-Vậy là cái cớ nào?? Tao rủ thằng Anh Vũ nó đã không đi ăn không lẽ mày cũng vô tâm không đi ăn chung với tao hả Thiên Vương???-Phong thản nhiên đứng trong lớp người ta la làng la xóm nhưng cũng chả ai trong lớp không dám làm gì anh mà chỉ lẳng lặng ra khỏi lớp đi ăn xế.
Chả là giờ là snack time cho học sinh, Phong mừng quá chời khi phải ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ mới được đi ăn thế mà rủ tên Anh Vũ thì nó lại không chịu ddi chung .Không phải vì nghĩ Anh Vũ có bạn thân là Tùng Lâm nên nó từ chối Phong mà do nó chả có muốn ăn gì hét! Vả lại trong nhóm Tùng Lâm còn có Hải Ly mà, đời nào nó chịu đi theo. Phjong năn nỉ quài mà cái mông cái tên này còn không chịu nhúc nhích đành chạy sang rủ xem Thiên Vương thế mà cớ nào vừa yêu cầu xong là Thiên Vương quất đúng từ “không” vô mặt anh.
-Tao nhớ tao đâu có thân với mày tới mức đó đâu?-Ý nói là đâu phải bạn thân đâu mà rủ chi.
Ờ thì không phải thiệt nhưng mà có chuyện gì của trường là ba người đều làm việc chung với nhau hết ấy.
Nói mới để ý trong ba đứa , có mình Anh Vũ là có bạn thân chứ anh và Thiên Vương làm gì có. Thiên Vương là cái tính không quan tâm tới ai thì khỏi nói rồi còn anh cũng cần một đứa chứ bộ nhưng mà chả ai hợp tính với lại hầu như ai cũng sợ anh hết ấy nên… Haizz! Thấy anh hay chơi chung đám con trai vậy thôi chứ hầu như anh toàn một mình , cô đơn lẻ loi lắm chứ bộ.
-Thiên Vương!! Thiên Vương không đi ăn với Phong vậy đi ăn với Song Thư nha!-Từ đầu một đứa con gái đẹp tựa như một thiên thần cắt ngang cuộc đối thoại của hai đứa con trai.
Song Thư dùng lời nó nhỏ nhẹ rất đáng yêu , hai bàn tay nhỏ nhắn ôm nhẹ lấy cánh tay cường tráng của Thiên Vương mà nhõng nhẽo khiến Phong như… muốn ói!
-Không! Tôi không đi ăn! Bà đi ăn đi!-Anh rất dứt khoát.
-Tại sao?- Trông Song Thư có vẻ khá thất vọng, đương nhiên rồi mời Crush của mình đi chung mà bị từ chối không buồn mới lạ.
-Tôi không muốn ăn! Đừng ép tôi! – Câu thứ hai như một lời cảnh cáo khiến Song Thư có vẻ sờ sợ , không lôi Thiên Vương nữa mà bỏ đi.
-À Song Thư!- Đang đi giữa chừng, Phong kêu cô.
-Sao?
-Bà có thể đi với Bách Hợp ! Nãy Bách Hợp cũng rủ tôi nhưng tôi từ chối!- Ơ cái tên này???Muốn có người đi chung mà có người mời lại từ là cái cớ gì chứ?
Song Thư nghe xong liền quay mặt đi ngay ra khỏi lớp.
-Tụi bây đúng là lũ… vo tâm!- Phong mếu máo quay lại chuyên của hai anh.
-Sao cũng được!-Câu trả lời thường xuyên của Thiên Vương.
-Ờ! Mày cứ cái tính đó đi! Hỏi sao Nhật Dạ bỏ mày quay qua quen với Tùng Lâm! Có gì trách mày chứ đừng trách cái con nhỏ đó!-Phong quay lưng đối diện với Thiên Vương, vừa đi vừa nói mỉa không thèm quay đầu lại nhìn mặt cái tên lạnh lung .Anh không hiểu tự nhiên cái hôm Nhật Dạ hôn Tùng Lâm , anh lại cảm tahasy thương cho Thiên Vương nhỉ? Nhật Dạ đáng thương hơn nhiều ấy!
Câu nói của Phong như nhát dao chí mạng ngay thẳng vào tâm can của Thiên Vương. Mặt anh tối sầm lại hằng giọng mà nói .
-Tao… với Nhật Dạ… chả là cái gì hết!
-Ồ vậy sao?Vậy tại sao tự nhiên mày lại mời nó đi ăn nhà hàng sang trọng thế nhỉ? –Phong không hề sợ hãi, đáp trả lại thản nhiên càng khiến Thiên Vương nổi máu điên lên được.
-Không phải chuyện của mày!
-Ừ thôi được rồi! Không phải chuyện của tao!- Phong đi ra khỏi cửa lớp, chuồn lẹ chứ cái thằng này lên cơn một cái là thôi nguyên cái lớp tan bành. Anh không phải sợ anh đánh không lại mà sợ bị lien lụy cờ tại “hiện trường” ngoài Thiên Vương ra còn có anh nữa mà.
Và nhờ điều đó cả bầu không khí trong lớp bị bao quanh bởi chướng khí phát ra từ Thiên Vương.Thật đáng sợ! Con mắt nửa vời giận dữ, nửa vời thoáng buồn cực kì. Câu nói của anh khiến anh nhớ lại cái cách mà Nhật Dạ hét thẳng vào mặt anh rằng cô thích Tùng Lâm nhiều tới cỡ nào! Cách cô bảo vệ hắn! Cách cô hôn hắn trước mặt anh mà công khai! Rồi nhiều lần dạo này cứ hay đi tò tè bên nhau rồi bày đặt nắm tay nữa! Cô xem anh là gì? Là người chỉ thích trong thoáng chớp thôi sao? Dám xem thường anh hả??
Thiên Vương đầu óc hiện giờ rất bực mình nên thú vui để xỏa của anh bây giờ là nhìn khung cảnh qua cửa sổ. Đôi khi trông nó rất yên bình và thư thản . Nhìn dòng học sinh bắt đầu thưa thớt dần vì hấu như giờ tất cả đang tập trung tại căn-tin , không nhanh kẻo mất hết phần ăn . Bỗng xuất hiện trước mắt anh là một cặp đôi đang đuổi bắt nhau vui đùa . Tên con trai hình như có phần ăn còn đứa con gái thì không nên đuổi theo tên con trai để xin miếng ăn. Trông có vẻ vui quá nhỉ?
Đứa con gái cũng trâu bò chạy theo tên đó rất lâu mà chạy cũng khá nhanh nữa, nói chung là sporty. Hẳn là có họ hàng với cái con “bán nam bán nữ” Nhật Dạ rồi. Có vẻ tên con trai đầu hàng rồi đút cho đứa con gái ăn rất thân mật, nhìn vẻ mặt được ăn rất hạnh phúc của đứa con gái làm anh cá chắc rằng nhỏ này là chị em với cái con “quái heo” thật rồi!
Cơ mà nếu nhìn kỹ lại thì… đây chả phải là Tùng Lâm và Nhật Dạ sao? Hèn chi anh tự hỏi sao cái đứa con gái này lại giống Nhật Dạ quá vậy… thì ra là nó chứ còn ai. Cứ ở đó mà thân thiết đi trông khi anh một mình trong lớp cô đơn mà nhìn hai đứa này đúng là không can tâm mà Thiên Vương vừa dịu cơn giận giờ còn nóng lại mà là gấp đôi nữa mới chết chứ!
Nhật Dạ và Tùng Lâm đứng giữa sân trường ăn ngon lành không ai thấy Thiên Vương. Tùng Lâm đút cho Nhật Dạ rồi đến lượt anh ăn. Thiên Vương mặt nóng lên thật chứ chời!!! Nhật Dạ vừa ăn vừa nhìn xung quanh khung cảnh rồi từ từ ngước lên. Như có ai đánh vào đầu cô thức tỉnh, Nhật Dạ phát hiện ra Thiên Vương nãy giờ đang nhìn cô và Tùng Lâm.
Mắt chạm mắt, Thiên Vương vẫn nhìn lấy cô còn Nhật Dạ thì quay qua chỗ khác, tỏ vẻ rất hoảng sợ và núp đằng sau Tùng Lâm. Tùng Lâm giật mình , không hiểu chuyện nhưng thấy “bạn gái” mình sợ vậy liền xoa đầu ôm lấy an ủi. Cái cảnh tương lãng mạn đó như đốt hết dây thần kinh nhẫn nhịn của Thiên Vương , anh đập bàn gãy ra làm hai ( t/g: tên này làm họi trưởng gương mẫu ghê!!==’) một cách dễ dàng.
-CHẾT TIỆT!-Gầm to lên nhưng chỉ mình anh nghe chứ còn ai đâu vì mọi người đi hết trơn rồi.
Cái hồi Tùng Lâm dẫn Nhật Dạ đi lên lớp. Đồng thời Thiên Vương cũng định đi ra ngoài lớp gặp cô ngay. Thật không thể chịu nổi mà! Thiên Vương đi ra hành lang rồi tới chỗ locker của anh , từ trong tủ, anh lổi ra một hộp cơm xinh xắn màu trắng… chả qua đây là…. Nguyên nhân anh không hay đi ăn xế là do mẹ anh lúc nào cũng chuẩn bị phần xế cho anh hết ấy. Là phu nhân nhưng mẹ anh rất thích làm bếp đặc biệt làm nhũng món tráng miệng nên hầu như mẹ toàn làm snack cho anh ăn khi anh thư giãn. Nhưng mà hôm nay vì có chuyện nên anh quên béng mất với lại giờ anh cũng không có ý định ăn nó mà….
-Nhật Dạ lát chỉ dùng tôi bài toán này nha!
-No problem!
Sẵn ngay lúc đó , Nhật Dạ và Tùng Lâm vừa đến lớp , họ đang nói chuyện vui vẻ cho tới khi bắt gặp Thiên Vương đứng ngoài thì im lặng mau chóng đi vô lớp.
-NHẬT DẠ!-Nhìn cái cách cô tránh mặt anh thật không thể chịu nổi mà. Thiên Vương quạo lên mà quát.
-!!!-Nhật Dạ nghe tiếng gầm sư tử mà đứng hình, sống lưng lạnh không thể tả nhưng vẫn ráng can đảm nhấc từng bước vô lớp cho tới khi Thiên Vương bước tới nắm lấy tay cô.
-Tôi gọi bà sao không đáp lại?
-Mắc gì tôi phải làm thế chứ?- Nhật Dạ tuy sợ tại nhìn anh cái khung cảnh đó lại hiện về cái tên…. Cái tên…. Quái thú! Nhưng cô vẫn bạo dạn phản ứng mạnh với anh.
-Nè! Buông Nhật Dạ ra!-Tùng Lâm lần này đi tới gỡ tay Thiên Vương ra khỏi Nhật Dạ dưới tư cách là “bạn trai” hiện giờ.Chắc chắn Thiên Vương không có đường lý sự như truosc nữa đâu.
Thiên Vương muốn la lên là “không phải chuyện của mày” lắm nhưng mà giờ Nhật Dạ và Tùng Lâm quen nhau mà thì đâu thể nó thế được. Với lại anh nhận ra cứ hung dữ như thế này, e rằng Nhật Dạ càng sợ anh càng né tránh anh hơn.
-….Cho tao … nói chuyện với Nhật Dạ chút!-Bất đắc dĩ lắm Thiên Vương mới nói nhẹ nhàng vậy đó .
-Nếu tao không cho phép thì sao? –Tùng Lâm thấy Thiên Vương thu mình lại nên lấn tới.
-Thôi được rồi Tùng Lâm! Ông vào trong đi! Tôi… tôi nói chuyên với Thiên Vương chút cũng không sao đâu!- Nhật Dạ nhìn nét mặt Thiên Vương là biết anh kìm nén có vẻ dữ lắm rồi nên ngăn Tùng Lâm lại.Mà nhìn Thiên Vương cũng rất muốn nói chuyện với cô dù sao sau chuyện đó cô và Thiên Vương cũng chưa nói chuyện lại mà.
-Không sao chứ?-Tùng Lâm lo lắng.
-Không sao!- Nhật Dạ mỉm cười dễ thương.
Tùng Lâm đi vào lớp nhưng không quên liếc Thiên Vương lấy một cái, Thiên Vương cũng không vừa liếc lại.
-Sao? Có chuyện gì muốn nói với tôi?- Nhật Dạ thay đổi mặt 180otrở nên lạnh lung với Thiên Vương.
-Đang tránh mặt tôi hả?- Thiên Vương quất câu trúng tim đen của Nhật Dạ khiến cô từ cứng rắn thành ỉu xìu.
-Làm …làm gì có!-Nhật Dạ phản bác lại.
-Vậy tại sao hôm tôi họp về, vừa thấy tôi là quay mặt đi chỗ khác? Rồi nãy thấy tôi trên cửa sổ cũng trốn sau lưng cái tên Tùng Lâm đó ? Rồi vừa nãy tôi gọi còn khoongt hèm quay mặt lại nữa ? Tại sao? HẢ?-Thiên Vương dồn dập Nhật Dạ bằng những câu hỏi mà cô chả biết trả lời sao vì… quả thật cô đang tránh mặt anh nhưng lỡ nói không phải thì biết giải thích sao?
