Biết Làm Ấm Giường, Xin Hãy Bao Nuôi (Biết Ấm Giường, Cầu Bao Dưỡng)

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Năm mới lặng lẽ đến gần trong bầu không khí hối hả và tất bật. Trước giao thừa một hôm, Tra Thanh Nhạc lái xe đưa Trịnh Tử Du tới thành phố T đón bà nội và cha mẹ hắn ta.

Tình cảm giữa Tra Ngọc Châu và em gái Tra Ngọc Mẫn rất tốt, nhà họ Trịnh cũng luôn dựa vào nhà họ Tra, từ sau khi ông nội của Trịnh Tử Du qua đời, hai nhà vẫn luôn đón năm mới cùng nhau.

Ở cổng lớn, bọn họ gặp được Tra Khách Thừa vừa từ nước ngoài trở về. Hắn chào đón bọn họ rất là nồng nhiệt, cho Tra Thanh Nhạc một cái ôm thắm thiết, đối với người nhà họ Trịnh cũng cực kỳ thân thiện. Tra Khách Thừa là con của Tra Thiên Khuyết và người vợ đầu tiên. Hắn cũng lớn lên trên đất Mĩ, về sau lại phụ trách sự nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Tra. Khác với Tra Thanh Nhạc luôn tụ tập cùng đám bạn Hoa kiều, hắn thực sự là một “quả chuối Tây”, biết nói tiếng Trung, nhưng mặt chữ thì lại không thể nhận dạng được. Tra Ngọc Châu là một ông cụ rất hòa ái, nhưng không hiểu vì lý do gì, ông luôn làm mặt lạnh với đứa cháu trưởng này. Tra Khách Thừa đã sớm quen rồi, cũng không thấy ngại. Hắn nhiệt tình chào hỏi mọi người, còn tặng Tra Thiên Khuyết và vợ ông một bộ sản phẩm chăm sóc sức khỏe nổi tiếng.

Đứng ở chân cầu thang lên lầu hai, Trịnh Tử Du nói với Tra Thanh Nhạc: “Ông anh họ này của cậu không phải người thường, chịu nhục rất được. Tôi thấy hắn và Tra Khách Tỉnh còn tranh chấp chưa xong đâu!”

Lúc thi hoa hậu, Tăng Mai mới quen Tra Thiên Khuyết – giám khảo truyền thông của cuộc thi. Sau đó không lâu, Tra Thiên Khuyết liền ly hôn với người vợ đầu. Rốt cuộc ông ta có ngoại tình với Tăng Mai trước khi hôn nhân đổ vỡ hay không, vẫn là một vấn đề đáng để thảo luận. Nhưng thời điểm đó Trịnh Tử Du và Tra Thanh Nhạc còn chưa chào đời, căn bản không thể nào biết được.

Thấy Tra Thanh Nhạc chỉ lo bóc hạt dẻ ăn, Trịnh Tử Du hơi nhíu mày: “Này, sao cậu lại thờ ơ thế hả, đừng nói với tôi rằng cậu không có một chút ý đồ nào nhé.”

Ánh mắt Tra Thanh Nhạc thoáng hiện chút hoang mang. Nhưng hắn cũng không muốn giấu Trịnh Tử Du suy nghĩ thật trong lòng mình: “Tôi chỉ không muốn khiến cho ông nội thất vọng, những thứ khác… cứ thuận theo tự nhiên đi!”

Lúc này, sau khi tán gẫu với họ hàng một trận tưng bừng, Tra Khách Thừa mới đứng dậy, đi đến chỗ chiếc dương cầm Steinway đặt ở góc phòng, đàn lên.

Bắt gặp cảnh tượng này, Trịnh Tử Du đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Lúc trước cậu bảo tôi điều tra tình hình tài chính của Giang Vân Thiều, tôi làm tương đối rồi.”

“À, đúng, tôi quên mất…” Tra Thanh Nhạc hơi căng thẳng: “Anh điều tra lâu như vậy… có gì bất thường không?”

“Bình thường, rất bình thường, nhưng mà cũng hơi kỳ quái.”

“Là sao?”


“Hơn hai năm nay, thông qua một quỹ từ thiện, hắn tặng khá nhiều đàn dương cầm cho những trường Tiểu học ở vùng quê nghèo khó, tổng cộng khoảng chừng hai mươi mấy chiếc!”

“Hả?!” Cái đáp án này thật sự nằm ngoài dự kiến của Tra Thanh Nhạc. Trong phút chốc, hắn không biết nên đáp lại thế nào.

“Càng đáng nhắc đến là tháng sáu năm trước, hắn tặng một phát sáu chiếc dương cầm, tuy đều là sản phẩm trong nước giá thành không cao, nhưng cộng lại…” Trịnh Tử Du nhíu mày: “Cậu đoán xem hắn lấy tiền ở đâu ra chứ?”

Tra Thanh Nhạc tức giận nói: “Tiền bán xe!”

“Thì ra cậu biết à… Ha ha, vị ái phi này của cậu, đúng là quái dị!”

Tra Thanh Nhạc đột nhiên nhớ đến bản giới thiệu tìm được lúc search tên thật của người kia: “Hình như anh ta là học viên dự thính khoa Piano chuyên nghiệp của Học viện Âm nhạc Curtis…”

“Học viên dự thính cái gì? Hắn nhận được học bổng toàn phần của Học viện Âm nhạc Curtis đấy. Ở cái vùng quê nghèo nàn của hắn, đây chính là một chuyện lớn đáng để đăng lên mặt báo. Nhưng hắn không tốt nghiệp được…”

“Tại sao?” Có thể trúng tuyển vào Học viện Âm nhạc hàng đầu thế giới như Curtis, nếu không phải đàn đến què mười ngón tay thì không một ai bỏ dở giữa chừng cả?!

Trịnh Tử Du nhún vai ra vẻ bó tay: “Tôi nói này, cậu chỉ bảo tôi điều tra tình hình tài chính của hắn, mà tôi, ngay cả chuyện hắn từng du học cũng tra ra. Đây đã là hoàn thành nhiệm vụ vượt yêu cầu rồi đó!”

Tra Thanh Nhạc liếc mắt xem thường: “Tôi không tin anh lại không tò mò tra tiếp!”

“Tôi đâu phải loại người hay hóng hớt, chẳng qua là muốn tìm hiểu nguyên nhân một chút thôi…” Trịnh Tử Du nghiêm túc nói: “Khi hắn học năm thứ tư, mẹ hắn qua đời… Sau đó hắn tạm nghỉ học. Tôi nghĩ nguyên nhân hẳn có liên quan đến sự kiện kia! Tóm lại, hắn là một người có nhiều chuyện để tâm sự!”

Tra Thanh Nhạc mất cha từ nhỏ, đối với loại chuyện thế này nhạy cảm vô cùng, nghe mà tâm tình cũng trầm xuống theo.

Lúc này, Tra Khách Thừa đã đàn xong một bản nhạc. Tất cả mọi người trong phòng đều phối hợp vỗ tay.


Trịnh Tử Du vừa vỗ tay, vừa dùng khuỷu tay huých huých Tra Thanh Nhạc: “Hắn đàn thế nào?”

“Anh không biết tự cảm nhận à?”

“Tôi không hiểu gì về âm nhạc. Khi còn bé chẳng phải cậu đã học dương cầm đó sao!”

“Anh cũng nói là khi còn bé đấy thôi! Được rồi, đừng phiền tôi nữa!” Tra Thanh Nhạc cảm thấy hơi bực bội. Hắn lên lầu, trở lại phòng mình.

Gần đây, hắn luôn ở Bích Thủy Loan, nhưng căn phòng này ngày nào cũng có người giúp việc quét tước lau dọn. Những món đồ hắn vứt bừa lúc trước, nay chẳng biết đã ở nơi nào, khiến cho căn phòng tăng thêm vài phần xa lạ. Nằm ở trên giường, Tra Thanh Nhạc vươn tay day day huyệt Thái Dương. Nhìn những ngón tay mình, trong đầu hắn bỗng hiện ra bàn tay của Giang Vân Thiều… Bàn tay đẹp đẽ không tỳ vết đó, đúng là bàn tay để đánh dương cầm? Nằm im trong chốc lát, Tra Thanh Nhạc đột nhiên ngồi dậy, rút điện thoại ra gọi cho một cửa hàng bán đàn có qua lại với nhà họ Tra.

“Alo, chú Ôn đấy ạ? Cháu là Thanh Nhạc, cháu muốn đặt một chiếc Steinway… Ngày mai, muộn nhất là sáng ngày mốt!”

