Lúc này thời gian trận đấu cũng không giới hạn, muốn dùng bao lâu cũng được nhưng số điểm sẽ dựa vào thời gian hoàn thành, thời gian càng sớm thì điểm càng cao.
Suy nghĩ một lát, Lâm Tiểu Trúc cố nhớ lại những món ăn mình đã biết trong kiếp trước và kiếp này, cuối cùng quyết định làm món khoai tây tổ ong.
Khoai tây được truyền vào Trung Quốc vào thời Minh, sau đó được trồng ở những nơi có khí hậu lạnh. Ở Hiên Viên triều cũng có khoai tây, khoai lang, bắp. Có điều khác với khoai lang và bắp, khoai tây đã sớm được trồng đại trà ở Bắc Yến và Tây Lăng quốc, Đông Việt quốc cũng trồng không ít. Nói cách khác, ngoại trừ gạo, tiểu mạch thì khoai tây chiếm một phần tư diện tích cây trồng lương thực ở Hiên Viên triều, được xem là nguyên liệu nấu ăn thông thường và phổ biến nhất.
Tuy được gieo trồng phổ biến nhưng khoai thây cũng có thể đổi lấy tiền như gạo trắng, bột mì, khác với rau dại không cần tốn tiền hay những loại nguyên liệu tốn rất ít tiền. Lâm Tiểu Trúc cảm thấy, mọi chuyện không thể cực đoan. Tứ hải thái bình, đa phần nông dân vẫn được no bụng, mà lợi dụng nguyên liệu nấu ăn sẵn có của bọn họ để làm ra thức ăn ngon cũng chính là mong chờ của lão gia tử.
Nàng cho rằng, khoai tây tổ ong là món mà nông dân có thể tự chế biến, có thể ăn được nhiều mà mùi vị lại rất ngon.
Quyết định xong, nàng liền đi ra ngoài nhận nguyên liệu nấu ăn. Khác với quy định của hai trận đấu trước, lần này đầu bếp dựa trên quyết định của mình để đưa ra yêu cầu về nguyên liệu nấu ăn nhưng cũng vẫn có hạn chế, chẳng hạn như đòi nguyên liệu nấu ăn mà ban tổ chức không có, như vậy nghĩa là nguyên liệu này quá hiếm, quá quý, không phù hợp với yêu cầu của đề thi, có thể đổi loại nguyên liệu nấu ăn khác.
Nguyên liệu nấu ăn Lâm Tiểu Trúc cần quá mức bình thường nên rất nhanh, khoai tây, trứng gà, bột mì, muối, đường trắng, dầu đã được đưa đến. Nàng liền mang về, bắt tay vào việc.
Gọt vỏ khoai tây, cắt thành từng miếng ngâm vào nước, đập trứng gà quậy đều với bột mình, muối cho thật nhuyễn, tiếp theo vớt khoai tây để ráo nước. Lại làm một chén nước đường. Đợi dầu nóng lên, tay trái cho hỗn hợp bột vào chảo, tay phải cho khoai tây vào, tạo thành hình vòng tròn, vừa chiên vừa điều chỉnh cho tạo thành hình tổ ong. Sau đó rưới nước đường lên trên mặt bánh, sao cho nước đường thấm qua từng lỗ tổ ong vào trong, cứ lặp lại nhiều như thế cho đến khi món bánh tổ ong giòn xốp vàng rụm thì vớt ra ngoài, rắc một lớp đường cát lên trên.
Bánh khoai tây tổ ong giòn xốp thơm lừng, ngọt mà không ngấy, rất ngon miệng. Cũng có thể dùng bắp để làm thành bánh tổ ong bắp. Nếu thích ăn ngọt thì cho thêm đường, muốn mặn thì cho ít hạt tiêu và muối.
Để tiết kiệm tiền, có thể dùng muối tiêu nhưng Lâm Tiểu Trúc cảm thấy vị ngọt là chính tông nhất, cho nên không tiếc chút tiền mua đường.
Làm xong món này chỉ mất có công phu một ly trà. Lâm Tiểu Trúc theo người dẫn đường đặt món ăn của mình trước mặt giám khảo, thấy trên bàn đã có năm, sáu món khác.