Mà cô không nói … anh cũng phải tự biết nguyên nhân tại sao cô tránh mặt anh chứ!! Không lẽ.. Thiên Vương? Không thể nào! Cái sự kiện quan trọng và bất hữu đó sao có thể quên chứ? Hắn mà quên thật thì…HẮN CHẢ PHẢI LÀ CON NGƯỜI NỮA!!! Tên đọc ác hơn cả loài nguwoif, hơn cả cầm thú! Hắn hại cô như thế mà nỡ lòng nào quên chứ! Nghĩ tới mà Nhạt Dạ hận Thiên Vương vô cùng.
-Nè! Ăn đi!-Cứ nghĩ tới cái ý định của anh là Thiên Vương cảm thấy có đôi phần khá xấu hổ nhưng anh vẫn làm.
-Hộp … hộp cơm?- Thiên Vương chìa ngay trước mắt cô một hộp cơm khá đáng yêu nhưng mà có ý gì?
-Nãy tôi thấy bà hình như không có thức ăn phải để tên đó bẻ đôi phần cho ăn! Sợ cái đứa “quái heo” như bà không đủ no nên cho đó!-Nhật Dạ trố mắt nhìn cái thứ Thiên Vuong vúi vô tay mình. Cái gì? Sợ cô không đủ no mà cho luôn phần ăn của mình???
-Cảm ơn… đã quan tâm!-Dù sao cũng không đủ thiệt nên nhận luôn.
Nhật Dạ đỏ mặt khi được Thiên Vương quan tâm như thế nhưng mà anh có ý gì chứ? Hại cô cho đã rồi lại dịu dàng với cô như thế là sao? Nhưng mà… anh làm vậy khiến cô.. cảm đọng quá!
-Đâu phải quan tâm bà!-Thiên Vương quất câu phũ phàng.
-Chứ ai? Vậy sao cho tôi?-Nhật Dạ cần suy nghĩ lại nhũng gì mình vừa mới nghĩ tốt cho hắn.
-Em bé! –Thiên Vương giả mặt ngây ngô nói thản nhiên.
-Hả?? Đâu ra em bé??- Sao cô có cảm giác không lành thế này??
-Đương nhiên là em bé….nằm trong bụng bà ấy!-Anh mỉm cười gian tà bước tới gần Nhật Dạ, cô lui xuống cho tới khi điểm nhấn của câu nói xuất hiện, anh đưa tay chỉ vào bụng Nhật Dạ cười ranh mãnh.
-HẢ??????????-Cái tên này nói cái quái gì vậy? Trong bụng cô là sao?? Chả lẽ…..
-“Mẹ” nó ăn không đủ làm sao lo cho “con” mà dù sao tôi cũng là “cha” nó nên phải nhường phần chứ! Đúng không?- Thiên Vương bắt đầu mỉm cười gian tà.
Mặt Nhật Dạ đúng hình. Đúng suy nghĩ của cô ròi… vậy nghĩa là đêm cô và Thiên Vương đã…..
-TRỜI! ÔNG ….. ÔNG…..-Nhật Dạ quá sốc không biết nói gì hơn. Vậy nghĩa là… cô đang mang bầu ư?? Mây bữa nay cô lo lắng khi cứ nghĩ mình đã mất… nhung cô nghĩ lại dù sao Thiên Vương cũng không gan đến thế mà giờ đây kết quả là……
-Suỵt! Im lặng nào! Nếu bà không muốn mọi người biết bà đang có con với tôi đấy!-Câu nói của Thiên Vương lại lần nữa làm đầu Nhật Dạ như muốn nổ tung vì shock và máu xấu hổ đạt tới mực độ overmax.
Con…con của cô và… Thiên Vương??? Có mơ cô cũng không dám nghĩ đến việc cô và Thiên Vương sẽ có con với nhau… nếu có thì cô sẽ rất vui mừng nhưng đó là hồi đó còn bây giờ…. Chưa kể cô còn chưa 18 tuổi , Thiên Vương còn chưa 20 tuổi ( Luật hôn nhân : nữ 18t , nam 20t mới đc kết hôn/có con) . Cô và anh…sẽ đi tù mất rồi còn đứa bé này sẽ tính sao???
-Này này này! Tỉnh lại dùm tôi! Bà đừng có lo! Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà!-Thiên Vương thấy cái khuôn mặt như tượng và sầm xuống là biết Nhật Dạ đang lo lắng , nghĩ quẩn gì trong đầu rồi.
Anh lay mạnh cô mà nói như là một tên tốt bụng trong khi hắn là đại ác ma!
-ĐƯƠNG NHIÊN LÀ THẾ RỒI! ÔNG LÀ CON QUỶ CỦA ĐỜI TÔI!-Nhật Dạ giận dữ hét ầm lên nguyên cái hành lang , Thiên Vương đứng đó mà phá lên cười đau cả bụng càng chọc tức Nhật Dạ hơn nữa.
-TÔI KHÔNG CẦN CƠM HỘP CỦA ÔNG!TRẢ NÈ!
-Tôi dã chịu trách nhiệm là nhường phần rồi nha mà bà còn trả lại vậy sao này “con” mình có mệnh hệ gì là tại bà nha!- Định quăng nguyên cái hộp cơm để dằn mặt Thiên Vương nhưng nghe anh nói lvaajy cô liền khựng lại.
Dù cái tên này có đang chết tới cỡ nào thì đứa trẻ trong bụng cô chả có tội tình gì .Chưa kể cô là mẹ nó mà Thiên Vương đã chịu trách nhiệm như thế…thì đành ráng nhịn chứ biết sao giờ. Cầm hộp cơm , Nhật Dạ quay mặt đi không muốn nhìn Thiên Vương nữa mà vô phòng học.
Thiên Vương bịt miệng nhịn cười. Không ngờ cái con nhóc này… đôi khi cứ khiến anh muốn chết cười vì cái tính nết dế thương của nó quá! (T/g: Nãy giờ Nhật Dạ dễ thương chỗ nào chời???)
-Ê khoan đã Nhật Dạ!
-Gì nữa?- Cô quay lại hung hổ nói.
Vừa mới quay lại , cô bị anh bế xốc lên một cách bất ngờ không kịp phản kháng là anh đưa cô vào lớp anh , thả một cái rầm xuống ghế. Hại Nhật Dạ ê mông gần chết , đầu bay vòng vòng vì còn chưa định hình được gì : Mới quay lại bị bế lên nhanh chóng chưa làm gì kịp cái thả một cái đùng , nhỏ không ngớ cái người ra cũng phải.
-Tỉnh lại cho tôi coi nào!- TRong khi Nhật Dạ còn đờ cái mặt ra, Thiên Vương mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu nhẹ nhàng cô nhóc.
Nhật Dạ vô tư ngẩng mặt lên nhìn anh vì tự nhiên anh xoa đầu cô nên theo phản xạ ngước lên thôi!Mà nhờ đó , cô thấy rõ nụ cười của anh. Trông hình thái của nụ cười ấy , nó không hợp với anh . Không phải anh xấu khi cười vì trong tâm trí cô, anh luôn là kẻ xấu xa, luôn là một kẻ ác độc, nụ cười thánh thiện và dễ thương đó không giống với con người của anh lắm. Nhưng mà cô cảm nhận nó chân thật lắm, đặc biệt là anh đang mỉm cười với cô nữa.
-Sao tự nhiên… kéo tôi vô lớp ông chi vậy?- Nhật Dạ tỉnh dậy quay mặt đi để tránh mặt anh, nói lạnh lung.
-Để canh chừng xem có thật sự bà ăn hết cái hộp đồ ăn tôi cho không nè!- Thiên Vương kéo ghế gần ngay chỗ anh ngồi xuống, nói chung là ngồi kế Nhật Dạ ấy mà.
-Xí! Tôi đâu phải con nít! Tự ăn đươc mà!-Nhật Dạ chu mỏ nói giận dỗi như con nít ấy!
-Không phải con nít sao? Để tôi đi hỏi từng đứa trong khói hỏi xem bà có con nít không nhé!- Nhật Dạ thì khối ai chả biết , nhỏ gì đâu cứ khoái tỏ mình menly chừng chạc nhưng cơ mà trong thanh tâm là một đứa trẻ đấy.
-Kệ tôi đi! Ông quan tâm chi? Dù sao tôi cũng là cấp 3 rồi, 16 tuổi rồi chứ nhiêu!-Nhật Dạ tuy biết là cô không bao giờ nói lại được Thiên Vương nhưng vẫn cố chấp bướng bỉnh. Ôm bụng tức, cô thản nhiên mở cái hộp đồ ăn ra lấy mấy miếng bánh trong đó nhai nhoằm nhoằm . Thiên Vương ngồi trố mắt nhìn, chả phải hình như còn mấy phút trước đứa nào còn không thèm ăn nữa vậy giờ mà..
-Bà 16 tuổi nhưng bên trong có 6 tuổi thôi à!-Thiên Bương nhìn bó tay, bình luận.
-Cái gì mà trẻ tới mức đó chứ? …Mà ông nói vậy nghĩa là… tôi trẻ ra đúng không?- Đang nói chuyện bực mình cái Nhật Dạ ngớ ra có phải Thiên Vương khen cô không? Chìa cái mặt sáp vào anh, nhoẻn miệng cười , mắt nhấp nháy sang rỡ khiến anh muốn hú hồn luôn.
-Đại ngốc đúng hơn ấy!-Thiên Vương lầy ngón trỏ chỉ thẳng vào trán Nhật Dạ rồi đẩy mặt cô ra và trách móc.
Nhật Dạ phùng má giận dỗi , lấy bánh ra ăn tiếp. Thiên Vương nghía qua hộp bánh , anh suy nghĩ hồi cái miệng cười gian , anh đưa hai tay qua tay bên phải cô lay rồi…nhõng nhẽo.
-Ê! Cho tôi ăn với!!!
-!!!-Nhật Dạ đứng hình nhìn biểu hiện của Thiên Vương.
-Tôi cũng đói rồi cho tôi ăn!!-Thiên Vương biết cái ánh nhìn lạ đời của Nhật Dạ là sao nhưng anh vẫn tiếng tục sự nghiệp của mình.
-Tự lấy mà ăn !-Nhật Dạ xỗ xàng, hất tay Thiên Vương qua bên . Quay mặt đi chỗ khác, cô không có muốn anh thấy cái mặt đỏ ửng của cô. Bộ anh không biết anh đụng chạm vậy, làm cái hành động….đáng yêu đó mà cô chưa bao giờ thấy…có biết cô ngại lắm không.
-Bà đút cho tôi đi!
-Cái gì? Ông nói xàm cái gì vậy?-Có trong mớ cô còn không dám nghĩ có cái chuyện này xảy ra
-Đút tôi ăn đi! Vợ đút chồng ăn được mà!-Thiên Vương trêu ghẹo Nhật Dạ. Cô nghe hai cái từ “vợ” , “chồng” cái cô nổi da gà ngay lập tức luôn.
Anh nói vậy chả khác gì… cô là vợ, anh là chồng. Cô là vợ anh ? Vợ anh sao? Vợ Thiên Vương ư? Có trong mơ cô còn không dám mơ tới nữa. Nhưng mà giờ sư thật rành rành như thế rằng.. cô đang mang bầu, có con của Thiên Vương. Không thể tin được rằng cái chuyện một ngàn năm mới xảy ra bây giờ lại xảy ra lúc này.
-Thì sao? Ông có tay tự lấy mà ăn! Không thì nhịn!-Nhật Dạ kiên cường nói.
-Hồi trưa có chuyện để họp nên tôi không có đi ăn trưa!
-Sao? Nghĩa là từ trưa tới giờ… ông chưa ăn gì hả?
-Ừ! Nhường phần đó cho bà ấy vì bà đang có em bé , con tôi chứ bộ !-Anh con từ nào diễn đạt hay hơn không nhỉ?
-….Tôi….-Tự nhiên Nhật Dạ thấy tội lỗi quá, anh vì cô mà… à không nghĩ kỹ lại thì không phải vì cô mà là đứa con trong bụng cô đây nè chứ còn lâu hắn mới đối xử tốt với cô.
-Không muốn tôi ăn thì thôi! Tôi đi chỗ khác! Ăn ngon miệng nha!-Thiên Vương vừa đứng dậy, Nhật Dạ hoảng hốt đứng dậy chạy theo anh , một tay vẫn giữ chặt cái hộp đồ ăn, tay níu chặt lấy tay anh. Mặt hối lỗi nói nhỏ nhẹ.
-Thôi được rồi… đưa miệng đây tôi đút cho!- Thiên Vương quay lại nhìn, thấy hành động xin lỗi của cô nàng xem ra cũng biết điều, anh quay mặt face to face với cô , miệng mở ra chờ miếng bánh cô đưa.
Nhật Dạ lấy bên trong hộp ra miếng bánh nhìn rất ngon lành, bàn tay nhanh nhẹn nhẹ nhàng đưa bánh tới miệng anh . Anh vừa thấy miễng bánh , Thiên Vương chậm rãi ngậm lấy một đầu bánh , cắn và ăn rất từ tốn và khiêm nhã. Cái hành động này khiến mặt cô lại lần nữa ửng đỏ lên. Thật sự nhìn anh lúc này trông dễ thương quá , khác xa với cô tưởng tượng. Tim Nhật Dạ đạp loạn xạ, bộ anh có biết nãy giờ cô dùng sưc kìm nén không vậy. Có phải mình cô đâu, anh cũng vừa ăn vừa nhìn cô chằm chằm vậy ấy, hỏi sao không ngại cũng lạ.
