“A, chẳng lẽ cậu có thể nhìn Cố Vân không có chỗ ở mà cái gì cũng không hỏi sao?” Tăng Kế lạnh lùng nói,“Huống hồ, chuyện của tôi cũng không tới lượt cậu quản.”
“……” Sở Chu an tĩnh lại. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh bao nhiêu năm về trước,ánh trăng trắng bạc, rực rỡ chiếu rọi, dưới tàng cây hai con người đang cùng dây dưa một chỗ.
Mà hắn tránh ở một bên, liền nhìn thấy, như thế nào cũng không thể chen vào.
Một màn đó giống như ác mộng vây quanh hắn, luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Rất nhiều năm sau, Sở Chu nghĩ đến chính mình đã có thể thoát khỏi cái loại cảm giác quẫn bách này,không nghĩ hiện giờ chỉ vì một câu nói của Tăng Kế,cảm giác đó lại quay trở lại.
Có lẽ khoảng cách giữa hắn và Tăng Kế chưa bao giờ ngắn lại, tất cả chỉ là sự mơ tưởng của bản thân mà thôi.
Sở Chu đại não oanh một tiếng như đàn đứt dây, lời nói tự nhiên thốt ra, cũng không còn cố gắng chịu đựng.
Sở Chu:“Tôi tất nhiên là quản không được các người trở nên thân thiết, nối lại tình cũ……”
Tăng Kế xoay người, thần sắc có chút ngạc nhiên,“……” Đôi môi hồng khẽ nhếch, trong mắt có chút nghi hoặc, tựa hồ muốn nói.
Nếu như trước kia Sở Chu nhìn thấy bộ dạng này của Tăng Kế nhất định sẽ không chịu được mà tiến tới hôn y, giờ phút này nhìn thấy, chỉ thấy được bộ dáng nói dối mà không biết phải làm thế nào của y.
Tăng Kế cũng không nói gì, hắn chợt thấy trái tim băng giá.
Sở Chu bất mãn với phản ứng của Tăng Kế, không khỏi không ngừng cố gắng nói:“Giật mình sao, Tăng Kế? Loại sự tình này, anh còn muốn giấu tôi đến bao giờ?”
Tăng Kế có chút chần chờ, “Làm sao cậu biết, chuyện tôi cùng Bạch Nghị……”
Đêm nay y nghe được, hiện tại mới hiểu vì sao Sở Chu lại bỗng nhiên phát tác, nhiều ít là bởi vì đã biết quan hệ giữa y và Bạch Nghị trước kia, có thể là vừa mới nghe người ta nói.
Hắn cũng không giật mình khi thấy Sở Chu lại phản ứng kịch liệt như thế khi nghe được chuyện này,nếu có thể bình tĩnh xử lý thì đã không phải là Sở Chu mà y quen biết.
Chính là trước mắt không rõ Sở Chu rốt cuộc biết chuyện này được bao nhiêu, có chút vấn đề này nọ, không có tiến hành giải thích thỏa đáng, giờ thành một chuyện chưa được giải quyết đính kèm hậu quả.
Sở Chu lơ đểnh cười cười,“Ha ha, đến bây giờ anh vẫn muốn giấu tôi sao? Tăng Kế, trên đời này không chuyện gì có thể giấu mãi được, nếu muốn không ai biết, trừ phi mình đừng làm.”
Tăng Kế vốn có tâm muốn giải thích mọi chuyện, cho dù Sở Chu càng lúc càng quá phận, dần dần giận để bụng, y cũng hết sức duy trì ngữ khí bình thản:“Sở Chu, tôi cùng Bạch Nghị không có làm loại chuyện gì đến mức không dám nhận, đương nhiên cũng không còn cái gì gạt cậu, chuyện này tôi vốn đã nghĩ nên nói cho cậu biết.”
“Nga? Phải đến lúc tôi đã biết mọi chuyện, anh mới nghĩ đem từ đầu đến cuối nói một lần cho tôi sao? Trọng tố nhị lần công, cho ai xem a.”
“Sở Chu…… Cậu quả thực là cố tình gây sự. Vấn đề này chờ cậu tỉnh rượu rồi chúng ta nói sau.”
“Không cần, tôi không say.”
“Con ma men đều nói chính mình không say.”
“Tôi say thật thì đã tốt rồi…… Cũng không cần nhìn anh lưỡng lự ở nơi nào, này, mắt đi mày lại……”
“Nhìn không được cậu liền cút.” Tăng Kế dùng hết kiên nhẫn, rốt cục từ bỏ việc giải thích cho con ma men này.
“Cút liền cút,” Sở Chu giận quá,cười lớn, đi về phía cửa được vài bước rồi dừng lại,“Chính là Tăng Kế anh nên cẩn thận, có một số việc đã có lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
“……”
Cố tình khơi lại vết thương trong lòng người khác, loại chuyện này chỉ cần muốn, ai cũng đều có thể làm được, Sở Chu nhìn Tăng Kế không dám tin nhìn hắn, khóe miệng không khỏi nhếch thành độ cung ác ý, tiếp tục nói:“Người nọ có thể lợi dụng anh một lần, cũng có thể lợi dụng anh lần thứ hai. Đồng dạng, hắn ta có thể quăng anh một lần, cũng có thể quăng anh lần thứ hai……”
Lần này Tăng Kế chỉ đơn giản mạnh mẽ đáp lại hắn một chữ:“Cút!”
Thử nghĩ Tăng Kế lúc nào bị người khác hạ nhục như thế? Lại ở thời điểm không hề phòng bị?
Trước kia chỉ cảm thấy Sở Chu nhu thuận thành thật, hiện giờ mới biết, hắn chỉ là không lên tiếng, một khi đã nói thì… Nói mấy câu, liền trực tiếp trở mặt với Tăng Kế.
Tăng Kế cùng Bạch Nghị, chuyện giữa hai người cũng có chút mập mờ.suy nghĩ lại, một ít nợ cũ năm xưa đã muốn qua đi, nhưng còn có chút không rõ ràng, cảm thấy không thoải mái, chính là hoàn cảnh hiện nay giữa y và Bạch Nghị.
Tuy rằng Tăng Kế chưa bao giờ có ý che giấu, nhưng không nghĩ việc này có thể tùy ý cùng người khác bình luận.
Tăng Kế cũng không rửa mặt, trực tiếp nằm ở trên giường.
Y lẳng lặng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm nay, nếu Sở Chu căn bản chỉ nghe được đôi câu vài lời,tuyệt sẽ không tức giận như vậy.
Nói không chừng, chuyện giữa y và Bạch Nghị, Sở Chu căn bản từ lâu đã biết vài manh mối.
Nghĩ như vậy, lúc trước chính mình không chừng bị người nhìn lại chê cười……
Càng nghĩ càng buồn bực, Tăng Kế hung hăng ném một cái gối đầu xuống mặt đất
Lại nghĩ,người có thể ở bên tai Sở Chu nói loạn, dùng đầu ngón chân cũng biết chỉ có thể là tiểu nhân họ Cố kia.
Ngô, Cố Vân, mỗi ngày tâm tư đều là đường ngang ngõ tắt, hại hết nhà này đến nhà khác, khó trách già vậy rồi mà không ai yêu.
Tăng Kế oán giận nhắm mắt, đồng thời trong lòng mặc niệm: Cố Vân, đừng để tôi nắm được thóp của cậu. Ân, còn có Sở Chu, chờ, chờ cậu trở về, tôi sẽ cho cậu biết tay.
×××
Nói như vậy,chuyện “biết tay” của Tăng Kế cuối cùng vẫn là không thành hiện thực được.
Nguyên nhân cụ thể là do Sở Chu từ lúc nói “đi” liền không trở về.
Nguyên nhân của cuộc chiến tranh này, Bạch Nghị, đã liên hệ được với chủ nhà để thuê nhà, cuối tuần muốn dọn đi.
Bạch Nghị đứng trong phòng khách, nhìn quanh mọi nơi, có chút hoài niệm có chút không muốn buông tay.
Ngôi nhà này đã từng chứng kiến những năm tháng ngọt ngào giữa hắn cùng Tăng Kế, sau lại bị chính tay hắn bán đi.
Sau này được Tăng Kế mua lại, hiện tại hai người đồng thời trở lại dưới mái nhà này, thậm chí miễn cưỡng xem như “ở chung”, thật có chút cảm giác không thể quay lại được.
Bạch Nghị từng nghĩ đến, giống như nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc, cùng Tăng Kế tìm lại những kí ức cũ, tìm tìm, hắn mới phát hiện, kí ức này giờ chỉ còn lại mình hắn trong đó.
Phòng trọ của Bạch Nghị cần phải mua thêm nhiều đồ đạc, vì thế cả một ngày, Tăng Kế cùng hắn đi mua sắm vài thứ cho căn nhà mới.
Hai người đi nhanh về nhanh,vừa về tới nhà Tăng Kế lập tức nằm ở trên ghế sa lon không nghĩ nhúc nhích.
Cũng không có lượn lờ nhiều, trên thực tế hai người đều hướng thẳng những đồ dùng cần thiết mà đi.
Đi qua một quảng trường, cùng con phố đó, cùng là khu mua sắm ấy, cùng Bạch Nghị, so với lần đi cùng Sở Chu, cũng bình thường thú vị.
Thật vất vả mới xây dựng được điểm ăn ý này, mấy ngày liên tục không nói chuyện sau có vẻ vô lực.
Ngược lại có những động tác thân mật, trong đầu liền so sánh với Sở Chu.
Đến khi đã xa Sở Chu được một thời gian, Tăng Kế mới khó xử phát hiện bản thân đã bị Sở Chu in lại nhiều ấn kí.
Bởi vì tức giận mà lơ đãng, cho nên trong lúc nhất thời mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Đối với Sở Chu, Tăng Kế không biết hai người sẽ như thế nào, có phải hay không là đã chia tay.
Chính là nếu nói hai người đây là chia tay, Sở Chu ngày đó rời đi liền chỉ cầm theo vài bộ quần áo chút đồ tắm rửa, còn rất nhiều đồ đạc vẫn còn để lại nhà Tăng Kế, không hiểu sao lâu như vậy cũng không đến lấy đi.
Nếu như chưa có chia tay, Sở Chu từ lúc cùng Tăng Kế ở chung, trừ bỏ đi công tác, chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài, như vậy hắn cũng không có nhà riêng, đến mức này không gọi đây là chia tay thật không biết nên hình dung như thế nào.
Tăng Kế phát hiện tình cảnh giữa y và Sở Chu, tựa hồ giống như là người yêu cãi nhau, một bên giận dỗi rời đi. Tăng Kế lại một lần nữa cố gắng xua đuổi ý niệm trong đầu.
Nếu cãi nhau là do mình, tuy rằng Tăng Kế như cũ không biết là chính mình sai ở đâu, bất quá nghĩ dù sao đối phương là đồ đần so với chính mình tuổi hẵng còn nhỏ, ngẫu nhiên làm vậy cũng không quá ngạc nhiên.
Tăng Kế nghĩ đi nghĩ lại nở nụ cười: Trong TV không phải luôn có cảnh người vợ giận dỗi về nhà mẹ đẻ, người chồng đều đích thân đi giải thích rồi sẽ đem người trở về sao. Nếu là y, thật có lỗi, xác suất làm vậy có phần thấp, bất quá chủ động đi mang người về nhà cũng không quá vô lý.
Tăng Kế hạ quyết tâm, chờ Bạch Nghị rời đi, nếu Sở Chu còn ở bên ngoài, chính mình liền đến nhà đem người trở về.
Nhìn quanh bốn phía, có vẻ thiêu thiếu, đó là bởi vì thời điểm Tăng Kế trút giận đã quăng không ít đồ đạc của Sở Chu.
Y có chút chột dạ sờ sờ cái trán, cũng may không có làm hỏng toàn bộ, chắc cũng không có chuyện gì.
Một khoảng thời gian nói mau không mau, nói chậm không chậm.
Bất quá cũng đủ cho Tăng Kế tìm được một lý do hợp lý để đi gặp Sở Chu.
Ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay Tăng Kế là một khối ngọc nhỏ, dịu dàng tỏa sáng — là mấy ngày hôm trước khó chịu dọn dẹp “rác rưởi” trong lúc vô tình tìm thấy trong tủ đầu giường.
Lúc ấy trong lòng vừa động, không bị cảm giác khó chịu tích tụ mà đem vật này cho là rác rưởi ném đi, hiện tại nghĩ đến nhưng thật ra vừa may.
Tăng Kế nhớ lại, ngọc trụy này là của Sở Chu nhân dịp tết nguyên đán đi lễ chùa liền cầu nguyện,mang về.
Nghe nói là ánh sáng từ nó, có thể bảo vệ sức khoẻ bình an, tình yêu mỹ mãn, sự nghiệp thuận lợi.
Tăng Kế từ trước đến nay không tin mấy thứ này, nếu có thể thành thật, liền mọi sự đại cát,tất cả mọi người đừng làm việc, mỗi ngày vây quanh tượng phật quỳ xuống cầu nguyện là được rồi.
Lời nói hà khắc như vậy chỉ nói ở trong bụng, đương nhiên không thể nói ra,nếu không sẽ đánh gãy nhiệt huyết của Sở Chu.
Chỉ là Tăng Kế tuy rằng lúc ấy chịu không nổi ánh mắt chờ mong của Sở Chu đem đồ vật này nhận lấy, lúc sau cũng không để ý Sở Chu cực lực khuyên bảo y nên mang nó theo người như thế nào, y cũng chỉ là tùy ý đem khối ngọc ném ở một bên không để ý đến.
Trước sau đều là chuyện mê tín, hiện giờ vừa lúc lấy lý do chính mình không tin thần phật đi gặp Sở Chu, đem trả lại cho hắn.
Được rồi, Tăng Kế bật cười, lý do này bản thân y cũng thấy có chút sứt sẹo.
Bất quá chính là muốn đi tìm người, cần gì phải chăm chút nguyên nhân làm gì.
Một khối ngọc có lẽ không chứng minh được gì, y chính là muốn đi, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, tiếp tục bên nhau hay là chia tay, y muốn biết câu trả lời.
Đến bây giờ, không thừa nhận cũng không được,trước đây, y có hai lần yêu đương.
Một cái oanh oanh liệt liệt, một cái hoa mai bắt đầu khởi động.
Hồi tưởng lại lần đầu tiên động tâm, bị một chút ôn nhu của người kia mê hoặc, vì thế không chút do dự nhận định, phấn đấu quên mình truy đuổi, bất kể đại giới làm bạn, vốn tưởng rằng sẽ như vậy mãi, đổi lấy chính là bốn năm sau khắc cốt phản bội cùng vứt bỏ. Thậm chí đến thật lâu sau, mới biết được chính mình bị lừa.
Lần thứ hai động tâm, tựa hồ trước sau đều không có cái gì động tâm, theo thói quen, đối người kia nguội lạnh không có gì đặc biệt. Sau khi tách ra mới mơ hồ cảm thấy được người này đối với chính mình mà nói, thật ra không đồng dạng như vậy.
Đại khái bởi vì tình yêu đều ở mấy năm kia tận tình dùng hết, thế cho nên lúc sau không có đồ phòng bị, tâm thủy chung trống rỗng. Mặc kệ trong lúc làm tình có bao nhiêu mãnh liệt, cũng không đến được sự nhiệt tình của ngày đó.
Ai đã từng nói chỉ có tình cảm mãnh liệt, nồng nàn mới tính là tính yêu?
Nhập vai đã lâu, suy diễn nhiều, mặc kệ chân tình hay là giả ý, đều là diễn xuất, cho nên, thà làm cho y thuận theo vở diễn một lần, có thể không cần đánh mất kiêu ngạo, ngẫu nhiên tránh ở trong lòng của cái đồ đần kia, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Tắt đèn, đem khối ngọc đặt ở gối đầu.
Tăng Kế cười khổ, chính mình lại cũng có đêm không thể ngủ, bởi vì nhớ một người đại ngốc.
Cái gì “cuộc đời là một màn diễn, đừng diễn quá nhập tâm”, câu ma chú của Bạch Nghị vẫn quấy nhiễu chính mình, lúc ấy bi thương tích tụ, nghe xong cảm thấy được đó là một chân lý, hiện tại ngẫm lại thấy nó giống chân lý chó má.
Cái gọi là cuộc đời là một vở diễn, gặp người liền yêu rồi cùng nhau diễn, nhưng nếu gặp được người thích hợp, vẫn là nên mau chóng diễn cho nhập tâm……
Thứ cảm tình này, quả nhiên quẫy nhiễu người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...