Ngày mùng bốn tháng năm, Chỉ Lan dậy từ sáng sớm, rửa mặt xong đến ngồi trước gương trang điểm. Uyên Ương chải đầu cho nàng, tóc nàng đã dài, rốt cục thoát khỏi hình tượng tết tóc sau lưng, đây là điều khiến nàng vừa lòng nhất trong ba năm trở lại đây.
Hôm nay là sinh nhật chín tuổi của nàng, cũng là sinh nhật mười ba tuổi của Huyền Diệp, từ sau khi tiến cung, hai người vẫn luôn cùng tổ chức sinh nhật. Bởi vì vẫn còn là tiểu hoàng tử, thế nên chỉ làm sinh nhật đơn giản, ba năm nay đều thế.
“Cách cách đúng là càng lúc càng xinh đẹp.” Họa Mi cầm lấy một cái chai, đổ ít nước trong bình ra lòng bàn tay đã rửa sạch, vỗ nhẹ lên mặt Chỉ Lan. Chờ khô, lại lấy cao màu trắng trong một hộp nhỏ, cho vào lòng bàn tay xoa nóng, rồi xoa đều lên mặt Chỉ Lan.
“Hôm nay mặc bộ quần áo mới may xong mấy hôm trước đi.” Chỉ Lan nhắm mắt lại, chậm rãi nói. Giọng của nàng đã bớt sự non nớt trẻ con, ngữ điệu không nhanh không chậm, thêm chất giọng mềm mại trong trẻo, khiến người nghe rất thư thái.
Tử Quyên lấy ra một áo trong bằng sa tanh màu hồng phấn thêu hoa nhài và bướm, áo khoác ngoài màu xanh nhạt thêu hoa tử đằng, cùng Vũ Yến hầu Chỉ Lan mặc.
“Lễ vật để tặng Tam aka chuẩn bị xong chưa?”
“Cách cách yên tâm, đã chuẩn bị xong.”
Ngày nào Huyền Diệp cũng đi thỉnh an Đông Quý phi, thế nên Chỉ Lan cũng gặp Huyền Diệp, trò chuyện cùng hắn mỗi ngày. Huyền Diệp cũng thích ở cùng nàng, hoặc là dậy nàng luyện chữ, hoặc là nghe nàng đánh đàn. Nếu ban đầu Chỉ Lan tiếp cận Huyền Diệp là có mục đích dựa dẫm, thì giờ đã thật lòng đối đãi với biểu ca.
“Đi thỉnh an Quý phi trước đã.” Chỉ Lan đã quen việc đi hài đế bình hoa, hơn nữa nàng đã bắt đầu dậy thì, thoạt nhìn cũng tính là một tiểu thục nữ.
“Chỉ Lan thỉnh an Quý phi nương nương.” Sau ba năm ở trong cung, Chỉ Lan đã có thể thỉnh an một cách lưu loát mềm mại như mây bay nước chảy, hơn nữa càng lúc càng thể hiện rõ khí chất tao nhã, khiến Đông thị cảm thấy nhìn Chỉ Lan thỉnh an cũng là một loại hưởng thụ.
“Đứng lên đi, Huyền Diệp vừa phái người đến tìm con đấy.” Người trong cung Cảnh Nhân ai cũng biết tình cảm của Tam aka dành cho đại cách cách nhà họ Đông, Đông thị đương nhiên cũng rõ tâm tư con trai nhà mình.
“Biểu ca nhất định là muốn lễ vật thôi, không phải chờ cháu đâu.” Chỉ Lan cười khẽ nói.
“Con đấy, nếu Huyền Diệp nghe thấy câu vừa rồi, nhất định sẽ nói con không biết phân biệt.”
“Cháu không có, cô cô cũng đừng nói với biểu ca.” Chỉ Lan bê chén trà đưa cho Đông thị, dáng vẻ mếu máo rất đáng thương.
“Thôi, không cười con nữa, ăn sáng xong thì qua đi, đừng bắt Huyền Diệp chờ lâu sốt ruột.”
Chỉ Lan bước đi uyển chuyển từ tốn, theo sau là mấy nha hoàn thái giám. Chỉ Lan vốn nghĩ hôm nay là sinh nhật mình, vận khí chắc cũng không đến nỗi nào, kết quả vẫn chạm mặt “kẻ địch” lớn nhất kể từ lúc tiến cung.
“A, đây không phải đại cách cách nhà họ Đông sao, sớm thế này đã đi đâu?” Na Nhân cũng coi như người quen với Chỉ Lan, mỗi khi Chỉ Lan và Huyền Diệp ở bên nhau, thường xuyên “ngẫu nhiên” gặp phải Na Nhân. Vốn Chỉ Lan tuân thủ nguyên tắc “người không phạm ta ta không phạm người” không trở mặt với Na Nhân, nhưng Na Nhân cứ như bám lấy Chỉ Lan, người không biết còn tưởng người Na Nhân thích là đại cách cách nhà họ Đông chứ không phải Tam aka.
“Tỷ tỷ muốn đi Từ Ninh Cung thỉnh an sao?” Chỉ Lan cười hì hì hỏi, muốn cùng đến Aka Sở sao, mơ tưởng!
“Nếu tỷ tỷ vội đi bầu bạn với Thái hậu, muội muội sẽ không quấy rầy, đi trước một bước.” Chỉ Lan nói xong không thèm quan tâm đến Na Nhân xoay người bước đi.
Na Nhân ở phía sau tức giận dậm chân, vốn tưởng có thể đánh phủ đầu để khiến Chỉ Lan đưa cô ấy đến Aka Sở, kết quả Chỉ Lan căn bản không để ý tới cô ấy, tức chết mất thôi. Nhưng dù Chỉ Lan không đưa cô ấy đi cùng, cô ấy cũng có thể tự đi, hừ!
Chỉ Lan thật sự không có biện pháp đối phó với Na Nhân cách cách này, con người cô ấy không xấu, chỉ có một điều là hơi kiêu ngạo, dù đối với nàng không tốt nhưng hoàn toàn không hãm hại, nếu không bởi vì Huyền Diệp, có lẽ hai người đã không trở mặt với nhau.
Ít nhất hiện tại Na Nhân vẫn là một tiểu cô nương không có thủ đoạn gì, nhiều nhất cũng chỉ là cố chấp, ngày ngày bày trò để “ngẫu nhiên gặp gỡ” với Huyền Diệp. Nếu có thể tập hợp những màn “ngẫu nhiên gặp gỡ” của Na Nhân lại, khẳng định có thể viết thành cuốn sách . Đáng tiếc quyển sách này khó lòng bán chạy, bởi vì các chiêu trò của Na Nhân chẳng đem lại hiệu quả gì.
Đến Aka Sở, Huyền Diệp đang luyện chữ trong thư phòng, ở cổ đại, thiếu niên mười ba tuổi đã có thể coi là người lớn. Xét ngoại hình, Huyền Diệp cao khoảng 1m7, có lẽ do mỗi ngày đều luyện tập bắn cung cưỡi ngựa, thân hình không hề gầy gò, toàn thân cao thấp hiển hiện sự trai tráng vạm vỡ, là thần thái đặc trưng của tuổi thanh niên.
So với ba năm trước Huyền Diệp đã chững chạc hơn nhiều, bắt đầu loáng thoáng bóng dáng của Khang Hy đại đế tương lai. Hắn mặc lễ phục màu xanh, đứng trước bàn học, người hơi nghiêng về phía trước, để chân bằng vai vì đang viết chữ to, bút đang dùng cũng là một cây bút Cảnh Thái Lam lông chó sói cỡ lớn. (Theo từ điển, Cảnh Thái lam là tên gọi sản phẩm mỹ nghệ dùng men tráng lên đồng hoặc thiếc… niên hiệu Cảnh Thái đời Minh Đại Tông, hàng được chế tạo tại Bắc Kinh, và gọi: Cảnh Thái lam…)
Năm ngón tay Huyền Diệp nắm chặt cây bút cỡ lớn, hổ khẩu áp sát cán bút, chăm chú viết lên tờ giấy Tuyên Thành. Chỉ Lan cũng không quấy rầy hắn, vẫy tay cho tiểu thái giám lui ra, nàng đứng yên nhìn hắn viết chữ.
Huyền Diệp buông bút mới phát hiện Chỉ Lan đã đứng đó, hắn nở nụ cười, trong khoảnh khắc ngũ quan tuấn tú trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Tại sao đến mà không nói tiếng nào.” Huyền Diệp cầm khăn lụa tiểu thái giám đưa, cẩn thận lau tay. Vươn tay cầm tay Chỉ Lan, kéo nàng đến bên cạnh.
