Viên Thập nghĩ nghĩ, trịnh trọng gật gật đầu. Lại khó hiểu hỏi: “nhưng vì sao lại chọn Lâm Tiểu Trúc?”
Viên Thiên Dã cười “đâu chỉ có nàng. Ngay cả ta, ngươi cũng là một giọt nước kia” dừng một chút lại bổ sung “ngươi đừng thấy nàng vóc người gầy yếu, tay trói gà không chặt mà lầm, nha đầu kia rất quỷ. Ngay cả ta nàng
cũng có thể đối kháng huống chi là người khác, nếu muốn làm cho nàng
chịu thiệt, e là nói dễ hơn làm. Hơn nữa người này, ta vẫn nhìn không
thấu. Chỉ biết nàng là người lười biếng, không bức ép thì nàng vẫn cứ
ngoan cố ẩn nấp thật sâu, che giấu mình càng kỹ, chi bằng bức nàng, để
nàng làm một giọt nước, có vẻ sẽ rất thú vị”
“Nhưng ngài nói ra chỗ nàng ta giấu tiền, không sợ nàng biết ý đồ của ngài sao?”
“Ngươi cho là nàng không biết? Hôm nay làm một cuộc giao dịch, ngươi nghĩ là
nàng ngu ngốc lớn gan sao?” nói tới đây Viên Thiên Dã nở nụ cười “ta thử nàng, nàng cũng thử ta. Nếu nàng đã đoán được chi bằng ta nói rõ, làm
cho nàng biết sợ hãi” nói xong hắn lại ngẩng đầu nhìn mây trên trời “một tiểu cô nương chưa từng rời khỏi núi sao lại có kiến thức và can đảm
như vậy? ta đã bày trận, xem nàng phá giải thế nào?”
Viên Thập cười nói: “Trên đời này có một người như công tử thì thêm một Lâm Tiểu Trúc cũng không có gì kỳ lạ”
“Vỗ mông ngựa cũng đúng chỗ ah” Viên Thiên Dã liếc mắt nói
Viên Thập đỏ mặt, ngượng ngùng cười cười, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi “tiểu nhân
không hiểu, nữ nhân như Ngô Thái Vân, Lý Linh nhi, tấm lòng hẹp hòi lại
háo thắng tranh cường, không chịu nhường người, tâm địa chắc cũng không
có gì tốt. Người như vậy sao công tử còn giữ ở lại sơn trang,có tác dụng gì?” Khi hắn ở sơn trang học tập đều cùng một chỗ với đám nam hài, ít
khi tiếp xúc với con gái cho nên rất có hảo cảm với Lâm Tiểu Trúc mà đối với người như Ngô Thái Vân và Lý Linh Nhi lại đặc biệt phản cảm
Viên Thiên Dã mỉm cười, thâm ý liếc nhìn Viên Thập một cái “nếu hậu trạch
quan viên nào đó quá mức bình tĩnh mà chúng ta lại không muốn để nó bình tĩnh thì nên làm thế nào?”
“Cho thêm một giọt nước” Viên Thập
lập tức trả lời rồi ngay lập tức mở to hai mắt “ý công tử là nếu đem nữ
nhân xinh đẹp lại thích tranh giành tình nhân như Ngô Thái Vân đưa đến
hậu trạch của hắn, làm cho nơi đó gà bay cho sủa, làm cho hắn không còn
tinh thần để tập trung vào công việc. Lúc này chúng ta chỉ cần chờ thời
cơ, tìm ra sơ hở của hắn là có thể đạt được mục đích của mình?”
“Đúng vậy” Viên Thiên Dã chậm rãi rót cho mình một ly trà “dù là một viên
gạch vụn, chỉ cần dùng đúng chỗ cũng có thể trở thành lợi khi trí mạng”
“Tiểu nhân hiểu được” ánh mắt Viên Thập ngày càng áng “công tử, hiện tại cần
làm là thăm dò tính cách các nàng, đến lúc cần sẽ sử dụng” nghĩ nghĩ lại nói tiếp “không biết công tử để Lâm Tiểu Trúc dọn nhà vệ sinh là có ý
gì?”
Viên Thiên Dã không trả lời, chậm rãi uống cạn ly trà, đứng
lên nhìn vết nước trà trên áo mình, thản nhiên nói “thu thập trà cụ đi”
nói xong thì đi vào phòng.
Lúc này Lâm Tiểu Trúc mang theo một
trăm năm mươi văn tiền, chán nản quay về phòng. Khi nàng đến cửa sân thì cái mắt đang như trái khổ qua lập tức tươi cười
Kiếp trước nàng
từng đọc được một câu chuyện, có một đám người bị lạc trong sa mạc, nhìn thấy cái bình nước chỉ còn lại một nửa. Người bi quan lắ đầu thở dài
“haizzz,chỉ còn nửa bình nước”, người lạc quan lại vui vẻ nói “ah, thật
tốt quá, còn đến nửa bình nước nha”
Có một số việc nhất định sẽ
xảy ra thì không thể tránh khỏi, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, là tốt hay xấu đều do mình nghĩ thế nào. Nhất cử nhất động của mình đều bị
Viên Thiên Dã nắm rõ làm cho nàng thực không thoải mái, cảm giác như
mình bị lột hết quần áo ở trước mặt mọi người nhưng nghĩ lại, nếu mọi
chuyện đều bị hắn nắm trong tay, vậy chẳng phải tiền của nàng sẽ càng an toàn sao? Cho dù có ngày nào đó không còn, đó cũng do Viên Thiên Dã cố ý mà thôi, chỉ cần đi tìm hắn là có thể lấy lại tiền.
Nghĩ thông suốt, nàng sờ sờ tiền trong tay rồi tươi cười đi vào.
Trải qua một ngày học tập cùng nhau, lại biết Lâm Tiểu Trúc là người hòa khí rộng lượng cho nên khi nàng tiến vào, không biết ai đó hô lên “Lâm Tiểu Trúc đã trở lại” liền có người nhảy vọt đến chỗ nàng, làm cho nàng bị
giật mình
“Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi đi làm cái gì?”
Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, Lâm Tiểu Trúc không khỏi cười khổ. Cũng
may ánh mắt thiện ý nhiều hơn ghen ghét, cho nên tâm tình của nàng cũng
tốt hơn, liền giải thích là công tử gọi nàng đến để nhận biết về hồi
dại, khẩu khí rất bình thản, còn nói mình không dám ngẩng đầu nhìn công
tử, cũng không nghe hắn nói gì. Mọi người thấy không có gì hứng thú cũng dần dần tản ra.
Vừa lúc Mai quản sự đi tới, vỗ vỗ tay nói “mọi
người nghe đây, thời gian nghỉ ngơi có sự thay đổi. Từ ngày mai, giờ học quy củ sẽ đổi sang giờ mùi, giờ thân mọi người tập trung đến phòng bếp, chịu sự an bài của phòng bếp, sau khi làm xong công việc bọn họ giao là được ăn cơm chiều”
Nghe vậy, mọi người lại bàn tán xôn xao, Lâm Tiểu Trúc nhân cơ hội nhanh chân chạy về phòng ăn cơm
Theo nàng, sắp xếp thời gian như vậy mới là hợp lý. Nếu buổi chiều ăn cơm
quá sớm thì tối rất dễ bị đói, hơn nữa ăn cơm chiều xong trời vẫn còn
sớm, không có chuyện gì làm thì rất nhàm chán. Một đám nữ hài tử ở cùng
một chỗ, ngoại trừ nhiều chuyện thì không gì khác nữa, mà tám một hồi
rất dễ xảy ra mâu thuẫn. Bây giờ có việc làm, thực sự rất tốt.
Ngày hôm sau, học quy củ xong, Nguyễn giáo tập liền đưa các nàng đến phòng
bếp giao cho quản sự phòng bếp rồi rời đi. Nhân sự của phòng bếp trong
sơn trang rất đơn giản, tổng cộng chỉ có ba người, một quản sự và hai
đầu bếp. Quản sự phòng bếp họ Tần, là một nam tử cao gầy chưa đến ba
mươi tuổi, hai gã đầu bếp, một người họ Lý, một người họ Triệu, đều
khoảng mười bảy mười tám tuổi. Nếu bốn dáng không quá béo thì cũng đượ
cho là soái ca.
Tần quản sự là một người nghiêm túc, đối mặt với
một đám con gái mà trên mặt không chút tươi cười, nhăn nhó chỉ vào vài
người vóc dáng nhỏ gầy nói “ngươi, ngươi, ngươi…ở trong phòng giúp đỡ
rửa rau, cắt thức ăn, còn tất cả đều ra sau núi lượm củi đi”
Mọi người chần chờ một lát rồi cùng đồng thanh đáp “dạ”, sau đó ai làm việc nấy.
“Tiểu Trúc, ta đi đây” Tô Tiểu Thư nói với Lâm Tiểu Trúc một tiếng rồi theo mọi người đi ra sau núi
“Đi thôi.” Lâm Tiểu Trúc vẫy vẫy tay, vẻ mặt tươi cười. Aha, rốt cục có thể đứng trong phòng bếp rồi. Đối với một người thích văn hóa ẩm thực như
nàng, cho dù mỹ vị không thể và miệng nhưng nhìn nó được cắt thành đủ
loại kiểu dáng, làm cho chúng trở nên thơm ngon, sau đó bỏ vào nồi nấu
dẫn đến tỏa ra mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi cũng là điều thú vị trong cuộc sống.
Hơn nữa gần quan được ban lộc, những lời này vẫn rất có đạo lý, nếu không hai vị soái ca đầu bếp kia đã không mập như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...