Trong cung Càn Thanh, Huyền Diệp ngủ trên long sàng, trán vã mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, đôi lông mày nhăn chặt, như một con cá bị mất nước. Đã đắp một tấm chăn thật dày, nhưng bàn tay lộ ra ngoài vẫn run lập cập.
Các thái y quỳ ở dưới, lần lượt đến bắt mạch cho Huyền Diệp, sau đó lại cẩn thận thảo luận một phen, rồi mới viết phương thuốc.
“Trương thái y, bệnh của Hoàng thượng…?” Tiểu Lý Tử rầu rĩ, lòng như lửa đốt, từ sáng sớm Hoàng thượng đã sốt cao không giảm, làm nô tài như kiến bò trên chảo nóng.
Trương thái y trầm ngâm một chút, rồi mới miêu tả mạch tượng của Huyền Diệp, Tiểu Lý Tử tuy nghe không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
“Theo mạch tượng Hoàng thượng, có lẽ là… sốt rét, nhưng còn cần quan sát mấy ngày, ta kê cho Hoàng thượng một bát canh thược dược, dùng xong chắc sẽ giảm sốt.”
“Vậy làm phiền Trương thái y.” Tiểu Lý Tử thở phào nhẹ nhõm.
“Chờ một chút, trẫm …bị sốt rét?” Thanh âm của Huyền Diệp hữu khí vô lực, khàn khàn yếu ớt. Tiểu Lý Tử nghĩ đến Hoàng thượng ngày thường mạnh mẽ khỏe khoắn, ngậm ngùi rơi lệ.
“Hồi Hoàng thượng, bước đầu chẩn đoán là bệnh sốt rét, Hoàng thượng hiện tại mới bị, vì thế toàn thân rét run, sau rét run là sốt cao, đến lúc đó sẽ các triệu chứng như nôn mửa, đi tả, hô hấp dồn dập, thần đã kê cho Hoàng thượng canh thược dược, có thể điều khí hành huyết.”
“Thật sự là sốt rét sao.” Huyền Diệp ho khan vài tiếng, “Thôi, lui xuống kê đơn thuốc đi.”
“Hoàng hậu biết không?” Sắc mặt Huyền Diệp bắt đầu đỏ lên, hắn bắt đầu thấy nóng, “Bỏ chăn ra.”
“Hoàng hậu nương nương đã biết.” Tiểu Lý Tử nhìn sắc mặt Huyền Diệp, thấy hắn không có gì lạ mới yên lòng, xem ra báo tin để hoàng hậu hồi cung là rất đúng đắn.
Hắn nhẹ nhàng nhấc chăn ra khỏi người Huyền Diệp, chỉ còn lại một tấm chăn mỏng khoác lên, “Hoàng hậu nương nương vô cùng lo lắng cho Hoàng thượng, nghe nói Hoàng thượng sinh bệnh liền lập tức rời khỏi Sướng Xuân Viên hồi cung.”
“Nàng đến đây sao, nàng đến đâu rồi?” Lông mày Huyền Diệp giãn ra một chút, lại như sực nhớ ra điều gì, “Nhanh rửa mặt chải đầu cho trẫm.”
Tiểu Lý Tử thầm than thở, nhưng cũng không dám trái lời Huyền Diệp, mấy tiểu thái giám nâng Huyền Diệp dậy, Tiểu Lý Tử cầm khăn cẩn thận lau mặt cho hắn, sau đó xõa tóc, thành thạo tết lại.
Huyền Diệp không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào thành giường, hô hấp càng lúc càng nặng nề, cổ họng khát khô, “Lấy cho trẫm chén nước.”
“Vâng.” Một tiểu thái giám lập tức bê tới một chén nước ấm, cầm thìa bón cho Huyền Diệp. Uống xong Huyền Diệp mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng không lâu sau hắn bắt đầu thấy đầu óc mê man.
“Đau!” Cơn đau đầu ập đến khiến Huyền Diệp tỉnh táo hơn một chút, “Hoàng hậu đã đến chưa?”
“Hoàng hậu đang ở bên ngoài cầu kiến.” Một tiểu thái giám vội vàng đi vào thông báo.
