CHƯƠNG 97: BAN THƯỞNG
Ngay sau đó, nàng tựa như con thỏ nhỏ bị kinh hách, đặt mu bàn tay lên bàn, ánh mắt mơ hồ liếc Đường Viễn Ninh một cái, trên mặt thoáng đỏ ứng, đôi lông mì dài như cánh quạt chiếu rọi dưới ánh nến lộ ra đường con xinh đẹp. Nhưng dụ hoặc xinh đẹp không tiếng động chỉ xảy ra chớp mắt, Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh chưa kịp có phản ứng, nàng đã thay đổi biểu tình, tươi cười sáng lạn nói” công tử, hai viên thuốc lần trước ngài cho ta ăn, không biết sao sau khi ăn xong, bụng nóng hầm hập, sau khi ngủ dậy cảm giác thần thanh khí sảng, khi múc nước cũng thấy khí lực tăng lên rất nhiều, thân thể cũng không thấy lạnh nữa. Không tin, ngài xem”
Nói xong, nàng nhìn chung quanh, thấy cạnh tượng có mấy bồn hoa để trống liền đi qua, vươn tay tính nhấc lên. Nào ngờ, mấy cái bình này lại khá nặng, không thể nâng lên được.
“Xì.” Đường Viễn Ninh nhịn không được bật cười” mấy cái bồn đó làm bằng gỗ tử đàn, đừng nói là ngươi, ngay cả nam nhân luyện võ công muốn dùng một tay nâng lên cũng không thể ah”
“Ngươi dùng hai tay thử xem” Viên Thiên Dã bỏ qua cảm giác quái dị vừa rồi trong lòng, cười nói
Lâm Tiểu Trúc nhíu mi, vươn tay, xoa mấy cái bồn, cân nhắc xem mình nên dùng mấy thành khí lực, vừa rồi ra vẻ khí lực của mình đã tăng, không cần bắt mạch nhưng cũng không thể bộc lộ hoàn toàn, miễn cho Viên Thiên Dã hoài nghi, lại đòi bắt mạch cho nàng. Cho nên vừa rồi nàng mới mạo hiểm, ở trước con mắt soi mói của Đường Viễn Ninh lộ ra vẻ thẹn thùng khi tiếp xúc với công tử. Nếu lúc này xử lý không tốt thì chẳng phải lúc nãy diễn uổng phí rồi sao.
Nghĩ nghĩ, nàng dùng một thành khí lực, dùng hai tay ôm lấy cái bồn rồi nhấc lên.
“Hô.” Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cái bồn này tuy nặng nhưng dùng một thành khí lực đã nhấc được, kể ra cũng không quá nặng
“Di.” Viên Thiên Dã thấy nàng có thể nhấc được cái bồn lên, có vẻ ngoài ý muốn. Hắn cũng đứng dậy, nhấc từng cái bồn hoa lên, gật đầu” không sai, xem ra viên thuốc kia rất có ích cho việc thay đổi thể chất của ngươi. Ngươi có tin tưởng sẽ vượt qua cuộc thi ngày mai không ?”
“Tiểu Trúc hiện tại điên chước mỗi ngày đều có tiến bộ, nếu năm mươi cái thì vẫn có thể. Xin công tử yên tâm, Lâm Tiểu Trúc nhất định không cô phụ sự bồi dưỡng của công tử và các vị giáo tập, nhất định sẽ vượt qua cuộc thi” Lâm Tiểu Trúc đã sớm quay về chỗ ban đầu của mình, cúi đầu, cung kính đáp. Khóe mắt vẫn nhìn mấy ngón tay trắng dài của Viên Thiên Dã, âm thầm chậc lưỡi.
Mỗi lần xem mạch, Viên Thiên Dã không phải ngồi thì là đứng, ngẫu nhiên còn ho khan vài tiếng, lại vì vóc dáng cao gầy, dáng người có chút đơn bạc, không khỏi nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên văn nhược. Không ngờ hắn cũng là người luyện võ, nhấc mấy cái bồn kia không chút khó khăn. Chợt nhớ lại lúc cùng nhau đi từ trong núi ra, hắn leo núi mà như đi đường bằng, trong lòng càng thêm hâm mộ. Nếu nàng có võ công thì tốt biết bao, đương nhiên điều kiện tiên quyết, võ công này không thể do Viên Thiên Dã luyện cho nàng, nếu không, không biết sẽ như thế nào. Nàng cũng càng lo hơn, Viên Thiên Dã lợi hại như vậy, chênh lệch giữa hai người lại càng lớn. Có một địch thủ cường đại như vậy, không tốt chút nào.
Đương nhiên trước khi Lâm Tiểu Trúc đến, Viên Thiên Dã đã nghe các quản sự báo cáo tình hình, cho nên cũng biết tình huống của Lâm Tiểu Trúc. Nghe nàng nói vậy cũng không ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi mới nói” như vậy đi, trong thời gian qua, ngươi múc nước cũng thật vất vả. Không làm sai lại bị phạt, còn phải múc nước trong tiết trời giá lạnh, chắc trong lòng ngươi cũng có oán hận. Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi vượt qua kỳ thi điên chước, ta sẽ thưởng cho ngươi một viên thuốc. Ngươi thấy thế nào ?”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc không ngờ có thu hoạch lớn như vậy, vô cùng kinh hỉ, sợ Viên Thiên Dã đổi ý, vội khom người nói” Tiểu Trúc không có oán hận, đa tạ công tử ban cho, Tiểu Trúc nhất định cố gắng”
Đường Viễn Ninh nhìn Viên Thiên Dã rồi lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, sau đó nhíu mày, hiện nhiên là rất không đồng ý Viên Thiên Dã đem tinh khí hoàn trân quý như vậy tùy tiện thưởng cho một hạ nhân. Nếu hắn nhớ không lầm thì lần trước biểu ca đã cho nàng một viên.
Khẽ gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay, mặt tươi cười, thanh âm có chút lỗ mãng” biểu ca, không phải ta nói ngươi nhưng ngươi thưởng cái gì cũng được, sao có thể thưởng thuốc, vậy chẳng phải muốn trù người ta bị bệnh sao ? Không ổn, rất không ổn. Ta thấy, chi bằng như vậy đi, hôm nay khí lạnh tăng cao, chắc sẽ có tuyết rơi, không phải ngươi nói sau núi có nhiều hoa mai, phong cảnh rất đẹp sao ? chi bằng chúng ta cùng lên núi thưởng tuyết ngắm mai đi. Cây tùng, hoa mai, cây phật thủ, ba người chúng ta cùng lấy nước tuyết pha trà, có thể nói là tam tuyệt nha. Nếu Lâm Tiểu Trúc vượt qua cuộc thi, chúng ta sẽ cho nàng nghỉ một ngày, cùng lên núi với chúng ta ngắm cảnh, uống trà, ngươi thấy thế nào ?”
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy, trong lòng lại thấy buồn buồn. Kiếp trước sinh ra trong dòng dõi thư hương, gia gia lại là người phong nhã, cho nên nàng cũng bị ảnh hưởng. Đạp tuyết thưởng mai, đốt lò, lấy nước tuyết pha trà, ngẫm lại thật đúng là tình thơ ý họa, tao nhã tốt đẹp. Cho dù kiếp này là hạ nhân thì yêu thích đã thấm tận xương tủy, không chút thay đổi. Có điều chuyện này lại giống như sắp sửa vào hè lại có tuyết rơi, chưa chạm đất đã liền tan, không thể sánh bằng viên thuốc giúp nàng gia tăng khí lực. Nàng cũng biết không phải nàng muốn viên thuốc kia là được, chủ tử ban thưởng cái gì là do chủ tử quyết định, hạ nhân không thể lựa chọn. Nếu không thì cái gì cũng không có. Cho nên nàng không thể lên tiếng, chỉ ngước đôi mắt ngập nước nhìn Viên Thiên Dã, hi vọng với trí thông minh của hắn có thể nhìn ra trong lòng nàng đang muốn gì. Nếu không nghĩ ra thì hỏi nàng một tiếng cũng được.
“Khụ. . .” Viên Thiên Dã ho khan một tiếng, nhíu mày, gật đầu nói” Viễn Ninh, ngươi nói cũng có đạo lý”
Thấy Lâm Tiểu Trúc khẩn trương, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, hắn lại ho khan hai tiếng rồi nói tiếp” có điều, đã thưởng cho người thì phải rõ ràng”
Nói tới đây, hắn tự rót cho mình một ly trà, chậm rãi thưởng thức rồi mới liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc” Lâm Tiểu Trúc, ta nhớ không lầm, ngươi từng nói rất thích ăn uống. Hay là ta bảo Du giáo tập làm một món ăn thưởng cho ngươi, chỉ một mình ngươi ăn thôi, không chia cho người khác, ngươi chịu không ?”
