Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

“Đây là lần đầu tiên Đông muội muội dự tiệc thế này sao?” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương hỏi rất dịu dàng, vẻ mặt tươi cười chân thành, như một con cáo đang dụ dỗ con thỏ.

“Dạ.” Chỉ Lan như hoảng sợ, nói rất nhỏ.

Nữu Hỗ Lộc nhìn bộ dạng đấy của nàng thì rất hài lòng, Hách Xá Lí Bảo Doanh nhìn Chỉ Lan đầy khinh miệt, không nói lời nào. Chỉ Lan vụng trộm lườm một cái khinh thường, hai tình địch này nông cạn quá.

Mã Giai Nguyệt Như đang ngồi cạnh Chỉ Lan cảm thấy có chút kỳ quái, mấy năm trước gặp Đại cách cách nhà họ Đông đâu như thế này, chẳng lẽ định chó sói đội lốt cừu non?! Mã Giai Nguyệt Như biết rõ chân tướng, vì thế quyết định sau này phải tránh xa Chỉ Lan một chút.

“Muội muội đừng e thẹn, tham gia thêm vài lần là sẽ quen thôi.” Trực giác Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương mách bảo cô cách cách sống trong cung đã năm năm hẳn là không đơn giản thế, vì thế cô ta quyết định thăm dò.

“Dạ, là do lần đầu gặp các vị tỷ tỷ, thế nên không biết nói gì.” Chỉ Lan ngẩng đầu, nhìn Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương bằng đôi mắt ngây thơ, vẻ mặt vô cùng thuần khiết không chút giả dối. Sự thật chứng minh thuốc làm đẹp của hệ thống rất có tác dụng, khí chất hồn nhiên khiến Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương tin tưởng hoàn toàn rằng người trước mặt chỉ là một tiểu bạch thỏ nuôi trong nhà.

“Đông muội muội bình thường thích làm gì?” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương bắt đầu đề tài quen thuộc.

“Luyện chữ, học nữ công, em không có sở thích nào đặc biệt.” Chỉ Lan lựa chọn bỏ qua thú vui hàng ngày tìm đến Huyền Diệp để cùng giải trí chơi đùa.

“Muội muội ở trong cung không có bạn chơi cùng sao?” Nhất định phải hỏi thăm kỹ càng xem bên cạnh Tam aka còn tình địch tiềm ẩn nào không.


“Chỉ có một Na Nhân cách cách, chị ấy tiến cung bầu bạn với Thái hậu. Chị ấy rất tốt, cũng thích chơi với em, chỉ có điều không gặp thường xuyên.” Chỉ Lan vừa nghe liền hiểu ý đồ của Xảo Phương, lập tức đưa ra một cường địch, các cô đều đi công kích cô ấy đi, chỗ dựa của cô ấy là Thái hậu đấy. Hơn nữa nàng cũng không nói dối, Na Nhân cách cách thật sự thích nàng, trong cung ai cũng nói vậy, chứ không làm gì còn lý do gì giải thích cho việc cô ấy thường xuyên “ngẫu nhiên gặp gỡ” nàng, chẳng lẽ là có ý đồ với Tam aka?!

Quả nhiên vừa nghe thế, những cô sắp được gả cho Tam aka liền vểnh tai nghe ngóng, cô cách cách kia có tham gia kỳ tuyển tú nữ tới, lại là người của tộc Khoa Nhĩ Tẩm, có ưu thế cự ly vì sống trong cung, thật là đại địch, đại địch!

“Vị Na Nhân cách cách đấy chúng ta cũng biết, nghe nói cô ấy là con người hào sảng nhiệt tình, chỉ đáng tiếc không có cơ hội gặp gỡ, nếu không đã thêm được một tỷ muội tốt.” Nhanh nói thêm về vị Na Nhân cách cách này đi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, còn nữa, ai muốn làm tỷ muội với cô ta, không giết cô ta đã tính là khách khí rồi.

Chỉ Lan thấy các cô cách cách khác đều có vẻ nghe ngóng về Na Nhân, nàng rất ngoan ngoãn nói tiếp: “Đúng vậy, Na Nhân cách cách rất lợi hại, kỹ thuật cưỡi ngựa của chị ấy rất tốt, so với Tam aka không hề thua kém nhiều!” Chỉ Lan ra vẻ bội phục khi nói đến Na Nhân. Chuyện này nàng không nói láo mà, mỗi khi nàng ngồi cùng ngựa với biểu ca, đều là Na Nhân cách cách đuổi theo sau.

Thế là quá đủ, Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương ghen tỵ muốn bốc khói, cô ta còn chưa từng được phi ngựa với Tam aka, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn duy trì được một thái độ rất hoàn mỹ. “Đông muội muội cũng cưỡi ngựa sao?”

“Em không biết, cũng không dám cưỡi ngựa một mình, vì thế chỉ có thể đứng ngoài xem Na Nhân cách cách và Tam aka tỷ thí, rất phấn khích!” Chỉ Lan ra vẻ mất mát, ngưỡng mộ. Đúng vậy, nàng chỉ được cưỡi cùng một con ngựa với Huyền Diệp, không thể tự do phi nước đại là một việc rất buồn khổ, nhưng lại có thể nhìn thấy Na Nhân đuổi theo Huyền Diệp, cũng tính là bù đắp.

Vì thế ai nấy đều bị lừa, thật ra những cô cách cách kia cũng không ngốc, mà là Chỉ Lan có vẻ mặt rất chân thực, không chút sơ hở, lại thêm khí chất hồn nhiên do uống thuốc của hệ thống càng khiến người ta không thể hoài nghi.

“Tam aka rất thích cưỡi ngựa với Na Nhân cách cách sao?” Người hỏi câu này không phải Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương, cô ta không kém thông minh đến thế. Chỉ Lan nhìn tiểu cô nương trước mắt, dường như không nhớ ra tên cô ta, nhưng cũng không ảnh hưởng, vì thế nàng trả lời.

“Em không biết.” Chỉ Lan vội vàng lắc đầu, nàng sẽ không bàn luận công khai về sở thích của biểu ca đâu, nàng là đứa bé giữ quy củ mà.


Cô nương kia thấy Chỉ Lan như thế, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, Na Nhân cách cách rất nguy hiểm, cần tiếp xúc cẩn thận. Vì thế cô ấy không hỏi lại, quay đầu đi tiếp tục suy nghĩ.

Nữu Hỗ Lộc tiếp lời với Chỉ Lan. “Muội muội cũng đừng giận, Tam aka là biểu ca của muội muội, nhất định sẽ dạy muội muội.”

Vừa nghe lời này, Chỉ Lan liền mếu máo như bị bắt nạt. Nàng nói, “Kỹ thuật bắn cung cưỡi ngựa của Tam aka rất tốt, cũng là một sư phụ tận tâm, chỉ là do em ngốc nghếch học không xong.” Nói xong nàng lại cúi mặt, xin lỗi biểu ca, nàng cũng chỉ nói thật thôi, còn người khác hiểu thế nào thì không liên quan tới nàng.

“Muội muội đừng khổ sở, cưỡi ngựa bắn cung không tốt thì có thể cải thiện ở lĩnh vực khác.” Vậy nói về sở trường của cô đi.

“Dạ, nữ công của em cũng không tệ lắm.” Chỉ Lan ngẩng đầu hưng phấn, rồi nàng ngẫm nghĩ một chút nhìn sang Mã Giai Nguyệt Như, do dự nói, “Nhưng vẫn không bằng Mã Giai tỷ tỷ, ba năm trước em từng gặp Mã Giai tỷ tỷ, kỹ thuật thêu của chị ấy rất tuyệt, Tam aka cũng phải tấm tắc khen ngợi.” Ai bảo vừa rồi cô hãm hại ta, hừ!

Tuy rằng hắn từng khen một câu xã giao, nhưng cũng là khen mà. Chỉ Lan nói xong liền nhìn Mã Giai Nguyệt Như với đôi mắt long lanh, giống như đang nói “Chị xem em đã nén đau buồn kể chuyện Tam aka khen ngợi chị, chị cũng khen em một câu đi!”

