Du giáo tập cau mày
liếc Ngô Thái Vân một cái, xoay mặt nói với Tô Tiểu Thư “ vậy chút nữa
ngươi cùng Chu Ngọc Xuân mang thức ăn lên đi “
“ Dạ “ Tô
Tiểu Thư không có ý kiến gì. Vừa rồi Chu Ngọc Xuân và Ngô Thái Vân cãi
nhau tưng bừng, hận nhau thấu xương, nếu lát nữa cùng nhau mang thức ăn
lên còn không biết xảy ra chuyện gì, tốt nhất vẫn nên tách ra. Đây là
lần đầu tiên người của trù nghệ ban đi phục vụ, không thể để xảy ra
chuyện gì, nếu không sẽ mất mặt cả đám.
Vì thế Tô Tiểu Thư
và Chu Ngọc Xuân đi đưa thức ăn, Lâm Tiểu Trúc phụ nấu còn Ngô Thái Vân
nhóm lửa. Nhưng không ngờ Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân mang rau trộn đi
đến nửa ngày không thấy trở về. Du giáo tập biết có chuyện không ổn liền sai Lâm Tiểu Trúc đi tìm hiểu.
Lâm Tiểu Trúc vừa đến sân
của Viên Thiên Dã đã thấy bên trong có người chạy vội ra, ngẩng đầu nhìn thì là Viên Cửu đã lâu không thấy. Hắn thấy nàng liền nói “ gã sai vặt
của Đường công tử bị bệnh cấp tính, ta đi bốc thuốc “ nói xong đã chạy
nhanh như chớp
Lâm Tiểu Trúc đứng yên, suy nghĩ một hồi rồi mới đi vào.
Nhà giàu người ta, chủ tử có ít nhất, bảy, tám người hầu hạ. Viên Thiên Dã
thân phận bất phàm nhưng cuộc sống lại rất đơn giản, chỉ có một mình
Viên Thập hầu hạ bên mình, tuy còn có Viên Lâm và hai, ba người khác ở
trong sân làm việc vặt vãnh nhưng chung quy là vẫn ít người. Lúc này Tô
Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân không có trở về, nhất định là vì xảy ra
chuyện, nhân lực không đủ nên giữ các nàng lại mà mình đã tới nơi lại
không vào hỗ trợ thì không ổn, hơn nữa cũng không cần vội báo tin cho Du giáo tập.
Đến cửa sân của Viên Thiên Dã đã thấy ở đó có
nhiều người, Viên Thiên Dã ngồi bên trong, đang châm cứu cho một người
nằm trên đất, biểu đệ Đường Viễn Ninh của hắn vẻ mặt lo âu đứng bên
cạnh, Tô Tiểu Thư tay cầm ngân châm đứng bên cạnh hỗ trợ Viên Thiên Dã,
Viên Thập cầm một cây ngải điều châm vào mỗi một huyệt vị của bệnh nhân, Viên Lâm và một tùy tùng khác của Đường Viễn Ninh mang một cáng trúc từ trong nhà ra, chuẩn bị sau khi bệnh nhân tỉnh lại sẽ đưa hắn vào trong
nghỉ ngơi, Chu Ngọc Xuân cầm một cái bát từ trong phòng đi ra, đứng bên
cạnh chờ.
Mọi người đều bận rộn, yên lặng làm việc, tất cả
đều đâu vào đó. Lâm Tiểu Trúc đi đến bên cạnh, vừa lúc nghe bệnh nhân
rên một tiếng rồi tỉnh lại.
“ Tốt lắm, chút nữa uống thêm
chén thuốc thì không đáng ngại “ Viên Thiên Dã rút châm ra, tiếp nhận
cái bát trong tay Chu Ngọc Xuân, lấy trong lòng ra một cái bình, rắc vào bát ít thuốc bột rồi đưa cho Viên Lâm đút cho bệnh nhân uống. Uống xong chén thuốc, sắc mặt xanh trắng của bệnh nhân cũng chậm rãi có huyết
sắc.
Viên Thiên Dã lại phân phó “ đem cáng đến đây, đưa hắn đến tây sương phòng, đợi lát nữa hãy đưa đến sân các ngươi “
“ Dạ “ Viên Lâm cùng tùy tùng kia, có thêm Chu Ngọc Xuân và Tô Tiểu Thư
hỗ trợ, cùng nâng cáng trúc đi vào trong phòng. Hạ nhân này tuổi xấp xỉ
Đường Viễn Ninh, hẳn là tình cảm chủ tớ rất tốt nên hắn cũng đi theo vào phòng.
