Nghe nhóm quan sai trong phòng đều bị đánh, chưởng quầy làm sao còn tâm tư đưa thức ăn lên. Nhớ tới cái mặt sưng chù vù của Lưu tứ công tử, chắc nhóm quan sai bị đánh cũng không nhẹ. Chưởng quầy cũng không nghĩ tới chuyện buôn bán nữa, sai tiểu nhị đến Yên kinh phủ báo án, một mặt giải tán khách nhân dưới lầu. Phủ nha vốn ở không xa, rất nhanh đã có một tốp khoảng mười người đi đến tửu lâu, biết trong phòng có người có võ công lợi hại, không dám lỗ mãng xông vào như đám quan sai mà chỉ đứng ngoài cửa hô lớn tiếng” chúng ta là quan sai của Yên kinh phủ, người trong phòng mau ra ngoài theo chúng ta đến phủ nha một chuyến”
Lưu tứ công tử nghe vậy, thờ phào một hơi nhẹ nhõm, xoay người muốn đi ra ngoài, nào ngờ một chiếc đũa đã sượt qua lỗ tai hắn, làm cho trầy da, máu chảy đầm đìa. Hắn còn chưa kịp có cảm giác, Ngụy Võ vừa nhìn thấy đã mếu máo hỏi” biểu ca, phải làm thế nào bây giờ ?”
Những người muốn đi ra ngoài đều dừng chân, không dám tiến thêm một bước.
Phủ doãn kinh thành biết chuyện liên quan đến công tử của Thừa tướng, lúc này cũng tự mình dẫn quân tới, nhưng gọi hồi lâu cũng không có ai đi ra khỏi phòng, kiềm chế không được, sai hai người võ công cao cường đi vào. Vừa vào cửa liền thấy một đám người, có cả quan sai đang nằm la liệt trên mặt đất, không biết là sống hay chết mà bên bàn có năm người đang nhàn nhã ngồi uống trà, thấy bọn họ đến cũng không lo lắng. Trong hai quan sai có một người từng theo Phủ doãn đến cửa hàng điểm tâm của Hà Văn Thanh, từng gặp qua Viên Thiên Dã, lúc này nhìn thấy hắn, trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng cũng tự tin hơn, nhíu màu quát hỏi” Viên thần y, sao lại là ngươi ? đã xảy ra chuyện gì ?”
Viên Thành trừng mắt” cái mà sao lại thế này ? chúng ta đang ở trong này ăn cơm, tiểu tử họ Lưu vừa vọt vào là muốn đánh người. Sao ? các ngươi còn dám trợ Trụ vi ngược, bắt chúng ta sao ? nói cho ngươi biết, hôm nay các ngươi mà giúp hắn, đến một người ta đánh một người. Mau gọi Lưu Khả Tùy đến, quỳ xuống xin lỗi công tử chúng ta, nếu không chuyện này không yên được đâu”
Quan sai và Lưu tứ công tử nghe xong muốn hôn mê. Viên Thiên Dã chẳng qua chỉ là một lang trung lại muốn thừa tướng của một nước quỳ xuống xin lỗi hắn,đầu óc bọn họ có vấn đề sao ?
Tửu lâu ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người vây quanh hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
“Nghe nói có người đánh người, chẳng những đánh quan sai mà còn đánh luôn cả công tử nhà thừa tướng”
“Vốn là trên lầu có khách đến ăn cơm, người ta còn đặt trước. Công tử nhà thừa tướng đến sau lại đòi giành chỗ, người ta không chịu liền muốn đánh người, cho nên mới lớn chuyện”
“Công tử nhà thừa tướng ngày thường ỷ vào cha mình luôn bá đạo ngang ngược, hay ức hiếp người khác. Ta có thân thích mở cửa hàng, lần trước hắn đến mua đồ, một lời không hợp liền bắt đóng cửa”
“Người như thế, nên bị sửa trị nhưng ai mà có lá gan lớn như vậy, dám đối chọi với thừa tướng gia ?”
“Ai, xem ra, kết quả lại là quan lại bao che cho nhau, khách quan kia nhất định sẽ bị thiệt”
Đang lúc bàn tán thì thấy bốn, năm con ngựa chạy băng băng về phía này, người đi đầu la lớn” Thái Thượng Hoàng giá lâm”
Mọi người chưa kịp phản ứng đã có một đám người chạy đến ngăn cách bọn họ, sau đó một chiếc xe ngựa hoa lệ phóng như bay tới, xe còn chưa dừng hẳn, một người mập mạp vội vàng nhảy xuống xe
“Thái Thượng Hoàng, ngài chậm một chút” thái giám đỡ Viên Tri Bác, luôn miệng dặn dò.
Viên Tri Bách vẻ mặt bình tĩnh, không nói tiếng nào, đi thẳng vào tửu lâu.
“Ôi trời. . là Thái. . Thượng Hoàng, sao cả ngài cũng bị kinh động ?” người xem náo nhiệt nhịn không được mà thì thầm.
Phủ doãn kinh thành đang suy nghĩ tìm cách để cứu công tử nhà thừa tướng ra thì nghe có người đến báo, nhất thời giật mình, vội vàng ra tiếp đón, quỳ xuống nói” vi thần tham kiến Thái thượng hoàng” thấy Thái thượng hoàng không để ý tới hắn mà đi thẳng vào trong, hắn vội vàng chạy lên, ngăn trước mặt Viên Tri Bách nói” khởi bẩm Thái thượng hoàng, trong tửu lâu có người gây rối, không na toàn, để vi thần bắt người xong sẽ mời ngài vào thưởng thức mỹ vị”
“Tránh ra.” Viên Tri Bách trong lòng đang muốn phát hỏa, lúc này bị Kinh phủ doãn cản đường, tức giận quát lớn.
“Lớn mật, còn không tránh đường?” người bên cạnh Viên Tri Bách cũng quát lớn phụ họa
“Dạ, dạ” Kinh phủ doãn vội vàng né qua một bên, trán đổ mồ hôi hột. .
Động tĩnh dưới lầu, ở trên lầu đều nghe rất rõ. Ngụy Võ kinh hỉ kéo tay áo Lưu tứ công tử, vui tới mức sắp khóc” biểu ca, Thái thượng hoàn đến đây, chúng ta không có việc gì rồi” lại bị Viên Thành dọa một cái, lập tức đứng yên bất động
“Thái Thượng Hoàng? Không ngờ lại có cơ hội diện thanh?” Ngụy Võ kích động. Nếu Thái thượng hoàng vừa mắt hắn, khích lệ hắn vài câu thì tiền đồ của hắn còn hơn cả lão cha hắn a.
“Thái Thượng Hoàng, công tử ở bên cạnh.” Một người hướng dẫn Viên Tri Bách đi đến nhã gian
“Tham kiến Thái Thượng Hoàng.” Lưu tứ công tử đã quen gặp mặt quan to quý nhân, thấy một trung niên nam tử mặc áo thêu hình rồng đi vào, người bên cạnh cũng không tầm thường, lập tức hô to một tiếng rồi quỳ xuống, những người khác sửng sốt một chút rồi cũng quỳ theo.
Đám người Viên Thành thấy Viên Tri Bách vào phòng mới đứng lên, còn Viên Thiên Dã, nhìn thấy mọi người đều quỳ xuống, hắn mới đứng lên bước ra ngoài, vén vạt áo, mặt không chút biểu tình quỳ xuống” tham kiến Thái thượng hoàng”
Lâm Tiểu Trúc cũng theo đám người Viên Thành lòng đầy oán niệm quỳ xuống
“Dương nhi” Viên Tri Bách lúc này vừa hối hận vừa tự trách, vội vàng đi đến trước mặt Viên Thiên Dã đỡ hắn dậy
“Thảo dân không dám.” Viên Thiên Dã vẫn quỳ trên đất, không để Viên Tri Bách nâng hắn dậy, vẻ mặt xa cách
“Dương nhi, cha biết ngươi oán ta, là cha có lỗi với ngươi. Đáng thương ngươi lưu lạc bên ngoài mười mấy năm mà bây giờ. . . hiện giờ cục diện chính trị đã định, ngươi lại bị đám a miêu a cẩu ức hiếp. Cha xin lỗi ngươi, xin lỗi ngươi” Viên Tri Bách lệ rơi đầy mặt.
Hắn cũng đau lòng con, nhiều năm rồi không chăm sóc cho đứa con này nên lòng hắn có áy náy. Đối địch với Đoan vương, mưu quyền soán vị, nguyên nhân phần lớn cũng vì muốn đứa con này có ngày được nhận tổ quy tông. Nhưng mấy ngày nay hắn ngồi trên vị trí cao nhất kia, được mọi người triều bái, vô thượng tôn sùng liền bị lợi dục làm mờ lý trí, quyền lợi đã lấn át thân tình, nghĩ nếu để Viên Thiên Dã nắm giữ quyền hành trong triều thì mình và con trai lớn sẽ chỉ là con rối, không cam tâm nên mới tính bỏ bê Viên Thiên Dã để hắn chủ động giao ra một phần thực lực của mình. Nhưng vừa rồi nghe có người báo, nói Viên Thiên Dã ở tửu lâu ăn cơm bị người ta ức hiếp, còn muốn giành chỗ ngồi với hắn. Áy náy đồi với đứa con này trong mười mấy năm qua như thủy triều dâng lên, nháy mắt quét sạch những ham mê quyền lợi. Nghĩ tới con còn nhỏ đã phải chịu nhục, vất vả tính toán suốt tám năm mới đoạt được ngôi vị hoàng đế, đã vậy hắn lại nhường ngai vàng cho đứa con lớn. Hắn đã làm gì ? vàng đỏ nhọ lòng son, hắn còn muốn cướp sạch những gì tiểu nhi tử có. Đều nói lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt nhưng phụ thân như hắn đã làm được cái gì ? Vì đại nhi tử từ nhỏ cơm áo vô lo mà lại áp bức tiểu nhi tử từ nhỏ phải phiêu bạc bên ngoài, cho nên ra ngoài ăn một bữa cơm cũng bị người khác làm nhục. Trong lòng Viên Tri Bách đau như ai vò ai xé, còn có cả hối hận.
“Dương nhi, Dương nhi, tha thứ cho cha đi.” Viên Tri Bách ôm Viên Thiên Dã, lão lệ tung hoành, nghẹn ngào nói.
Lưu tứ công tử, Kinh phủ doãn. . . đều choáng váng.
Đây là chuyện gì ?
Viên thần y từ khi nào trở thành con của Thái thượng hoàng ?
Thái Thượng Hoàng không phải có hai con trai, một người bị đầu độc chết từ mười ba năm trước sao ? chẳng lẽ hắn có con rơi ở dân gian ?
Vậy mà mình còn dám kêu con Thái thượng hoàng nhường chỗ ngồi, còn muốn đánh hắn, nghĩ tới đây Lưu tứ công tử đầu óc trống rỗng.
“Con. . . Thái, Thái Thượng Hoàng, không phải là hoàng tử sao?” Ngụy Võ há hốc mồm cũng không nghĩ ra, trong lòng buồn bực, nếu vị này là hoàng tử, sao mấy người ở kinh thành lại không ai biết ?
“Ba!” Lưu tứ công tử nhớ tới toàn bộ chuyện hôm nay đều do Ngụy Võ gây ra, lập tức tát cho hắn một cái, hắn còn chưa kịp rút tay lại thì cổ tay đã bị một bàn tay cứng như sắt nắm lại, quay đầu thì thấy một ngự lâm quân trừng mắt nhìn hắn quát lớn” đừng làm ồn” , hắn sợ tới mức suýt ngất xỉu.
Nhìn bộ dáng hối hận của Viên Tri Bách, Viên Thiên Dã thở dài, đứng lên nói” phụ thân, ngài thân thể không tốt, không nên quá mức kích động”
“Dương nhi, Dương nhi, hảo hài tử.” Nghĩ tới con vẫn còn quan tâm tới sức khỏe của mình, Viên Tri Bách càng thêm hối hận. Hắn lấy khăn tay lau nước mắt, hít mũi rồi vỗ vỗ cánh tay Viên Thiên Dã nói” yên tâm đi, Dương nhi, cha biết nên làm như thế nào”
“Tốt lắm, trở về đi.” Viên Thiên Dã dìu Viên Tri Bách đi ra ngoài.
Viên Tri Bách đi được hai bước, đứng lại, nhìn Lưu tứ công tử hỏi” Vị ấy là con Lưu Khả Tùy?”
Lưu tứ công tử toàn thân run rẩy nhưng vẫn phải tiến lên, lắp bắp nói” chính là thảo dân”
“Được, tốt lắm, Lưu Khả Tùy dạy con rất tốt” Viên Tri Bách bỏ lại một câu rồi đi thẳng ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...