Viên Thập tuổi cũng xấp xỉ Viên Thiên Dã, tính tình lại hoạt bát, có điều
ánh mắt không được tốt lắm, dường như không nhận ra Lâm Tiểu Trúc sắc
mặt khó coi mà dọc đường còn tám chuyện không ngừng, khi đến viện của
Viên Thiên Dã thì gần như đã hỏi hết tổ tống mười tám đời của nhà nàng,
cho đến khi Lâm Tiểu Trúc trợn mắt, hoài nghi hắn có phải là công an khu vực chuyên điều tra hộ khẩu mới xuyên qua hay không.
“Ngươi ở
chỗ này chờ một chút, ta đi xem công tử có thể gặp hay không” Viên Thập
nhìn Lâm Tiểu Trúc tức giận phùng má, cười tủm tỉm nói
“Làm ơn Viên Thập đại ca .” Lâm Tiểu Trúc thật vất vả mới nói được một câu
“Chờ.” Viên Thập nhan chóng đi vào, chốc lát sau đã đi ra, vẻ mất áy náy “thực xin lỗi, Lâm Tiểu Trúc, công tử đang bận nghe các quản sự báo cáo, lúc
này không rảnh. Hắn bảo ngươi về trước, lần sau hắn rảnh sẽ gọi ngươi”
Lâm Tiểu Trúc hít thở sâu, nghiến răng nói “nếu hắn không rảnh sao còn bảo ngươi đi gọi ta?”
Viên Thập bày ra vẻ mặt vô tội “khi ta đi gọi ngươi thì công tử đang rảnh, đâu biết các quản sự đến báo cáo đâu”
Nhìn biểu tình ra vẻ vô tội của Viên Thập, Lâm Tiểu Trúc cũng không tốn hơi
thừa lời nữa. Làm cho mình bị mọi người ghen tỵ, hâm mộ thế nhưng tới
nơi hắn lại không rảnh để tiếp kiến. Nàng thực hoài nghi tiểu hồ ly đang cố ý, muốn chỉnh nàng một phen. Không phải nàng muốn dùng dạ tiểu nhân
để đo lòng quân tử nhưng mà tên kia quả thật đúng là như vậy.
Được rồi, người dưới mái hiện không thể không cúi đầu. Ta nhị, Lâm Tiểu Trúc thở dài nói “vậy ta trở về đây”
Đi được vài bước, quay đầu hỏi Viên Thập “không biết công tử khi nào rảnh, ta tự mình tìm hắn cũng được”
“Cái này không thể biết trước” Viên Thập ra vẻ đồng tình “ngươi chưa học quy củ nên cũng không thể trách ngươi, có điều sau này ngươi phải nhớ kỹ,
chủ tử không gọi thì hạ nhân không thể tự mình đến gặp, quấy rầy chủ tử
làm việc hay nghỉ ngơi, tội rất nặng đó”
Lâm Tiểu Trúc thực muốn
gào lên nhưng vẫn ra vẻ tội nghiệp “Viên Thập đại ca, ngài làm ơn sau
này có đến gọi ta thì lén lút kêu là được rồi, đừng để mọi người biết”
“Sao vậy? được công tử gọi là chuyện vinh quang mà, sao phải lén lút?”
“Ách… Tóm lại ngươi không cần ở trước mặt nhiều người lớn tiếng kêu la là
được” Lâm Tiểu Trúc cũng không thể giải thích rõ ràng với hắn
“Được rồi, ta sẽ cố gắng” Viên Thập thực ra rất nghe lời
“”Ta đây đi về trước .” Lâm Tiểu Trúc cuối cùng cũng có được chút an ủi, lễ phép chào rồi xoay người đi về.
Sơn trang xây dựng dựa vào triền núi, viện của Viên Thiên Dã lại ở chỗ cao
nhất, có thể nhìn thấy toàn bộ sơn trang. Từ lúc vào sơn trang đến giờ,
đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Trúc tới chỗ này, cho nên rất tò mò với
hoàn cảnh chung quanh nhưng lúc đến bị Viên Thập hỏi đủ thứ thành ra
không có cách nào thưởng thức liền tận dụng lúc trở về mà nhìn kỹ một
chút, ngay cả ngõ nhỏ, sân vườn cũng không bỏ sót, khi trở lại sân của
mình thì tâm tình cũng tốt hơn.
Nhưng tâm tình đó cũng chỉ giữ
được tới trước cửa viện liền bị những ánh mắt chỉ trỏ, đánh giá phá tan, Lâm Tiểu Trúc gần như trốn vào phòng ngủ.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi
đã trở lại?” bạn cùng phòng vừa thấy nàng vào cửa đã hứng thú hỏi “nói
mau, nói mau, công tử gọi ngươi làm gì?”
Lâm Tiểu Trúc thấy mọi
người hai mắt tỏa sáng, lại thấy những người ở phòng bên cạnh cũng thò
đầu ra ngoài cửa sổ mà hóng chuyện, trong lòng càng thêm khó chịu, âm
thầm mắng Viên Thiên Dã cùng Viên Thập thêm lần nữa
“Tiểu Trúc, ta có để dành cơm cho ngươi, mau ăn đi” Tô Tiểu Thư chỉ vào thức ăn trên bàn nói
“Ôi, Tô Tiểu Thư, vẫn là ngươi tốt nhất” Lâm Tiểu Trúc hận không thể tiến
lên hun nàng một cái. Bà tử phát cơm đi rồi, nàng còn lo lắng mình sẽ
không có cơm ăn, nào ngờ Tô Tiểu Thư đã để dành phần cho nàng
“Nói mau a, công tử tìm ngươi có chuyện gì?” Mọi người lại không để nàng ăn cơm mà thúc giục
“Ta không gặp công tử.” Lâm Tiểu Trúc và một ngụm cơm rồi nó i tiếp “khi
chúng ta đến cửa viện thì các quản sự đến báo cáo, Viên Thập có vào
trong bẩm báo nhưng công tử không rảnh để gặp, bảo ta trở về.
“ngươi không biết công tử gọi ngươi làm gì sao?”
“Thì ra người nọ tên Viên Thập, hắn không phải nói công tử nhớ rõ chuyện của ngươi sao? Là chuyện gì vậy?”
“Có phải lại bảo ngươi nấu cháo cho hắn ăn không?”
Nghe được câu này, Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc quay đầu nhìn Ngô Thái Vân, thấy
được sự ghen ghét trong ánh mắt của nàng, lại bắt gặp ánh mắt như phi
đao của Lý Linh Nhi, bất đắc dĩ nhún vai cười khổ.
Ai, tự nhiên
bị trúng đạn oan ah. Trong lòng nàng luôn nghĩ mình đã hơn hai mươi
tuổi, không muốn cùng các tiểu cô nương hơn thua. Hơn nữa sáng nay Viên
Lâp cũng vừa tuyên bố sẽ đánh giá phẩm đức, cho nên có mâu thuẫn với bạn cùng phòng cũng không phải là chuyện tốt gì. Vả lại luôn có những người thích lấy mình ra so sánh với người khác, luôn cho mình cao hơn mọi
người, Ngô Thái Vân chính là một người như thế. Mấy lời của Viên Thập đã làm cho Ngô Thái Vân đang từ chúng tinh phủng nguyệt trở nên bị thất
sủng, nàng không ghen ghét mình mới là lạ. Còn Lý Linh Nhi là người thù
dai nên đã sớm liệt nàng và Tô Tiểu Thư vào hàng ngũ kẻ thù, mà lúc này
mình còn trở nên nổi bậc như thế, nàng nhất định sẽ tức giận nhiều hơn
“Chắc là muốn hỏi chuyện hồi dại” nàng không để ý thái độ của hai người
“ngươi nói cho mọi người biết chút đi” thực ra Ngô Thái Vân cũng không biết nhiều lắm.
“Sao ngươi biết quả đó có độc, rồi sao ngươi lại có thể nấu cháo cho công tử” Chu Ngọc Xuân tò mò hỏi
“Ngô Thái Vân cũng biết rõ mà nàng đã nói rồi, ta sẽ không lặp lại nữa” Lâm
Tiểu Trúc cảm thấy rất đay đầu “ta chẳng qua may mắn gặp được công tử tự mình đến thôn chúng ta mua người mà thôi, cũng không nói với hắn được
mấy câu, thực sự không có gì để nói”
“Nhìn Lâm Tiểu Trúc kìa, cho dù công tử gọi cũng không có đắc ý vênh váo, không giống có người còn
chưa được nói chuyện với công tử đã quên mất mình họ gì” một nữ tử đứng
ngoài cửa lên tiếng, nói xong liền quay người rời đi.
Ngô Thái
Vân liền nhảy dựng lên, hướng về bóng kia hô lên “Chu Nhị Ny, ngươi có
ngon thì đừng đi. Lúc sáng là ai muốn nói chuyện với công tử nhưng người ta lại không them để ý hả? nếu ta là ngươi đã nhanh tìm chỗ nào đó mà
trốn cho rồi, còn mặt mũi nào ở đây ồn ào chứ”
Đây là tình cảnh gì? Viên Thiên Dã trêu chọc đám nữ hài tử này khi nào? Lâm Tiểu Trúc nhướng mi suy nghĩ.
Như hiểu được ý nghĩ của nàng, Tô Tiểu Thư chớp mắt, nhỏ giọng nói “buổi
sáng khi luyện công, công tử có tới chỗ chúng ta kiểm tra, Ngô Thái Vân
và Chu Nhị Ny vì muốn công tử chú ý đến các nàng mà ngươi đạp chân ta,
ta liền kéo áo ngươi, náo loạn một hồi. Lúc đó không ai dám lên tiếng,
trên đường trở về còn ầm ỹ một trận”
Viên Thiên Dã đúng là họa thủy ah. Lâm Tiểu Trúc cảm khái.
Mọi người thấy không hỏi được gì ở Lâm Tiểu Trúc mà nàng cũng rất hợp tác,
hỏi là đáp, không kiêu không nóng nảy, tự nhiên hào phóng nên ấn tượng
với nàng càng tốt hơn, lát sau cũng giải tán.
Lâm Tiểu Trúc ăn
cơm xong liền tới lúc học viết chữ. Học đường ở phía nam viện, đi vài
chục bước là tới. Lâm Tiểu Trúc lôi kéo Tô Tiểu Thư cố ý đi cuối cùng,
đợi mọi người đi vào hết, hai nàng mới đi vào, ngồi xuống vị trí cuối
cùng ở trong góc.
Tô Tiểu Thư thấy mọi người đã vào lớp hết rồi
mà Lâm Tiểu Trúc còn rề rà ở ngoài, không thúc giục cũng không hỏi tại
sao, cho đến khi Lâm Tiểu Trúc kéo nàng ngồi xuống vị trí kia, nàng mới
thâm ý liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi “vì sao?”
Lâm Tiểu Trúc chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu “vì sao cái gì?”
“Vì sao lại vào cuối cùng, ngươi muốn ngồi chỗ này sao?”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu “ta chỉ là không muốn cùng Ngô Thái Vân và Lý Linh Nhi tiến vào mà thôi”
Tô Tiểu Thư không tin lý do này. Hai người kia thực xứng với câu ngưu tầm
ngưu mã tầm mã, đã sớm kết thân với nhau, tính tình lại thích nào động
nên lúc nào cũng đành đi trước, mà Lâm Tiểu Trúc lại chần chừ cho đến
khi mọi người vào hết mới vào. Xem ra nàng đã nhắm chỗ ngồi này nhưng
nàng chưa từng đọc sách cũng đưa từng đến học đường, làm sao biết trong
phòng bài trí thế nào? Rồi làm sao biết mọi người đều thích ngồi ở phía
trước chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...