Đó là một buổi sớm cuối thu.
“Thật là!” Tôi than thở một câu.
AndrewYang ngồi trên ghế, nhưng nửa thân trên lại ghé vào bên giường mà chìm vào mộng đẹp, năm ngón tay cùng bàn tay của Tusitante đan cùng một chỗ.
“Uy, cậu cũng thật là, sao lại ở trong này ngủ!” Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giọng điệu có chút trách cứ nhàn nhạt. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Yang đã ngủ ở trong này. Dù sáng sớm thắt lưng sẽ đau nhức, dù sáng sớm sẽ bị tôi hung hăng quở mắng một chập, cậu vẫn cứ làm theo ý mình.
“Sharon!” Theo thời gian, tôi và Yang cũng đã thân quen. “Tôi chỉ là muốn chăm sóc cậu ấy nhiều hơn!”
“Thật là, cậu có chăm cậu ta nhiều hơn nữa, cậu ta cũng sẽ không tỉnh lại.” Tôi yên lặng nói thầm, những lời này tôi tuyệt đối không muốn ở trước mặt Yang nói ra. Tusitante vẫn như trước ngủ say không tỉnh, thậm chí có lúc hy vọng còn suýt chút rời đi.
“Tusitante, đã cuối thu rồi. Không biết vườn hoa ở biệt thự thế nào nhỉ?” Yang đang cầm bàn tay vô tri vô giác của hắn, nhẹ nhàng đặt lên gương mặt cậu. “Cậu vẫn không thể mở mắt sao?”Câu nói kia nhất thời làm nổi dậy nỗi bất an, hàn ý theo lòng bàn chân lan tỏa ra khắp thân thể.
“Nhưng tôi đã có chút không chịu được!” Cậu dùng tay kia vỗ về cái trán rộng của hắn. “Cậu đã đồng ý với tôi sẽ không để tôi lại một mình! Cậu đã đồng ý với tôi…” Thcậu âm nghẹn ngào, nước mắt trong suốt chảy ra từ hốc mắt, theo khóe mắt chảy xuống, lưu lại trên gương mặt những vết nước loang lổ.
“Yang…” Tôi gọi cậu.
“Nếu cậuchết, tôi cho dù phải xuống địa ngục cũng sẽ theo!” Nước mắt chảy càng lúc càng nhiều, dường như cậu muốn đem toàn bộ thống khổ nơi tâm khảm toàn bộ phóng xuất ra hết. “Cậu chết rồi, tôi cũng…” Câu kế tiếp cậu nói gì cũng nói không ra, nhưng tôi hoàn toàn có thể đoán ra.
Bả vai vì bất lực mà run rẩy, thanh âm nức nở tựa như ánh trăng rằm đêm đông – bi thương cùng lạnh lẽo.
“Đô đô, đô đô ~” Đột nhiên tiếng vang từ điện tâm đồ càng ngày càng dồn dập, dường như kỳ tích sắp xuất hiện.
“Tusitante…” Yang như nhận ra điều gì đó. “Sharon, anh, anh ấy… ngón tayanh ấy đang cử động!” Hưng phấn cùng mừng rỡ gần như đã đem những đám mây đen vừa rồi bỏ lại sau đầu.
“A?!” Tôi ngạc nhiên phát hiện ngón tay trước giờ vẫn bất động nay lại đang run lên, tuy rất nhẹ nhưng vẫn không thể bỏ qua.
Tiếp theo, tất cả đều như một giấc mộng – một giấc mộng tuyệt vời mà lại kỳ dị. Tiếng bước chân hỗn loạn, những bóng người qua lại, giữa tầm nhìn chớp lên một bóng hình màu trắng, đều như một giấc mộng, cho đến khi…
“Yang…” Tiếng gọi dù suy yếu nhưng vẫn rất rõ ràng.
Mê man suốt ba tháng, Tusitante Von Pedro Blair rốt cục đã từ trong cơn mơ mà tỉnh lại.
“Sharon!” Yang mỉm cười, ở phía xa xa huơ cánh tay, sau tôi hướng cậu chạy tới.
Từ lúc Tusitante tỉnh lại đã qua một tuần. Tình trạng sức khỏe của Tusitante phi thường tốt, nhất là hắn đã mời tới một bác sĩ hồi phục cùng huấn luyện viên tốt nhất từ một bệnh viện lớn, nên thân thể hắn phục hồi rất nhanh. Mà quan trọng nhất là… ý chí muốn sống mãnh liệt của bệnh nhân cùng với sự chăm sóc cẩn thận của Yang. Đúng rồi, quên nhắc tới tình trạng của Yang. Chân của cậu ấy đã hoàn toàn khỏi hẳn, nạng cũng không cần, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn không được vận động quá mạnh cũng như chạy trốn.
“Sao rồi?” Tôi hỏi Tusitante giờ còn phải ngồi trên xe lăn.
Hắn không nói gì, chỉ là khẽ mỉm cười, nhưng hai tròng mắt màu xanh biếc lãnh khốc kia chỉ khi có hình bóng Yang trong đó mới chớp động.
“Cảm giác của anh ấy không tồi đâu!” Yang thay hắn trả lời.
Gió thu lạnh lẽo vù vù thổi, những chiếc lá rụng trên mặt đất không ngừng cuồn cuộn nổi lên giữa không trung mà nhảy múa. Yang giúp Tusitante dạo quanh vườn hoa, bọn họ tựa hồ luôn nói không hết lời, cho dù khi yên lăng không nói gì, chỉ cần đối nhau mỉm cười đã là lễ vật đẹp nhất.
“A, đúng rồi. Đây là của bác sĩ Dodd viết bảo tôi đưa cho anh.” Yang từ trong túi tiền lấy ra một phong thư màu trắng đưa tới taytôi.
“Cậu ấy?” Tôi vừa nghe tới cái tên “Dodd” sẽ không vì cái gì mà bỗng có chút khó thở; phong thư nặng nề cơ hồ rất khó giải quyết.
“Dường như đã lâu không có nhìn thấy cậu ta.” Tôi âm thầm nghĩ. Từ sự việc lần đó, hắn luôn né tránh tôi, dù cùng khoa ngoại nhưng cũng rất ít khi chạm mặt, hơn nữa Tusitante vừa tỉnh lại, nguyên một tuần vừa hỗn loạn vừa bận rộn cơ hồ làm tôi không rảnh để bận tâm đến người khác, cũng hoàn toàn khiến tôi không nhìn tới Dodd.
“Hình như bác sĩ Dodd phải rời khỏi đây.” Tôi xem thư, Yang bỗng xen vào một câu.
Tôi vuốt ve tờ giấy viết thư, không bao lâu liền biến thành viên tròn.
“Không đi tìm sao?” Yang tiếp tục nói.
“Cái gì?” Tôi mê hoặc nhìn cậu.
“Không cần phải làm khổ nhau.” Yang đường đột nói ra những lời này.
“Tôi…” Bỗng nhiên không có lời nào để nói. Tôi sợ hãi cái gì? Sợ hãi chính mình 29 tuổi lại đi thích một người con trai? Hay là sợ người nhà sẽ cư xử với mình như thế nào?
Yang giúp Tusitante đi lướt qua tôi. Tôi nhìn bóng dáng bọn họ dần dần ly xa khỏi mình. Chiếc lá khô rơi trong không trung như nhảy múa, ngón tayYang mảnh khảnh nắm lấy bàn tayTusitante, hình ảnh vừa hài hòa lại ấm áp khiến người khác không đành lòng rời đi tầm mắt.
Tôi dường như nhận ra được điều gì.
Dưới bầu trời lá rụng bay theo gió, tôi hướng phía xa xa chạy tới, áo dài màu trắng ở trong gió nhảy múa. Tôi chạy trốn, tôi đuổi theo cái đuôi hạnh phúc.
Trong đầu vang lên những từ trong bức thư của Dodd: “Tôi sẽ theo chuyến bay cuối cùng chiều nay rời khỏi nơi đây…”
Chờ tôi a!
_______________Toàn bộ văn hoàn____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...