“Truyền!” Huyền Diệp có phần sợ phải đối mặt với Chỉ Lan, hắn có thể hình dung được tình trạng bản thân lúc này, người ngã bệnh làm sao có thể tức giận, nhưng hắn thật sự rất nhớ nàng, thể xác suy yếu đã khiến trái tim hắn không còn cứng rắn.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Chỉ Lan cúi đầu, đè nén bản thân không được tỏ thái độ hờn giận, thỉnh an xong liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Huyền Diệp.
Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp gió thổi cũng ngã mà đau lòng, nàng vốn tưởng Huyền Diệp chỉ bị phong hàn bình thường, không ngờ lại là bệnh sốt rét, may mà phát hiện sớm, theo lời thái y sẽ chữa khỏi nhanh, nghĩ đến đấy nàng mới bớt u sầu.
“Các ngươi đều lui ra ngoài, chỉ Tiểu Lý Tử ở lại.” Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan, rốt cuộc lòng không còn cảm thấy trống rỗng, hắn không thích khi ở cùng Chỉ Lan có người ngoài đứng cạnh.
“Biểu ca, có thuốc rồi, anh uống thuốc trước đi.” Chỉ Lan vốn đang rất giận hắn, nhưng nhìn hắn ngã bệnh nàng sao đành lòng tỏ thái độ gì, chỉ có thể nín nhịn chờ tính sổ sau. “Biểu ca đừng lo lắng, thái y nói, uống thuốc sẽ hết khó chịu ngay.”
Chỉ Lan nhận bát thuốc, bón chầm chậm từng thìa một, cho hắn đắng chết đi.
“Lan nhi.” Uống thuốc xong, Huyền Diệp áy náy nhìn Chỉ Lan, hắn rất quen thuộc gương mặt nàng, nhưng giờ đã trong trẻo lạnh lùng hơn nhiều, ánh nhìn cũng chẳng còn sự trìu mến ấm áp, “Thời gian vừa rồi là tôi có lỗi, Lan nhi đừng giận.”
“Anh!” Chỉ Lan trừng mắt, con người này sao có thể làm như không có chuyện gì như vậy, có điều nghe hắn xin lỗi tâm trạng cũng không còn quá bực bội nữa, việc cấp bách trước mắt là trị khỏi bệnh của hắn, sau đó còn nhiều thời gian để “tính sổ rõ ràng”.
Huyền Diệp thấy Chỉ Lan không còn lạnh nhạt nữa cũng thư thái hơn, vừa thả lỏng liền thấy đau đầu, hô hấp cũng nặng nề.
“Biểu ca đau đầu sao?” Chỉ Lan thấy thế mặt kệ chuyện giận hắn hay không, nàng đỡ người Huyền Diệp, để hắn dựa vào người nàng, xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.
“Biểu ca chưa từng bế Tường nhi và Trinh nhi đúng không, hai đứa khóc rất to, khí lực cũng không nhỏ, Hỉ Bảo lại rất ngoan, chỉ khi đói bụng hoặc tè ướt tã mới khóc, nhưng tiếng khóc cũng chỉ như tiếng mèo kêu, thút thít rất đáng yêu.” Chỉ Lan dịu dàng kể chuyện, như cơn gió mát giữa ngày hè oi bức.
Quả nhiên Huyền Diệp mất tập trung với cơn đau, “Thật sao? Lan nhi ngày bé khóc cũng thút thít như mèo.”
“Em không phải đứa hay khóc nhè, nhất định là biểu ca nhớ nhầm.” Nghĩ đến dáng vẻ luống cuống của Huyền Diệp mỗi khi dỗ nàng, Chỉ Lan nhịn không được cười cười, “Biểu ca ngày bé luôn tỏ vẻ nghiêm trang, thật ra lòng đầy mưu ma chước quỷ, hồi đầu em bị anh lừa rất nhiều.”
“Lúc nào tôi cũng thẳng thắn, Lan nhi vừa gặp lần đầu đã hôn tôi, chắc là vừa gặp đã yêu biểu ca đúng không?” Huyền Diệp tươi cười, như thể đã hết đau đầu.
“Biểu ca không biết xấu hổ, em không nhớ rõ.” Chỉ Lan cầm ấm nước bên giường, “Em vẫn nhớ lúc bé biểu ca từng bón nước cho em.”
“Tôi làm nhiều chuyện cho em như thế em lại chỉ nhớ chuyện bón nước, thật không có lương tâm.” Huyền Diệp vừa uống nước, vừa nhàn rỗi trêu ghẹo.
“Đúng vậy, biểu ca là người có lương tâm nhất, bằng không đã chẳng một tháng trời không đến gặp em.” Chỉ Lan gắt giọng, “Chờ biểu ca hết bệnh rồi chúng ta từ từ tính lại chuyện đó, giờ anh tĩnh dưỡng cho tốt đi, không lại không có sức lực đối phó với em.”
Lời oán thán thốt ra trong lúc làm nũng, tưởng là đùa, nhưng câu nào cũng lên án hắn, Huyền Diệp càng thêm áy náy, “Chờ biểu ca khỏe lại tùy Lan nhi định đoạt.”
“Vậy anh phải cố gắng khỏe cho nhanh, để em nhịn càng lâu em sẽ càng giận.” Chỉ Lan bón nước xong lấy khăn lau mồm cho Huyền Diệp, “Biểu ca nghỉ đi, bệnh nhân phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tôi không phải trẻ con, không cần phải dỗ.” Huyền Diệp không được tự nhiên, theo động tác của Chỉ Lan mà nằm xuống.
“Từ nhỏ đến lớn biểu ca dỗ em cả trăm lần, giờ em dỗ một lần lại không được sao?” Chỉ Lan nhíu mày, đắp chăn cho Huyền Diệp, “Biểu ca có muốn nghe em hát ru không?”
“Em coi tôi như Trinh nhi Tường nhi sao?” Huyền Diệp bật cười, hắn chợt phát hiện nói chuyện thì người sẽ không khó chịu nhiều, hắn biết Chỉ Lan cố ý chêu trọc để hắn mất tập trung với sự khó chịu, càng mềm lòng hơn.
Huyền Diệp cảm động cầm tay Chỉ Lan, ngửi hương thơm từ người nàng mới cảm thấy mỹ mãn chậm rãi nhắm mắt lại.
Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp ngủ mới không suy nghĩ nữa, một tháng nay hệ thống quân như mất tích, các công năng của hệ thống cũng biến xám xịt, nàng vốn định đổi ít thuốc cho Huyền Diệp uống, nhưng không được.
Tất cả thuốc thang nàng vẫn cất trong hệ thống, trong người chỉ có mấy viên dùng lúc khẩn cấp, toàn những thứ không thể công khai, chờ đến tối mới có thể cho Huyền Diệp uống.
Huyền Diệp trong hệ thống đào tạo đã dừng lại ở lv 19, Chỉ Lan thở dài, hệ thống quân từng nói qua loa là hoàn hoàn thành nhiệm vụ đào tạo sẽ có phần thưởng, tuy Chỉ Lan không trông đợi phần thưởng, nhưng vẫn để bụng chuyện hệ thống quân mất tích, dù sao cũng làm bằng hữu bao năm, không nói lời nào thì biệt tích.
Có lẽ hệ thống quân cũng gặp phải chuyện gì, Chỉ Lan nghĩ, hai người chắc có thể tính là nan huynh nan muội?
Chỉ Lan khẽ cười thành tiếng, nhịn không được véo má Huyền Diệp, hắn bất mãn nhíu mày, quay đầu tránh tay nàng, Chỉ Lan càng vui vẻ, rất hiếm khi được thấy Huyền Diệp đáng yêu thế này, mọi người đều nói người bệnh như trẻ con, xem ra thật không sai. Nhưng nàng sẽ không tha thứ cho Huyền Diệp một cách dễ dàng, chờ Huyền Diệp khỏi bệnh nàng sẽ bắt hắn trả giá xứng đáng.
“Hoàng hậu nương nương, Vệ Quý nhân ở bên ngoài cầu kiến.” Tiểu Lý Tử nhỏ giọng nói, Vệ thị đã được phong Quý nhân mấy tháng trước.
“Vệ Quý nhân?” Cơn giận Chỉ Lan vừa đè nén lại bùng lên, nàng rút tay, thật sự muốn tát Huyền Diệp đang say ngủ, vợ chồng cãi nhau thì cãi nhau, tìm người khác tham gia là ra làm sao. Nàng cảm thấy mình mà có không gian tùy thân thì tốt, nàng sẽ nuôi giấu mấy người đàn ông, cãi nhau với hắn cũng đi tìm lam nhan tri kỷ trò chuyện, chơi cờ.
“Cô ta tới làm gì?!” Tuy Chỉ Lan hạ giọng nhưng vẫn nghe ra sự tức giận trong đó, Vệ thị thật thông minh, nhân lúc nàng và Huyền Diệp khúc mắc mà chen vào, nhưng Vệ thị đã coi thường sự ăn ý của nàng và Huyền Diệp.
Chỉ Lan rất tức giận, nhưng sẽ không gây sự với Huyền Diệp khi hắn đang bệnh, làm thế chẳng phải cho người khác cơ hội phá hoại sao, lúc ngã bệnh là lúc yếu lòng nhất, cho dù là hoàng đế cũng vậy thôi, những lời an ủi sự chăm sóc vào lúc này có giá trị gấp đôi gấp ba, trong khi bình thường gần như vô tác dụng, hẳn là Vệ thị nghĩ thế mới mạo hiểm đến đây lúc này.
Chỉ Lan đoán không sai, kiếp trước Vệ thị lăn lộn cung đình bao năm, sao có thể không rõ đạo lý này, quan trọng hơn là sau một thời gian quan sát, cô ta phát hiện Hoàng thượng thật sự yêu Hoàng hậu, nực cười biết bao, trong hậu cung mà cũng có tình yêu thật sự, nhưng Vệ thị không tin tình yêu đấy có thể dài lâu.
Cũng chính vì chữ yêu đấy, cô ta mới đánh cược một lần, hai người yêu nhau có thể bất hòa chỉ vì những hiểu lầm rất nhỏ nhặt, đặc biệt khi không đủ lòng tin. Cô ta không làm gì nhiều, chỉ là đến trước mặt Hoàng hậu, thể hiện tình cảm sâu sắc mình dành cho Hoàng thượng, nữ nhân hậu cung đều giỏi suy diễn, chỉ cần hoàng hậu bắt đầu hoài nghi, vậy thì sẽ có một ngày Hoàng thượng không chịu đựng nổi. Cô ta chỉ là người vô tội trước sự xung đột của hai người họ, cô ta chưa từng nói Hoàng thượng thích cô ta, cô ta chỉ thể hiện tình cảm mình dành cho Hoàng thượng thôi.
“Vệ Quý nhân nói nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, cố ý đến thỉnh an Hoàng thượng.” Tiểu Lý Tử chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ chui xuống, hắn thật sự không liên quan.
“Đi nói với cô ta Hoàng thượng chưa tỉnh, bảo cô ta lúc khác hãy đến.” Chỉ Lan không thèm để ý cười cười, nàng biết Vệ thị đang mưu tính gì, có điều nàng cũng cần Vệ thị xuất hiện, nhưng phải là lúc Huyền Diệp tỉnh táo, không thì biểu ca của nàng làm sao có cơ hội chứng kiến tình cảm người khác dành cho hắn.
“Vâng.” Tiểu Lý Tử có chút không hiểu, Vệ thị không phải là tình địch của hoàng hậu sao, nếu không phải thì đã gặp, muốn gặp cũng không nên vào lúc Huyền Diệp tỉnh táo chứ.
Vệ thị mặc kỳ phục xanh nhạt, đầu chỉ cắm mấy bông hoa tươi, không thoa son trát phấn nhiều, cô ta phải đứng chờ dưới ánh nắng chói chang nhưng không hề sốt ruột. Dù hoàng hậu có gặp hay không đều không sao, khúc mắc đã tồn tại thì sẽ không giải quyết dễ dàng như thế, Vệ thị cúi đầu nhếch môi cười.
Cách đó không xa, mấy đứa con nghe nói Huyền Diệp bị bệnh, cũng đang đi tới cung Càn Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...