Mã Giai Nguyệt Như nhìn thái độ Chỉ Lan liền biết tình hình không hay rồi, quả nhiên những ánh mắt nhìn cô ta bắt đầu sắc lạnh. Cô ta cười cười nói, “Muội muội khen quá lời, nữ công là chuyện vặt vãnh, điều chúng ta cần học là giúp chồng dạy con.” Mã Giai thị đối với nghe Tam aka khen ngợi thì rất vui vẻ, tuy rằng cảm thấy bị Chỉ Lan hãm hại, nhưng nhờ thế mà được nổi bật, cho nên quyết định trả thù sau.

“Không ngờ Mã Giai muội muội mới là chân nhân bất lộ tướng.” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương lời thì nói vậy, nhưng mắt lại nhìn Hách Xá Lí Bảo Doanh, ý muốn nói cô xem đi, cô thể hiện hết nên không phải chân nhân.


Hách Xá Lí Bảo Doanh vẫn đang không để ý tới Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương, dù sao lời này cũng không phải nói với cô ta, cô ta còn đang nghĩ hai đối thủ của mình sao kém cỏi quá, một kẻ thì chỉ biết tấn công người khác, một kẻ thì nhát gan như chuột còn ngây ngô khờ khạo. Cô ta cũng có chút chú ý tới Mã Giai Nguyệt Như, dường như Mã Giai thị coi cô ta là kẻ địch, nói vậy lại là một kẻ muốn trèo cao, cô ta chẳng thèm quan tâm, vẫn ngồi bình thản không nói tiếng nào.

“Nghe nói tài đánh đàn của Nữu Hỗ Lộc tỷ tỷ là nhất, khả năng nữ công của muội muội đâu đáng kể, chỉ là chút tài mọn thôi. Muội muội cũng đang học đàn, nhưng không có được nhạc cảm như của tỷ tỷ.” Mã Giai thị vừa thấy đề tài lệch ra khỏi bản thân liền kéo trở lại, còn thuận tiện tán tụng xã giao một câu. Tuy cô ta rất ghét Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương và Hách Xá Lí Bảo Doanh, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, với gia thế của cô ta, vào phủ Tam aka cùng lắm chỉ là một cách cách, vì tương lai lâu dài, cô ta phải nhẫn nại vài năm.

Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương nghe thế quả nhiên nở nụ cười, cô ta rất đắc ý với tài đánh đàn của bản thân, tuy hiện tại không thể thể hiện một phen, nhưng được tán tụng cũng rất tốt. “Muội muội quá khen, sau nếu có cơ hội nhất định phải cùng muội muội tham khảo góp ý một phen.”

“Các tỷ tỷ đều thật lợi hại.” Chỉ Lan cũng nhân tiện khen một câu hợp lý, kiểu tiệc tùng này thật nhàm chán, không công kích thì lại là nịnh bợ, đáng nản hơn là công kích trá hình nịnh bợ, mắng người khác xong là khen bản thân ngay, nàng nghe mà phát mệt.

“Muội muội còn nhỏ, chúng ta cũng chỉ là vì lớn hơn muội mấy tuổi thôi.” Hách Xá Lí Bảo Doanh lên tiếng, cô ta thật sự không chịu nổi cái thái độ khoe khoang của Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương, cô ta viết liền mấy bài thơ cũng chưa tự đắc được như Xảo Phương chưa đàn bản nào.

“Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ ỷ lại việc sinh trước mấy năm, muội muội đừng nản lòng.” Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương lại nhìn Hách Xá Lí Bảo Doanh mà nói chuyện, ý là cô cứ tự cho là hơn ta một tuổi nên ra vẻ bình tĩnh chững chạc, ta khinh!

Chỉ Lan nhìn là biết hai người này lại giao chiến, nàng cầm miếng điểm tâm ăn, quên đi, thích cắn xé nhau thì cứ việc, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, đừng liên lụy đến nàng.

Thưởng hoa hội kết thúc trong bầu không khí rất ôn hòa giả tạo, Chỉ Lan theo Hách Xá Lí thị trở về phủ. Rốt cục thoát thân, nàng nghĩ sẽ không bao giờ tham gia kiểu tiệc tùng công kích trá hình này nữa.

Hôm sau, Chỉ Lan bị triệu vào cung khẩn cấp, vừa hồi cung đã thấy Huyền Diệp đang chờ nàng ở cung Cảnh Nhân. Chỉ Lan vừa nhìn liền biết tình hình không hay rồi, nhấc chân chuẩn bị chạy trốn, đáng tiếc nàng chân ngắn, lập tức bị Huyền Diệp tóm được. Huyền Diệp kéo nàng vào phòng, ấn xuống ghế dài, chuẩn bị thực hiện trừng phạt nghiêm khắc —— đánh đòn, kết quả còn chưa xuống tay đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Vì thế Huyền Diệp đành phải buông tay, nâng Chỉ Lan dậy rồi ôm, vỗ nhẹ lên lưng nàng dỗ dành, chờ Chỉ Lan nín khóc, mới bắt đầu tra hỏi.


“Hôm qua Thưởng hoa hội có vui không?” Giọng nói có phần âm u, rõ ràng là tình huống nguy hiểm.

“Cực kỳ buồn chán, chơi với biểu ca vẫn vui hơn.” Chỉ Lan ôm cánh tay Huyền Diệp bắt đầu làm nũng.

“Thật không? Tôi thấy em đùa vui vẻ lắm mà.” Huyền Diệp cảm thấy rất hưởng thụ với sự nũng nịu của Chỉ Lan, thế nên ngữ khí ôn hòa hơn một chút.

“Không hề, em chẳng hiểu nổi bọn họ nói gì, thật!” Chỉ Lan chỉ còn thiếu nước giơ tay lên thề.

“Đồ quỷ nhỏ, biểu ca đua ngựa với Na Nhân cách cách lúc nào, tấm tắc khen khả năng nữ công của Mã Giai thị lúc nào, tại sao tôi không biết.”

“Biểu ca, anh đãng trí quá, mỗi lần đi cưỡi ngựa với anh không phải Na Nhân cách cách luôn đuổi theo đằng sau đấy thôi, về phần nữ công, không phải anh nói thêu cũng được đó sao. Em có nói láo đâu, chỉ là biểu ca đãng trí, nhưng không sao, sau này em sẽ nhắc nhở anh.” Chỉ Lan hiên ngang lẫm liệt tỏ vẻ sẽ không trách cứ sự đãng trí của Huyền Diệp, còn khẳng khái sẽ nhắc nhở giúp.

Huyền Diệp tức muốn méo miệng, nhưng vẫn buồn cười xoa đầu Chỉ Lan. “Sau này không được đùa người khác như thế nữa, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ, em cho rằng chỉ có em thông minh thôi sao.”

“Không phải còn có biểu ca thông minh đệ nhất thiên hạ sao? Em không sợ.” Chỉ Lan dùng đầu cọ cọ tay Huyền Diệp.

“Chỉ biết tìm tôi thu dọn tàn cục hộ em, bỏ đi, lần này không trách em nữa, từ nay về sau đừng dự tiệc kiểu đấy nữa.” Huyền Diệp cảm thấy sự phản kích của biểu muội rất đáng yêu, nhưng hắn cũng sợ biểu muội bị nhóm nữ nhân kia dạy hư, hắn thường xuyên giám sát vẫn hơn. Nếu không phải hắn lo lắng cho biểu muội nên phái người theo dõi, nói không chừng biểu muội bị bắt nạt cũng không hay. Quả nhiên biểu ca đại nhân là một kẻ cực kỳ thiên vị, ngươi nhìn kiểu gì thành biểu muội của ngươi bị bắt nạt, nàng trêu đùa người khác thì có.

“Dạ.” Chỉ Lan rất tán thành gật gật đầu, dựa vào vai Huyền Diệp, thoải mái ngủ thiếp đi, sáng sớm đã bị lôi ra khỏi chăn, khổ không nói được thành lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui