Câu hỏi mà Saint vừa thốt ra mang theo sự tò mò, cũng có một chút ít sợ đối phương sẽ hiểu lầm ý nghĩ bản thân không tốt, nhưng đã là xem mắt thì cậu phải thẳng thắng, quen biết lâu ngày mới càng khó mở lời hơn.
Không khí giữa cả hai người đột ngột tĩnh lặng sau một câu nói, Saint nghĩ ngợi rốt cuộc là do bản thân đã nói không đúng ở đâu.
Saint ngẩng mặt nhìn kĩ người trước mắt, Đông Hằng vẫn ngồi đấy suy tư hiện lên nét đẹp cuốn hút, hẳn là anh phải được rất nhiều người theo đuổi.
Saint đoán bừa việc Đông Hằng lựa chọn xem mắt, sợ rằng là do anh có vấn đề khó nói.
Đông Hằng chỉ là không biết nên nói gì nữa, nhưng anh phải kết thúc không khí yên tĩnh này, dù cho đối phương có ý nghĩ không tốt hay ra sao, anh mặc cho số phận đánh liều một lần.
Đông Hằng tự nhận bản thân không có điểm gì nổi bậc hơn người, nếu không nắm bắt thời cơ ngay trước mắt là giữ được người tốt như Saint bên cạnh, có lẽ nửa đời sau anh phải sống trong hối hận.
Đông Hằng hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó anh thả lỏng cơ thể rồi đặt hai tay lên bàn, mở giọng nhẹ nhàng: “Anh đã gần ba mươi tuổi, kì vọng ba mẹ anh đặt lên buổi gặp mặt này rất lớn.”
Sau khi nhìn thấy Đông Hằng đặt tay gần cạnh thì Saint chầm chậm rút tay mình từ trên bàn xuống rồi đặt lên đùi, cậu chuyển sang thế bị động, đôi lúc khó xử sẽ bất giác cào vào ống quần.
Saint chú ý lắng nghe câu nói của Đông Hằng, cùng lúc đó trong đầu không tránh khỏi xuất hiện hàng trăm kịch bản.
Ba mươi tuổi là già lắm à? Saint ngồi lặng người suy nghĩ chút, đến tuổi này mà chưa có người yêu, nếu không phải thực sự có vấn đề thì chính là lừa dối người khác.
Trước sau Saint đều không vội, cậu chỉ mong cầu một người thực sự yêu thương mình, có khác thường đến mấy, dù có hơn kém bao nhiêu tuổi, chỉ cần anh ấy xem cậu là duy nhất trong lòng.
Đông Hằng không nghe Saint trả lời thì nói tiếp: “Đặc thù công việc của anh hẳn là em cũng đã biết, rất bận.
Nếu em đồng ý, chúng ta kết hôn sớm một chút.”
Saint ngạc nhiên tròn xoe cả đôi mắt, hết bất ngờ này lại bất ngờ khác ập đến, mọi chuyện dường như đã vượt xa suy nghĩ của cậu.
Ngay cả có dự đoán trước được thì Saint cũng không biết nên trả lời sao cho tốt: “Kết hôn?”
Đông Hằng nhìn thấy Saint tỏ ra vẻ kinh ngạc thì không tránh khỏi lúng túng, anh áp mặt mình lại gần cậu hơn: “Không phải ngay bây giờ.
Có vẻ hơi đường đột nhưng em đừng hiểu lầm, anh sau khi tiếp xúc với em nhiều có lẽ anh sẽ thích em, chúng ta mà kết hôn anh sẽ đối tốt với em.”
Đông Hằng nhíu mày, chầm chậm lấy tay đang chống trên bàn che mặt, không hiểu sao mẹ anh lại nghĩ ra cái kịch bản khó chấp nhận như thế này được.
Vậy mà bản thân Đông Hằng lúc nghe lời khuyên lại thấy nó rất hay, rất thẳng thắng, hệt như tính cách trước giờ của anh.
Mãi đến khi Đông Hằng mang ra thực hành, anh mới cảm thấy nó không ổn, thật sự đã muộn.
Người ngồi trước mặt Đông Hằng ngạc nhiên đến độ ngớ người, trong thoáng chốc anh liền cảm thấy hối hận.
Đông Hằng sợ rằng Saint sẽ nghĩ bản thân anh là kiểu bác sĩ biến thái bệnh hoạn, ngay bây giờ anh chỉ muốn tìm một cái hố sâu, không chần chừ mà lập tức nhảy xuống để thoát khỏi tình cảnh khó xử này.
Khoảng cách giữa hai người khá gần, Đông Hằng không biết nó đã được rút ngắn từ lúc nào, anh ngã người ra phía sau tựa lên mặt lưng ghế để kéo dài khoảng trống, vừa hay né tránh khỏi không khí ngại ngùng.
Đông Hằng ậm ừ: “Anh đưa em về.”
Saint giật mình, bây giờ cậu chỉ có thể gật đầu đồng ý.
[Nhờ cậu ấy tôi mới hiểu yêu thương một người là như thế nào.
Cả đời này nếu như không có cậu ấy, có lẽ đến cảm giác yêu đương đơn thuần tôi cũng không biết được.]
Saint được Đông Hằng giúp mở cửa xe nên cũng thuận theo, cậu ngồi phía ghế phụ chậm rãi thắt dây an toàn.
Hiếm khi Saint ngồi ghế phụ của xe người khác, nếu không phải Đông Hằng chủ động mời, cậu chắc chắn sẽ đi thẳng ra phía sau ngồi vào.
Chiếc xe Saint đang ngồi nhìn rất mới, cậu nhớ loại xe này được nhập khẩu từ năm ngoái, giá thị trường khi ấy cũng không rẻ.
May mắn là Saint không cần quá bận tâm về vấn đề tài chính của đối phương, bạn trai của cậu chỉ cần thật lòng là được.
Ông Cảnh đã từng nói nhỏ với Saint, chỉ cần là thứ Saint để mắt thì ông sẽ bằng mọi giá tìm về, ngay cả người mà cậu thích.
Saint siết chặt đôi tay đang đặt trên đùi thành hai nắm đấm, cậu có phần căng thẳng khi phải ngồi xe của một người quen biết chưa đầy một ngày, vả lại còn vừa cùng đối phương chính thức xem mặt.
Cho dù có là người mà bà Cảnh giới thiệu, Saint vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Đông Hằng.
Mối quan hệ giữa Đông Hằng và Saint hiện tại chẳng biết nên gọi là gì, nếu họ vô tình gặp người quen thì chỉ còn cách né tránh, gặp người lạ sẽ không khỏi việc bị hiểu lầm.
Chính là vì không đủ tình cảm để hiên ngang đối mặt với tất cả mọi thứ, Saint mới cảm thấy bất an.
Saint nhìn thẳng về phía trước thấy bầu trời dần chuyển nắng, phía xa con đường kia không thấy nổi tận cùng, cậu không biết chắc bản thân nên làm gì tiếp theo, tương lai còn càng thêm mờ mịt.
Saint thoải mái tựa người lên ghế, cậu nghiêng mặt sang nhìn Đông Hằng: “Anh nghĩ hai người không yêu nhau có thể kết hôn không?”
Đông Hằng luôn tập trung lái xe, khi nghe Saint cho câu hỏi thì biểu hiện của anh cũng không xuất hiện nhiều phản ứng: “Có thể.”
Saint ngạc nhiên, thời gian hai giây đối với cậu chẳng thể suy nghĩ ra được gì cả, vậy mà Đông Hằng lại trả lời rồi: “Anh không suy nghĩ à?”
Đông Hằng cười một tiếng: “Anh đã nghĩ trước khi đến gặp em rồi mà, còn chuẩn bị cả tinh thần bị từ chối nữa.”
Bỗng nhiên Saint nhớ lại, Đông Hằng đã từng nói với cậu hay là hai người kết hôn sớm một chút, thì ra anh khi ấy không phải buộc miệng nói đùa.
Đông Hằng chu toàn cho việc gặp mặt hôm nay, vậy mà mỗi việc có mặt Saint cũng đến trễ, bản thân cậu có phần hổ thẹn.
Nơi hiện tại Saint sinh sống đại đa số đều ủng hộ hôn nhân đồng giới, nhưng về mặt luật pháp vẫn chưa hề công khai chấp nhận và cho phép.
Khi nghe Đông Hằng nói kết hôn trong lúc xem mắt thì Saint đã rất ngạc nhiên, hệt như anh đã vẽ ra cả chặng đường dài sau này để cùng cậu đi, tương lai của hai người phải mau chóng có hồi kết tốt đẹp.
Nếu Đông Hằng thực sự tốt thì kết hôn khi nào chẳng còn là vấn đề nữa, Saint chỉ sợ bản thân cậu không xứng đáng được nhận những điều may mắn.
Trên đường trở về nhà, Đông Hằng muốn nói với Saint thêm vài câu cho không khí bớt yên tĩnh, anh lén nhìn qua cậu rất nhiều lần, chờ đợi một thời cơ thích hợp mới mở miệng: “Nhà em cùng đường với anh này, ngày mai anh tới đón em đi làm.”
Saint gật đầu, đơn giản vì Đông Hằng chủ động cho bản thân cơ hội bên cạnh thì cậu cũng sẽ như thế: “Ừm.”
Chiếc xe Đông Hằng cầm lái theo chỉ dẫn của Saint chạy một vòng lớn rồi rẽ vào khu biệt thự xa hoa gần trung tâm thành phố.
Dãy biệt thự quy mô lớn ở đây tuy được xây dựng đồng thời nhưng kiểu dáng và phong cách thiết kế không trùng lặp, căn Saint đang ở là cấu trúc kiểu cổ rất dễ nhận biết do màu sắc quá khác biệt với các căn còn lại.
Căn biệt thự này là phần thưởng đậu đại học ông Cảnh dành tặng cho Saint, là phần quà hoàn toàn khác so với mấy món đồ chơi trẻ con sưu tập mỗi năm mà cậu đòi hỏi.
Sau khi Saint tốt nghiệp cấp ba, công việc kinh doanh của gia đình ngày càng khởi sắc, ông Cảnh luôn nhẹ giọng nói với Saint là nhờ có cậu, nói rằng con trai ông chính là bảo bối nhỏ của cả nhà.
Từ khi Saint bắt đầu chào đời, gia đình cậu liền gặp may mắn kéo đến lần lượt.
Saint biết ngoài miệng ông Cảnh nói là do gặp may mắn nhưng sự cố gắng cả đời của ông cũng không thể phủ nhận.
Ông Cảnh phủi sạch mọi công lao của bản thân, chỉ muốn cho con trai hưởng thụ may mắn và hạnh phúc mà không phải lo nghĩ nhiều, còn muốn che giấu đi những bí mật lúc Saint còn nhỏ tuổi.
Tiếng ô tô đều đều chuyển động trong tiểu khu yên ắng, sau đó chiếc xe giảm dần tốc độ, rồi nó dừng lại trước một căn biệt thự kiểu dáng cổ điển.
Đông Hằng kéo cửa kính xe xuống để nhìn ra bên ngoài cho rõ: “Đây là nhà của em à, ở cùng hai bác sao?”
Saint cười một tiếng: “Không đâu, chỉ là nhà riêng của em thôi.”
Đông Hằng ngạc nhiên, anh nhớ lại lời bác sĩ Đông nói rồi không nhịn được liếc mắt nhìn ngôi nhà lần nữa, cái gì mà con nhà khá giả gia giáo.
Bác sĩ Đông đúng là chỉ thích lừa người, sở hữu căn nhà lớn thế này chắc chắn không phải khá giả như lời ông nói.
Đông Hằng cười cười: “Tuần sau ngày này em vẫn rảnh chứ.”
Saint nói: “Vẫn rảnh nhưng hẹn trễ chút được chứ, em sợ lại trễ hẹn.”
Đông Hằng nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được rồi em vào đi, giữ liên lạc với anh đấy.”
Saint nói lời tạm biệt rồi xoay người đi thẳng vào nhà, cùng lúc đó nghe được tiếng chiếc xe đi xa, cậu thầm nghĩ ngợi rất nhiều về tương lai.
Ánh mắt Saint dần trở nên ôn hòa, thật đúng những gì mà bản thân cậu ao ước, tinh tế và luôn chú ý đến những điều nhỏ nhặt.
Dạo trước Saint từng là một người không mong không cầu quá nhiều về tình yêu, nhưng nếu sau này bản thân và Đông Hằng không thể thành đôi thì chắc chắn yêu cầu của cậu về tương lai sẽ tăng thêm một bậc cao, không có cách nào để thua kém người trước đây.
[Không để mình cậu chờ đợi một thứ mà đến sau này sẽ trở thành điều không thể nào xảy ra.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...