“Khởi bẩm công tử, Ngô ma ma có phát quần áo cho ta, nhưng đó lại là
quần áo chuẩn bị cho Thính Vũ cô nương, Tiểu Trúc cảm thấy không tiện
nên đã từ chối. Nếu công tử cảm thấy Tiểu Trúc ăn mặc không ổn, khi quần áo mới làm xong, Tiểu Trúc sẽ lập tức đổi ngay” Lâm Tiểu Trúc vội nói
Ánh mắt Thính Vũ từ lần đầu gặp mặt đã ẩn chứa địch ý nên nàng cũng
không muốn đụng chạm với nàng, chỉ yên lặng đứng đó, nhìn sàn nhà bóng
loáng.
Lâm Tiểu Trúc biết, quý phủ còn nhiều quy củ hơn sơn
trang, người ở đây cũng không hiền lành, đơn thuần như người trong núi
vì vậy nàng luôn cẩn thận ngôn hành cử chỉ, không để người ta có cớ mà
bắt bẻ. Cho dù Viên Thiên Dã có che chở thì loại che chở này cũng làm
cho nàng có thêm nhiều địch nhân. Người ở trong phủ này, không có ai đơn giản. Như Thính Vũ, từ nhỏ đã hầu hạ Viên Thiên Dã, cũng coi như là
thanh mai trúc mã. Nếu Viên Thiên Dã đối xử với mình tốt hơn nàng, dù
Thính Vũ rộng lượng hay hẹp dạ, trong lòng cũng sẽ không thoải mái, sinh ra địch ý với mình cũng là bình thường
Viên Thiên Dã vừa tắm
rửa xong, đang tính tới hoàng cung khám bệnh lại muốn gặp Lâm Tiểu Trúc, sợ nàng không thích ứng ở nơi ở mới nên nhân lúc có chút thời gian rảnh liền gọi nàng tới. Lúc này nghe nàng nói vậy cũng không hỏi thêm, chỉ
hỏi nàng có vừa lòng chỗ ở hay không rồi vẫy tay nói” được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, cơm chiều có Ngô ma ma lo cho ngươi” uống một ngụm trà,
buông chén, xoay người nói với Thính Vũ” giúp ta thay quần áo”
Lâm Tiểu Trúc cáo lui,trở lại sạn của mình, chống má, ngồi nhìn ánh
hoàng hôn đến ngẩn người. Ở sơn trang, bận rộn học trù nghệ, làm việc,
thường tới khuya mới đi ngủ, nàng cũng đã quen với nếp sống như vậy.
Nhưng lúc này Viên Thiên Dã ra ngoài, sau này sẽ còn thường xuyên, nàng
làm đầu bếp cho hắn, có phải sẽ có nhiều thời gian rảnh đến ngẩn người
không? Hơn nữa nghe Ngô ma ma nói ở phòng bếp có ba người, như vậy trước khi nàng tới là bọn họ phụ trách việc ăn uống của Viên Thiên Dã, vậy có phải nàng đang đoạt chén cơm của người khác không?
“Lâm Tiểu Trúc.” Ngoài cửa vang lên thanh âm.
Lâm Tiểu Trúc nhảy dựng lên, chạy tới mở cửa, cười nói:” Ngô ma ma, có chuyện gì vậy?”
“Ta mang ít vật liệu may mặc tới cho ngươi chọn” Ngô ma ma bất động
thanh sắc đánh giá cô nương trước mặt. Sao công tử đã mệt lại bận mà vẫn muốn hỏi chuyện ăn mặc, đi lại của cô nương này? Xem ra địa vị của nàng ở trong lòng công tử rất đặc biệt a.
“Làm phiền Ngô ma ma” Lâm Tiểu Trúc cười nói” có chuyện gì, bảo người đến gọi ta là được, đâu dám làm phiền Ngô ma ma phải đi tới đi lui”
Vừa rồi thấy Ngô ma ma mềm cứng đều không ăn, Lâm Tiểu Trúc đã quyết định ở trong Viên phủ
không biết tình hình thế nào, nàng sẽ không chủ động đi lấy lòng người
khác, chỉ cần cư xử không kiêu không nịnh là được. Đối với mọi người hòa ái, thân thiện dù sao cũng tốt hơn kiêu ngạo, lạnh lùng. Thà đắc tội
quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân. Ở nơi này, thà đắc tội với Viên
Thiên Dã cũng không thể đắc tội các hạ nhân.
“Ngươi vừa tới,
chắc chắn không quen tình huống, ta tới cũng là nên mà” Ngô ma ma vẫn
tươi cười đúng tiêu chuẩn, không vì công tử đối xử đặc biệt với Lâm Tiểu Trúc mà thân thiện hơn. Nàng đi vào phòng, ngồi xuống bên bàn tròn, lấy ra mấy xấp vải” hạ nhân trong phủ, mỗi quý được hai bộ quần áo, nếu
công tử cho thêm thì là chuyện khác. Mấy xấp vải này, ngươi lựa đi, may
hai bộ mùa thu, hai bộ mùa hè”
Bên trong là bảy, tám xấp vải, có vàng nhạt, lục, tím. . . toàn là những màu tươi trẻ mà các cô nương yêu thích.
Lâm Tiểu Trúc cũng không phải người mới xuyên qua, không rành thế sự.
Tuy nàng ở Thanh Khê trấn không lâu nhưng luôn chú ý quan sát, vì vậy
đối với chuyện ăn mặc chi tiêu của mọi người cũng có biết. Ở Thanh Khê
trấn, hạ nhân nhà giàu cũng có người được mặc tơ lụa nhưng cũng chỉ là
nha hoàn được lòng chủ tử hoặc là quản sự, còn những người khác đều mặc
vải thô.
Đến đây mới hơn một canh giờ, gặp được bốn hạ nhân.
Trương quản gia và Ngô ma ma thì không cần phải nói, còn Thính Vũ và Tảo Tuyết lại hầu hạ bên cạnh Viên Thiên Dã, mặc gấm lụa cũng không có gì
lạ. Nhưng nàng chỉ là một nữ đầu bếp, tơ lụa lại không dễ giặt tẩy lại
hay nhăn, hay rách, để cho nàng chọn mấy thứ này là Viên Thiên Dã muốn
thông qua cách ăn mặc của hạ nhân mà phô trương sự giàu sang sao? Hay là sự xa hoa ở kinh thành hơn Thanh Khê trấn rất nhiều.
Nàng
ngước mắt nhìn Ngô ma ma, mỉm cười nói” Tiểu Trúc chỉ là một nữ đầu bếp, suốt ngày trong phòng bếp đầy khói dầu, Ngô ma ma xác định mấy loại vải này là đưa ta chọn sao?”
Ngô ma ma cười đáp” đây là công tử cố ý bảo đưa tới cho cô nương chọn”
“Ta không cần” Lâm Tiểu Trúc nhẹ đẩy mấy xấp vải đến trước mặt Ngô ma
ma” ta mặc mấy thứ này, ở trong bếp làm việc không được tự nhiên”
“Tiểu Trúc cô nương.” Ngô mẹ nhìn nàng” công tử là chủ tử, chủ tử phân
phó thế nào, hạ nhân chúng ta phải là thế đó, hi vọng Tiểu Trúc cô nương hiểu mà không làm hạ nhân chúng ta khó xử”
Lâm Tiểu Trúc tâm
niệm chợt động, nhìn Ngô ma ma, chẳng lẽ vì vừa rồi nàng không muốn mặc
đồ của Thính Vũ nên Viên Thiên Dã đã trách cứ nàng? Nhưng rất nhanh đã
loại bỏ suy nghĩ này. Viên Thiên Dã vội vã tới kinh thành, còn chưa ăn
cơm đã phải ra ngoài, hắn bận rộn như vậy, thời gian đâu mà lo cho một
hạ nhân như nàng
Mà Ngô ma ma rõ ràng đang mất hứng, vừa rồi
tuy không nói thẳng nhưng ý tứ cũng đã biết được, nếu mình còn từ chối
thì đúng là gây khó xử cho nàng.
Viên Thiên Dã làm vậy là sao?
chẳng lẽ hắn muốn giống như khi nàng mới tới sơn trang, vì dọ thám nàng
mà gây thù cho nàng ở khắp nơi sao? Hắn không nhàm chán như vậy chứ? sao lại hấp tấp, không cẩn thận đến thế.
Ngô ma ma đã nói thế, mình nói nữa cũng vô dụng, Lâm Tiểu Trúc liền chọn bốn xấp vải.
“Được rồi, hai bộ quần áo mùa hè chậm nhất là chiều mai sẽ may xong,
đến lúc đó Trương tẩu sẽ mang tới cho ngươi. Quần áo mùa thu thì tới khi đó sẽ phát” Ngô ma ma đứng lên” đi thôi, ta mang ngươi đến phòng bếp
nhỏ nhìn một cái, sáng sớm mai ngươi làm đồ ăn sáng cho công tử, xem
xong thì cùng ta đến phòng bếp lớn ăn cơm”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc cũng đứng lên đi theo nàng.
“Tuy trong phủ quản lý rất nghiêm nhưng ngươi ra vào cũng nên khóa cửa
lại, nếu không bị mất gì đó hay có ai tiến vào thì không hay” Ngô ma ma
thấy nàng không đóng cửa liền nói.
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc vội khóa
cửa lại. Viện này ngoài trừ nàng và một ít quần áo cũ, cái gì cũng là
của Viên Thiên Dã, nàng cảm thấy không cần khóa cửa nhưng Ngô ma ma đã
nói vậy thì nàng cũng nên làm theo.
Phòng bếp nhỏ cách chỗ Viên Thiên Dã ở không xa, xuyên qua một ngõ nhỏ, đi thêm vài bước là tới.
Khi Lâm Tiểu Trúc và Ngô ma ma đến, mọi người đang thu dọn chén đũa,
thấy Ngô ma ma liền dừng tay chào” Ngô ma ma”
Lâm Tiểu Trúc
theo sau Ngô ma ma tiến vào, không có lên tiếng, cẩn thận đán giá ba
người trước mặt cùng tình hình phòng bếp nhỏ.
Nam nhân đứng bên cạnh án đài chắc là lão Vương, người này chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, mình mặc bộ quần áo màu nâu, cả người nhìn rất sạch sẽ. Tảng đá bản trên bàn giống như mới được rửa qua, rất sạch, chính giữa
còn có một bồn gỗ, bên trong đang ngâm ít tổ yến.
Hai bà tử
chừng năm mươi tuổi đang cầm chổi và khăn lau đứng cạnh bếp, tuy cũng
mặc quần áo vải thô như lão Vương nhưng cũng rất sạch sẽ.
Phòng bếp rất lớn, cũng rất sạch sẽ, đồ vật được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Thấy Lâm Tiểu Trúc, hai bà tử ngạc nhiên còn tươi cười trên mặt lão
Vương lập tức biến mất, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác,
tiếp tục xử lý tổ yến.
Thái độ của lão Vương làm cho nụ cười
tiêu chuẩn của Ngô ma ma cũng trở nên cứng đơ, làm như không có chuyện
gì, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc nói” đây là Lâm Tiểu Trúc, đầu bếp chuyên dụng của công tử. Sau này sẽ hợp tác cùng các ngươi, mọi người nên hỗ trợ
lẫn nhau, đừng có không thèm để ý như thế”
Lão Vương không thèm liếc mắt, làm như không nghe được mà vẫn chuyên tâm làm việc, hai bà tử thì tươi cười đáp” không có việc gì, Ngô ma ma yên tâm”
“Đây là lão Vương,công tử rất thích món cá do hắn làm” Ngô ma ma lại giới thiệu với Lâm Tiểu Trúc.
“Vương thúc, về sau thỉnh chiếu cố nhiều hơn.” Lâm Tiểu Trúc tươi cười
chào hỏi. Lão Vương không để ý tới nàng, nàng cũng không thể thiếu lễ
nghĩa. Hơn nữa nàng cũng hiểu ý Ngô ma ma, muốn cho nàng biết lão Vương
giống như Du, Mã giáo tập, cũng có sở trường riêng của mình, nước sông
không phạm nước giếng.
“Đây là Lý bà tử, đây là Mã bà tử. Các nàng ở phòng bếp hỗ trợ lão Vương đã rất nhiều năm” Ngô ma ma nói tiếp.
Nói cách khác, hai người này là cùng một giuộc với lão Vương?
Lâm Tiểu Trúc trong lòng nghĩ, ngoài mặt khách khí chào hỏi.
“Đã làm quen với nhau, sau này hãy hỗ trợ nhau cho tốt” Ngô ma ma xoay
người nói với Lâm Tiểu Trúc” đi thôi, ta mang ngươi đến phòng bếp lớn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...