“Tam thiếu gia, cậu làm sao vậy?” Người ở đầu bên kia điện thoại vô cùng kinh ngạc: “Cậu nên biết, mỗi một chiếc Steinway đều được làm thủ công. Từ lúc đặt hàng cho đến lúc giao tối thiểu phải cần hai tháng. Cậu nói sáng ngày mốt, đây chẳng phải là đùa giỡn hay sao?!”

“Cho nên cháu mới kính nhờ chú Ôn giúp cháu nghĩ cách, có chiếc nào đã vận chuyển vào quốc nội mà chưa giao hàng hay không?”

“Được rồi, tôi giúp cậu liên hệ một chút, nhưng ngày mai là giao thừa, rất nhiều nơi đóng cửa, hy vọng không lớn lắm đâu.”

Dập máy, Tra Thanh Nhạc đứng ngồi không yên suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc nhận được hồi âm. Thành phố S có một chiếc Steinway đang nằm trong kho của một đại lý. Chiếc đàn này vốn phải giao vào hôm qua, nhưng khách hàng đột nhiên đưa gia đình đi Hải Nam du lịch, xin hoãn đến ngày mùng chín. Tuy nhiên, người phụ trách của đại lý kia đã nghỉ Tết rồi, ông Ôn chỉ có thể hỏi thăm đến thế, ngoài ra cũng chẳng giúp được gì hơn.

“Cám ơn chú Ôn!” Dập máy, Tra Thanh Nhạc lại gọi cho thư ký của mình: “Giúp tôi đặt vé máy bay tới thành phố S… Đúng, hôm nay, càng nhanh càng tốt!”

Tra Thanh Nhạc phải nói tới thành phố S để tham gia một cuộc họp quan trọng, hứa hẹn nhất định sẽ trở về trước buổi chiều mai, Tra Ngọc Châu mới miễn cưỡng bằng lòng.

Vội vàng chạy tới thành phố S, khi Tra Thanh Nhạc xuống máy bay thì trời đã tối đen. Hắn dựa vào địa chỉ ông Ôn cho để tìm đến đại lý kia, nhờ bảo vệ liên hệ với người phụ trách, lại thông qua người phụ trách để liên hệ với vị khách đang du lịch tận Hải Nam xa xôi. Sau một hồi năn nỉ cùng hứa hẹn bồi thường, rốt cuộc hắn cũng thuyết phục được đối phương nhượng đàn cho hắn. Kế tiếp chính là liên hệ vận chuyển. Việc này quả thực còn khó hơn cả đặt đàn. Hôm nay đã là hai chín Tết, tất cả các công ty vận chuyển ở thành phố S đều đã nghỉ rồi. Dù ông chủ công ty có muốn kiếm của Tra Thanh Nhạc một nắm tiền to, song nhân viên đã sớm về quê, căn bản không tìm được người vận chuyển. Mất rất nhiều công sức, cuối cùng hắn cũng tìm được một công ty hợp tác với nước ngoài. Đáng tiếc, bọn họ không nghỉ Tết Âm, nhưng cũng không nhận đơn hàng khách lẻ. Huống hồ hàng hóa lại là cây đàn trị giá gần trăm vạn, bọn họ không có kinh nghiệm, nên càng không dám nhận lời. Tra Thanh Nhạc lại tự tới cửa thương lượng, chạy đến chân muốn rút gân, nói đến yết hầu sưng đỏ, sau cùng mới khiến công ty vận chuyển bán chút tình thương, tiếp nhận đơn hàng. Đến khi xác nhận chiếc dương cầm có thể vượt qua ngàn dặm tới Bích Thủy Loan vào trưa mùng một, Tra Thanh Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.


Lên máy bay trở về thành phố B, lúc ngồi ô tô quay lại nhà họ Tra, Tra Thanh Nhạc nhận được tin nhắn của Giang Vân Thiều.

Đó là một tin nhắn chúc tết rất bình thường, nhưng ở cuối lại uyển chuyển thông báo một câu “tôi về nước rồi”. Có thể thấy, Giang Vân Thiều lo lắng nhà họ Tra đông người, nếu Tra Thanh Nhạc không cầm điện thoại, tin nhắn sẽ có khả năng bị người khác đọc được. Tra Thanh Nhạc thực sự xúc động, chỉ muốn về Bích Thủy Loan để gặp Giang Vân Thiều ngay. Song nghĩ lại, hắn thấy thời gian đã không còn sớm, nếu còn không về nhà chắc chắn ông nội sẽ tức giận. Huống hồ, ngày mai đàn dương cầm sẽ được đưa đến, tới lúc ấy hắn mang theo món quà Tết lớn trở về, Giang Vân Thiều sẽ càng vui hơn!

Tra Thanh Nhạc về nhà họ Tra không lâu, tiệc tất niên liền được bắt đầu.

Người nhà họ Tra không nhiều, thêm bốn người nhà họ Trịnh mới là mười một, coi như vừa đủ một bàn ăn.

Tra Thanh Nhạc không phải đích tôn, cũng chẳng phải là cháu trưởng, nhưng lại được Tra Ngọc Châu bố trí ngồi bên cạnh mình. Song người nhà họ Tra cũng quen với việc Tra Ngọc Châu thiên vị hắn rồi, nên không ai dị nghị lời nào cả. Không khí trên bàn ăn coi như hòa thuận. Chẳng qua giữa bữa, Tra Khách Tỉnh bỗng rời đi nghe điện thoại, khiến cho Tra Ngọc Châu hơi bực mình: “Năm mới, công việc gì cũng gạt sang một bên đi, cùng ăn một bữa cơm vui vẻ.”

“Vâng, thưa ông nội.”

Ở Truyền thông Tra thị, Tra Khách Tỉnh quản lý mảng đài truyền hình và nhà xuất bản. Dưới tay hắn có một tờ báo tên là “Nhật báo cố đô”, số phát hành vào trung tuần tháng này có một bài viết nói về việc chiếm đất bất hợp pháp tại một quận trong thành phố H. Nội dung cụ thể chính là xâm chiếm đất ruộng để xây dựng sân golf. Bài báo này được rất nhiều người quan tâm và hưởng ứng. Song phóng viên viết bài cũng bởi vậy mà bị uy hiếp tới tính mạng. Dưới tình huống ấy, Tra Khách Tỉnh buộc phải bố trí cho phóng viên ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, đồng thời tố cáo cho đơn vị hành chính và cục cảnh sát. Công ty bất động sản kia có chỗ dựa không nhỏ, tạo áp lực cho Tra Khách Tỉnh trên nhiều phương diện, ám chỉ hắn phải rút đơn tố cáo về. Tra Khách Tỉnh bận đối phó với đối phương, thời gian nghỉ ngơi không đủ, sắc mặt vàng như sáp nến.

Chỉ thông qua sự kiện này, Tra Thanh Nhạc đã vô cùng khâm phục sự kiên trì của Tra Khách Tỉnh. Chính sự kiên trì ấy đã khiến đối phương đưa “Nhật báo cố đô” từ một tờ báo địa phương thành một trong những tờ báo có tầm ảnh hưởng mạnh nhất nước trong vẻn vẹn năm năm. Mà ngoài loại báo có lượng phát hành hơn trăm vạn như “Nhật báo cố đô”, Truyền thông Tra thị còn có thêm vài ấn phẩm. Rõ ràng là khả năng lãnh đạo của Tra Khách Tỉnh không cần phải bàn cãi.

Ăn cơm xong, người nhà họ Tra tụ tập thành nhóm năm nhóm ba để nói chuyện phiếm với nhau. Tra Ngọc Châu và em gái nói về chuyện trồng hoa nuôi chim. Tra Thiên Khuyết và ba của Trịnh Tử Du bàn luận về giá cả dầu thô quốc tế. Trịnh Tử Du bị mẹ lôi đi nhắc nhở chuyện hôn nhân gia đình. Hắn liền hơi thiếu kiên nhẫn: “Mẹ, con còn trẻ, tính chuyện này sớm vậy để làm gì?”

“Sớm? Con đã sắp hai mươi lăm!”

“Anh cả hai mươi tám, anh hai cũng hai mươi sáu, chẳng phải đều chưa kết hôn sao?”

Hắn nói thế, Tăng Mai cũng tỏ ra buồn rầu: “Bọn trẻ bây giờ không biết nghĩ cái gì nữa! Mỗi lần tôi nhắc A Tỉnh, nó cũng bực bội vô cùng. Mọi người nói xem, bảo nó tìm một cô bạn gái, sao cứ như muốn hãm hại nó vậy? Về phần A Nặc, đứa bé kia thật sự rất hướng nội. Tuy còn nhỏ không phải vội, nhưng đến giờ nó vẫn chưa từng nắm tay con gái, thật sự là…”

Tra Thanh Nhạc gọi điện chúc Tết mẹ đẻ ở nước Mĩ. Nhưng bà là người Nga, không có khái niệm về những ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, sau khi thăm hỏi vài câu liền tạm biệt để lo công chuyện. Tắt điện thoại, vừa quay đầu nhìn lại, Tra Thanh Nhạc đã thấy Tra Khách Nặc đứng sau lưng mình. Đối phương cứ đứng im nhìn hắn, không nói một tiếng nào.

Tra Khách Nặc là con trai út của Tra Thiên Khuyết và Tăng Mai, mới mười tám tuổi, thanh tú hệt như con gái. Năm ngoái, sau khi tốt nghiệp trung học, cậu ta đã sang Pháp học Mỹ thuật, nhưng chưa đầy ba tháng đã bị Tăng Mai bắt về nước. Nguyên nhân là vì đứa nhỏ này thật sự quá ít lời, ở nước ngoài chẳng những không sáng sủa hơn mà còn có khuynh hướng bị tự kỷ. Quan hệ của Tra Thanh Nhạc và cậu em họ trước mặt rất bình thường, thậm chí có thể nói là hoàn toàn xa lạ. Hắn về nước hơn tám tháng, nhưng không nghe được quá mười câu nói của đối phương.

“Tiểu Nặc, có chuyện gì?”


Tra Khách Nặc hỏi một câu vô cùng sắc bén: “Anh ba, anh là đồng tính luyến ái à?”

Tra Thanh Nhạc sợ run một chút. Tuy trong lòng hắn hiểu rõ chuyện mình bao nuôi nam tình nhân rất có khả năng người nhà họ Tra đã biết, nhưng bị giáp mặt chất vấn thế này, thực sự là hơi xấu hổ. Nhưng cũng chẳng có gì để chối cả.

“Đúng vậy!”

“Em cũng thế.”

Tra Thanh Nhạc lại sửng sốt một chút… Thì ra không phải chất vấn, mà là come out?

“Chuyện này… bác trai bác gái có biết không?”

“Không.”

“Ài…” Tra Thanh Nhạc đột nhiên cảm thấy áp lực trên vai mình hơi lớn. Đứa nhỏ này thật sự rất trầm, hẳn là không có kinh nghiệm tình trường. Nó có thể mở miệng hỏi mình, chỉ sợ cũng đã đau khổ giãy dụa không ít, cần một người an ủi! Châm chước đôi chút, Tra Thanh Nhạc thử thăm dò: “Muốn anh ba giới thiệu bạn trai cho em sao?”

“Em có người mình thích rồi.” Nói xong, Tra Khách Nặc xoay người rời đi.

Tra Thanh Nhạc mờ mịt, đây là có ý gì? Không phải tìm kiếm an ủi, chỉ là đến báo cho mình một tiếng thôi sao?

Nửa đêm, khi đồng hồ điểm mười hai giờ, người nhà họ Tra ra sân sau đốt pháo hoa.

Thành phố B đã cấm đốt pháo trong nội thành từ lâu, nhưng biệt thự của nhà họ Tra lại ở ngoại ô, có đốt cũng không vi phạm gì.

Con cháu lần lượt cúi đầu chúc Tết Tra Ngọc Châu, nhận lì xì, rồi chúc mừng năm mới lẫn nhau. Cuối cùng, mọi người vui vẻ trở lại phòng mình để nghỉ ngơi.

Tra Thanh Nhạc bôn ba suốt một ngày, mệt chết đi được. Nhưng nghĩ đến ngày mai sẽ mang theo chiếc dương cầm oai phong đi gặp Giang Vân Thiều, tưởng tượng bộ dáng kích động đến luống cuống của đối phương, hắn lại hưng phấn đến khó mà ngủ được. Lăn qua lộn lại trên giường tới hai giờ sáng, vừa mới thiu thiu, hắn liền nghe thấy tiếng đập cửa phòng mình. Mơ màng xuống giường, mở cửa, chỉ thấy Trịnh Tử Du đang đứng bên ngoài, cầm điện thoại trên tay, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì đấy? Nếu là mấy cái tin vịt vớ vẩn, sáng mai hãy nói…”

“À thì… Giang Vân Thiều xảy ra chuyện rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui