Ớ góc độ khác nhau
thì suy nghĩ cũng sẽ không giống nhau. Nếu Lâm Tiểu Trúc đứng ở góc độ
của Viên Thiên Dã mà suy nghĩ, sẽ hiểu rằng : quy củ là do mình đưa ra,
không thể vì một cá nhân mà phá bỏ. Nếu làm như vậy, sau này làm sao mà
phục chúng ? làm sao cho lão thuộc hạ như Mã giáo tập tâm phục khẩu
phục. Huống chi Mã giáo tập là người kiên trì nguyên tắc nhất, tính tình lại ngay thẳng, đệ tử nhập môn không phải là người hắn muốn nhận thì
hắn sẽ nhảy đổng lên cho mà coi. Dù hắn vì lệnh của chủ tử mà thu nhận
nàng cũng sẽ không hảo hảo dạy dỗ, cho nên tự mình có đủ tư cách thông
qua cuộc thi mới có thể đường hoàng học tập.
Miên man suy
nghĩ, Lý Duy Trụ cũng đã làm mẫu xong. Mã giáp tập đứng lên, nghiêm khắc nhìn ba mươi thí sinh “ được rồi, mau xếp thành đội, theo thứ tự mà
tiến hành cuộc thi. Nhanh tay nhanh chân lên “
Đám con gái
qua được cửa thứ nhất vốn có năm người, hơn nữa Viên Thiên Dã lại chú ý
tới nên không nam hài nào nguyện xếp chung một đội, như vậy người đứng
đầu là Lâm Tiểu Trúc cũng là người đầu tiên phải lên sân khấu.
“Tiểu Trúc, ngươi. . . Nếu không, để ta lên trước “ Tô Tiểu Thư nhìn cái nồi
đựng đầy cát lại nhìn bộ dáng ốm tong teo của Lâm Tiểu Trúc, trong mắt
tràn đầy lo lắng.
Lâm Tiểu Trúc biết Tô Tiểu Thư muốn tốt
cho nàng nhưng khí lực của Tô Tiểu Thư thế nào, nàng cũng biết rõ, xem
nàng làm cũng có thể tìm ra phương cách, không đến nỗi làm đổ hết cát ra ngoài. Nghĩ vậy liền lui lại nói “ được, ngươi lên trước đi “ rồi mỉm
cười chân thành nói tiếp “ cảm ơn “
Tô Tiểu Thư mỉm cười đáp lại rồi đi lên trước, nghe khẩu lệnh của Mã giáo tập xong liền nhắc nồi lên nhưng không ngờ nồi sắt nặng hơn nàng nghĩ nhiều, suýt chút nữa
không ổn định, chỉ có vài hạt cát bay lên. Lâm Tiểu Trúc thấy vậy, tâm
liền nặng trĩu. Tô Tiểu Thư bộ dáng lớn hơn nàng, đã ra dáng thiếu nữ,
tuy không phải quá khỏe mạnh nhưng khí lực so với người bình thường cũng lớn. Nếu thiết oa này nàng nhắc cũng khó khăn như vậy thì mình làm sao
có thể đây ?
Cũng may nháy mắt sau Tô Tiểu Thư đã bình ổn
lại. Lâm Tiểu Trúc nhìn những nam hài khác, có vài người còn chưa phát
dục, thậm chí có người còn thấp bé hơn Tô Tiểu Thư, bộ dáng không khác
nàng là mấy. Có điều bọn họ đều sinh ra ở nơi sơn dã, bộ dáng chắc nịch, hơn nữa lại luyện võ cả tháng, khí lực không thể nhỏ hơn chị được.
Hai nam hài cũng tiến lên nhắc thiết oa, nhìn rất dễ dàng, Mã giáo tập bắt
đầu đếm, bọn họ liền hít sâu một hơi rồi giương ta, bắt chước Lý Duy Trụ lúc nãy mà ném hạt cát lên. Có người không nắm giữ tốt nên đã làm cát
rơi ra ngoài, mà Tô Tiểu Thư vì đã rút được kinh nghiệm nên cẩn thận
hơn, vững vàng ném lên rồi nhanh chóng tiếp được hạt cát. Cũng có khi
không ổn, làm cát bị rơi ra ngoài nhưng so với người khác thì vẫn ổn.
Lâm Tiểu Trúc thoáng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nam hài là rơi cát ra ngoài chẳng qua là do phương pháp chứ không phải vấn đề khí lực. Nàng quay
đầu nhìn hai nam hài nhi khác, hai người này vóc dáng cao lớn hơn, dùng
muôi cũng thoải mái hơn nhưng dường như có một người cảm giác cân bằng
không tốt nên dù khí lực đủ thì mỗi lần giơ lên sẽ làm rơi một ít cát ra ngoài. Việc này làm hắn càng thêm khẩn trương mà như vậy thì lỗi càng
nhiều hơn. Chỉ đảo được năm cái thì cát đã rơi ra ngoài hơn nửa, xem ra
là không thể trúng tuyển được.
“. . . Hai mươi!” Mã giáo tập rốt cuộc cũng đếm xong, Tần quản sự cầm tờ giấy cùng hai vị giáo tập
thương lượng một lát rồi vẫy tay, ý bảo nhóm sau tiến lên mà không tuyên bố thí sinh nào được thông qua.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi lên
trước đi, ta sợ “ Chu Ngọc Xuân tuy bộ dáng lớn hơn Lâm Tiểu Trúc nhưng
vẫn thuộc dạng thấp bé nhẹ cân. Nàng nhìn tình hình vừa rồi liền không
có tự tin, không tự chủ được mà lui ra sau. Ba người đứng phía sau cũng
không muốn lên trước, cho nên Lâm Tiểu Trúc cười cười rồi đi lên trước.
Thấy Lâm Tiểu Trúc lên sân khấu, Viên Thiên Dã đang nhàn nhã ngồi uống trà
liền chậm rãi ngồi ngay ngắn lại, mắt chăm chú nhìn về bên này, trà cũng quên uống.
“Chuẩn bị. . .” Mã Giáo tập liếc Lâm Tiểu Trúc
một cái rồi cao giọng quát. Lâm Tiểu Trúc hít sâu một hơi, nhắc thiết oa lên. Học qua nguyên lý đòn bẩy, nàng tự nhiên biết cách vận dụng, ngón
cái nắm ở chỗ mộc bính và thiết oa tiếp xúc, bốn ngón tay chặt chẽ nắm
bên dưới thiết oa, dùng sức nhắc lên. Ổn. Một hạt cát cũng không rơi ra.
Viên Thiên Dã và Tô Tiểu Thư cùng thở phào nhẹ nhõm.
Rất nặng nha, Lâm Tiểu Trúc cũng không có thoải mái như thể hiện bên ngoài. Dùng hết khí lực mới nhắc được cái nồi lên, cũng chuẩn bị tinh thần
tung hạt cát lên. Nếu không có một tháng múc nước luyện lực tay, nếu
không thì nàng không thể nhấc nổi cái nồi này lên.
“ Bắt
đầu, một, hai. . . “ thấy Lâm Tiểu Trúc nhắc được thiết oa, hai mắt Mã
giáo tập hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng miệng vẫn đếm không chút do dự.
Lúc này khí lực toàn thân của Lâm Tiểu Trúc đều đặt lên cánh tay phải, cắn
răng ném cát lên. . . Nàng lúc này chỉ cần ổn, chỉ cần số lượng cho nên
chỉ tung cát lên cao một chút rồi liền thu lại.
Hơn nữa nàng vừa rồi tư thế cầm của nàng rất tốt cũng ít phải dùng sức, còn thể
khống chế cát trong nồi tốt nhất. Cho nên cứ vậy mà làm, rất ổn, không
có hạt cát nào rơi ra ngoài.
Viên Thiên Dã và Tô Tiểu Thư
lại thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng Viên Thiên Dã còn hơi giương lên. Có
một thì sẽ có hai, có hai rồi có ba, chỉ cần tung lên cao một chút thì
sẽ thành công.
Lần thứ nhất thành công, Lâm Tiểu Trúc cũng
không có chút vui sướng, bởi vì cái tay nắm thiết oa bắt đầu run run. Nó quả thực rất nặng ah.
“Bổn cô nương nhất định, nhất định,
nhất định phải học trù nghệ! ! !” Lâm Tiểu Trúc trong lòng thầm phát
thệ, dùng sức ném tiếp sau đó lại đảo. . . Tốt lắm, càng làm càng thêm
kiên định, tuy cái nồi ngày càng nặng nhưng kỹ xảo cũng càng thành thạo
hơn, lực đạo giơ lên, góc độ đón lấy, độ cao của cát. . . đều ít dùng
sức nhất mà lại hợp lý nhất.
“Hảo! lần thứ tư, nhanh, lần
thứ tư đi. . . “ ánh mắt Viên Thiên Dã gắt gao nhìn chằm chằm cái tay
của Lâm Tiểu Trúc, trong lòng thầm nhắc. Bỗng nhiên “ ba “ một âm thanh
nhỏ vang lên, ly trà trong tay đã vỡ vụn, nước trà chảy tí tách.
“A, công tử.” Viên Thập đứng sau hắn vội vã tiến lên lấy mảnh chén trong
tay hắn, sau đó nhanh chóng đưa một cái khăn sạch sẽ, trong lòng cảm
thấy vô cùng may mắn : may mắn cái tay cầm ly trà của công tử đặt ở tay
vịn của cái ghế, nếu đặt trên đùi thì quần áo của công tử bị hủy rồi.
Dù gặp bất kỳ chuyện gì, cho dù là mưa to gió lớn, Viên Thiên Dã vẫn luôn
bình tĩnh, trầm ổn nên giờ xảy ra chuyện này, hắn có chút xấu hổ nhưng
vẫn bình thản tiếp lấy khăn tay, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc.
Viên Thập thu thập xong, dù vẫn đứng yên sau Viên Thiên Dã nhưng trong lòng
đã sớm nổi sóng. Công tử trước giờ đều vân đạm phong khinh sao lại vì
Lâm Tiểu Trúc tham gia cuộc thi này mà khẩn trương đến vậy, còn bóp nát
cả ly trà. Có điều nghĩ kỹ thì hắn lại thấy bình thường trở lại. Ngày đó công tử và Viên Thành nói chuyện, hắn cũng có mặt. Lâm Tiểu Trúc được
một lão gia tử thu làm đồ đệ, hắn cũng biết. Thân phận của vị lão gia tử kia, tuy công tử không nói rõ nhưng người có thể làm cho công tử kiêng
kị không nhiều. Cho nên người kia hẳn là địa vị rất hiển hách. Một người mà ngay cả công tử còn kiêng kị lại thu Lâm Tiểu Trúc làm đồ đệ, nếu
nàng bị trù nghệ ban cự tuyệt không thể được rồi. Thế nhưng công tử cũng không thể phá bỏ quy củ của sơn trang, trực tiếp cho Lâm Tiểu Trúc
thông qua vì vậy hắn khẩn trương vì nàng cũng không có gì lạ.
“. . . Mười tám, mười chín, hai mươi!” Mã giáp tập gắt gao nhìn Lâm Tiểu
Trúc, thấy nàng làm xong lần thứ năm thì cầm thiết oa đứng yên đó, không hề nhúc nhích, âm thầm lắc đầu.
Lâm Tiểu Trúc rất muốn nhúc nhích nhưng nàng đã dùng hết khíc lực rồi. Nàng đã sử dụng đúng cách,
tuy thành tích không phải tốt lắm nhưng nàng đứng đầu cuộc thi thứ nhất, lần này dù chỉ được vậy, cân nhắc qua lại thì có lẽ vẫn có cơ hội được
vào tốp mười lắm.
“Được rồi, bỏ nồi xuống, đi đến bên kia đi “ Mã giáo tập đưa tay lấy bảng thành tích từ tay Tần quản sự, bốn người khác số lần làm nhiều hơn Lâm Tiểu Trúc nhưng hạt cát bị văng ra ngoài
nhiều hơn, trong đó còn có người làm nghiêng cả thiết oa.
“
Lâm Tiểu Trúc tuy rằng số lượng ít nhưng lại không làm đổ hạt cát nào ra ngoài, xem như là chất lượng tốt nhất. Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, khí
lực yếu là bình thường nhưng khi lực nhỏ vậy mà có thể làm đến như vậy
thì cũng thấy được đứa nhỏ này rất thông minh, biết cách nắm giữ trọng
lực. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, liền biết dùng hết sức, không tham công liều
lĩnh, làm xong lần thứ năm, không còn sức nữa thì không hề miện cưỡng mà dừng lại. Đứa nhỏ thông minh lại có tiềm lực như vậy, ta cảm thấy có
thể thu nhận “. Du giáo tập đối với Lâm Tiểu Trúc càng nhìn càng thích
nhưng thành tích của nàng như vậy, muốn vào tốp mười lăm là không thể,
cho nên mới mở miệng nói chuyện với Mã giáo tập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...