Vừa lúc đó, Thiên Vũ cũng đi mua hoa quả về. Thấy nó quỵ ngã, hắn vội vàng
chạy lại đỡ nó. Nhanh như cắt, nó đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.
-Thoại My! Thoại My! Cô làm sao thế này… Để tôi đưa cô tới bác sĩ!
Nó vẫn đang còn lờ mờ tỉnh, níu chặt tay áo của Thiên Vũ, lắc lắc đầu:
-Không! Tôi… không sao… Chỉ là… à… không… Tôi… tôi muốn … về… về…
-Không được! Tôi phải đưa cô tới bác sĩ! – Thiên Vũ nói rồi bế xốc nó lên. Nó
vẫn van nài hắn, nó không muốn tới gặp mấy gã bác sĩ tí nào.
-Đưa tôi…về…về…. – Nó gào lên bằng giọng yếu ớt, khản đặc; đôi môi nó ngày càng tím ngắt, từng hơi thở ngày càng khó nhọc.
Tiểu Hồng sững sờ, cô nhìn về phía trước. Khi thấy Thiên Vũ chuẩn bị đưa nó đi, cô cũng rên rỉ:
-Ái da… Em đau chân quá Thiên Vũ! Thiên Vũ à…
Hắn ngoảnh mặt lại và gấp rút nói:
-Vậy thì nhấn chuông gọi bác sĩ nhé! Anh phải đưa Thoại My về nhà…
Nói rồi bóng hắn khuất dần.
Tiểu Hồng cắn răng, khóe mắt long lanh ngấn nước.
Cô bất lực, cô bất lực thật rồi!
Cô mất anh, mất anh thật rồi!
“ Chân em còn có thể có cảm giác được nữa không? Câu trả lời là không anh à! Nhưng sao anh không một chút quan tâm gì đến việc đó vậy? Sao lúc đó anh không bất ngờ thốt lên rằng thật là tốt hay là anh rất mừng! Có lẽ
anh đã không còn yêu em nữa… à không, bây giờ thì em chắc chắn rồi! Anh
đâu có còn yêu em nữa, phải không? Nếu em cứ bám theo anh thế này...
liệu có kết quả gì không hay tất cả sẽ chỉ biến em thành một con búp bê
ngốc nghếch…?”
______________________________
Thiên Vũ đưa nó về phòng. Sau đó lại lộc cộc chạy đi pha một cốc nước chanh nóng.
Gương mặt nó lúc này thật bình yên với đôi mắt khép hờ lộ rõ hàng lông mi
cong vút. Hắn không biết rằng ngay lúc này đây, nó đang phải đấu tranh
rất dữ dội cả thể xác lẫn tâm hồn, mồ hôi cứ thế đổ nhễ nhại, thỉnh
thoảng hàng lông mày lại xô vào với nhau.
Hắn từ từ tiến lại phía nó, tay hắn áp sát vào trán nó, không nóng mà ngược lại là lạnh ngắt. Hắn đưa mắt nhìn làn môi nó, thường ngày luôn hồng
hào mà không cần son môi thế mà bây giờ lại tím tái. Trong lòng hắn bất
giác dâng lên một niềm xót xa hơn bao giờ hết.
Hắn từ từ ghé xuống gương mặt nó rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên bờ
môi nó. Tựa như một chàng hoàng tử đang đánh thức nàng công chúa.
Nó giật mình choàng tỉnh. Mắt kề mắt… Môi kề môi… Nó sững người, nó không
hét lên, nó không biểu lộ một cảm xúc nào cả. Chỉ có nước mắt nhẹ lăn
trên đôi gò má gầy guộc.
-Tỉnh rồi à? Dậy uống ly nước chanh đi…
Nước mắt nó rơi ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi ướt đẫm cả gối. Nó cắn răng
nhưng rồi cái ánh mắt da diết của Thiên Vũ làm nó cảm thấy vô cùng khó
chịu, nó gào lên bằng khản đặc:
-Đồ giả dối! Tại sao… Tại sao lại hôn tôi? Anh yêu Tiểu Hồng cơ mà! Vậy mà
tại sao lại hôn tôi? Tại sao… huhuhu…. Tại sao nhất định phải như thế…?
Tại sao nhất định phải bỡn cợt tôi? Tại sao…???
-Tôi… Tôi… - Thiên Vũ ấp úng không nói được gì. Hắn không muốn nhìn thẳng vào nó lúc này nhưng tiếng khóc của nó, giọt nước mắt của nó khiến hắn
không thể làm được điều đó.
Nó ngồi dậy, dùng hết sức lực yếu ớt của mình mà đẩy Thiên Vũ ra, nó căm ghét:
-Đi đi! Anh đi đi… Yêu Tiểu Hồng mà đùa giỡn tôi… Đi đi! Đồ ác độc! Đi đi!!!
Thiên Vũ không đi mà bước lại gần phía nó hơn. Hắn ôm chặt lấy nó, mặc cho nó cứ lay lay chống cự. Hắn gào lên:
-Anh yêu em!!! Chỉ yêu có em thôi! Hiểu không hả? Đồ ngốc!!!
Nó buông lỏng tay, không lay lay, không túm lấy áo hắn mà đẩy ra nữa. Máu
của nó như ngừng chảy, tim của nó như ngừng đập, tất cả như dừng lại
nhường chỗ cho một khoảng không lặng lẽ.
Nó cảm thấy bối rối, hoang mang vô cùng. Nó cảm thấy một hơi ấm lạ kì từ
hắn, hơi ấm của sự thật. Nhưng liệu những lời Thiên Vũ nói có là sự thật hay không? Hay chỉ là một lời nói bâng quơ, giả dối?
Nó muốn tin, rất muốn tin nhưng… chuyện Tiểu Hồng nói là như thế nào?
Rốt cuộc, nó phải tin ai???
Tìm lại chút ấm trong lòng để thấy những hy vọng,
Người hỡi em vẫn luôn chờ mong…
Dù đến suốt cuộc đời, tình mãi chẳng đổi dời,
Mộng ước mãi không thay lời…
Một lần ta mất nhau để lại muôn nỗi đau,
Người hỡi quay về bên em….nhé anh!
[ Hơi ấm ngày đông - Bảo Thy]
_____________________________________
Một ngày mới lại bắt đầu. Ông mặt trời thoải mái mỉm cười đón chào vạn vật. Ngày hôm nay ông sẽ chỉ cười thôi! Mỉm cười vì những người bạn trẻ đã tìm ra điều đích thực cho chính bản thân mình!
“ Kíng koong” Tiếng chuông cửa đã vang lên từ sáng sớm.
Nó mở cửa, sau đó ánh mắt lóe lên rạng rỡ và reo lên:
-Aha! Anh tới rồi đó hả, Minh Hoàng? Em tưởng là đến chiều anh mới tới cơ chứ?!
-Nhà anh bây giờ không có ai ở nhà hết, ngoại trừ bà quản gia và mấy cô giúp việc. Thế nên anh tới đây luôn! – Minh Hoàng nói sau đó chú thích thêm - Ở nhà chán lắm!
Nó mỉm cười nhìn anh. Anh có vẻ không lạnh lùng như xưa, cởi mở hơn một chút nhưng chỉ có một điều mà nó không thể thay đổi trong cách nhìn về
anh đó là sự kính trọng, nó thực sự rất kính trọng anh. Anh là một người đàn ông tốt.
.
.
Khoảng 8 giờ. Nó, Thiên Vũ và Minh Hoàng cùng đến bệnh viện để đưa Tiểu Hồng
xuất viện. Thực ra đáng lẽ nó không được đi vì Thiên Vũ, Minh Hoàng bảo
rằng nó còn yếu, không nên ra ngoài nhưng nó cứ nằng nặc đòi đi cho bằng được. Nó mà muốn thì đến ông trời cũng chịu huống hồ là ai!
.
.
-Thủ tục xuất viện đã hoàn thành! Bây giờ cậu có thể đưa bệnh nhân Hắc Tiểu
Hồng về nhà tĩnh dưỡng rồi. Vài tuần sau nhớ đến đăng kí vật lí trị
liệu.
Nghe ông bác sĩ căn dặn xong vài lời. Thiên Vũ liền vào phòng bệnh đón Tiểu Hồng.
Nó và Minh Hoàng chỉ ngồi ở ngoài xe đợi, nói chuyện thôi. Vì bệnh viện cũng không phải là một nơi nên để nhiều người ra vào.
Bóng dáng Thiên Vũ đã thấp thoáng đằng xa, Tiểu Hồng thì ngồi trên xe lăn và vẫn không thể mờ nét thanh tao thường ngày. Cô mặc một chiếc áo trắng
dài tay kèm với váy cùng tone. Thực ra màu mà cô yêu thích là màu trắng. Mái tóc đen óng ngang lưng được cô xõa gọn sang hai bên, gương mặt
không hề trang điểm nhưng vẫn rất đẹp và kiêu sa lắm! Đặc biệt nhất vẫn
là đôi mắt luôn ấn tượng người khác bởi nét đượm buồn mà quyến rũ đến
lạ.
Nó mở cánh cửa xe ô tô ra, chạy lại phía Tiểu Hồng. Minh Hoàng cũng bước ra… Anh mỉm cười nhẹ nhàng bước lại đỡ cô lên xe:
-Để tôi giúp!
Bất giác, Tiểu Hồng ngước mắt lên nhìn Minh Hoàng. Anh như sững lại, tim đập mạnh – lại cái cảm giác ấy…
Cô gái ấy…
Hình dáng ấy….
Mái tóc ấy…
Đôi mắt ấy…
Nụ cười ấy…
Liệu có quên được không?
Làm sao có thể quên khi một lần trái tim đã rung động…
Hỡi cô gái Vĩ cầm!
Đôi mắt anh có lẽ đã không thể rời khỏi Tiểu Hồng nếu không có tiếng nói của Thiên Vũ chợt vang lên:
-Minh Hoàng! Cậu sao vậy? Mau để cô ấy lên xe nào!
-Ơ… à… ờ… - Minh Hoàng lắp ba lắp bắp đỡ Tiểu Hồng lên xe.
Đáng lẽ ra nó sẽ ngồi ở ghế dưới với Tiểu Hồng nhưng Minh Hoàng đã sớm ngồi vào ở vị trí đó, thế nên nó ngồi ở ghế trên.
Minh Hoàng nhìn sang phía Tiểu Hồng. Mái tóc cô bay bay trong làn gió phất
phơ, ánh nắng lung linh xuyên qua từng kẽ mi cong vút của cô trông thật
đẹp và tinh khôi quá!
Anh khẽ thở dài. Vậy là ngày hôm đó trên máy bay, cô thì biết anh… còn anh thì chỉ biết gì về cô cả.
Việc gặp lại “cô gái Vĩ cầm” ngày hôm nay khiến tâm hồn anh trở nên lạ quá.
Anh vừa cảm thấy vui mà lại cảm thấy buồn. Vui vì được gặp lại cô –
người con gái đã một lần nữa khiến trái tim anh có cảm giác. Còn buồn là do anh không thể ngờ được điều này, anh cảm thấy thất vọng. Anh không
tin một cô gái thuần khiết như thế này lại có thể là Black Rose với
những mưu mô, toan tính kĩ lưỡng.
Anh lo lắng thật sự. Có thể nói anh yêu cô – tuy rằng tình yêu đó mới chỉ
chớm nở, non nớt và bé bỏng lắm. Nhưng anh cũng hoang mang về cô - về
con người, về tính cách.
Cay đắng quá phải không? Không! Ngọt ngào lắm…
Ngọt ngào quá phải không? Không! Nó đắng cay…
______________________________
Một buổi tối lộng gió ở Sân thượng của Biệt thự Hoàng tử. Hai con người
ngồi nhâm nhi tách café, họ cũng có những chuyện cần phải nói với nhau.
Đó là Minh Hoàng và Tiểu Hồng.
Minh Hoàng nhấp một ngụm café đắng. Anh cứ thế ngẩng mặt lên đón lấy từng
gió, cảm giác này khiến anh cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn.
-Không ngờ lại được gặp em ở đây…
-Cũng có gì đâu! Ngay từ đầu tôi đã biết anh là ai rồi cơ mà!
-Không ngờ em là Black Rose…
-Cũng có gì đâu! Tôi vẫn là tôi đấy thôi!
-Không ngờ…
Minh Hoàng đang định nói tiếp thì Tiểu Hồng vội đặt một ngón tay của mình lên môi anh:
-Đừng nói gì nữa! Lặng yên và tận hưởng bầu không khí này đi!
Nói xong, cô mỉm cười nhẹ nhàng sau đó định rút tay lại thì bất giác anh
nắm lấy cổ tay cô, ngăn lại điều đó. Cả hai nhìn nhau, không rời mắt.
Mỗi lúc ánh mắt ấy lại thể hiện một cung bậc cảm xúc khác nhau và dường
như họ đang kiếm tìm điều gì đó ở sâu tận trong đôi mắt của người kia.
1 phút…
2 phút…
3 phút…
5 phút…
Rồi 7 phút trôi qua…
Tiểu Hồng khẽ nhoẽn miệng cười kết thúc cảnh “bốn ánh mắt nhìn nhau” sau đó
quay mặt ra ngoài xa, cô nheo mắt ngắm nhìn ánh đèn nhấp nháy, lung linh của thành phố về đêm.
……Yên bình…..
Bất chợt… Cảm giác như vừa một cái gì đó thật nhẹ nhàng, thật nồng ấm vừa
lướt qua bàn tay cô, Tiểu Hồng quay sững người lại, cô nhìn chằm chằm
anh. Hình như vừa nãy, anh đã trộm hôn lên bàn tay êm ái của cô.
Tiểu Hồng cắn răng, đôi mắt nheo lại rồi cô đẩy xe lăn đi, không quên buông thõng một câu:
-Trái tim tôi chết rồi!
Minh Hoàng bước theo cô như không có tiếng động. Anh ghé sát người lại gần và thì thầm vào tai cô:
-Cô đừng tự dối bản thân mình! Tôi nghe rõ từng nhịp đập của nó... ban nãy, hình như nó đập khá mạnh thì phải! Điều đặc biệt là dường như cả Thiên
Vũ cũng chưa từng làm cho nó đập như vậy phải không?
-Anh thôi đi!!! – Tiểu Hồng vùng vằng hét lên, sau đó cô bực bội đẩy xe lăn đi thật nhanh.
Cô muốn khóc! Muốn bật khóc thật to! Nhưng cô rất giỏi kìm nén. Mọi cảm xúc cô đều có thể nén lại được!
Từ khi còn bé, cô luôn hằng mong muốn một ngày nào đó sẽ xuất hiện một chàng trai có thể làm cô rung động.
Ngày đó Thiên Vũ yêu cô nhưng rõ ràng lúc đó cô cũng nghĩ rằng mình yêu hắn
bởi vì hắn ta cũng khá là hoàn hảo. Đơn giản chỉ có thế và tim cô chưa
một lần rung lên vì hắn.
Nhưng nay thì sao? Minh Hoàng có thể à? Thì sao chứ? Có nghĩa gì chứ? Chẳng
lẽ trái tim cô lại phản bội như thế sao? Cô trách Thiên Vũ, vậy bây giờ
cả cô cũng như vậy ư? Cô hận mình, hận mình quá…
Cô nhận ra, trái tim cô chưa bao giờ yêu Thiên Vũ. Tất cả chỉ là ngộ nhận mà thôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...