Đông Hằng đưa Saint đi ăn một bữa thịnh soạn xem như bù đắp cho lễ tình nhân mấy hôm trước.
Lần này hai người cùng đến một nhà hàng lớn thay vì quán bình dân như mọi khi, Đông Hằng muốn thay đổi bầu không khí, cũng là do anh muốn bù đắp thiếu sót nên mọi thứ phải trang trọng hơn.
Đông Hằng khi trước không phát hiện ra thì chẳng có gì, hiện tại anh đã biết người ngồi trước mặt là đại thiếu gia bằng da bằng thịt thì không lý nào cứ thoải mái tùy tiện.
Saint đối với Đông Hằng không còn là người chỉ có thể nhìn qua bất kỳ phương tiện truyền thông báo chí nào, trong lòng anh tự nhiên sẽ có phần lo ngại.
Saint mặc dù là người có tiền nhưng cậu chẳng bao giờ phàn nàn hay chê bai Đông Hằng về những trải nghiệm thứ không đắt đỏ.
Nếu Đông Hằng vẫn như mọi khi đưa Saint đến một quán ăn nhỏ thì cậu cũng không trách anh, chỉ cần hai người có thêm thời gian bên nhau là được.
Saint nhìn xung quanh nhà hàng sang trọng một lượt, biểu hiện của cậu ngạc nhiên nhưng không tỏ ra xa lạ.
Saint sau khi nhận thực đơn từ phục vụ liền mở ra xem, tiếp đến cậu nhìn thấy mấy con số chạy dài đến hoa cả mắt: “Không phải chứ, cứ làm như thịt dát vàng, đắt thế này.”
Đông Hằng mỉm cười nhìn đại thiếu gia đang ngồi trước mắt như Saint, anh không ngờ cậu lại có thể thốt ra những câu tiếc tiền đến thế: “Đúng là dát vàng thật, em không xem hình à.”
Saint ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Đông Hằng, mắt cậu hơi híp lại, lén lút nhỏ giọng để không lọt tiếng vào tai người phục phụ đang đứng khá gần: “Anh là bác sĩ mà, mấy cái đó bổ béo gì mà ăn chứ?”
Đông Hằng chiều theo Saint, giọng nói của anh cũng nhỏ đi không ít: “Thì gọi món khác là được nha, nhà hàng của thằng Khải Tuấn nên đắt mấy cũng không sao đâu.”
Saint nhìn Đông Hằng nhẹ lắc đầu cảm thán, còn không ngưng được nụ cười trên môi: “Đúng là phải học hỏi mà, bạn bè anh không ai tầm thường cả.”
Đông Hằng vừa đưa tay ra hiệu gọi phục vụ vừa nói: “Kể cả bạn trai cũng vậy.”
Người phục vụ đang đứng bên cạnh tiến lên một bước rồi cúi nhẹ người, anh ta chú ý lắng nghe khi nhìn thấy Đông Hằng ra hiệu gọi món.
Sau khi ghi nhận đầy đủ, vị phục vụ lùi bước rồi đứng thẳng dậy, anh ta đọc xác nhận lại một loạt các món ăn mới nhanh chóng rời đi.
Saint không nhịn được vui vẻ lấy thực đơn che kín mặt nhưng vẫn chừa đôi mắt ra nhìn Đông Hằng, cậu bật cười một hồi lâu mới ngưng được.
Đông Hằng khen Saint trước mặt người khác khiến cậu không tránh khỏi có phần ngại ngùng, trong khi đó hai người cũng đợi được món ăn bày ra trước mặt.
Đông Hằng và Saint ăn xong thì cùng trò chuyện sẵn tiện tản bộ, hai người bước ra khỏi cửa nhà hàng rẽ trái liền gặp Anh Khôi đang đi hướng ngược lại.
Đông Hằng giữ Anh Khôi lại nói: “Trùng hợp vậy, cậu định đi đâu à?”
Anh Khôi nhìn thấy Đông Hằng và Saint đứng sát cạnh nhau, cử chỉ hai người khá thân mật nên Anh Khôi ngầm đoán mò được một chút mối quan hệ giữa họ: “À tớ đi dạo, sẵn tiện mua vài quyển sách.
Bệnh viện vừa nhập thiết bị mới mà, tớ cũng phải cố gắng một chút.”
Đông Hằng nghe Anh Khôi nói mới nhớ ra bản thân cũng cần phải đến thư viện tìm kiếm tài liệu: “Tớ cũng cần mua vài thứ, đi chung không?”
Anh Khôi lập tức từ chối: “Không làm phiền hai người.”
Saint không muốn bác sĩ Anh Khôi cảm thấy ngại mà tỏ ra khách sáo, cậu liền nói vài câu: “Cũng vừa mới ăn xong chưa biết đi đâu, đến thư viện đổi không khí cũng ổn, em có thể đợi.”
Đông Hằng mỉm cười nhìn Saint rồi đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu một cái, cảm thấy cậu thật hiểu chuyện.
Sau đó Đông Hằng nhìn sang Anh Khôi: “Saint cũng nói vậy rồi, đi thôi.”
Anh Khôi không tiện từ chối nữa, từ nhà hàng trước mặt đến nhà sách trung tâm vẫn còn một đoạn đường, nếu đi cùng Đông Hằng thì Anh Khôi có thể tiết kiệm được khoảng thời gian bỏ phí để xem thêm một ít sách.
Sau khi Đông Hằng lái xe đến thì Anh Khôi nhanh chóng bước vào chỗ ngồi phía sau ghế phụ, khi lên xe Anh Khôi nhìn ngắm bên trong rất lâu.
Đông Hằng liếc mắt lên gương chiếu hậu thấy Anh Khôi nhìn ngó xung quanh một lượt, vẻ mặt trông rất thích thú: “Nếu cậu ưng cứ mua một chiếc, lương cậu không tệ mà.”
Anh Khôi biết Đông Hằng sớm đã thấu hiểu mình cho nên cười nói: “Tớ muốn mua nhà trước, ổn định nhiều việc mới tính đến chuyện này.
Viện trưởng đối đãi không tệ, cho tớ một phòng nghỉ riêng ở bệnh viện là rất tốt rồi.”
Đông Hằng lại không chịu nổi cái tính cách luôn hài lòng về mọi thứ của Anh Khôi.
Đông Hằng cảm thấy Anh Khôi nên đòi hỏi về bản thân nhiều hơn, thế mới đạt được nhiều hơn sự kỳ vọng: “Nhắc mới nhớ, lúc đầu tớ nghĩ do viện trưởng muốn mời cậu đến làm nên đối tốt như vậy, ông ấy chắc không phải muốn cậu phụ thuộc bệnh viện luôn chứ?”
Anh Khôi thoáng chút vẻ ngại ngùng, dường như chuyện sắp nói ra không còn liên quan đến công việc mà là tâm sự riêng tư: “Thật ra ông ấy chính là nhìn trúng tớ, tớ và con gái ông ấy đang hẹn hò.”
Đông Hằng nghe Anh Khôi nói đến đây thì ồ một tiếng nhỏ tỏ vẻ bất ngờ.
Đông Hằng theo lẽ phải chúc mừng Anh Khôi nhưng đột nhiên lại không mở miệng nổi, cũng may Saint ngồi bên cạnh đã nhanh chóng giúp Đông Hằng nói ra.
Đông Hằng nhớ lại cậu bạn Quang Hậu đáng thương vẫn còn đang ngu ngơ yêu đơn phương mà chưa biết gì, anh bày vẻ mặt trầm mặc.
Đông Hằng không biết lần sau gặp mặt Quang Hậu anh nên ứng xử thế nào, không biết có nên lập tức nói ra chuyện bản thân vừa nghe hay không.
Quang Hậu hiện tại vẫn đang nghĩ mọi cách để có thể gần gũi Anh Khôi thêm một chút, yêu đến mức hết thuốc chữa nổi căn bệnh tương tư.
Ngốc nghếch vì tình yêu thì Đông Hằng không trách Quang Hậu, anh chỉ muốn trách cậu vì cố chấp mà bỏ ra quá nhiều.
Saint đọc vài trang của quyển sách cậu vừa tùy tiện lấy trên cái kệ tủ gần bên cạnh, lát sau mắt cậu chậm rãi rũ xuống tỏ vẻ đã buồn ngủ.
Saint chỉ đợi Đông Hằng và Anh Khôi tìm sách, lại không ngờ cậu phải đợi cả nửa buổi, đây vốn không phải sở trường của cậu.
Đông Hằng và Anh Khôi khi bước ra đã nhìn thấy Saint liên tục gật gù, trên tay cậu vẫn đang cầm một quyển sách tạp chí về xe công nghệ.
Đông Hằng bước lại gần thì đầu Saint liền chôn xuống sách, mặt cậu nằm ngay ngắn trên bàn ngủ một giấc.
Đông Hằng đưa Saint về nhà nghỉ ngơi rồi tiện đường cùng Anh Khôi đến bệnh viện.
Đông Hằng nghĩ ngợi trong lúc khởi động xe, anh cố ý nhắc đến Quang Hậu bằng giọng điệu tò mò: “Đến cậu cũng có người yêu rồi, không biết chừng nào mới đến Quang Hậu.”
Anh Khôi mở giọng thăm dò, mong rằng người mà Đông Hằng nói ra không phải là bản thân mình: “Hình như cậu ấy để mắt tới ai ở khoa phẫu thuật, tớ cũng không rõ.”
Đến giây phút này Đông Hằng mới thật sự bất lực, anh không biết do Anh Khôi ngốc nghếch không nhận ra được tình cảm của người khác hay Quang Hậu chưa đủ chủ động và chân thành.
Đông Hằng chỉ đành nhỏ giọng: “Đến cậu cũng nhìn ra à.”
[Nhưng chính là chỉ nhìn được một nửa.]
Đông Hằng và Anh Khôi đi qua một mảnh sân rộng trước bệnh viện mới tiến cửa lớn, hai người vừa đi vừa thảo luận về y học mãi đến khi bước vào sảnh chính mới dừng.
Đông Hằng nhìn thấy bác sĩ Đông từ xa đi lại hướng mình thì nhìn qua Anh Khôi nói: “Cậu bảo bác sĩ Đông có việc tìm mà, tớ cũng phải vào thay ca đây.”
Quang Hậu chậm rãi lau mấy dụng cụ đặt trên xe đẩy, ánh mắt chờ đợi đến chán nản của cậu liên tục hướng về phía cửa phòng cấp cứu.
Đến khi Quang Hậu nhìn thấy Đông Hằng xuất hiện trước cửa phòng, gương mặt của cậu lập tức chuyển sang mừng rỡ.
Quang Hậu không nhịn được vui vẻ, cười đến nỗi hiện cả nếp nhăn lên gương mặt bầu bĩnh, bây giờ đôi mắt cậu có lẽ không nhìn thấy nổi ánh sáng mặt trời: “Cậu đúng là thần tiên nha, vừa cầu đã đến.”
Đông Hằng cảm thấy không đúng, biểu hiện vui vẻ của Quang Hậu rất khác thường, pha thêm chút mưu tính.
Quang Hậu nhanh chóng cởi áo blouse đang mặc trên người ra đưa cho Đông Hằng, bắt ép anh phải nhận lấy: “Hôm nay nhà tớ có việc, may là cậu đến sớm.”
Đông Hằng tỏ vẻ không quan tâm nhưng vẫn nhận lấy cái áo Quang Hậu đưa tới, rồi anh choàng nó ngay ngắn lên cánh tay: “Tớ đứng đây chơi thôi, đến giờ mới làm.”
Quang Hậu cố gắng chịu đựng, hiện tại ngoài Đông Hằng thì cậu chẳng nhờ vả được ai cả.
Quang Hậu nài nỉ: “Đi mà, anh họ tớ lâu lắm rồi mới từ nước ngoài về.”
Quang Hậu còn chuẩn bị sẵn sàng áo blouse của Đông Hằng rồi giúp anh khoác lên người, thao tác tay cậu nhanh chóng giúp anh chỉnh lại áo cho thẳng để lấy lòng.
Đông Hằng nhớ lại chuyện của Anh Khôi mà không biết nên nói với Quang Hậu thế nào để khiến cậu hạn chế đau lòng nhất.
Dù gì Quang Hậu cũng sắp thất tình, Đông Hằng không còn tâm trạng đùa giỡn nữa.
Quang Hậu còn vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đó, Đông Hằng mà phá hoại chuyện tốt thì chính là ác nhân.
Đông Hằng xua tay: “Lượn mau, trước khi tớ đổi ý.”
Quang Hậu nghe Đông Hằng đồng ý xong thì liền chạy thật nhanh, đúng kiểu cút đi ngay tức khắc.
Đông Hằng thở dài nhìn Quang Hậu vui vẻ rời đi.
Dạo trước khi Đông Hằng còn theo đuổi Saint, Quang Hậu đã không ít lần trực giúp anh mấy ca đột xuất, vậy mà bây giờ cậu lại không lấy nó làm điều kiện trao đổi.
Một người tốt như Quang Hậu không lý nào phải chấp nhận chịu đựng thiệt thòi.
Đông Hằng biết Quang Hậu rộng lượng không chấp nhất chuyện cũ, anh ngược lại biết chuyện của Anh Khôi cũng không đành lòng báo với cậu một tiếng.
Đông Hằng sợ khi Quang Hậu biết được tinh thần liền suy sụp, cậu sống rất nội tâm, nếu có đau khổ cũng chỉ ôm lấy cho riêng mình, không chút thể hiện cho người khác biết được mà khuyên bảo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...