“Biết viết chữ không ? viết lý do vì sao ngươi làm món này, nếu không biết viết thì cứ thuật lại, chúng ta sẽ viết giúp ngươi” một trung niên nam tử tay cầm bút mực nói với nàng.
“Có biết viết” Lâm Tiểu Trúc nhận giấy bút từ hắn, viết ra ý tưởng vì sao làm món bánh khoai tây tổ ong. Viết xong thì lui ra ngoài chỗ tập trung, chờ tuyển thủ khác thi đấu xong và chờ các giám khảo bình phán.
Lúc này, Lâm Tiểu Trúc mới có thời gian đánh giá nơi thi đấu.
Do có nhiều người thi đấu, nơi tổ chức vẫn là một bãi đất trống. Phía đông có một cái bàn lớn, có mười người ngồi. Mặc dù cách xa, Lâm Tiểu Trúc vẫn nhìn rõ người ngồi ở giữa là Hiên Viên lão gia tử. Bên cạnh là Viên Thiên Dã mặc cẩm phục lam sắc. Người đang nói chuyện với hắn là Đông Việt quốc Dĩnh vương phi Tiêu Tiêu.
Sao nàng cũng tới đây ? Lâm Tiểu Trúc nhíu mày.
Nhìn kỹ trên đài lần nữa thì không thấy bóng dáng Lục Kiện Ninh, mới thấy hắn đang ngồi ở bàn giám khảo. Trong ban giám khảo còn có Lục Kiện Ninh, Tiêu Văn Trác.
Cách đài không xa là phòng bếp tạm thời do các tấm ván gỗ tạo thành. Cảnh tượng hoàn toàn khác xa tưởng tượng của Lâm Tiểu Trúc. Tuy nhiên rất nhanh nàng đã hiểu. Vì đề tài lão gia tử đưa ra thuộc lại sáng ý, các đầu bếp tự do sáng tạo. Nếu các đầu bếp nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn của người khác sẽ đoán được, có thể sẽ bắt chước thì việc thi đấu không còn ý nghĩa nữa.
Lần này thời gian thi đấu là nửa canh giờ, Lâm Tiểu Trúc ngồi một lát đã có những người khác lục tục mang thức ăn lên. Từ chỗ ngồi của nàng có thể thấy rõ thức ăn dự thi ở trên bàn, có bánh bí đỏ, khoai lang cầu, khoai sọ cao, cũng có người dùng măng, nấm rừng mà chế biến.
Nàng thấy Ngô Bình Cường và Hạ Sơn cùng bước ra khỏi bếp, hai người tầm mắt giao nhau, sửng sốt một lát rồi cười cười, nhanh chóng đem món ăn của mình đặt lên bàn, sau đó mới vừa đi tới chỗ ngồi vừa nói chuyện
Loading...
Thấy Lâm Tiểu Trúc được xếp ngồi ở hàng đầu, Ngô Bình Cường hơi nao nao, nhưng nhanh chóng tươi cười nói” Lâm cô nương, ngươi đã nhanh như vậy mà làm xong rồi sao ? nhưng mà ngươi đi nhiều nơi, kiến thức rộng, thức ăn làm ra nhất định sẽ hơn chúng ta”
Thấy thái độ và cách xưng hô của Ngô Bình Cường như vậy, Hạ Sơn hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười nói với Lâm Tiểu Trúc” ngươi nhanh vậy”
“Vừa nghĩ ra là làm liền” Lâm Tiểu Trúc gật đầu với Ngô Bình Cường. Nàng vẫn thích thái độ của Hạ Sơn đối với mình hơn, mời hai người ngồi, lại hỏi món dự thi của bọn họ.
“Lúc ở sơn trang ngươi từng làm món bạt ti khoai sọ cho Đường công tử ăn, hôm nay ta cũng làm món đó” Hạ Sơn đáp.
“Ta làm canh rau dại.” Ngô Bình Cường lại nói rất mơ hồ.
Lâm Tiểu Trúc cũng nói sơ về món ăn của mình.
“Khoai tây tổ ong ? chưa từng nghe nói tới, lại là món mới mà ngươi nghĩ ra sao ?” Hạ Sơn kinh ngạc hỏi
“Làm đại thôi” Lâm Tiểu Trúc cười cười. Món ăn này quả thật chưa có xuất hiện ở Hiên Viên triều, đây cũng là nguyên nhân nàng chọn chế biến nó. Tuy nhiên sau khi nhìn những món dự thi của các tuyển thủ khác, hiện nàng lại không nắm chắc. Dù sao nguyên liệu nàng dùng vẫn không tiết kiệm tiền lắm, nhất là đường trắng, được coi là món xa xỉ của các hộ nông dân.
Thấy các tuyển thủ tập trung ngày càng nhiều, ai nấy đều yên tĩnh, ba người cũng không nói nữa, yên lặng nhìn các giám khảo nhấp nháp thức ăn.
Qua nửa canh giờ, có người đi đến chỗ các tuyển thủ, lớn tiếng nói” kết quả đã có, ta sẽ đọc tên, ai có tên thì người đó có thể tiếp tục tham gia thi đầu” . Nói xong bắt đầu đọc tên.
Tám mươi người loại trừ hết ba mươi, nói cách khác chỉ còn năm mươi người có thể tham gia thi đấu tiếp. Lâm Tiểu Trúc vẫn chưa nghe đến tên của mình, có chút lo lắng, mãi cho đến thứ mười một cũng nghe tới tên mình mới yên lòng, Ngô Bình Cường xếp hạng mười bảy, còn Hạ Sơn thứ mười lăm. Ba người tuy đều vào vòng trong nhưng thành tích cũng không tốt lắm, không ai được vào tốp mười.
Có điều thành tích trận đấu không cộng vào trận sau, chỉ cần có thể vào đến trận chung kết thì đó là kết quả tốt nhất nên ba người vẫn rất vui.
Các tuyển thủ đều sáng tạo ra rất nhiều món ăn độc đáo, cho nên ban giám khảo không công bố tên các món ăn, vì thế Lâm Tiểu Trúc rất tiếc nuối, quyết định sau khi kết thúc sẽ hỏi thăm Lục Kiện Ninh.
Trận đấu thứ hai sẽ tiến hành vào hôm sau, địa điểm vẫn ở chỗ cũ. Đề thi là làm một món ăn vừa ngon vừa dinh dưỡng, phù hợp cho người xuất môn đi xa. Quy củ vẫn như cũ, có điều thời gian kéo dài đến cả ngày.
Ở cổ đại không có ép chân không, không có chất bảo quản hay tủ lạnh giữ đông, không có võ công thì không thể săn bắt, người xuất môn xa nhà chỉ có thể mang theo lương khô, bánh đậu, hay chút dưa muối, nhưng dưa muối cũng chỉ để được một, hai ngày là hư. Cho nên đề thi này của lão gia tử cũng chính là muốn tạo phúc cho dân.
Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy đề thi liền nhớ tới thực phẩm tiện lợi nhất của thời hiện đại : mì ăn liền. Đây là thứ mà người hiện tại vừa yêu vừa hận. Hận là vì nhiều đàn ông độc và nhân viên tăng ca, vì nhiều lý do mà không thể không chọn món này. Mà nó thực sự rất tiện lợi,có thể ăn ở bất kỳ đâu, hương vị cũng không tệ lắm.
Nhưng ở thời cổ đại, với thời gian như vậy, sao có thể làm ra món đó. Chỉ cần làm rau dưa mất nước cũng đã là một vấn đề lớn rồi. Lâm Tiểu Trúc níu mày. Có điều, một năm qua nàng đi khắp nơi, có nhiều cảm xúc với món ăn cảu lữ hành, nên dù chế biến mì ăn liền có chút khó khăn, nàng cũng quyết định làm món này.
Làm cho mì khô cũng dễ thôi, trước tiên đem sợi mì ép thành bánh, sau đó dùng dầu chiên, như vậy có thể để một thời gian dài. Tiếp theo là đồ gia vị, không có ép chân không nên không thể làm thịt khô, chỉ có thể làm ra tương thật ngon, cô đặc, như vậy thời gian bảo tồn cũng lâu hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...