Lễ cưới cử hành giữa tháng ba.
Tháng ba là tháng đẹp nhất trong năm, nhất là ở Vườn mưa gió, mưa không còn, trời mát và cỏ cây bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Rừng trúc nhuộm màu xanh ngát. Giàn mồng tơi đỏ sậm trong khi những chậu hoa Đỗ Quyên và Lài thi nhau đua sắc. Buổi sáng thức dậy nghe chim hót líu lo. Chiều đến ngắm những tơ ráng giăng đầy trời, nhuộm đỏ cảnh vật. Tối thì có bóng trăng. Cảnh tối ở Vườn mưa gió có cái tuyệt vời huyền bí của nó. Những bóng cây lay nhẹ theo từng cơn gió thổi mang hương hoa ập vào phòng. Đúng là mùa xuân. Một mùa xuân đẹp và ấm cúng.
Hôn lễ cử hành trong không khí vui nhộn nhưng không ồn ào, trang nghiêm nhưng không hoang phí. Trần và Vi chỉ mời hai mươi bàn thôi, và điều ngạc nhiên hơn cả là sự hiện diện của Bồi Trung và Bồi Hoa. Nhược Trần nhìn Vi nói.
- Đời là vậy đó em ạ, khi chúng ta thành công kẻ thù sẽ sợ hãi nhưng họ cũng sẽ đến nâng ta lên, trong khi nếu ta thất bại, họ sẽ sẵn sàng dày lên xác ta với những bãi nước miếng.
Vũ Vi phải khuyên.
- Đừng nhìn đời bằng cặp mắt hận thù mãi anh. Nếu họ đến và muốn hòa thì ta cứ tiếp tục vui vẻ. Dù sao học vẫn còn dòng máu giống anh trong người.
- Em lành lắm Vi ạ
Trần xúc động:
- Nhưng em không sợ họ đến gần ta chỉ để âm mưu sao? Em không sợ cảnh những con kiến vàng chỉ chờ ta sơ hở một tí là chui vào người hút hết máu ta ư?
Vũ Vi cười nhẹ
- Da thịt ta là đồng là sắt, họ sẽ không làm sao chui vào được, anh ạ.
- Em tự tin lắm.
Trần hôn nhẹ lên trán Vi:
- Em nói thế có nghĩa là em đã sẵn sàng làm hòa với họ rồi chứ?
- Vâng, vì dù sao, họ cũng là anh ruột của anh.
- Em quên hết những lời nhục mạ và kỳ thị của họ rồi à?
- Em biết anh sẽ không bao giờ quên.
Vũ Vi nhìn chồng:
- Em cũng là người, em cũng thế, có điều em nghĩ. Trong cơn mưa gió vừa qua, chúng ta đã từng lẻ loi tranh đấu, chúng ta đã biết thế nào là đau là khổ. Nhưng bây giờ thì ta đã được hạnh phúc. Người muốn có hạnh phúc toàn vẹn là không nên căm thù. Chẳng qua là vì nghĩ đến hạnh phúc riêng của chúng ta, nên em mới tha cho họ đấy chứ.
- Họ đáng tha không?
- Vâng, họ rất đáng được hưởng ân huệ đó, vì trong đời họ không hề biết yêu là gì.
Nhược Trần xiết Vi vào người.
- Em thật là bà tiên hiền diệu.
Hôn lễ cử hành xong, Trần và Vi không tổ chức chuyến du ngoạn hưởng tuần trăng mật, chỉ vì Vi cho rằng chẳng có nơi nào đẹp hơn Vườn mưa gió cả. Trần cũng đồng ý như thế. Vả lại công việc ở hãng càng lúc càng bận rộn nên cũng không làm sao rảnh rỗi để đi chơi xa. Trần chỉ nghỉ được một tuần, để cùng Vi vui đùa trong mái ấm.
Buổi sáng thức dậy, họ đi ra vườn, nhặt những hạt sương đọng trên lá, hít lấy không khí trong lành đầu ngày và tắm dưới cơn nắng ấm ùa xuân. Buổi chiều, thả bộ trên con đường mòn với những sợi nắng chiều rơi rớt. Sương mù kéo đến phủ vây rừng trúc. Cảnh đẹp như mộng. Đêm ngồi dưới rặng liễu, trăng treo vằng vặc trên cao, họ ôn lại dĩ vãng và những ước nguyện ngày nào. Đời sống lúc nào cũng ngập đầy ân tình, hạnh phúc.
Có lần khi ôm Vi trong lòng Trần đã nói.
- Anh không thề tin định mệnh, nhưng bây giờ anh phải cảm ơn nó, vì nó đã mang em đến cho anh.
Vi hồi tưởng lại chuyện cũ. Buổi trưa định mệnh ngày nào đã đưa nàng bước vào phòng bệnh của ông Nghị. Cô y tá thứ mười hai. Rồi những đột biến kế tiếp đưa nàng đến hiện tại. Nghĩ đến ông Nghị, Vi lại nhớ đến bức thư, nàng thở dài.
Trần ngạc nhiên.
- Sao vậy? Làm gì thế?
- Em buồn quá... Em nghĩ chắc cha anh không thích chuyện hai đứa lấy nhau.
Trần hỏi:
- Đừng nghĩ đến nó nữa em ạ, cha đã qua đời rồi làm sao có ai xác định được ý nghĩa thực sự của bức thư? Nhưng anh nghĩ dù cha có thế nào đi nữa, nhưng nếu người biết được chúng ta đang hạnh phúc thế này, chắc người phải sung sướng hơn.
Có lẽ đó là sự thật, Vi hất mái tóc xõa dài ra sau vai, nàng cũng đẩy mất những phiền muộn ám ảnh.
Thế rồi một buổi sáng, đột nhiên luật sư Mậu ghé thăm.
- Tôi có món quà cưới tặng hai người.
Luật sư Mậu cười nói. Vũ Vi ngạc nhiên.
- Thật hả Nhưng hôm trước luật sư có cho rồi mà?
- Nhưng món quà này không phải của tôi.
- Vậy thì của ai?
- Cha cậu Trần- Ông Nghị
- Hả
Trần và Vi cũng ngạc nhiên:
- Ông nói thế là thế nào?
Luật sư Mậu yên lặng lấy phong thơ trong túi ra, với môt chiếc chìa khóa, trao cho Trần với nụ cười.
- Cậu có nhớ trước ngày cha cậu mất không? Gần như ngày nào tôi cũng đến để thảo luận với ông ấy, và trước ngày ông Nghị mất một tháng, ông có trao lại cho tôi chiếc chìa khóa này. Bảo bao giờ hai người lấy nhau sẽ cho hai người làm quà cưới.
Vũ Vi tò mò.
- Thế chiếc chìa khóa này để làm gì?
- Ở tại ngân hàng X có hộc tủ loại nặc danh. Hộc tủ này chỉ mở được khi có chìa khóa này cùng số mật mã riêng và chiếc chìa khóa đó là đây.
Vũ Vi ngạc nhiên.
- Nhưng... Nếu trong trường hợp tôi và anh Trần không lấy nhau thì chiếc chìa khóa này thế nào?
- Riêng về thắc mắc đó, tôi nghĩ tốt nhất cô và cậu cứ đi mở tủ xem trước rồi tôi sẽ giải thích sau.
Chuyện xảy ra thật bất ngờ, Vi và Trần không chịu được sự tò mò, nhảy nhanh lên xe ông Triệu.
Sau cùng họ cũng tìm ra hộc tủ, vừa mở ra, vật đầu tiên đập vào mắt họ là một phong thư với nét bút của ông Nghị
"Thân gởi: Nhược Trần - Vũ Vi "
Nhược Trần nhìn Vi.
- Đấy, em còn nói cha không muốn hai đứa lấy nhau nữa không?
Vũ Vi hấp tấp mở phong thư, không trả lời Trần.
" Trần và Vi hai con,
Khi hai đứa đọc được thư này, thì chắc chắn chúng bây đã thành đôi và Trần đã cứu vãn được sự suy sụp của hãng. Vì đó là hai điều kiện cần thiết để mở hộc tủ này mà thiếu một trong hai là không được.
Cha biết rằng thế nào hai đứa cũng thắc mắc nhiều lắm. Thắc mắc không hiểu cha có tán thành chuyện lấy nhau của hai đứa không? Vì trong thơ gởi cho từng đứa một, cha đã ngụ ý không muốn hai đứa lấy nhau, phải không? Ha, Ha! Chúng bây mắc kế ta rồi. Sự thật ngay từ lúc gặp, cha đã nghĩ ngay đến chuyện lập gia đình cho Trần. Và Trần chỉ có thể có hạnh phúc khi gặp Vi mà thôi. Đến lúc Vi kêu gọi được Trần trở về vườn mưa gió, rồi sau đấy chứng kiến những sự phát triển của tình cảm hai người, cha đã xác định được cái nhìn của cha là đúng, nhưng cha sợ hai đứa sẽ không bao giờ lấy nhau, vì bản tính đứa nào cũng tự ái cao và nhạy cảm. Vì thế sau nhiều ngày suy nghĩ, cha đã nghĩ đến mưu trên. Cha đem vườn mưa gió tặng cho Vũ Vi, nhưng buộc phải để Trần ở lại trong đó. Tạo nên tình trạng bắt buộc mỗi ngày thấy nhau. Cha cũng biết tánh của Trần cao ngạo, chưa hẳn chịu ở lại trong nhà của Vi, nhưng cha vẫn có biện pháp khác, cha biết Trần không chịu thua ai hết, nên ngụy tạo tin tức là Vi đang yêu bác sĩ Ngô, cố tình kích thích bản tính hiếu thắng và ưa ghen ở Trần. Với Vi, cha cũng xin nói rõ. Đàn ông trên đời này gần như người nào cũng thế. Háo thắng. Càng chiến thắng khó khăn càng thấy vinh quang, vì thế cha đã khuyên con đừng nên để Trần nó chiến thắng một cách quá dễ dàng. Dù như thế tạo khổ cho cả hai đứa, nhưng tình yêu mà có cam go thì tình yêu mới tuyệt đích. Tuy kế hoạch của cha cũng có chỗ sai lầm, nhưng mong rằng hai con sẽ thông cảm cho.
Nhược Trần là đứa thông minh, nhưng thuở nhỏ vì cha nuông chiều quá thành thử lúc lớn lên thiếu đi bản tính trách nhiệm và trở thành phóng túng. Nếu Vi biết chăn, cha nghĩ thế nào rồi ngựa hoang cũng phải thuần.
Trần con, cha biết con là đứa hơn người, nhưng cha cũng quá sợ bản tính phóng túng của con, nên phải để lại số nợ hai mươi triệu cho con, bắt con phải gánh trách nhiệm. Nếu vì một lý do nào đó, con bỏ rơi, thì chẳng bao giờ con mở được tủ sắt này. Vì tuy hãng Định Khắc Nghị có nợ đến hai mươi triệu, có đi vào tình trạng phá sản nhưng cha vẫn còn tiền đầu tư ở ngoại quốc, do đó món nợ đó chẳng qua chỉ là một thử thách cho dành cho con thôi. Bây giờ thì con hiểu rõ tất cả rồi chứ? Cha tuy không được sống để nhìn hai con và sự chiến thắng vĩ đại của con, nhưng cha rất mãn nguyện mà nhắm mắt.
Trong hộp bảo hiểm này có bảng tồn ngân của ngân hàng X ở Thụy Sĩ trị giá khoảng năm mươi triệu bạc Đài Loan. Đây là số tiền lời do việc đầu tư của cha ở ngoài nước mang lại. Bây giờ cho hết cho hai con, chúng bây muốn dùng nó làm gì thì làm.
Ha ha! Nhược Trần, con thấy không di sản cha để lại cho con đâu phải chỉ có nợ không đâu? Dù sao con cũng phải nhớ cha là một tay đại tư sản nữa chứ.
Ngoài số tiền trên ra, cha còn một hộp nữa trang, trị giá bao nhiêu cha cũng không biết, có điều nó là tất cả những châu báu ngày xưa cha đã tặng cho Kiểu Gia mẹ con. Không ngờ mẹ con chẳng hưởng được, vậy thì cha để lại cho con dâu út của cha vậy. Nhược Trần! Nếu con đã vì chuyện cũ ngày nào của mẹ con mà hận cha, thì bây giờ con hãy ráng mà giữ lấy mối tình của con với Vi. Cha tuy có lỗi với mẹ con nhưng cha đã mang Vi về cho con, thì cha nghĩ, lúc chết đi cha sẽ không hổ thẹn khi gặp lại người xưa nơi suối vàng.
Bây giờ, thì chúng con đã có một số tiền ngoài ý muốn. Mong rằng hai con sẽ xử dụng nó một cách xứng đáng, đừng chia lại cho Bồi Trung và Bồi Hoa. Mấy năm nay, nó tiêu lòn của cha mẹ nhiều lắm rồi, với số tiền mà nó đã lấy, nó tiêu suốt đời cũng chưa hết. Hãng Định Khắc Nghị nếu không có bàn tay chúng nhúng vào, cũng chưa hẳn đã mang nợ đến hai mươi triệu. Vì vậy, đừng vì nhận được đi sản đột ngột này mà mang nặng mặc cảm "phạm tội". Tiền bạc có thể giúp người thân bại danh liệt như thường. Do đó để lại cho hai con còn hữu dụng hơn là để lại cho chúng.
Thôi thế là xong, tất cả những điều cha cần làm, đã làm xong hết. Và khi các con đọc được thư nầy thì chắc các con đã thực hiện xong những điều ta mong ước.
Cha rất sung sướng và mãn nguyện khôn cùng.
Trên con đường đời đầy chông gai và sỏi đá, cha đã đi hết quãng đời của cha, bây giờ vững đừng sợ té. Vì trên đường đài làm gì có ai chẳng phải té một lần phải không?
Sau cùng cha mong rằng, sống trên đời dù khổ, hạnh phúc, đau thương hay lầm than gì đi nữa... Các con cũng sẽ mãi mãi bên nhau.
Vĩnh biệt các con"
Nhược Trần và Vũ Vi đọc xong trang thư, họ nhìn nhau với đôi mắt nhòa lệ
- Em còn nghĩ là cha vẫn phản đối cuộc hôn nhân của chúng mình không?
Trần hỏi vợ.
- Hết rồi, cha thật chu đáo!
Trần đưa tay vào trong lấy hộp nữ trang ra, trước mắt chàng những hạt ngọc lóng lánh. Nhẫn, dây chuyền, trâm cài tóc, vòng xuyến... Đầy cả một cái hộp. Trần lựa chiếc nhẫn đẹp nhất có nạm hạt kim cương thật to, nâng tay Vi lên.
- Lấy chiếc nhẫn nhỏ ra đi, anh cho em chiếc nhẫn to nàỵ
Nhưng Vi rút ngay tay lại, lắc đầu.
- Không, em muốn giữ mãi chiếc nhẫn nhỏ này thôi.
Nhược Trần yên lặng ngắm vợ.
- Em thế này mà làm sao anh chẳng yêu cho được.
Vi ngã đầu vào lòng Trần, hai người yên lặng với hạnh phúc. Một lúc Trần nói.
- Đột nhiên chúng ta lại có được số tiền kếch xù nầy, bây giờ em tính sao?
Vũ Vi cười thật tươi.
- Chúng ta cứ để tất cả những món nầy ở yên nơi đây, về gặp luật sư Mậu xem ông ấy tính sao?
Cả hai quay trở về nhà, luật sư Mậu vẫn còn ngồi đợi. Nhìn khuôn mặt rực rỡ của đôi vợ chồng trẻ, ông cũng vui lây.
- Hai người đã xem hết rồi chứ? Bây giờ là triệu phú trẻ tuổi thật rồi đấy nhé!
Vũ Vi thắc mắc:
- Thưa luât sư, trong trường hợp chúng tôi không lấy nhau hoặc hãng dệt bị phá sản thì số tiền và nữ trang trên sẽ về tay ai.
Ông Mậu cười giải thích.
- Theo lời ông Nghị thì nếu ba năm sau, mà một trong hai điều kiện kia vẫn không thực hiện hoàn hảo, thì số vàng bạc kia sẽ được trao tất cả cho những cơ sở từ thiện. Nhưng không ngờ, chưa đến một năm mà cả hai đều hoàn thành mỹ mãn. Tôi rất sung sướng khi thấy rằng mình không phụ được niềm mơ ước của người bạn xưa.
Trần cảm động nhìn luật sư mậu yên lặng. Một lúc luật sư hỏi.
- Bây giờ các bạn định xử dụng món tiền đó ra sao?
Vũ Vi lên tiếng.
- Trước nhất là trao số tiền mà cha chúng tôi hứa cho ông Triệu và vợ chồng bà Lý. Đấy là số tiền nhỏ thôi, phần còn lại theo tôi nghĩ thì nên...
Nhược Trần chận lại.
- Đừng nói, để anh..... .
Ông luật sư Mậu chen vào.
- Theo tôi thì..... .
Vũ Vi cười.
- Hay là thế này cho công bằng nhé, chúng ta viết ý kiến của mình vào mỗi lá phiếu, nếu có hai trong ba lá giống nhau, thì ta thì hành theo vậy.
Kết quả ba lá thăm khui ra. Lá đầu tiên của Vũ Vi.
- Ngôi Trường mà Lập Đức đã đề nghị
Lá thứ hai của Nhược Trần.
- Cô nhi viện và trường học dành riêng cho trẻ con phát triển không bình thường.
Và sau cùng là của Luật sư Mậu.
- Ngôi trường đề cập đến đêm đính hôn.
Mọi người nhìn nhau rồi bất giác cười vang, Luật sư Mậu nói.
- Hay thật, ba thăm đều giống nhau thế này thì phải uống rượu mừng chứ.
Nhược Trần lấy rượu và ly ra.
- Chúng ta phải cạn nhau ly này mới được!
Chàng rót cho Vi và Luật sư Mậu xong, nâng ly về phía ảnh ông Nghị trên bàn.
- Mời cha!
Khuôn mặt ông Nghị trong ảnh hình như đang cười với hạnh phúc riêng của họ.
Tối đến, Luật sư Mậu đã cáo từ, Trần dìu Vi ra vườn.
Đêm trăng thật sáng. Mùi hoa ngạt ngào, theo gió. Giữa rừng trúc la đà, họ để lòng mình lắng xuống với hạnh phúc êm đềm.
Dừng chân bên tượng thần Vénus Trần gọi:
- Vi.
- Dạ
- Em có còn phiền muộn gì nữa không?
- Không, em chỉ lo thôi.
- Lo gì?
- Không hiểu em yêu anh nhiều đến cỡ nào!
Trần cúi xuống, kéo Vi sát vào người chàng. Bóng trăng đã kết đôi họ lại thành một.
Đêm vẫn đẹp và tình vẫn say.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...