-Ơ Thiên Vương….- Cô kiếm chuyện gì đó để nói tring cái bầu không khí im lặng đến đáng sợ
-Sao?
-Vì cớ nào….cái ban của ông gãy ra làm hai vậy?-Nãy giờ cô thấy mà cô không dám hỏi thôi. Nãy vừa có cái chuyện khủng khiếp nào xảy ra.
-Xin lỗi! Nãy tôi giận quá nên…
-Sao giận?
-Bà đừng có nói với tôi là bà không biết nha!
-Có phải vì ông thấy tôi với Tùng Lâm….
-Biết rồi đút miếng còn lại cho tôi coi!
-Liên quan gì chứ? Tôi với Tùng Lâm đang quen nhau chứ bộ! Ông cũng biết mà!- Nhật Dạ nhăn mặt nói, thật là vô lý! Cô và Tùng Lâm giỡn với nhau là chuyện đương nhiên , tuy chỉ là vở kịch nhưng cũng phải làm cho giống chứ. Với lại chưa kể hai người ăn nói rất hợp ý nhau và thoải mái nữa.
-Á!- Cô vừa than phiền xong, cánh tay Nhật Dạ bị Thiên Vương túm chặt lấy . Thiên Vương mà túm thì chỉ có đau chứ không có thương sot gì hết ấy! Nhật Dạ run nhẹ người, cô hướng ánh mắt lên nhìn anh . Ánh mắt của anh nhìn rất tức giận nhưng trông có vẻ cũng khá u ám, buồn bã . Cảm nhận qua việc anh bóp chặt tay cô , cô cũng đủ biết anh đang nén cơn giạn tới cỡ nào ấy.
-Vì bây giờ … bà là vợ tôi!-Sao tên này bá đạo quá vậy! Còn câu nào hay hơn không?
-Nên việc bà chơi , đút thức ăn, nói chuyện với đứa con trai khác ; tôi có quyền lên tiếng, có quyền giận!- Thiên Vương đưa mặt anh sáp lại mặt Nhật Dạ đến nỗi anh cảm nhận được nhưng hơi thở bình tĩnh trấn an của cô vì đang run rẩy mà sợ.
-Nhưng… nhưng tôi với ông … chưa kết hôn mà!-Nhật Dạ cố ý né mặt ra một chút, thể hiện sự sợ hãi anh ban cho.
-Phải! Nhưng bà đang có con với tôi!
-Cái đó là do….
-Phải! Tôi làm , tôi chịu trách nhiệm thì bà cũng phải chịu trách nhiệm giống như tôi!-Chưa nói hết câu, Nhật Dạ bị Thiên Vuong chèn giọng vô.
-Ông… ông muốn tôi sao?
-Chia tay với Tùng Lâm đi!-Nhật Dạ nghĩ thầm : “Có quen thiệt đâu mà chia tay!” . Nhưng cô không thể nói là cô sẽ chia tay hoặc cô từ chối. Cô không biết trả lời sao nữa, chỉ là cô bị cứng họng khi đối diện với Thiên Vương thôi , cô sợ anh!
-Trả lời đi Nhật Dạ!-Cô không biết trả lời sao hết.
Bây giờ cô rối lắm, cô và Tùng Lâm quen giả là để chọc tức anh vì cô hận .. cô thương anh nhưng ah đối xử tệ bạc với cô. Cô muốn anh thấy cô không cần anh , cô vẫn vui vẻ được mà! Nhưng giờ cô đang có con với anh, anh là chồng cô ; cô còn không biết nên mừng hay nên buồn nữa vì một phần tuổi bây giờ mang thai là quá khắc nghiệt… nhưng. Nhưng nah cũng nsi anh ucngx sẽ chịu trách nhiệm vôi cô. Cô ắt hẳn rất vui, rất vui vì người chịu làm tất cả chuyện này chính là Thiên Vương nhưng mục đích thật sự cô muốn là chứng minh cô không cần anh.
Nếu bây giờ cô nói sẽ chia tya, chả khác cô cần đến anh, cô vẫn đnag cần dựa vào anh Còn bây giờ cô nói không thì cũng bị thiệt, cô sợ Thiên Vương sẽ không chịu trách nhiệm chuyện này , quay lưng đi. Cô với Tùng Lamm có thích nhau thật đâu, cô còn không dám nói cho Tùng Lâm biết cái chuện cô nằm ngủ với anh nữa là…. cô làm sao đây chứ!