Viên Thiên dã đứng yên nhìn mọi người vào phòng rồi quay sang nói với Lâm Tiểu Trúc “ bệnh tim, bẩm sinh “
“A?” Lâm Tiểu Trúc sửng sốt một chút, không ngờ hắn lại giải thích với nàng. Trong ấn tượng của nàng, Viên Thiên Dã không thích nói chuyện cũng
không hay biểu lộ suy nghĩ. Khí độ thành thục, ổn trọng, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười lăm tuổi. Hơn nữa, có lẽ vì xuất thân khác
nhau hoặc do tuổi còn nhỏ mà phải lo nhiều việc, cho nên hắn rất xem
trọng tôn ti trật tự, quy củ cao thấp. Không ngờ lúc này hắn lại giải
thích với hạ nhân mà hắn không hiểu biết chút gì, nhất là chuyện này lại không liên quan tới nàng.
Có điều nàng thích phương thức nói chuyện ngang hàng của hắn, vội hỏi lại “ bệnh tim bẩm sinh ? vậy chắc khó chữa lắm “
“ Ngươi cũng biết chuyện này “ Viên Thiên Dã có chút ngoài ý muốn
“Ân?” Lâm Tiểu Trúc sửng sốt lần nữa. Nàng không hiểu sao hắn hỏi vậy ? chẳng lẽ vừa rồi chỉ là hắn lầm bầm một mình
Thấy hắn dùng ánh mắt sâu như đáy hồ nhìn mình mà không nhắc lại, tựa hồ như đang chờ nàng trả lời. Nàng đành nói “ ân, trong thôn chúng ta có người bệnh tim bẩm sinh, khi bệnh tái phát thực dọa người nha “
Trả lời rất quy củ.
Viên Thiên Dã nhìn nàng thật sâu rồi xoay sang chỗ khác nói “ không có việc gì, đưa thức ăn lên đi “
“Dạ” nàng trả lời, đang tính rời đi thì hắn lại nói “nếu thức ăn đã làm xong, ngươi bảo Du sư phụ đến đây một chuyến”
“Dạ”
Lâm Tiểu Trúc về đến phòng bếp, đem mọi chuyện kể lại cho Du giáo tập nghe. Nghe xong, hắn liền nhảy dựng lên “cái gì? Uy nhi lại phát bệnh? Ta đi
xe” nói xong, tạp dề còn chưa kịp cởi đã bỏ đi.
Lâm Tiểu Trúc ngẩn người. Chẳng lẽ, bệnh nhân kia là người nào đó của Du giáo tập?
“Du giáo tập làm sao vậy?” Chu Ngọc Xuân vừa vặn tiến vào, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, ngay sau đó Ngô Thái Vân cũng đi vào
“Người bị bệnh kia có lẽ là thân thích của Du giáo tập” Lâm Tiểu Trúc xoay
sang chỗ khác, nhấc nắp nồi, thấy thức ăn đã chuẩn bị xong liền nói
”công tử kêu thức ăn, chúng ta mang qua đi”
Sau đó nàng lấy
tôm và cá chuối phiến từ trong nồi ra, đặt lên khay rồi đưa đến tận tay
hai người kia, còn mình thì bưng chung tổ yến, dẫn đầu đi ra ngoài.
Mấy món này lẽ ra nên mang lên cách khoảng nhưng hiện giờ đã trễ hơn nữa
thức ăn để lâu trong nồi, hương vị sẽ thay đổi cho nên đành mang lên
cùng một lúc. Chưng tổ yến là mất nhiều công phu nhất, nguyên liệu cũng
trân quý, cho nên Lâm Tiểu Trúc không dám sơ suất, cẩn thận, chuyên tâm
bưng đi, không để ý tới hai người phía sau. Nào ngờ nàng vừa ra đến cửa
đã nghe trong viện truyền đến tiếng đổ ngã, sau đó là tiếng khóc kêu của Chu Ngọc Xuân “Lâm Tiểu Trúc”
“Sao vậy?” nàng cảm thấy
không ổn, cẩn thận quay lại, đi vào cửa thì thấy khay đồ ăn tinh mỹ bể
làm hai, cá chuối phiến rơi trên đất.
“Làm sao bây giờ a, Lâm Tiểu Trúc?” Chu Ngọc Xuân ngồi trên đất, khóc ròng.
“Đã bảo ngươi nhìn đường cho kỹ, còn dám trừng ta” Ngô Thái Vân mặt không che lấp được vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Đều tại ngươi, ngươi không mắng ta thì ta trừng ngươi làm gì” Chu Ngọc Xuân đứng lên, muốn tính sổ với Ngô Thái Vân
“Chu Ngọc Xuân.” Lâm Tiểu Trúc vội quát nàng “ngươi còn gây chuyện với nàng thì mạng nhỏ của chúng ta cũng không còn a”
“Ngươi đừng xằng bậy a!” Ngô Thái Vân cũng khẩn trương bảo vệ cái khay trên tay.
Chu Ngọc Xuân đã gây ra họa, sao còn dám xằng bậy? nàng dừng chân, khóc
lớn, xoay người nói với Lâm Tiểu Trúc “cứu ta, ngươi cứu ta đi”
“Nàng có năng lực gì mà cứu được ngươi? Hay là nàng biết ảo thuật” Ngô Thái
Vân lúc này không dám kích thích Chu Ngọc Xuân, sợ nàng làm ngã khay đồ
ăn trên tay mình nhưng cũng nhịn không được mà châm chọc vài câu
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi thông minh như vậy, nhất định làm được đúng không?”
Lâm Tiểu Trúc lúc này là cái phao cứu mạng của Chu Ngọc Xuân
“Thực ra công tử rất tốt tính, nhất định sẽ không trách tội ngươi” Lâm Tiểu
Trúc an ủi nàng, mà quả thực Viên Thiên Dã cũng không phải là chủ tử
nhẫn tâm. Có điều hắn luôn tuân thủ quy củ, chắc chắn sẽ không có chuyện không trừng phạt.
Chế độ trừng phạt của sơn trang, mọi
người đều biết, mặc kệ Lâm Tiểu Trúc an ủi, Chu Ngọc Xuân vẫn năm lấy
tay áo nàng, đau khổ cầu xin. Không biết vì sao nhưng nàng cảm thấy Lâm
Tiểu Trúc có thể giúp được nàng.
“Ngươi đừng chạm vào ta.”
Lâm Tiểu Trúc bảo vệ khay tổ yến trên tay mình, nếu cái này cũng bị rơi
thì mười côn trường không thể tránh được, lại bị đánh trước mặt mọi
người nữa thì thảm lắm ah.
Chu Ngọc Xuân dù là vô tình nhưng là một đệ tử của trù nghệ ban lại trong lúc sơn trang có khách quý mà
làm rơi đồ ăn, sai lần như vậy tất sẽ trừng phạt không nhẹ. Quan trọng
nhất là nàng bị trừng phạt tất sẽ bị người gièm pha, tư vị thật không dễ chịu chút nào, người sĩ diện như Chu Ngọc Xuân làm sao chịu được. Huống chi Chu Ngọc Xuân đối với nàng rất tốt, nàng không thể trơ mắt nhìn
nàng chịu khổ.
“Ngươi đừng vội để ta nghĩ cách” nàng trầm
ngâm một chút liền có chủ ý, đưa khay tổ yến cho Chu Ngọc Xuân “ngươi
bưng khay tổ yến này lên đi. Hai cái chung nhỏ này còn quý hơn ba mạng
người chúng ta, nhất định phải thật cẩn thận”
Nói xong lại
nói với Ngô Thái Vân “Ngô Thái Vân, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, lúc này
không phải là thời điểm để tranh chấp thể diện. Nếu ngươi còn không
nghe, ta sẽ nói là ngươi ngáng chân làm Chu Ngọc Xuân té. Ngươi nghĩ xem công tử và giáo tập tin ngươi hay tin ta và Chu Ngọc Xuân?”
Sắc mặt Ngô Thái Vân liền thay đổi. Lúc này trong sân chỉ có ba nàng các
người, không có ai khác làm chứng. Lâm Tiểu Trúc lại được sủng ái, chẳng những Du giáo tập thương nàng mà thái độ của công tử đối với nàng cũng
khác biệt. Nếu nàng thực sự vu khống mình, lại thêm Chu Ngọc Xuân đệm
vào thì mình có miệng cũng không cãi được.
Chu Ngọc Xuân nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhìn Lâm Tiểu Trúc nhỏ giọng nói “ hay là làm như vậy đi “
Ngô Thái Vân tức đến suýt nhảy dựng lên, cố kiềm chế nói “ ta biết, ta
biết, ta sẽ chú ý, tuyệt không giở trò. Nhưng chuyện vừa rồi thực không
liên quan tới ta, là tự Chu Ngọc Xuân té ngã. Lâm Tiểu Trúc, ngươi nói
chuyện cần phải có lương tâm nha “
Lâm Tiểu Trúc chẳng qua
muốn hù dọa Ngô Thái Vân thôi, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này “ Ngô Thái Vân, ngươi nhớ kỹ lời mình nói cha, nếu chuyện vừa rồi ta giải quyết xong lại nghe ngươi nhiều chuyện thì cứ chờ coi, ta sẽ đổi hết
tội lên đầu ngươi a “
“Không có, ta tuyệt đối không nói.” Lúc này Ngô Thái Vân muốn có bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...