Không ngờ mới một hai ngày đã nghe tin Viên Thiên Dã vì bảo vệ Lâm Tiểu Trúc này mà đánh Thính Vũ và lão Vương, làm nàng giận tím mặt. Đây là sao? vì một nữ nhân mà đánh cả hạ nhân đã hầu hạ hắn tám năm lại do cha mẹ thưởng cho, có thể thấy nữ nhân này là hồ ly tinh, mê hoặc nhi tử nhà mình đến hiếu tâm cũng không để ý. Nếu không phải Viên Tri Bách hết mực khuyên can, nàng đã lập tức tìm tới, giết chết hồ ly tinh kia.
Mà trượng phu nói cũng có lý. Nhi tử đã lớn, lại là một nam tử hán, hắn thích nữ nhân nào phải do hắn quyết định, dù mình có là mẫu thân của hắn cũng không thể vì mặt mũi của mình mà ép buộc hắn. Cho nên đành phải nén giận. Nghe nói cô nương kia đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất trở về, còn theo lối mật đạo mà đi vào, cũng muốn nâng nàng làm thông phòng cũng coi như loại bỏ tâm bệnh trong lòng. Không ngờ nàng vừa nói ra, nhi tử đã tranh cãi với nàng, kiên quyết không cho nàng nói ra. Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, nhi tử không muốn cho nàng thân phận, vậy rốt cuộc muốn gì?Thế nhưng hắn lại không chịu nói rõ, Duệ vương phi cũng đành hết cách với đứa con từ nhỏ đã chịu khổ lại còn bướng bỉnh này.
Cho nên vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc liền muốn chỉnh nàng một cái, làm cho nàng biết rõ thân phận của mình, không cần cả ngày sinh sự, ngay hạ nhân do chủ mẫu thưởng cũng dám xúi giục chủ tử đánh. Không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại bày ra bộ dáng thành thật, thái độ ôn hòa, thân mặt xiêm y nha hoàn màu xanh nhạt, mái tóc cũng búi theo kiểu nha hoàn, không mang đồ trang sức nào, xử sự lại rất khiêm tốn, vừa nói ra đã chủ động nhận sai, không giống như nàng nghĩ là một bộ dáng hồ ly, mị hoặc người khác.
Nàng không khỏi có chút hứng thú, đứng lên nói” thôi, ta cũng lười quản chuyện của ngươi, ta đi đây”
Viên Thiên Dã vội đứng lên dìu Duệ vương phi ra ngoài, thân thiết nói” mấy ngày nay trời nóng, mẫu thân nhớ chú ý sắc khỏe, đừng uống quá nhiều nước ô mai lạnh, trong phòng cũng đặt ít băng thôi, cảm giác không nóng là được rồi, buổi tối trước khi đi ngủ thì bảo hạ nhân lấy bớt đi. Cũng sẽ sớm tới lúc trời lạnh thôi, hơn nữa nên thường xuyên tới hoa viê tản bộ nha”
Tâm tình buồn bực của Duệ vương phi vì chuyện của Lâm Tiểu Trúc nhất thời tan thành mây khói, cực kỳ hưởng thụ sự hiếu thuận của nhi tử, liền đưa tay nắm cánh tay hắn, vui vẻ nói” mẫu thân cũng không phải là tiểu hài tử, còn cần ngươi dặn dò sao? nhưng mà ngươi, nhiều việc thì phân phó hạ nhân đi làm đi, đừng qua sức, thần y cũng chỉ là thân phận ngụy trang, thời tiết nóng bức, đừng ra ngoài khám bệnh nhiều, kêu phòng bếp làm nhiều thức ăn bổ dưỡng đi”
Nói tới đây, nàng dừng bước, quay đầu nói” Lâm Tiểu Trúc, ngươi là đầu bếp phải không?nhớ mỗi ngày đều phải nấu món ngon cho công tử ăn, tỉ mỉ chăm sóc cho hắn, làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi”
“Dạ, nô tỳ sẽ học hỏi Vương sư phụ, tỉ mỉ chăm sóc việc ăn uống của công tử’ Lâm Tiểu Trúc khom người đáp
Thấy Lâm Tiểu Trúc không lạm quyền còn biết nhắc tới lão Vương, Duệ vương phi cố ý nhìn nàng một cái, gật đầu rồi đi ra cửa, mang theo ba nha hoàn vòng qua hành lang gấp khúc, đi về phía đông viện
Viên Thiên Dã tiễn nàng tới đông viện rồi mới quay lại chính sảnh
“Công tử có gì phân khó không? Nếu không, nô tỳ xin đi xuống” Lâm Tiểu Trúc quyết định từ nay về sau sẽ làm một hạ nhân thật quy củ, chưa có lệnh thì vẫn đứng yên chờ, lúc này thấy hắn quay về, cung kính khiêm tốn nói
Viên Thiên Dã cau mặt nhìn nàng hôi lâu mới cúi đầu gọi” Tiểu Trúc”
“Công tử có gì phân phó” Lâm Tiểu Trúc âm thầm lui ra sau một bước, khom người hỏi
Viên Thiên Dã lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, không lên tiếng mà đi đến đại sảnh ngồi xuống, cao giọng nói” Ngô ma ma, Tảo Tuyết, Thập Dương, cùng vào đi”
Ngô ma ma chỉ tiễu Duệ vương phi đến trước cửa viện, sau khi thấy Viên Thiên Dã trở lại, biết Lâm Tiểu Trúc vẫn chờ ở đại sảnh liền thức thời đứng bên ngoài chờ, không dám đi xa. Lúc này nghe gọi liền tìm Tảo Tuyết, Thập Dương cùng vào, thi lễ với Viên Thiên Dã” công tử có gì phân phó?”
“Ngô ma ma, ngươi là người của mẫu thân, tuổi tác cũng đã cao, ta không dám nhận sự hầu hạ của ngươi. Từ nay về sau, ngươi ở tiểu thiên viện nơi tây viện dưỡng lão đi, khi nào mẫu thân tới đây thì ngươi đến hầu hạ nàng. Còn Tảo Tuyết và Thập Dương, từ nay về sau cũng chỉ ở sân thứ hai thôi, không được gọi thì không thể đi vào. Chỗ ta, chỉ cần một mình Viên Thập hầu hạ là được. Đương nhiên, các ngươi là người của mẫu thân, nếu cảm thấy ta an bài như vậy không ổn, cứ việc đến kể với mẫu thân. Nhưng các ngươi cũng nên nói rõ cho mẫu thân ta biết, an bài thế nào đều là ý của ta, không liên quan tới Lâm Tiểu Trúc”
Viên Thiên Dã không dễ nổi giận, một khi giận lên thì đúng là nổi trận lôi đình. Những lời này tuy nhẹ nhàng, bâng quơ , tựa như sai Ngô ma ma rót một ly trà nhưng đối với Ngô ma ma, Tảo Tuyết, Thập Dương lại như sấm nổ bên tai, trong lòng run sợ. Bị an bài như vậy, chứng tỏ không được chủ tử trọng dụng, so với bị trừng phạt, bị đánh mấy roi còn làm người ta khó chịu hơn. Tuy nghĩ trong lòng như vậy nhưng chỉ dám nói” nô tỳ không dám”
“Không dám?” Viên Thiên Dã cười lạnh” các ngươi không dám thì ai dám?”
Ba người yên lặng cúi đầu
“Đi xuống.” Viên Thiên Dã phất phất tay.
“Dạ” ba người nơm nớp lui ra ngoài, Lâm Tiểu Trúc cũng muốn nhân cơ hội này mà đi ra nhưng Viên Thiên Dã lại không chịu tha cho nàng” Lâm Tiểu Trúc ở lại”
Nàng đành phải dừng chân, xoay người,cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm đôi hài của mình.
Viên Thiên Dã trầm mặc một lát rồi nói” lời của mẫu thân ta, ngươi không cần để trong lòng. Ta cho phép ngươi xưng tên, ngươi tự xưng là ta cũng không sao, ta không để ý, bây giờ cũng không có ai dám truyền tin tức qua bên kia nữa, ngươi yên tâm đi”
“Nô tỳ không dám.” Lâm Tiểu Trúc vẫn bộ dáng khiêm tốn.
Viên Thiên Dã nhìn bộ dáng của nàng, tức giận trừng mắt nhìn nàng” ta đã xử trí đám người Ngô ma ma, ngươi còn muốn gì nữa?”
“Nô tỳ muốn gì sao?’ Lâm Tiểu Trúc ngước mắt hỏi, ánh mắt có chút lạnh lùng” công tử xử trí hạ nhân, liên quan gì tới nô tỳ? Nô tỳ có tư cách gì mà muốn thế nào?’ nói xong lại thi lễ” nếu công tử không có gì phân phó, nô tỳ xin cáo lui”
Viên Thiên Dã đã đánh Thính Vũ và lão Vương, lúc này lại xử trí đám người Ngô ma ma, lại làm cho mẫu thân mất hứng chẳng qua cũng vì sợ Lâm Tiểu Trúc chịu ủy khuất. Giờ hắn thấy nàng chẳng những không cảm kích và vui vẻ mà còn lộ ra thái độ xa cách và ánh mắt lạnh băng, trong lòng chợt thất lạnh lẽo, nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nói” Lâm Tiểu Trúc, ngươi nói chuyện cũng nên tự vấn lương tâm một chút đi. Không có quan hệ với ngươi sao? nếu không vì sợ ngươi chịu ủy khuất, ta cần gì xử phạt bọn họ?”
Nếu là ngày thường, Lâm Tiểu Trúc có lẽ sẽ cân nắc lợi hại mà nói mấy lời làm Viên Thiên Dã vui. Dù sao hắn làm vậy đúng là vì bảo hộ nàng nhưng tâm tình của nàng vẫn chưa khôi phục sau chuyện của Chu Nhị Ny, hôm nay vô duyên bị nói nặng, càng thêm khó chịu” Nô tỳ vì sao phải chịu ủy khuất? nguyên nhân từ đâu? Hôm nay phu nhân nổi giận còn muốn trừng phạt nô tỳ là vì sao? còn không phải do ngươi bình thường dung túng các nàng, làm cho nàng không biết được ai là chủ tử thực sự, cho nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ ngài trừng phạt cũng là để các nàng nhận rõ sai lầm của mình, là ngài chỉnh đốn hậu trạch của mình, chẳng lẽ không đúng sao?’
Suy cho cùng, Viên Thiên Dã phát tác như vậy cũng là vì tôn nghiêm của hắn bị khiêu chiến. Những người này luôn nghĩ chủ tử của bọn họ là Duệ vương phi chứ không phải là hắn, vừa ăn cơm của hắn, ngoài mặt cung kính hắn nhưng quay lưng lại liền bán đứng hắn, phục vụ cho một chủ tử khác. Chuyện như thế, Viên Thiên Dã sao có thể tha thứ. Hắn chỉnh đốn trật tự trong phủ, tạo lập uy tín nhưng lại làm cho ai nấy đều nghĩ rằng nàng xúi giục, là vì nàng mà ra tay. Nàng vô duyên vô cớ bị đem ra làm bia đỡ đạn, còn muốn nàng mang ơn, cảm động đến rơi nước mắt sao. Cửa sổ cũng không có đâu.
Viên Thiên Dã đơ người, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc có chút ảm đạm.Chuyện gì cũng có hai mặt, không thể phân đúng sai, đứng ở góc độ khác nhau sẽ có kết luận khác nhau. Trước giờ hắn xem nơi này như là khách điếm lâu lâu đến ở nên những người kia cũng không phải là người của hắn mà là hạ nhân của mẫu thân, cho nên mới dễ dàng bỏ qua. Hiện giờ hắn lại không tha thứ, tất cả đều là vì nàng. Nàng thông minh như vậy, không thể nào không hiểu, chỉ là…không chịu suy nghĩ kỹ mà thôi. Cho nên mới suy diễn dụng tâm của hắn.
Nói cho cùng cũng là vì nàng không thích hắn
“Ngươi trở về đi.” Viên Thiên Dã xoa trán, bộ dáng mệt mỏi
“Nô tỳ cáo lui.” Lâm Tiểu Trúc thi lễ, đi ra ngoài, âm thầm thở dài một hơi. Nàng biết, nàng đã tổn thương hắn nhưng nàng không nói vậy thì nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói nàng rất thích, rất cao hứng bởi hắn đã làm thế vì nàng sao?Có thể nói thế hắn sẽ rất vui nhưng còn nàng thì sao?
Hiện giờ trong mắt mọi người, hắn là mây trên trời còn nàng là bùn dưới đáy ao. Có lẽ trong lòng hắn cũng nghĩ vậy, cho nên chỉ mới đối tốt với nàng một chút, khác biệt những người khác một chút đã muốn nàng phải mừng rỡ như điên, cảm kích vô vàn, nguyện ý đi theo hắn không cần danh phận sao?Cổ đại cấp bậc sâm nghiêm, mọi người nghĩ vậy cũng bình thường, một nam nhân cổ đại như Viên Thiên Dã nghĩ vậy cũng bình thường luôn nhưng nàng lại không thể nghĩ thế cũng không muốn để hắn nghĩ thế. Nếu không mọi chuyện sẽ không thể khống chế được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...