Lâm Tiểu Trúc trừng mắt với Viên Thiên Dã, tức giận đến nghiến răng. Người này rõ ràng là cố ý. Biểu tình vừa rồi của nàng, muốn rõ ràng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, người có mắt đều nhận ra là nàng muốn viên thuốc kia nhưng thối hồ ly này lại cố ý đùa giỡn nàng. Hắn nghĩ hắn là ai chứ ? uổng công nàng vừa rồi còn nghĩ hắn là chủ tử nhân từ, rộng lượng, hiện tại xem ra còn không bằng tên tiểu tử bên cạnh.
“Khụ khụ khụ. . .” Nhìn nàng mở to cặp mắt trong suốt, hai má phình lên như là tức giận không nhẹ, Viên Thiên Dã càng ho lợi hại
“Biểu ca, ngươi không sao chứ?” Đường Viễn Ninh vội rót một chén nước đưa cho hắn rồi trừng mắt liếc Lâm Tiểu Trúc. Nha đầu này, chơi đùa không vui còn vô cùng không biết điều. Chủ tử ho đến như vậy cũng không biết tiến lên hầu hạ. Loại nha đầu như vậy, không hiểu sao biểu ca lại xem nàng như bảo bối.
Lâm Tiểu Trúc không chịu từ bỏ, đợi Viên Thiên Dã ổn định lại mới vén áo thi lễ, thanh âm rõ ràng” lẽ ra công tử ban tặng, dù là gì thì cũng là ân điển của công tử, Tiểu Trúc vạn phần cảm kích. Nhưng nếu công tử đã hỏi ý kiến của Tiểu Trúc, Tiểu Trúc liền cả gan nói rõ, không dám giấu công tử, trong lòng Tiểu trúc muốn nhất là viên thuốc kia. Trong khoảng thời gian này, vì cuộc thi điên chước mà Tiểu Trúc hết sức lo lắng, sợ rằng thi không qua sẽ phụ sự mong đợi của công tử và các vị giáo tập. Bị đưa sang ban khác, lại không theo kịp người ta thì chẳng phải là người vô dụng sao ? Cho nên viên thuốc có thể tăng trưởng khí lực kia là thứ mà Tiểu Trúc cần nhất. Nếu được công tử ban cho thì nhất định sẽ vượt qua cuộc thi kia, thỉnh công tử thành toàn”
“Uy uy uy, ý của ngươi là, công tử cho ngươi viên thuốc kia, làm cho ngươi có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi điên chước, đối với công tử rất có lợi sao ?” Đường Viễn Ninh vừa mới ngồi xuống đã đứng bật dậy, hắn càng nghe càng thấy không thích hợp, đi đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc cũng không sợ, chỉ ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn Đường Viễn Ninh một cái rồi vỗ mạnh đầu mình, hai mắt mở to, vui mừng cúi đầu nói với hắn” biểu công tử anh minh, biểu công tử đúng là quá mức thông minh. Tiểu Trúc vụng về, chỉ biết lo lắng buồn rầu, lại không nhớ ra nên cầu công tử ban cho mình một viên thuốc nha. Tiểu Trúc vốn điên chước chỉ còn kém một, hai cái, nếu được ăn viên thuốc trước, vậy chẳng cần phải lo cuộc thi điên chước nữa sao ? Đợi khi Tiểu Trúc trở thành đệ tử giỏi nhất trù nghệ ban, bậy chẳng phải Tiểu Trúc sẽ có hữu dụng rất lớn với công tử sao ?”
Nói xong xoay người, thi lễ với Viên Thiên Dã” thỉnh công tử thành toàn”
“Này, đợi chút.” Đường Viễn Ninh trợn mắt há mồm, rõ ràng là ý tứ của nha đầu kia sao lại thành chủ ý của hắn rồi ?
Vì phòng ngừa biểu ca đồng ý, hắn không kịp nghĩ liền nói” biểu ca, ý ta không phải vậy. Ta chỉ cảm thấy trong lời nói của nha đầu kia dường như có ý như vậy, cho nên thuận miệng hỏi một chút ? nếu giờ ngươi cho nàng ăn viên thuốc kia thì chẳng phải là tác tệ sao ? chủ nhân giúp hạ nhân tác tệ, phá vỡ quy củ do mình đặt ra thì coi sao được, hơn nữa cũng không công bằng với những đứa nhỏ khác”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...