“Chữ ‘thọ’ này coi như quà tặng em, một lúc nữa sẽ sai người mang qua cho em.” Hắn cúi đầu nhìn Chỉ Lan, ánh mắt đầy âu yếm, nhưng nhìn kỹ lại thấy mấy tia trêu tức.
“Biểu ca sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, đường đường hoàng tử aka tặng quà, chẳng lẽ chỉ có một tờ giấy còn chưa ráo mực?” Chỉ Lan trừng mắt nhìn Huyền Diệp, quay đầu nhìn chữ hắn vừa viết. Cũng được lắm, chỉ có một chữ “thọ”, tuy chữ đẹp, nhưng vẫn là keo kiệt.
Huyền Diệp nghe Chỉ Lan nói thế liền cười, vì hắn đang vỡ giọng, thanh âm có chút khàn. Huyền Diệp thay tờ giấy Tuyên Thành khác, kéo Chỉ Lan đến trước mặt, duỗi dài cánh tay, cầm tay phải Chỉ Lan, tay trái giữ eo Chỉ Lan.
“Tôi giúp em viết một chữ.” Huyền Diệp hơi khom người, cúi đầu, hơi thở nóng ấm phả thẳng vào tai phải Chỉ Lan. Hắn nắm tay Chỉ Lan, bắt đầu viết từng nét từng nét một.
Chỉ Lan cảm giác nàng chỉ cần xoay một chút sẽ chạm vào mặt Huyền Diệp ngay lập tức, khoảng cách gần thế này, nàng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi long tiên hương từ người Huyền Diệp, thế nên nàng nhu nhược đỏ mặt.
Huyền Diệp liếc thấy vành tai Chỉ Lan đã đỏ bừng, lại cúi đầu nở nụ cười, Chỉ Lan có thể cảm giác được lồng ngực hắn rung rung. Vất vả lắm mới viết xong, Chỉ Lan không dám nói năng gì, chỉ sợ Huyền Diệp lại cầm tay nàng viết tiếp, việc này thật quá kích thích.
Sau khi buông bút, Chỉ Lan nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực Huyền Diệp, Huyền Diệp cũng không ngăn cản nàng, còn cuộn tờ giấy vừa viết cất đi, ngồi xuống ghế, cầm chén trà Bích Loa Xuân mới pha, không để ý tới Chỉ Lan, chậm rãi phẩm trà.
“Biểu ca, anh đừng trêu em, lễ vật của em đâu?” Chỉ Lan bĩu môi, uổng công nàng chạy tới đây tặng lễ vật cho Huyền Diệp.
“Một lúc nữa em sẽ biết, ăn sáng chưa, ngồi nghỉ một chút đi rồi đưa em đi chỗ này.” Vì đang vỡ giọng, Huyền Diệp rất kiệm lời, nhưng đối với Chỉ Lan vẫn đặc biệt hơn người.
“Em ăn rồi, biểu ca, đây là lễ vật em chọn mất rất nhiều thời gian, anh nhìn xem có thích hay không.” Huyền Diệp mở hộp, thấy một ống cắm bút hình trụ.
“Ống cắm bút này điêu khắc từ ngà voi, điểm thú vị nhất là lớp ngoài điêu khắc người và đồ vật, khi xoay tròn sẽ thấy cảnh sơn thủy được điêu khắc ở lớp trong.” Chỉ Lan rất tâm đắc khi mua được ống cắm bút này.
Huyền Diệp cũng cảm thấy hứng thú với ống cắm bút này, nó dùng kỹ thuật điêu khắc lập thể, kích thước không lớn nhưng điêu khắc hơn mười nhân vật khác nhau, từ những gương mặt rất nhỏ vẫn có thể thấy đa số họ đều có trạng thái cao hứng phấn chấn. Có người bê mâm, ôm bình, đẩy xe, lớp trong khảm san hô bảo thạch v.v…, phân bố rải rác trên hình sông núi được điêu khắc. Xoay lớp ngoài có thể thấy các hình trang trí khác nhau, vô cùng tinh tế.
Huyền Diệp vô cùng vừa lòng với quà sinh nhật năm nay, thế nên tặng Chỉ Lan một nụ cười rất trìu mến. Hắn sai thái giám mang ống cắm bút đi cất, sau đó đặt chén trà xuống, đứng dậy, giũ quần áo, cầm mũ.
“Đi nào, hôm nay đưa em xuất cung.” Khoảnh khắc Huyền Diệp quay đầu nói câu này, Chỉ Lan cảm thấy hắn như chói lọi hào quang.
Ngồi trong xe ngựa rồi, Chỉ Lan vẫn có cảm giác không thực, nàng nhìn Huyền Diệp đối diện, Huyền Diệp vẫn ra vẻ ông cụ non, từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần. Nàng càng lúc càng cảm thấy shota nghiêm trang đã biến thành ông chú đáng ghét từ lúc nào.
Ra khỏi Tử Cấm Thành, Chỉ Lan vén rèm, vụng trộm nhìn ra ngoài, kết quả còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đã bị Huyền Diệp đánh vào tay.
“Quy củ một chút đi, không được vén rèm, để người khác thấy còn ra thể thống gì.”
“Dạ, em biết sai rồi.” Rõ ràng hắn đã nhắm mắt mà, Chỉ Lan như muốn tê liệt trước sự thần thông quảng đại của Huyền Diệp, chỉ có thể biết điều nhận lỗi trước.
“Nếu em buồn chán thì có thể ăn ít điểm tâm.” Huyền Diệp lấy từ trong ngăn kéo ra một đĩa tát kỳ mã mà Chỉ Lan thích nhất, rồi lại nhắm mắt như phiêu du trong cõi tiên.
“Đáng ghét, đáng ghét.” Chỉ Lan khẽ thì thào, kết quả đối phương không tiếp thu sự khiêu chiến của nàng, hoàn toàn không có phản ứng.
Chỉ Lan chỉ có thể buồn bực ăn điểm tâm, cô em đang dậy thì của chúng ta ra vẻ áp lực rất lớn, vì thế đói bụng phải ăn nhiều.
Khi xe ngựa ngừng lăn bánh, Huyền Diệp xuống xe trước, sau đó giơ tay bế Chỉ Lan xuống, Chỉ Lan khó tránh thẹn thùng, nhưng nàng nhanh chóng làm ra vẻ không sao hết đánh giá căn nhà trước mặt, căn bản không quan tâm tới Huyền Diệp đang trêu nàng.
Chỉ Lan ngẩng đầu, trước mắt là một căn nhà ba gian bốn cột ba tầng có cổng chào, chính giữa cổng chào treo một biển tên bằng đá trắng, chạm khắc hai chữ “Lý Nhân”. Người ra kẻ vào rất nhộn nhịp.
Chỉ Lan nép sát vào Huyền Diệp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tới chỗ đông người thế này từ khi tới cổ đại, vốn không hy vọng gì nhiều ở trị an của xã hội cổ đại nên Chỉ Lan còn có chút sợ hãi. Dường như Huyền Diệp cảm nhận được sự sợ hãi của Chỉ Lan, cũng nắm chặt tay nàng.
“Hôm nay các ngươi chú ý đi theo Gia và cách cách, đặc biệt chú ý bảo vệ cách cách, không được để cho kẻ nào tới gần. Nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi tự xách đầu tới trước mặt Gia, biết chưa?” Huyền Diệp làm hoàng tử nhiều năm, lời nói rất uy nghiêm khí thế. Tuy hắn đã quyết sẽ luôn giữ Chỉ Lan đi sát bên cạnh, nhưng cần dặn dò thì vẫn phải làm.
“Biểu ca, chúng ta đi đâu trước?” Chỉ Lan hỏi.
“Đưa em đi Long Phúc Tự dâng hương trước, sau đó đi thưởng thức đồ ăn vặt dân gian, em vẫn thích ăn vặt nhất đấy thôi?” Huyền Diệp nhìn tiểu biểu muội còn chưa cao đến vai hắn, lòng rất ấm áp.
“Thật hay, biểu ca anh phải dắt em, không được để lạc em.” Chỉ Lan được Đông Quốc Duy kể chuyện bắt cóc trẻ con đem bán, sợ đến bây giờ.
“Uh, sẽ không buông tay em.” Huyền Diệp khẽ nói, không biết là nói với Chỉ Lan, hay nói với chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...