như xộc lên mắt cậu, tạo thành từng vòng xoáy nơi đáy mắt.
Đến lượt Hứa Tích, nhân viên công tác nói: “Chai nước vượt quá 100ml, không thể mang theo.”
Hứa Tích ngẫm nghĩ, kế đó xé nhãn trên vỏ chai xuống, cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi.
Tiếng nhắc nhở hành khách lên máy bay vang lên, Hứa Tích khoác balo lên vai, nhìn thoáng qua lối vào, xoay người bước đến cửa máy bay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui