Biết Vị Ký

Khi Ngô Thái Vân trở
về ăn cơm chiều, vừa vào sân đã thấy không khí cực kỳ quỷ dị. Mọi người
đang bàn tán xôn xao bỗng nhiên im bặt, quay đầu nhìn nàng, trong mắt
toàn là chán ghét.

“Làm sao vậy?” Ngô Thái Vân liếc mắt nhìn mọi
người, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tiểu Trúc. Nhớ tới những lời
Lâm Tiểu Trúc nói với nàng bên ngoài phòng bếp, lại thấy ánh mắt chán
ghét của mọi người, Ngô Thái Vân không khỏi máu nóng bốc lên tận đỉnh
đầu. Nàng biết, Lâm Tiểu Trúc nhất định ở sau lưng nàng nói xấu, nàng
biết Lâm Tiểu Trúc cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Có điều giờ không phải
lúc cãi nhau, vì thế nàng cố kiềm lòng mà đi nhanh vào nhà lấy chén ăn
cơm.

Lúc ăn cơm mọi người cũng xa cách nàng, ngay cả Lý Linh Nhi
vốn như hình với bóng với nàng giờ cũng không thèm để ý tới. Ngô Thái
Vân một mình một chén ngồi trên giường ăn cơm, nghe mọi người nói nói
cười cười thật là náo nhiệt, thậm chí Lý Linh Nhi còn bị Lâm Tiểu Trúc
trêu chọc mấy câu mà bật cười. Nàng càng thêm oán hận Lâm Tiểu Trúc, hận không thể tìm một nơi vắng vẻ mà cho Lâm Tiểu Trúc một trận.

Ăn cơm xong không bao lâu, Ngô Thái Vân chợt thấy bụng không ổn, liên tục hướng nhà vệ sinh mà chạy

“Ngô Thái Vân, ngươi không thoải mái sao? Có cần báo Mai quản sự cho người
xem bệnh cho ngươi không?” Lâm Tiểu Trúc vừa cùng mọi người trò chuyện,

vừa thân thiết hỏi.

“Không cần ngươi giả vờ hảo tâm. Ta có bệnh
chết cũng không liên quan tới ngươi” Ngô Thái Vân đang tức giận, lại bị
tiêu chảy càng thêm phiền chán, nghe Lâm Tiểu Trúc hỏi vậy lập tức rống
lên.

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi quá tốt bụng rồi. Người như thế, ngươi để tới làm gì? Lòng tốt không được báo đáp ah”

“Đúng vậy, tự mình đi mật báo còn đoạt lấy vị trì trong phòng bếp của Lâm
Tiểu Trúc, còn hại hai vị đại ca kia bị mắng, suýt chút nữa còn bị trừ
tiền tiêu vặt. Người như vậy, ngươi còn nói giúp, kêu mọi người đừng
truyền chuyện này ra ngoài. Lâm Tiểu Trúc ngươi có lòng tốt nhưng có
những người không biết tốt xấu, suy bụng ta ra bụng người ah. Không
trừng phạt nàng, nàng sẽ không biết hối cải đâu” Chu Ngọc Xuân lên tiếng

Nghe được lời này, Ngô Thái Vân càng thêm nộ khí xung thiên. Những gì Lâm
Tiểu Trúc làm lúc chiều vẫn còn trước mắt, lời nói uy hiếp vẫn văng vẳng bên tai, mà nàng lại ở trước mặt mọi người ra dáng người tốt, được mọi
người đồng cảm. Có ai biết Lâm Tiểu Trúc âm hiểm thế nào chứ?

Nhưng lúc này nàng không có thời gian để cãi lại, nàng còn phải đi gặp người nổi tiếng…

Cũng may bệnh tình tựa hồ không nghiêm trọng lắm, đi thêm hai lần nữa thì
ngừng. Ngô Thái Vân ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy mọi việc cũng ổn, nhớ
lại chuyện tối qua liền quyết định phải hảo hảo trừng phạt Lâm Tiểu Trúc một phen. Dù sao cũng không ai để ý tới nàng, có tới luyện công muộn
một chút chắc cũng không ai biết. Nghĩ vậy, nàng đi theo mọi người ra
ngoài cửa, dừng lại một chút, thấy tất cả đều đã đi xa liền vòng lại.

“Sao vậy? đánh rơi gì sao?” Lâm Tiểu Trúc cầm cây chổi, quét tung tro bụi và người Ngô Thái Vân, cười tủm tỉm hỏi.

Ngô Thái Vân lúc này đang tính âm thầm đánh lén Lâm Tiểu Trúc vài cái, giải mối hận trong lòng nào ngờ bị phản công bất ngờ, không chút đề phòng,
tro bụi bay đầy mắt, đau đến rơi lệ.

“Ngươi đừng khóc nha, ta không có trêu chọc ngươi” Lâm Tiểu Trúc tiến lên nói

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi đi chết đi” Ngô Thái Vân liền theo hướng thanh âm mà đánh tới.

Lâm Tiểu Trúc có nửa năm luyện công phu chạy trốn với Tần thị, sao có thể
để Ngô Thái Vân đắc thủ, liền nhẹ nhàng đảo người tránh được, Ngô Thái
Vân bị hụt đà, té lăn quay trên đất.


“Ngô Thái Vân, ta với ngươi
xưa không oán, nay vô cừu, ngươi sao lại hận ta như vậy? sáng hôm qua
xúi giục Lý Linh Nhi tố giác ta, buổi biều lại mật báo với Tần quản sự,
đuổi ta ra khỏi phòng bếp, còn hại Triệu đại ca suýt bị trừ tiền tiêu
vặt hàng tháng. Ngươi làm vậy thì có lợi gì?”

“Ngươi là kẻ tiểu
nhân, âm hiểm, ngươi uy hiếp ta, đe dọa ta còn giả làm người tốt trước
mặt mọi người. Phi…ta không quen nhìn ngươi thì sao?” Ngô Thái Vân xoa
mắt đứng lên. Hôm nay nàng phải cho Lâm Tiểu Trúc một bạt tai, nếu không nàng không phải họ Ngô.

Nghe nàng già mồm cãi láo, Lâm Tiểu Trúc cũng không tức giận “chẳng lẽ ngươi hãm hại ta, ta lại không được kêu
mà yên lặng chịu đựng thì mới được coi là người tốt sao?mà cho dù ta có
làm vậy, ngươi chắc chắn sẽ nói ta là đứa ngốc ah. Hơn nữa, dù ta không
nói ra, ngươi cho rằng mọi người không biết sao? Tần quản sự không biết? Triệu đại ca và Lý đại ca không biết? Chu Ngọc Xuân các nàng cũng không biết? mọi người chỉ cần thấy ta đi lượm củi mà ngươi ở trong phòng bếp
thì dùn ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cần gì tới ta
nói. Ngô Thái Vân, ta nói ngươi chỉ là một cái túi da rỗng tuếch, ngươi
lại không tin. Ta với ngươi cùng một nơi đến đây, cùng ở sơn trang này
học tập, ngươi lại ở sau lưng đâm chọt ta, bán đứng hảo tâm của Triệu
đại ca chỉ vì muốn tranh việc ở phòng bếp với ta, ngươi nói xem, người
có đầu óc có ai lại làm chuyện này không? Vì chút lợi nhỏ mà bán đứng
bạn cùng phòng, sau này còn có chuyện gì ngươi không làm được. Công tử
có lẽ sẽ lo lắng có một ngày cũng bị ngươi bán đứng để lấy lòng chủ tử
mới ah”

Khi Ngô Thái Vân làm chuyện kia cũng không nghĩ nhiều,
chỉ vì ghen tỵ với Lâm Tiểu Trúc, lại muốn trả thù nàng chuyện buổi sáng vì nàng mà mình bị phạt. Lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, trong lòng không ngừng lo lắng, hoang mang, hồi lâu mới lắp bắp nói “công…công tử
có biết không?”


Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi: “Ai biết được? có
điều ta đã nói mọi người trong viện đừng lan truyền chuyện này, còn về
phần Tần quản sự và Triệu đại ca bọn họ, ta không biết”

“Ta đi nói với Tần quản sự và Triệu đại ca bọn họ” Ngô Thái Vân vội vàng đứng lên, không để ý tới quần áo đang bị bẩn.

Lâm Tiểu Trúc đứng ngẩn ngơ trong sân, hồi lâu vẫn chưa động cây chổi một
cái. Nàng với Ngô Thái Vân chẳng qua chỉ là mâu thuẫn nhỏ, tuy sử dụng
chút ám chiêu làm cho nàng chịu khổ cũng bị mọi người xa lánh nhưng nàng không hi vọng nàng ta bị bán đến nơi khác, rơi vào kết cục thêm thảm.

Có câu thỏ chết thì chó săn bị làm thì. Nhưng thế gian này, có nhân mới có quả. Ngô Thái Vân mật báo với Tần quản sự thì kết cục của nàng đã định, xử lý nàng thế nào thì còn tùy suy nghĩ của Viên Thiên Dã. Tuy hắn
khoan dung rộng lượng nhưng cũng là người nguyên tắc, từ việc xử phạt
Viên Lâm cũng như quy định của sơn trang mà nhìn ra được. phạm sai sẽ bị phạt, nên phạt thế nào thì phạt thế đó, một chút tình cảm cũng không
có.

Nếu nàng ở vị trí Viên Thiên Dã, nàng có dễ dàng tha thứ, có dung được một thuộc hạ không biết sẽ bán đứng mình lúc nào không?

Khi mọi người quay lại, Lâm Tiểu Trúc không thấy Ngô Thái Vân, nàng lén lút hỏi Tô Tiểu Thư “Ngô Thái Vân đâu? Không cùng mọi người luyện công
sao?”

Tô Tiểu Thư nhìn nàng lắc đầu “không có, sáng sớm đã không thấy nàng? Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Lâm Tiểu Trúc cười cười, vừa dứt lời đã nghe tiếng Viên Thập “lâm Tiểu Trúc, công tử tìm ngươi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui