Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn, thanh âm hòa hoãn hơn” ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng sau này chuyện liên quan tới ta, ngươi có thể thương lượng với ta trước rồi mới quyết định được không ? ta hi vọng có thể làm chủ chuyện của mình”
Ba ngày qua, Viên Thiên Dã chăm lo, quan tâm cho nàng từng miếng ăn giấc ngủ, nàng có thể cảm nhận được tấm lòng của hắn. Nhưng có những chuyện không thể nhường bộ. Hắn là một nam nhân cường thế, đã quen ra lệnh cho nên trong tình cảm, hắn cũng muốn vì nàng mà tạo một mảnh trời riêng, che mưa chắn gió cho nàng. Tuy nhiên nàng không muốn hắn làm vậy, nàng không muốn cả đời nấp dưới cánh chim của hắn rồi dần đánh mất bản thân mình. Con đường hai người sẽ đi cùng nhau còn rất dài, nên ngay từ đầu, nàng không muốn bị lệch phương hướng.
Nhìn ánh mắt ôn như nhưng kiên định của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã không còn thấy mất hứng nữa. Ở chung vài năm, hắn hiểu tính nàng. Nàng không phải là đóa hoa nhỏ vẫn mong được núp dưới cây đại thụ. Cho dù khi còn làm nô bộc nàng vẫn thường bộc lộ chủ kiến của mình, đó cũng là điều mà hắn thích ở nàng.
“Được” Viên Thiên Dã ôn nhu nhìn Lâm Tiểu Trúc, gật đầu.
Lâm Tiểu Trúc mỉm cười nhìn hắn, thừa lúc không ai chú ý, dùng tay áo che lấp, nắm lấy tay hắn một cái.
Mới đầu bọn họ nói khá lớn tiếng,khiến Triệu lão bản đến đưa tiễn nghe được. Hắn tiến lên phía trước, cười nói với Lâm Tiểu Trúc” Lâm cô nương, chiếc xe kia của ngươi thực sự quá cũ nát, ngồi không thoải mái. Viên công tử đã dặn dò ta ở Dịch Châu thành làm một chiếc xe mới cho ngươi. Ngươi nhìn xem, chính là chiếc kia” nói xong hắn đưa tay chỉ một chiếc xe ngựa mới toanh chậm rãi đi tới.
Lâm Tiểu Trúc quay đầu mỉm cười với Viên Thiên Dã rồi nói với Triệu lão bản” làm phiền Triệu lão bản lo lắng”
“Haha, nên làm. Lâm cô nương dạy Triệu gia chúng ta cách làm món vịt nướng tốt như vậy, giúp Triệu gia chúng ta sắp tới sẽ hưng thịnh. Bây giờ làm chút việc nhỏ cho cô nương, đâu đáng để nhắc tới” Triệu lão bản nhiệt tình cười nói.
Từ lúc nhìn thấy đoàn xe ngựa xa hoa và đám người Viên Nhị, Triệu lão bản đã âm thầm thấy may mắn vì mình không có chậm tiếp đãi đám người Viên Thiên Dã. Đoàn tùy tùng này vừa nhìn đã biết là võ công cao thâm, hơn nữa nói năng không tầm thường, tác phong lễ độ, so với kẻ có tiền khác thì khí phái hơn nhiều, mà mấy con tuấn mã kia dù có tiền cũng chưa chắc mua được, xe ngựa thì xa hoa, thảm bài trí bên trong còn đắt giá hơn tửu lâu nhà mình. Triệu lão bản nhìn thấy mà giật mình kinh hãi, vô cùng hối hận vì mình sơ suất đã khiến nhà Hoàn Nhi có cơ hội đắc thủ, làm cho Lâm Tiểu Trúc phải chịu khổ một phen. Cho nên mấy ngày nay hắn dùng hết nhân lực của Triệu gia cùng các mối quan hệ với quan phủ, phái người truy bắt cả nhà Hoàn Nhi, may mắn là thành công, tống bọn họ vào ngục, hắn cũng có thể ăn nói với Viên Thiên Dã.
Thấy Thẩm Tử Dực hờn dỗi như con nít, Lâm Tiểu Trúc có chút bất đắc dĩ nói” hôm nay ta không ngồi xe của ai hết, ta ngồi xe mới của mình” nói xong đi về xe mới của mình.
“Đến đây, Thẩm huynh, ta với ngươi ngồi chung đi” Viên Thiên Dã nắm cánh ta Thẩm Tử Dực, nhiệt tình mời hắn lên xe.
“Uy uy uy, ta không muốn ngồi cùng ngươi” Thẩm Tử Dực giãy nãy nhưng vẫn bị Viên Thiên Dã kéo lên xe.
Viên Thập thấy trước sau đều đã chuẩn bị xong, quát to một tiếng” lên đường” . Viên Nhị cỡi ngựa dẫn đầu, đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước.
Triệu lão bản cũng vội vàng lên xe nhà mình, đi theo sau, tiễn bọn họ hơn mười dặm đường, lại tiễn biệt một hồi mới đi về phía Dịch Châu thành. Hắn còn phải” chiếu cố” gia đình Hoàn Nhi, dù thế nào hắn tin những gì hắn làm, Viên công tử và Thẩm công tử nhất định sẽ biết.
Mấy ngày tiếp theo đi đường rất thuận lợi, tuy nhiên từ Bắc Yến quốc đến Nam Việt quốc không phải chỉ thẳng một đường về phía nam, mà có một dãy núi cắt ngang hai nước, phải vòng sang hướng nam đi đến vùng biên cảnh với Tây Lăng quốc. Ngay biên giới ba nước có một dãy núi tên Việt Lăng Lĩnh, rất hùng vĩ, càng lên cao càng lạnh, đường cũng khó đi hơn, đi hơn nửa ngày không hề gặp một bóng người nào. Hiện tại đang là giữa trưa mà chẳng thấy bóng người, ai nấy đều có chút lo lắng. Cũng may Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực lại quen thuộc với con đường này, đã sớm có chuẩn bị, trên xe chất sẵn rau dưa và lương thực. Khi đến một chỗ bằng phẳng, cả đoàn dừng xe, hạ trại, Viên Nhị, Viên Tam và hai hộ vệ của Thẩm Tử Dực lên núi săn thú, còn những người khác thì đốt lửa nghỉ ngơi.
“Ta đi nấu cơm” Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thập, Thẩm Quý lấy lương thực từ trong xe ra, liền đứng dậy.
Dọc đường đi, có khi không tìm được chỗ ngủ chân phải ăn cơm nơi hoang dã nhưng hai tên kén ăn như Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực lại tình nguyện ăn thức ăn do Viên Thập và Thẩm Quý làm chứ không để nàng nấu cơm, có thể thấy rõ sự tôn trọng và tình cảm dành cho nàng. Lâm Tiểu Trúc cũng muốn xem thái độ của bọn họ đối với mình thế nào nên cũng không chủ động lên tiếng. Bây giờ đã có được kết quả mà nàng vô cùng hài lòng, nàng sẽ không làm mình như thiên kim tiểu thư chờ người hầu hạ, mà muốn nấu món gì đó ngon ngon coi như hồi đáp sự quan tâm của bọn họ.
“Không cần, không cần, Lâm cô nương cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta làm là được rồi” Viên Thập và Thẩm Quý nào dám để Lâm Tiểu Trúc làm việc ? ánh mắt hai vị công tử đang nhìn bọn họ như muốn phóng dao a.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để bọn họ làm là được rồi” Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn kiên trì, đi tới cạnh nói
“Đúng vậy, Tiểu Trúc, ngươi tới đây nghỉ ngơi đi” Thẩm Tử Dực ngồi cách đó không xa cũng lên tiếng, hắn đưa mắt nhìn lên núi, nói tiếp” không biết đám Viên Nhị có thể săn được phi long không, nếu săn được thì hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi”
Loading...
“Phi Long?” Lâm Tiểu Trúc nhãn tình sáng lên, quay sang hỏi Viên Thiên Dã” phi long này có phải còn gọi là gà hoa vĩ trăn không ?”
Là một người thích ăn uống, kiếp trước nàng từng nghe nói tới phi long. Đó là một loại chim không di trú, sinh sống trong vùng rừng núi Hắc Long Giang, nghe nói hình thể rất giống chim bồ câu, dinh dưỡng phong phú, hương vị tuyệt hảo. Có câu” trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa” là nói phi long này. Thịt Phi Long là món ăn quý và lạ trên thế giới, thời Minh Thanh dùng để tiến cống cho hoàng đế, nên còn gọi là cống điểu. Nhưng thời hiện đại, loại chim này đã được liệt vào động vật quý hiếm cần bảo hộ, nên không mấy ai có cơ hội được thưởng thức mỹ vị này.
Việt Lăng Lĩnh có Phi Long ?
Nhìn ánh mắt tỏa sáng cùng vẻ mặt chờ mong của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã rất muốn đưa tay nhéo cái mũi của nàng nhưng đang ở trước mặt mọi người, vẫn nhịn xuống, cười nói” đúng, gọi là trăn gà, ngươi đã ăn qua ?”
“Không có, ta chưa ăn qua nhưng có nghe nói tới” Lâm Tiểu Trúc kích động hẳn. Món ăn quý hiếm ở ngay trước mắt, nàng sắp được ăn, sao có thể không kích động cho được.
Lúc này nàng không để ý tới việc giúp đỡ Viên Thập nấu ăn nữa, quay lại ngồi xuống trước đống lửa, nói” Viên Nhị bọn họ thân thủ bất phàm, nhất định sẽ săn được phi long phải không ?”
“Nhất định có thể.” Viên Thiên Dã đáp. Quen biết nàng bốn năm, hắn chưa từng thấy Lâm Tiểu Trúc chờ mong và kích động như vậy. Điều này làm cho hắn có chút hối hận đã không dặn dò kỹ đám người Viên Nhị trước khi bọn họ lên núi
“Mùa đông mới là thời điểm tốt để săn phi long, lúc này thì khó nói ah” Thẩm Tử Dực lên tiếng. Mấy ngày nay hắn đặc biệt thích chống đối Viên Thiên Dã. Viên Thiên Dã nói được, hắn sẽ nói không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Tiểu Trúc, hắn vội vàng nói” có điều Viên Nhị bọn họ rất có bản lĩnh, chắc sẽ săn được, ngươi yên tâm đi”
Lâm Tiểu Trúc đương nhiên biết bọn họ đang an ủi nàng. Nếu phi long là loại trăn gà mà nàng biết, món ngon lại hiếm như thế, chắc chắn các thợ săn sẽ không bỏ qua. Viên Nhị bọn họ không quen thuộc địa thế, lại không đúng mùa, muốn săn được thì nói dễ hơn làm.
Nghĩ đến đây, nàng cũng không trông mong gì nữa, nhưng nhìn đám Viên Thập nấu cơm, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà thỉnh thoảng lại nhìn lên núi.
Viên Thiên Dã thấy nàng đứng ngồi không yên như vậy liền nói” hay ngươi ráng chờ đi, ta mang Viên Thập đi săn phi long cho ngươi”
“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc vội giữ chặt hắn” không được đi. Nếu Viên Nhị bọn họ không săn được, các ngươi cũng chưa chắc săn được. Huống chi chỉ vì thỏa mãn sở thích ăn uống mà để các ngươi vào núi mạo hiểm, ngươi nghĩ ta có thể yên tâm sao ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Viên Thiên Dã ngươi không cần đi” . Thẩm Tử Dực vì chuyện liên quan tới Lâm Tiểu Trúc nên mấy ngày qua vẫn luôn nhìn Viên Thiên Dã không vừa mắt. Nhưng dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử, Viên Thiên Dã còn cứu mạng hắn, tình nghĩa khó mà nói hết. Lúc này thấy Viên Thiên Dã đòi vào núi, vội vàng khuyên nhủ” thực ra muốn ăn thịt phi long cũng đâu khó, đi thêm mấy chục dặm về phía trước, trên núi sẽ có người, không chừng tới đó có thể ăn được thịt phi long a. Cho dù không có, chúng ta ở lại thêm mấy ngày, để Viên Nhị bọn họ vào núi lần nữa, chắc chắn sẽ săn được”
“Thực ra ta cũng không nhất định phải ăn cho bằng được, chẳng qua chưa từng ăn nên tò mò thôi” Lâm Tiểu Trúc gắt gao nắm tay áo Viên Thiên Dã
“Được rồi, yên tâm đi, ta không đi .” Viên Thiên Dã biết nàng lo lắng nên không kiên trì nữa.
Lúc này mọi người mới yên lòng.
Viên Thập vừa làm cơm xong, đám người Viên Nhị cũng đã xuống núi.
“Sao lại bị thương ?” Viên Thiên Dã thấy cánh tay một hộ vệ của Thẩm Tử Dực phải băng bó, trên lớp vải vẫn còn thấm máu, vội chạy lên kiểm tra thương thế của hắn.
“Đừng nói nữa, hôm nay thực sự rất bực mình mà” Viên Tam tức giận nói” biết hai vị công tử đều thích ăn phi long, chúng ta ra sức tìm kiếm, không lâu đã nhìn thấy phi long ở phía trước, một tên liền đắc thủ, mọi người đang cao hứng, chuẩn bị đi lượm con mồi thì không biết từ đâu xuất hiện vài người, nói phi long kia là do bọn họ bắn chết. Thì ra khi chúng ta bắn tên, bọn họ cũng bắn nên trên mình hai con phi long đều có mũi tên của hai bên. Có điều tên bọn họ bắn trúng đầu nên cứ khăng khăng là do bọn họ bắn chết, còn nói bọn họ bắn tên trước chúng ta, chẳng chịu chừa cho chúng ta lấy một phần. Thẩm Đại Vệ nhất thời không nhịn được, đánh nhau với bọn họ, bị một người trong bọn họ đá trúng tảng đá nên mới bị thương”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...