“Hôm nay Lan nhi chuẩn bị một chút, lát nữa tôi sẽ đưa em ra ngoài.” Huyền Diệp có vẻ đang rất thoải mái, chắp tay sau lưng, bước đi nhẹ nhàng.
“Đi đâu ạ?” Chỉ Lan đặt quyển du ký xuống bàn, ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
“Đi xem Tô Châu lâm viên (vườn cây cảnh Tô Châu – di sản văn hóa thế giới).” Huyền Diệp đến mở tủ quần áo, bắt đầu chọn lựa xiêm y cho Chỉ Lan mặc.
“Biểu ca đừng chọn, em tự lấy.” Chỉ Lan buồn cười đi tới, tiện tay cầm một bộ kỳ phục màu xanh nhạt thêu hoa tử đằng.
“Tôi chưa từng chọn xiêm y cho Lan nhi, vì thế…” Huyền Diệp có chút xấu hổ sờ mũi.
“Biểu ca thật có lòng.” Chỉ Lan nói có vẻ thản nhiên ánh mắt hiện rõ vẻ tinh nghịch, “Biểu ca không đi ra sao?”
“Tại sao phải ra ngoài?” Huyền Diệp nhíu mày, xòe cây quạt trên tay, còn vờ vịt phẩy phẩy, nếu mặc trang phục tộc Hán, thật sự như một thư sinh nho nhã.
“Bởi vì em muốn thay quần áo.” Chỉ Lan tức giận đẩy Huyền Diệp ra đằng sau bình phong, chậm rãi thay bộ kỳ phục.
Huyền Diệp thu cây quạt lại, gõ gõ vào lòng bàn tay, tập trung thưởng thức bóng hình sau bình phong, người đẹp đã làm lòng người rung động, huống chi lại là người con gái mình yêu thương.
“Biểu ca, chúng ta ngồi cỗ xe ngựa này sao” Không phải Chỉ Lan được chiều chuộng sinh hư, mà là nhìn thấy cỗ xe ngựa giản dị này thì kinh ngạc thật sự, Huyền Diệp đi tuần vẫn luôn dùng những vật dụng tốt nhất, là hoàng đế có yêu cầu cao thế cũng là chuyện bình thường, vì thế cỗ xe ngựa này thật khiến Chỉ Lan phải bất ngờ.
“Uh, vào xem thử.” Huyền Diệp cũng không giải thích nhiều, ngoài cổng có rất nhiều xe ngựa tương tự đang đỗ, là loại xe các quản sự vẫn dùng.
Chỉ Lan theo lời mà lên, vén màn xe mới biết bên trong là một cõi khác hẳn, tuy rằng so ra vẫn kém chiếc xe nàng ngồi trên đường nam tuần, nhưng không thua kém nhiều, Chỉ Lan vừa lên xe liền ôm một cái gối hình trái tim, thứ này là mấy năm trước nàng sai Nội Vụ Phủ làm.
“Lan nhi luôn thích mấy đồ kỳ quái.” Huyền Diệp lắc đầu, hắn hoàn toàn quên bình thường hắn cũng sưu tập rất nhiều đồ vật này nọ tặng Chỉ Lan.
“Sao hôm nay biểu ca không mang theo nhiều người ngựa theo để hộ tống vậy?” Chỉ Lan bỏ gối ra, ôm tay và ngả đầu lên vai Huyền Diệp.
“Bởi vì tôi muốn ở riêng với Lan nhi, làm sao có thể đưa theo nhiều người.” Huyền Diệp quay đầu hôn lên tóc Chỉ Lan, “Khó khăn lắm mới có lúc các con không quấn quít em, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.”
“Biểu ca gần đây rất hay nói những lời đường mật.” Chỉ Lan nói thế nhưng thật ra lòng rất cao hứng, mấy tháng nay Huyền Diệp thay đổi cách xử sự thấy rõ, nàng biết Huyền Diệp yêu nàng, nhưng tình yêu của hắn thiếu chút quan tâm chăm sóc, nhưng giờ thì khác, Huyền Diệp sẽ quan tâm chọn cho nàng xiêm y để mặc ngày mai, quan tâm nàng muốn ăn gì uống gì, những chuyện vụn vặt như những giọt nước dần tích thành một dòng sông lớn chảy vào lòng nàng.
“Chỉ nói cho Lan nhi nghe.” Giọng Huyền Diệp vốn đã trầm thấp đầy ma lực, hắn trầm giọng càng khiến người nghe bị thu hút nhiều hơn.
Chỉ Lan đỏ mặt, tránh né, Huyền Diệp vươn tay kéo nàng lại, “Lan nhi biết tại sao tôi lại chọn cỗ xe này không?”
“Không biết.” Chỉ Lan lắc đầu, nàng không dám nhìn Huyền Diệp, bởi vì lúc này hắn có vẻ gì đó rất khủng bổ, tựa như một con báo đang liếm vuốt chuẩn bị đi săn.
“Bởi vì hôm nay ‘tôi’ cùng đại thần đi du lịch, vì thế xe của tôi ngựa của tôi dùng để chở ‘tôi’ mất rồi, hiểu không?” Đôi phượng nhãn của Huyền Diệp hơi cong lên, lóe sáng lạnh người.
“Em không hiểu.” Chỉ Lan bị Huyền Diệp câu hết hồn phách, làm sao nghe được hắn nói gì.
“Ha ha, không hiểu cũng không sao.” Huyền Diệp nói lời này cũng chỉ muốn khoe với nàng thôi, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ khó tất nhiên muốn chia sẻ với người thân cận nhất, chỉ là không thể nói quá rõ ràng với nàng, đành tự vui một mình.
Có điều Lan nhi đúng là e thẹn đến mức người khác chỉ muốn trêu đùa, hắn thích nhìn nàng đỏ mặt tránh né, thích nhìn nàng cúi đầu ngượng ngùng, thích nhìn nàng xù lông nổi giận, mỗi vẻ mặt trạng thái của nàng đều khắc sâu trong ấn tượng của Huyền Diệp, muốn quên cũng không quên được.
Ở một nơi khác, hoàng đế cải trang vi hành vừa lên xe đã gặp thích khách, tuy rằng trước đây đã gặp mấy lần ám sát, nhưng không lần nào bằng lần này. Thích khách khoảng trăm người, đều là những kẻ cao to vạm vỡ, binh khí không tầm thường, có thể thấy quy mô hùng hậu. Phối hợp ăn ý, tiến thối đúng lúc, mấy thị vệ nhanh chóng gục ngã.
Một kẻ như cầm đầu thấy thời cơ đã đến, vung kiếm càng lợi hại hơn, không ngờ hắn chưa cao hứng được lâu đã bị thị vệ tiếp viện bao vây.
Hoàng đế ngồi trên xe ngựa liền hạ lệnh tống hết thích khách vào đại lao, từ đầu đến cuối không hề lộ diện.
Ở một nơi trong thành Tô Châu, một người đàn ông đang chơi cờ cùng quản gia.
“Thiếu gia, Hồng Hoa Hội hôm nay có thể thành công sao?” Quản gia cầm một quân cờ đen.
“Chỉ là một bang hội nho nhỏ thôi, có thể làm chuyện đại sự gì chứ.” Người đàn ông lơ đãng hạ một quan cờ trắng, thế cục lập tức biến thành nghiêng về một bên.
“Vậy sao thiếu gia còn để bọn họ làm?” Quản gia có phần không hiểu, trước đây ông ấy còn tưởng thiếu gia định lãnh đạo Hồng Hoa Hội tiến hành nghiệp lớn phản Thanh phục Minh, sao giờ lại có vẻ như không phải.
“Cho bọn họ một cơ hội cuối cùng.” Người đàn ông nghĩ tới đám ô hợp Hồng Hoa Hội liền nhíu mày, “Nhóm người đó hỗn tạp, người muốn phản Thanh phục Minh thì ít, đục nước béo cò thì nhiều.”
“Thiếu gia nhưng mà…” Quản gia muốn nói lại thôi, “Rốt cuộc cậu giúp Hồng Hoa Hội hay…”
“Chẳng lẽ chú không nhìn ra sao? Ta giúp bọn họ rất nhiều.” Người đàn ông nhíu mày, ngữ khí cất giấu sự nghiền ngẫm, “Bằng không bọn họ làm sao có thể có nhiều kinh phí như vậy, còn biết được hành tung hoàng đế, nhưng bọn họ ám sát nhiều lần vẫn không thành công, khó trách mãi vẫn chỉ là một bang phái nhỏ ở thành Tô Châu.”
“Nhưng lần này có chút kỳ quái.” Quản gia cầm quân cờ rồi lại thu lại, qua bao nhiêu ván ông ấy vẫn chưa từng thắng thiếu gia.
“Uh, bởi vì trong xe không phải hoàng đế.” Người đàn ông lơ đãng cất lời.
“Cái gì?!” Quản gia cả kinh, quân cờ tuột khỏi tay, “Vậy cậu…?”
Người đàn ông không nói gì, cầm chén trà nhấp một ngụm, nhìn bầu trời xa xăm không biết suy nghĩ gì.
Quản gia thấy thế cũng không dám nhiều lời, nhặt quân cờ bị rơi, lòng thầm thêm nhận xét hỉ nộ vô thường cho thiếu gia.
“Chú đừng băn khoăn, ta vốn không định giúp bọn họ.” Nam tử nói khẽ như không thể nghe thấy, “Ta chỉ muốn thử một phen xem Hoàng đế có đáng để ta động thủ một lần.”
Quản gia đau khổ nhăn mặt, thiếu gia đã bắt cóc Hoàng hậu của người ta, thế chưa gọi là động thủ thì thế nào mới gọi là động thủ. “Giờ thiếu gia thấy thế nào?”
“Uh, may mà không phải kẻ ngu dốt, còn biết vờ như sửa đường, ngầm vượt Trần Thương.” Người đàn ông cũng không rõ lòng mình đang có cảm giác gì, rõ ràng nên vui vẻ, nhưng lại không chút cao hứng.
Quản gia đột nhiên có cùng cảm giác, ông ấy cảm thấy thiếu gia không hoàn toàn chán ghét vị hoàng đế kia, có lẽ ngay bản thân thiếu gia không phát hiện ánh mắt và ngữ khí phức tạp khi nhắc đến Hoàng đế.
“Tiểu nhân cảm thấy vị hoàng đế này có thể phát hiện kế hoạch của thiếu gia là kẻ lợi hại, mấy ngày trước thám tử còn báo cáo hắn đang điều tra về thiếu gia.” Quản gia quyết định thử thái độ thiếu gia.
“Uh, nếu ngay một Hồng Hoa Hội nho nhỏ hắn còn không khống chế nổi thì sao làm được Hoàng đế.”
Người đàn ông gật đầu, xem như đồng ý với quản gia, Hồng Hoa Hội tuy chỉ là tôm tép, nhưng thời gian gần đây được hắn giúp sức nên có vẻ bí ẩn hơn, nếu không có một tổ chức tình báo khổng lồ thăm dò cùng năng lực cẩn thận phân tích, thì không thể biết được kế hoạch hành động của Hồng Hoa Hội.
“Thiếu gia, nếu hắn biết được tin tức của cậu thì phải làm sao bây giờ?” Tuy quản gia tin tưởng thiếu gia, nhưng Hoàng đế không phải kẻ vô dụng, hắn có thể lợi dụng một kỳ thi để tìm được manh mối về thiếu gia, khó lòng khẳng định mấy ngày tới sẽ không tìm tới cửa.
“Vô phương.” Người đàn ông phẩy tay, không thèm để ý, sĩ tử nói ra tên hắn đã không còn, muốn điều tra ra hắn cần nhiều thời gian nữa, hơn nữa, lòng hắn cũng trông đợi được gặp Huyền Diệp.
Có thể thông qua một kỳ thi để các thanh niên tài tuấn thành Tô Châu đều tập trung lại, sau đó cho người đến các tửu lâu nghe ngóng, từ đó tìm ra manh mối, biện pháp này tuy hơi phiền nhưng lại là biện pháp đơn giản nhất.
Hắn có thể che giấu bản thân kỹ càng nhưng không thể không tiếp xúc với bên ngoài, bạn bè cũng phải có mấy người, nói ra cũng không kỳ quái, sau đó theo cách này mà lần ra.
“Liệu Hồng Hoa Hội có khai về thiếu gia?” Quản gia lo lắng, tuy thiếu gia có vẻ kiểm soát mọi việc trong lòng bàn tay, nhưng ông ấy không có lòng tin như thiếu gia, kẻ kia là hoàng đế cơ mà, muốn đối phó thiếu gia nào có khó khăn gì.
“Cứ để bọn họ nói, dù sao hoàng đế cũng đã biết đến ta, hắn còn biết nhiều hơn Hồng Hoa Hội.” Như nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông nở nụ cười châm chọc, “Có điều… vĩnh viễn hắn cũng không biết ta là ai.”
Dứt lời vẻ mặt hắn trở nên mông lung, thậm chí có chút dữ tợn và không cam lòng.
Quản gia cả kinh, đã rất lâu rồi ông ấy không thấy thiếu gia có vẻ mặt này, thật ra ngay từ bé trí tuệ khả năng văn chương của thiếu gia đã hơn hẳn người khác, không cần lão gia và phu nhân chỉ dạy. Từ ngày nhỏ thiếu gia đã thỉnh thoáng có vẻ mê mang hối hận, nhưng dần dần bị cất giấu sau vẻ mặt không ai biết đang suy nghĩ gì.
“Thôi, về phòng đi, nổi gió rồi.” Người đàn ông đứng lên, bóng lưng cao lớn như một cây cổ thụ không bao giờ gục ngã, như thể biểu hiện thất thố vừa rồi chỉ là ảo giác.
Một cơn gió thổi qua, như để báo hiệu một hồi sóng gió sắp nổi lên.
Tô Châu lâm viên – Chuyết Chính Viên