Bị hỏi dồn như thế cộng thêm việc cô bị tra tấn tinh thần khủng khiếp, Nhật Dạ bật khóc, cô không hiểu sao nó cứ tự do khóc nhưng cô biết rằng vậy xô sẽ thoải mái rất nhiều, cứ thế cô khóc càng ngày càng sung và to. Thiên Vương thấy vậy liền tái mặt, lau nước mắt cho Nhật Dạ.
-Xin lỗi Nhật Dạ! Tôi.. tôi không có ý làm bà khóc! Tôi xin lỗi, tôi sai rồi!-Anh xin lỗi lien hồi,anh không nghĩ rằng anh sé làm cô bật khóc, anh lại quá đáng vậy nữa rồi.
-Không có! Không phải lỗi ông! Chỉ là tôi…tôi…tôi cũng không biết sao nữa!-Nhật Da rút tay lại, che mặt khóc, cô không muốn anh thấy bọ dạng thê thảm này của cô.
-Đừng khóc nữa! Cho tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi không ép bà nữa!
Thiên Vương đáp nguyện yêu cầu của Nhật Dạ rằng che đi khuôn mặt khóc lóc của cô bằng cách ôm cô vào long, anh ôm đầu Nhật Dạ vào long ngực anh . Cô ngỡ ngàng đứng bất động trong người anh . Hồi, Thiên Vương cúi xuống sát ngay tai Nhật Dạ, thì thầm.
-Tôi không ép bà chia tay với Tùng Lâm nữa! Nếu bà muốn quen với Tùng Lâm….bà cứ tiếp tục quen đi!-Thiên Vương cũng cứng miệng lắm mới thốt lên được ấy!
-Thiên Vương!-Nhật Dạ bất ngờ.
-Việc bà có bầu cũng là do tôi ép chứ không phải bà tự nguyện nhưng mà… thấy bà chơi với Tùng Lâm thân thiết đến thế… tôi thật sự khó chịu lắm! Rất khó chịu đấy Nhật Dạ! Dù sao tôi cũng là bố đứa bé chứ không phải Tùng Lâm!-Nghe Thiên Vương nói vậy, Nhật Dạ đương nhiên xúc động chứ… anh chịu trách nhiệm với cô và còn… có phải anh ghen với Tùng Lâm không?
-Thôi bà về lớp đi!-Thiên Vương buôn cô ra, nói nhẹ nhàng .
-Ừ! Tôi…sẽ ăn hết ha!-Cô mỉm cười lại với anh.
Nhật Dạ không khóc nữa nhưng mà mặt cô đỏ hết cả lên rồi. Thế nào Tùng Lâm cũng hỏi chuyện , cô phải giấu mới được. Nhật Dạ cầm hộp cơm đi ra khỏi lớp cô. Nhưng vừa mới ra , cô chạm trán với Song Thư…cô nhớ hồi đó cô và Song Thư cũng thân cơ mà nhưng mà bây giờ hai người lại tranh chấp với nhau quá nhỉ?
Song Thư thấy Nhật Dạ vừa đi ra khỏi lớp mình bèn tỏ vẻ nghi ngờ cực kỳ.
-Bà qua lớp tôi chi?
-À ! Tôi… qua lấy đồ thế thôi!-Nhật Dạ vừa dứt xong câu nói liền chạy vụt cái ngay vào lớp mình.
Song THư còn ngớ mặt ra chưa hiểu chuyện. Đúng sự nghi ngờ của cô, Nhật Dạ nói cô qua lấy đồ bên lớp Song Thư nhưng trong lớp chỉ có Thiên Vương mà thôi. Rốt cuộc nãy hai người đó đã làm gì cơ chứ? Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều,Song Thư ngã ngửa ra nhìn cái chỗ của Thiên Vương , trợn tròn mắt nhìn anh , lắp ba lắp bắp nói.
-Cái…cái bàn…cái bàn nó bị sao vậy???- Cái bàn của anh từ 1 giờ đã thành 2 vì cái cớ nào chứ???
-Ơ…Lỗi tôi! Để tôi xin cái bàn mới!-Thiên Vương trả lời thản nhiên như chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ chả có gì to tát.Cô im lặng không biết phải diễn tả sao nữa… có chuyện gì mà anh bực tới nỗi mà cái bàn tội nghiệp kia phải chịu vậy chời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...