Chỉ Lan nhăn nhó nhìn trải giường, nàng lại cảm nhận thêm một lần nữa cái gọi là “phong cách đổ máu”. Xem ra người cổ đại dậy thì sớm, giờ nàng mới mười một tuổi đã thấy chu kỳ, có lẽ cũng liên quan tới chuyện nàng ăn đồ bổ từ nhỏ đến giờ.
“Uyên Ương, hôm nay thay trải giường.” Chỉ Lan rất bình tĩnh gọi nha hoàn đến dọn giường.
Uyên Ương là nhân tài đã được huấn luyện đặc biệt, nhìn trải giường dính máu mặt không đổi sắc, rất tự nhiên dọn đi, lấy từ trong tủ trải giường mới để thay.
“Cách cách đã lớn rồi.” Uyên Ương cảm thấy nên giải thích một chút, nhưng nhìn vẻ mặt ta biết rồi ngươi không cần nói nữa, Uyên Ương lại thôi.
“Uhm.” Chỉ Lan gật đầu, ngồi xuống trước gương trang điểm. Từ khi sản xuất được thủy tinh, gương trang điểm thành một đồ dùng phổ biến trong cung, xuất hiện trước mặt các tần phi được sủng ái, Chỉ Lan nhờ hưởng phúc của Đông Quý phi và Huyền Diệp, cũng có một tấm gương trang điểm sáng loáng.
“Hôm nay cách cách muốn cài hoa gì?” Tử Quyên cầm lược chải tóc cho Chỉ Lan, mặc dù ngày nào cũng chải đầu nhưng vẫn không thể kiềm chế sự ngưỡng mộ.
Chỉ Lan tiện tay chỉ một đóa hoa mẫu đơn màu hồng phấn bằng nhung, nàng không thích cài cắm cầu kỳ trên đầu, từ trước giờ vẫn thường cài đầu bằng hoa cỏ bằng vải, vì so với các đồ trang sức khác thì nhẹ hơn rất nhiều.
“Tóc cách cách thật đẹp.” Tử Quyên vuốt mái tóc trơn mượt của Chỉ Lan, tấm tắc khen.
Chỉ Lan gật đầu tán thành, nàng đã bỏ ra 3000 EXP mua đan dược dưỡng tóc, cứ nửa năm lại uống một viên, nếu không có hiệu quả mới là vấn đề. Mặc dù thuốc làm đẹp chu kỳ năm năm cũng có công dụng làm đẹp tóc, nhưng thuốc có tác dụng riêng biệt vẫn hơn.
“Hôm nay cách cách có đến Aka Sở không?” Uyên Ương hỏi.
“Không đi, Xảo Phương tỷ tỷ sắp tới đây thỉnh an.” Chỉ Lan nhíu mày, Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương thành trắc phúc tấn nửa năm trước, không đến một tháng đã dạy dỗ xong hai cách cách, vậy mà trong cung vẫn được tiếng hiền lành đức hạnh. Một trắc phúc tấn thì cần mấy tiếng hiền lành đức hạnh để làm gì, rõ ràng là vì nhăm nhe vị trí đích phúc tấn.
Hàng tháng, Nữu Hỗ Lộc sẽ đến thỉnh an Đông thị, trắc phúc tấn vốn không có tư cách “thần hôn định tỉnh”, nhưng Huyền Diệp cũng chỉ có cô ta là trắc phúc tấn duy nhất, vì thế thỉnh thoảng Đông thị vẫn triệu cô ta đến.
“Cách cách không cần lo lắng.” Uyên Ương khuyên nhủ, Uyên Ương theo Chỉ Lan vào cung, cũng rõ ràng tâm ý của Tam Aka, cho nên cũng không hy vọng tiểu thư nhà mình nghĩ quẩn.
“Ta có gì phải lo lắng.” Chỉ Lan rất tin tưởng Huyền Diệp, hắn nói hắn chờ nàng ba năm thì nhất định sẽ không nuốt lời. Quan trọng là ngày nào nàng cũng xoa bóp cho hắn theo phương pháp học từ bí tịch bị che tên để giúp hắn giải tỏa. Phương pháp xoa bóp này có tính gây nghiện, phối hợp cùng hương liệu điều chế theo công thức trong bí tịch, khiến người được xoa bóp chỉ có thể có phản ứng sinh lý với người xoa bóp, Huyền Diệp được Chỉ Lan xoa bóp mỗi ngày, vì vậy hắn sẽ không có nhu cầu sinh lý trừ phi đối phương là Chỉ Lan.
“Đi thôi, đi thỉnh an Quý phi nương nương, chắc là nương nương đến Từ Ninh Cung về rồi.” Thời gian qua Chỉ Lan đã đạt được chiều ong muốn, giờ nàng khoảng 1m4, thêm đôi hài đế bình hoa là 1m6, kể cả ở hiện đại cũng có thể tính là cao ráo.
Đông thị vừa đi thỉnh an Thái hậu về, nghĩ đến Hách Xá Lý thị liền đau đầu, từ khi cô ta tiến cung hậu cung không được một ngày yên ổn, buổi thỉnh an nào cũng biến thành trận chiến của Thái hậu và Hách Xá Lí thị, đương nhiên Hách Xá Lý chưa từng chiếm được ưu thế với Thái hậu.
Dường như Thái hậu cũng biết Hách Xá Lí thị kia chính là Đổng Ngạc thị tiếp theo, ngày ngày nã pháo, mới đầu Đông Thị còn có tâm trạng xem kịch, giờ chỉ thấy phiền, xem ra bà phải mở lời với Thuận Trị xem xem phải xử lý Hách Xá Lí như thế nào.
“Nương nương, hôm nay cách cách thấy chu kỳ.” Lý mama lặng lẽ nói thầm vào tai Đông Quý phi.
Đông Thị nghe vậy cười một tiếng, rốt cuộc cháu gái đã lớn, con trai thật đáng thương. “Băng vệ sinh ta bảo chuẩn bị đã có chưa?”
“Nương nương yên tâm, đã bảo tú nương làm rồi, vừa đưa mấy cái sang, đều đã giặt sạch phơi nắng.”
“Vậy là tốt, nhớ chuẩn bị cháo bổ máu, phái một mama dặn dò Đông cách cách những điều cần thiết.” Đông thị rất chú ý vệ sinh, vì vậy đã sai người chuẩn bị sẵn sàng, giặt sạch phơi nắng cẩn thận.
“Thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương cát tường.” Chỉ Lan hành lễ một cách tao nhã, dù có là mama khó tính nhất cũng không thể tìm ra lỗi lầm nào.
“Mau qua đây ngồi, nhóc con nghịch ngợm giờ lớn rồi.” Đông thị thấy sắc mặt Chỉ Lan không có vấn đề gì mới thôi lo lắng, lên tiếng trêu chọc.
“Cô cô.” Chỉ Lan vừa nhìn Đông thị liền biết bà biết chuyện nàng có chu kỳ rồi, quả nhiên trong cung không tồn tại cái gọi là bí mật, nàng vốn đang nghĩ xem có nên tìm hệ thống đổi ít điểm kinh nghiệm lấy “có cánh”, xem ra không làm thật là chí lí.
Đông thị biết tiểu cô nương đều e thẹn, vì thế không đùa dai.
“Nữu Hỗ Lộc thị sắp đến đây thỉnh an, con đừng đi.” Đông thị nói thế có ý gì đương nhiên Chỉ Lan biết, đơn giản là muốn cho người khác biết nàng có chỗ dựa mà thôi.
“Chỉ Lan đã biết.” Chỉ Lan nghịch ngợm nháy mắt với Đông thị, lời thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng vẻ mặt thì tinh nghịch.
“Uh. Đây là trà Đại hồng bào núi Vũ Di mới tiến cống mấy ngày trước, con uống đi.” Đông thị làm bộ chuẩn bị sai nha hoàn dâng trà cho Chỉ Lan, nhìn Chỉ Lan vui mừng rồi mới tiếc nuối nói, “Ôi ta đãng trí quá, hôm nay con không thể uống trà, pha cho cách cách một tách nước gừng với đường đỏ.”
Chỉ Lan xị mặt, biết là bản thân lại bị đùa giỡn rồi. Cô cô chắc là vì có tình yêu bồi đắp nên giữ được tinh thần vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tâm trạng trêu đùa nàng.
Chỉ Lan tỏ vẻ nàng không so đo với người đang yêu, nàng nâng tách nước gừng ấm nóng nhấp một ngụm, quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Chỉ Lan cũng biết Đông thị quan tâm nàng, nếu không đã chẳng suy nghĩ chu đáo thế này. “Cám ơn cô cô.”
“Thỉnh an Quý phi nương nương.” Nữu Hỗ Lộc thị tới thật đúng lúc, sớm hơn thì Đông thị chưa về, trễ hơn thì Đông thị đã tán gẫu cùng Chỉ Lan, không có chỗ nào cho cô ta chen vào.
“Thỉnh an Xảo Phương tỷ tỷ.” Chỉ Lan đứng dậy hành lễ, nói thế nào nàng cũng chỉ là một cách cách không phẩm cấp được giáo dưỡng trong cung, Nữu Hỗ Lộc thị thì là trắc phúc tấn của bối lặc, hơn nữa từ trước tới giờ Chỉ Lan vẫn giữ phép tắc trước mặt người ngoài, giờ cũng không muốn để người khác bới móc nên luôn hành lễ với Nữu Hỗ Lộc thị.
Điều đó khiến Huyền Diệp càng thêm bất mãn với Nữu Hỗ Lộc thị, tiểu biểu muội yêu thương của hắn phải thỉnh an nữ nhân khác khiến hắn cảm thấy rất đau lòng, nhưng Chỉ Lan kiên trì, hắn cũng chỉ có thể chờ đến lúc về Aka Sở đòi công bằng cho Chỉ Lan. Đương nhiên Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chưa biết lý do thực sự khiến Huyền Diệp nổi nóng với cô ta sau mỗi lần gặp Chỉ Lan, cô ta vẫn cho là Chỉ Lan hãm hại sau lưng cô ta, thật ra cô ta đoán cũng có phần đúng, chỉ có điều là Chỉ Lan không cố ý.
Chỉ Lan cảm thấy nàng ở trong cung được Đông thị và Huyền Diệp che chở đã là đặc biệt lắm rồi, Na Nhân cách cách đã trở về Mông Cổ lấy chồng, nàng không muốn người khác nói nàng thị sủng sinh kiêu, mang phiền toái đến cho Đông thị và Huyền Diệp. Dù sao cũng chỉ là hình thức, không phải đại lễ gì to tát.
“Chỉ Lan muội muội khách khí.” Nữu Hỗ Lộc không thể hiện gì ra mặt, nhưng lòng rất cao hứng, từ khi cô ta vào Aka Sở rất ít khi được Huyền Diệp thị tẩm, hơn nữa không bao giờ nhớ được quá trình, Huyền Diệp lại toàn tâm toàn ý đối đãi với Chỉ Lan, điều này khiến Nữu Hỗ Lộc cảm thấy đáng lẽ năm xưa nên hạ phương thuốc nào tác dụng ác liệt hơn.
“Quy củ không thể phế.” Chỉ Lan trả lời lãnh đạm, đứng dậy quay về chỗ ngồi nói chuyện với Đông thị, Nữu Hỗ Lộc thị lúng túng bị phớt lờ, Nhưng cô ta cũng không có mục đích lấy lòng Đông Quý phi, cô ta không thể tới thỉnh an mẹ chồng nhiều, chỉ hy vọng có thể gặp được Huyền Diệp, cho hắn biết lòng hiếu thảo của bản thân.
Huyền Diệp hạ triều liền đến Cảnh Nhân Cung, nửa năm trước, Thuận Trị đã giao chuyện làm xi măng cho hắn và Nhị Aka Phúc Toàn toàn quyền xử lý, nhiều việc bận rộn, chưa được rảnh rỗi để giải quyết Nữu Hỗ Lộc thị. Từ khi biết Nữu Hỗ Lộc hạ độc Chỉ Lan Huyền Diệp quyết định không cho cô ta yên ổn, có điều giờ vẫn cần cô ta chống đỡ trong hậu viện, thủ tiêu cô ta Thuận Trị lại chỉ định nữ nhân khác bù vào.
“Thỉnh an ngạch nương.” Ngoài Đông thị, Huyền Diệp cũng chỉ chú ý tới Chỉ Lan đang ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt Chỉ Lan không được hồng hào như mọi khi, hắn quyết định sẽ tẩm bổ cho nàng.
Tam Aka hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của trắc phúc tấn của hắn, Nữu Hỗ Lộc thị tái mặt, đi tới thỉnh an Huyền Diệp, nhân tiện thể hiện sự có mặt của bản thân.
Huyền Diệp vừa nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh an liền đổi vẻ mặt.”Nữu Hỗ Lộc thị, cô ở đây làm gì, đi về trước đi.”
Nữu Hỗ Lộc thị đang nhún người nghe thế run rẩy, hơi ngước đầu nhìn Huyền Diệp bằng ánh mắt nặng tình và lên án, rồi mới từ từ lui ra. Nếu để Chỉ Lan diễn giải ánh mắt kia, nhất định nàng sẽ dùng lời thoại đậm chất Quỳnh Dao “chàng vô tình, chàng lạnh lùng, chàng giận dữ vô cớ”.
Huyền Diệp hiển nhiên là không có tế bào văn nghệ như thế, hắn không thèm liếc đến Nữu Hỗ Lộc thị, đi thẳng đến bên cạnh Chỉ Lan ngồi xuống.
“Bình thường không phải Lan nhi thích uống trà nhất sao? Tại sao hôm nay lại uống nước đường đỏ?” Huyền Diệp nhìn chất lỏng trong tách, đây là nước đường đỏ mà?
“Không có gì.” Chỉ Lan thẹn thùng cúi đầu, chuyện như thế làm sao nói ra lời được, Huyền Diệp hỏi rất có kỹ thuật, một câu là trúng hồng tâm.
“Đứa bé này.” Đông thị che miệng cười trộm, “Biểu muội của con giờ đã lớn.”
Huyền Diệp có chút nghi hoặc, rõ ràng không hiểu “đã lớn” và “nước đường đỏ” liên quan gì với nhau, nhưng hắn không hỏi tiếp. Trải qua một năm rèn luyện, Huyền Diệp đã chín chắn hơn rất nhiều, hắn gật đầu, đổi đề tài.
Thừa Càn Cung không được vui vẻ như Cảnh Nhân Cung, Hách Xá Lý bị Thái hậu công kích đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta tiến cung đã một năm, số lần thị tẩm chỉ ít hơn Đông Quý phi, nhưng từ đấy đến giờ vẫn chỉ là một Quý nhân, không được một phong hào gì, mỗi lần thị tẩm đều bị lột trần khiêng đến long sàng của Thuận Trị, khiến cô ta càng tức tối hơn là cô ta vẫn chưa có con.
Không phải thiếu nữ Thanh xuyên là sẽ nhanh chóng mang bầu rồi sinh luôn long phượng thai sao? Hách Xá Lý tức giận lên giường buông màn, đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, rồi mới lén đi vào không gian. Cô ta không hề biết mọi động tác của bản thân đã bị một người khác nấp trong phòng nhìn thấy hết.
“Một năm trời, tại sao vẫn không tra ra việc Hách Xá Lí thị bất ngờ biến mất?!” Thuận Trị rất tức giận, lúc đầu ông ấy cho là sẽ nhanh chóng tra ra thôi, vậy mà một năm trời vẫn không có manh mối.
“Hoàng thượng bớt giận, nô tài từng thấy sau khi Hách Xá Lí quý nhân xuất hiện trở lại thì tay cầm thêm một đồ vật. Nô tài phỏng đoán, quý nhân có năng lực cách không thủ vật.”
“Tạm coi như thế, trẫm sẽ đích thân thẩm vấn, chuẩn bị thuốc chưa?!” Thuận Trị vì muốn tra ra bí mật của Hách Xá Lý đã chuẩn bị công phu, cho người chế ra một loại thuốc, chờ thời cơ thích hợp sẽ dùng để thẩm vấn, ngoài ra Thuận Trị muốn biết năm đó cô ta ăn linh đơn diệu dược gì mà nhiều lần thoát chết.
Hách Xá Lí đang ở trong không gian tùy thân suy nghĩ xem phải dùng thứ gì đầu độc Thái hậu không biết bản thân sắp tai vạ đến nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...