Biệt Thuyết Ái Nhĩ


Bệnh viện Đức Việt hiện tại không khí trong lành, nắng sáng ấm nhẹ xuyên xuống từng gian phòng bệnh, dự báo một ngày suôn sẻ thuận lợi.

Không gian vẫn tĩnh lặng nhưng riêng tại phòng cấp cứu thì chẳng yên ổn, âm thanh của các thiết bị đều đặn đến phát sợ, bất kỳ ai nghe cũng tỏ vẻ căng thẳng.

Tiếng đùa giỡn của những đứa trẻ ở sân vườn bệnh viện, đôi lúc thoáng qua những lời tranh cãi, hỏi thăm nhau...
Đôi bàn tay của vị bác sĩ trẻ tuổi thao tác phẫu thuật tỉ mỉ, Đông Hằng vừa làm việc với mô hình vừa lắng nghe giọng nói luyên thuyên bên tai từ một thông dịch viên.

Người đứng đối diện Đông Hằng là một giảng viên nước ngoài đứng tuổi, được ông ấy giảng dạy một buổi đã hạnh phúc không thể tả nổi.
Bác sĩ Anh Khôi đứng tại vị trí phẫu thật chính, bác sĩ Đông Hằng bên cạnh liên tục hỗ trợ, hai người trong độ tuổi chỉ khoảng ba mươi, không ngờ lại có đôi tay rất thuần thục.

Bọn họ rất ăn ý, kiến thức nền cũng không tồi, người đang hướng dẫn họ hài lòng đến độ liên tục gật đầu cảm thán, không tiếc lời khen hai người tài giỏi, rất có tương lai, thời gian không xa, bản thân ông có thể bị vượt mặt.
Bác sĩ Đông Hằng sau khi kết thúc buổi huấn luyện thì đi thẳng về phòng nghỉ thay đồ, Đông Hằng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi nhìn ngắm đôi tay của Anh Khôi phẫu thuật thật chuẩn xác và nhuần nhuyễn, khiến bản thân không tránh khỏi ngưỡng mộ.
Dù gì Đông Hằng là một bác sĩ chuyên khoa cấp cứu, cũng không thể đem ra so sánh với bác sĩ giải phẫu như Anh Khôi được, chuyên ngành của hai người ngay từ đầu đã khác nhau, nhưng Đông Hằng vẫn cứ mãi ngưỡng mộ như vậy.

Đông Hằng học hỏi từ Anh Khôi nhiều một chút thì sau này nếu có thực hiện chung ca mổ, Đông Hằng sẽ là cánh tay đắc lực cho Anh Khôi cứu người.
Cơ thể Đông Hằng mệt nhừ nằm dài lên giường ở phòng nghỉ của bệnh viện, đôi tay anh ra sức xoay lại những chỗ khớp mỏi nhưng trên môi vẫn luôn giữ nụ cười mãn nguyện.

Người mà không chỉ riêng Đông Hằng ngày ngày ngưỡng mộ vừa đứng ngay trước mắt, bản thân anh lại còn được nghe khen “Cậu làm rất tốt.”

*
Một người đàn ông mang gương mặt trung niên, dáng vẻ thành tựu cùng kinh nghiệm làm bác sĩ hơn hai mươi năm của mình, bác sĩ Đông thường được mọi người nhắc đến là trái tim của Đức Việt, với đôi bàn tay tài hoa vừa là thiên phú, vừa là khổ luyện mà thành.
Gương mặt ông bình tĩnh không một chút xoay chuyển, mỗi lời nói ra đều quyết đoán, cử chỉ quen thuộc như nắm chắc trong lòng bàn tay.

Phòng phẫu thuật như bày thế trận, bác sĩ Đông làm chủ được tất cả mọi việc xảy ra, sau đó là một cuộc phẫu thuật cực kì suôn sẻ.
Cứ như trải qua quãng thời gian rất lâu của đời người, tính đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc chính là vừa trải qua một kiếp nạn, người nhà bệnh nhân không tiếc mấy giọt nước mắt lăn dài, liên tục khóc khi nghe tin dữ đến tin lành.

Bất kì ai, chỉ cần nghe được từ miệng bác sĩ nói cuộc phẫu thuật thành công, vui mừng, an lòng hoặc là giải thoát đến ngất đi.

Bác sĩ Đông Hằng đang đứng lật từng trang hồ sơ để kiểm tra bệnh án, khi nghe tiếng âm thanh cửa phòng cấp cứu mở ra, anh vội tiến lại gần.

Bác sĩ Đông và Đông Hằng đứng cạnh nhau là lúc được chú ý nhiều nhất, khung cảnh gia đình tài giỏi hiện lên trong mắt mọi người.
Đông Hằng biết bản thân không kế thừa thiên phú của bác sĩ Đông là một thiếu sót của cuộc đời mình, cũng may Anh Khôi đã xuất hiện giúp bản thân Đông Hằng giảm bớt phần nào áp lực.

Nếu không có Anh Khôi, Đông Hằng biết bác sĩ Đông cũng chẳng bắt ép anh phải học giải phẫu cho bằng được, chỉ là ông sẽ không ngừng tiếc nuối mỗi ngày.
Đông Hằng nhìn trạng thái bác sĩ Đông thoải mái bước vào thì thường là mọi việc đều đã suông sẻ, nếu không ông cũng không bình thản đi đến đây mà là nhăn mặt nhíu mày.

Đông Hằng đứng bên cạnh khu vực của y tá trực ban, trên tay anh đang cầm hồ sơ bệnh án của vài bệnh nhân vừa mới nhập viện: “Ba vui vẻ như vậy chắc chắn là thành công rồi.”
Bác sĩ Đông chỉnh lại cổ tay áo, ông không thể hiện ra quá nhiều trạng thái mệt mỏi sau khi hoàn thành cuộc phẫu thuật kéo dài, ông thản nhiên đáp: “Tất nhiên rồi, ba của con là ai chứ?”

Đông Hằng dường như đã quen với cái sự tự tin này, bác sĩ Đông vẫn luôn tài giỏi như vậy làm người con như anh hưởng được phần nào sự ngưỡng mộ.

Đông Hằng chỉ cười nhẹ, anh bỏ xấp tài liệu xuống rồi đi rót cho bác sĩ Đông và mình hai cốc nước, pha đến khi cảm thấy nhiệt độ của cốc không quá nóng.

Bác sĩ Đông tiến lại gần đứng cạnh Đông Hằng, sau đó ông dừng chân gần máy nước nóng rồi ngồi lên dãy ghế bên cạnh, nhận lấy cốc nước con trai đưa cho mình.
Vợ bác sĩ Đông luyên thuyên nhắc nhở vài việc về con trai, từ tối hôm trước đến tận sáng sớm đi làm vẫn còn vương vấn bên tai.

Ông luôn đợi thời cơ thích hợp nói ra, lời vợ không thể cãi, con trai thì lại khó dạy bảo.

Bác sĩ Đông liếc nhìn con trai mình, suy nghĩ lựa lời một chút rồi nói: “Con cũng đã qua giai đoạn nội trú, nên nghĩ tới chuyện gia đình đi.”
Đông Hằng rõ ràng vẫn còn đang thản nhiên uống nước, vừa nghe bác sĩ Đông dứt câu mới vội vã lật bừa mấy trang bệnh án tỏ vẻ bận rộn.

Anh khó xử không muốn thốt ra mấy lời dễ bị ăn đánh như “Thật ra, con không có hứng thú với loài người.”
Đông Hằng đành nhỏ giọng: “Ba cũng biết con không có nhiều thời gian vào chuyện yêu đương mà.”
Bác sĩ Đông không xem trọng lời Đông Hằng vừa nói, ông lúc trẻ còn phải bận hơn cả anh, thời gian ngủ mỗi đêm chỉ qua nổi bốn tiếng: “Bạn thân của mẹ con có đứa con trai.

Bà ấy dự định cho hai đứa con làm quen.


Ba cũng đã xem ảnh thằng bé lúc lớn rồi, đáng yêu lắm, nhà cũng khá giả gia giáo.”
Đông Hằng như vừa vỡ mộng, gương mặt vội vàng chuyển sang nghiêm túc anh nghiêng đầu hướng mắt về bác sĩ Đông: “Thật ạ?”
Đông Hằng gương mặt thoáng qua vẻ không muốn để tâm.

Trong lòng Đông Hằng mong muốn một người khiến anh nghĩ đến là cười, mặc dù người đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua đôi lúc nhưng anh vẫn biết đó mới là thứ bản thân thật sự mong muốn.

Nhưng cậu ấy hiện tại có lẽ còn chẳng biết đến sự tồn tại của anh.
Phải chăng Đông Hằng không nên để trong lòng một người không tài nào có được, trước sau anh và cậu còn chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào, huống chi nói đến việc tình cảm sâu đậm không thể từ bỏ.

Cậu ấy không ai khác chính là bảo bối tương lai mà chỉ nằm mơ mới thấy được.

Bác sĩ Đông nhìn Đông Hằng trầm tư một lúc mới trả lời mình thì có phần e dè, ông không biết có nên mở lời tiếp hay không.

Đông Hằng sau này cần một nơi nương tựa, bác sĩ Đông không thể nào bên cạnh con trai mãi mãi được, nếu có thể, ông mong anh chỉ sống vì chính bản thân mình.
Dáng vẻ bác sĩ Đông vẫn tỏ ra bình tĩnh uống cạn cốc nước ấm, giọng ông nói ra mang ngữ điệu ôn hòa nhưng câu từ châm chọc: “Nói cái gì mà hồi nhỏ có hẹn ước gì đó, ba cũng mặc kệ.

Hay con cứ đi xem sao, nhắm được thì cưới luôn, dù sao con cũng không có thời gian hẹn hò.”
Đông Hằng nhìn chằm chằm bác sĩ Đông xem biểu hiện của ông có chân thật không.

Đôi mày Đông Hằng nhăn lại khó hiểu, mặc dù không có thời gian là thật nhưng chuyện kết hôn thì không thể tùy tiện, bác sĩ Đông nhẹ giọng nói mấy lời vụt qua tai anh, vừa làm tủi thân, vừa cảm thấy áp lực.


Đông Hằng nói: “Không, ý con là xem mắt thật?”
Bác sĩ Đông xua tay: “Đùa thôi.”
Đông Hằng cảm giác nhẹ người, trút hết gánh nặng trên vai vừa mới xuất hiện đã biến mất, anh đặt hồ sơ bệnh án xuống rồi cầm cốc nước bên cạnh lên uống.

Tư thế của Đông Hằng thả lỏng thoải mái, dáng vẻ vững vàng ngụy trang bên ngoài hạ thấp: “Con biết ngay mà, chuyện vô lý thế ai mà tin.”
Bác sĩ Đông nhỏ giọng: “Nhưng, hôn ước là thật.”
Đông Hằng suýt sặc cốc nước uống dở, gương mặt anh nhăn lại không đồng tình, rõ ràng bác sĩ Đông cũng đang rất nỗ lực ủng hộ vợ ông thúc giục việc con trai kết hôn.
Sau khi kết thúc ca trực, Đông Hằng cùng lúc trở về tủ đồ thì tranh thủ xếp áo blouse lại cho ngay ngắn.

Đông Hằng mở cửa tủ ra nhìn thấy bên trong có một tấm ảnh, lúc này mới nhớ đến việc xem mắt bác sĩ Đông vừa nói khi nãy.
Bác sĩ Đông vừa rồi đã đưa cho Đông Hằng một tấm ảnh rồi nói với anh đối tượng xem mắt tên là Hà Khôi, hai mươi bảy tuổi, là con trai duy nhất chưa công khai của chủ tịch tập đoàn D&V_Hà Cảnh.
Bức ảnh trên tay Đông Hằng có dáng dẻ một cậu con trai khoảng chừng hơn hai mươi tuổi trước phông nền trắng, cậu ấy ngồi bắt chéo chân trên một cái ghế gỗ nhỏ, một tay chống lên đùi, phần đầu hơi ngước đặt lên cánh tay đang chống.

Đây là một trong số kiểu dáng chụp tạp chí hơn sáu năm trước, hẳn là Hà Khôi đã đến studio chụp kiểu ảnh sưu tập cả đời.
Thời gian hơn sáu năm thay đổi một con người rất nhiều, từ tính cách đến ngoại hình đều sẽ có chuyển biến.

Hà Khôi trong bức ảnh khi vẫn còn hai mươi tuổi, độ tuổi thanh xuân đầy mong đợi về tương lai, gương mặt cậu khi ấy thoáng qua nét thanh thuần phát sáng.

Đôi mắt của Hà Khôi rất trong, ánh lên sự vui vẻ hài lòng với cuộc đời, không vướng chút khó khăn của cuộc sống này.
Đông Hằng chưa hiểu một người không có khuyết điểm về ngoại hình như thế này thì có gì không tốt, đến mức bây giờ Hà Khôi vẫn chưa có ai kề cạnh cùng nhau nương tựa, nhưng nếu được gặp mặt cậu một lần và biết được chút tính cách, có lẽ anh sẽ giải mã được khúc mắc trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui