-Tùng Lâm!
-Hả? Sao vậy Nhật Dạ?
-Đi ăn trưa chung nha!
5 tiết đầu vừa mới trôi qua , mọi người đang soạn đồ , xách vở , đẩy bàn chuẩn bị đi ăn ; Nhật Dạ lí lắc chạy qua bên Tùng Lâm vỗ vai đưa ra yêu cầu một cách vô tư. Nụ cười rạng rỡ kèm với yêu cầu của cô khiến Tùng Lâm đỏ mặt. Dẫu biết đây là một phần kịch bản trong việc “giả làm bạn trai bạn gái” và Nhật Dạ chỉ đang làm tròn đúng vai diễn của mình , ngay cả anh cũng thế nhưng chỉ là anh chỉ cảm thấy có đôi chút….
-Ừ!
-Hehehe! Đi chung với nhóm tôi ấy!
-Gồm có ai Nhật Dạ?
-Ơ…Karuku nè thì chắc chắn có theo Hoàng Anh nữa … ông cũng biết mà!-Nhật Dạ tới đây nói “hàm ý” , nheo mắt với Tùng Lâm anh liền hiểu ra ý cô,anh đáp trả lại bằng nụ cười nhẹ nhàng cực kì.
-Rồi người cuối cùng là Hải Ly!
-Ừ! Ủa mà… Hải Ly bị sao vậy? Tôi thấy bả sao sao ấy!
-Tôi cũng thấy thế! Có hỏi bả không chịu nói!- Cái tiết đó, Nhật Dạ và Karuku hỏi thăm quá chời mà đáp lại là sự im lặng đến “ lạnh người” và cái mặt buồn kinh khủng khiến hai cô bạn thân liền im nín, quay lại lên bảng( Hải Ly ngồi đằng sau Nhật Dạ và Karuku).
-Tùng Lâm!Ông đi chung với nhóm tôi rồi … Anh Vũ thì sao?-Nhật Dạ hơi ngó qua bên chỗ anh chàng hội trưởng đang im lặng vẫn còn xếp đồ mà không màng tới những chuyện xung quanh gì hết
-Ừ ha! Anh Vũ! Đi chung với bọn này nha!
-Không!-Tùng Lâm nghe Nhật Dạ nói vậy liền quay qua bên Anh Vũ, đi tới quàng vai yêu cầu rất dí dỏm nhưng độp lại là câu từ chối thẳng từng và cái kéo tay Tùng Lâm ra như một người xa lại.
Nhật Dạ giật mình với câu trả lời khá nhanh của Anh Vũ. Cũng hơi buồn nhưng nếu nghĩ lại thì… tốt nhất cái tên quỷ quyệt này không nên đi tại hắn có mối thù với Hải Ly cơ mà.
-Sao không đi chung?-ANh Vũ và Tùng Lâm nổi tiếng luôn đi chung với nhau dù chuyện có khá bận nhưng Anh Vũ vẫn dành thời gian đi chơi với bạn thân mình ( tình bạn trong sang mong đừng nghĩ theo hướng hủ nữ =)))) )
-Tao hôm nay đi ăn với hai người kia để bàn chuyện vừa mới họp!-Ý là Phong và Thiên Vương.
-Ôh! Vậy chào nha!
-Ừ! Chào!
-Nhật Dạ mình đi!-Tạm biệt nhau xong , Tùng Lâm quay qua nắm tay Nhật Dạ dắt tới chỗ ba người bạn đang đợi cô nhóc là Hoàng Anh, Karuku và Hải Ly. Nhóm năm người đi chung , true đùa chọc giỡn nhau .
Đôi Nhật Dạ bị trêu chọc tại mới quen mà bày đặt nắm tay nhau.Dù trong nhóm năm người ai cũng biết là diễn kịch nhưng đôi khi thấy diễn thân mật vậy cũng suy nghĩ đen tối lắm với lại hình như mấy chàng trai cũng thương ấy cô nàng nàythật long nên “diễn rất đạt”.
Cái hôm công khai quen nhau , Nhật Dạ và Karuku đã nói rõ nguyên nhân cho Tùng Lâm và HOàng Anh nghe mong hai anh hợp tác tốt. Chỉ là nói hôm sáu người hẹn đi chơi với nhau rồi những điều kinh hoàng mà ba tên kia đã đối xử với ba cô nàng nhưng không phải NhậtDạ , Karuku và Hải Ly kể hết mà chỉ kể ý nói lên bọn cô đã rất khiếp sợ những tên kinh dị đó. Mấy cô không kể việc nhạy cảm như việc ba đứa bị đánh mất nụ hôn đầu, Anh Vũ ôm Hải Ly, chuyện tâm sự của Phong và ….. việc Nhật Dạ và Thiên Vương ngủ chung với nhau trong nhà anh suốt đêm!!!
Không hẳn tất cả các bí mật đều được tiết lộ ra hết cũng có vài cái mấy cô không thể nói mà chỉ để yên trong nhóm ba cô thôi.
-Anh Vũ!
-Sao?
-Đi được chưa?
-…Ừ!
Cả lớp còn đúng hai chàng hội trường trong lớp 10A7 . Anh Vũ đứng nhìn ra cửa sổ mà tâm trí thả hồn bay theo thư giãn . Phong một phần đúng chờ Anh Vũ xong phần “ tự kỹ” của mình ( Phong phũ vậy !!!) , một phần anh ngồi cũng thả hồn suy nghĩ . Suy nghĩ điều gì? Chả là nãy hình ảnh Karuku và Hoàng Anh tình tứ với nhau, nói chuyện cười giỡn hồn nhiên trong lúc chờ Nhật Dạ và Tùng Lâm ập vào mắt anh.
Phong kêu tên khiến Anh Vũ thu hồn về thực tại . Cả hai anh ra cửa lớp mà hướng qua bên lớp mọt ai đó.
-Mày nghĩ giờ nó đang trong lớp hay đi rồi!-Phong vừa đi vừa trò chuyện với Anh Vũ.
-Tin tao đi! Nó chưa đi ăn đâu!
-Ê! Nhớ vụ đề cập hồi nãy của hiệu trưởng không?-Ý nói nội dung chính của cuộc họp.
-Nhớ! Nhưng biết ai có khả năng đây chời mà bình chọn?
-Hay mình mở cuộc thì xem có kiếm được ai không?
-Cũng được ấy! Thôi gặp Thiên Vương rồi bàn.
Mở cửa lớp , con người lúc nào cũng u ám đang say xưa dòng nhạc nhẹ ballad mình thích, ngồi tựa trên ghế cần cửa sổ chứ khung cảnh tuyệt đẹp, anh cứ ma mị thế mà ngủ ngon. Nét mặt anh lúc này bình thản và yên lành cực kì, không nổi giận, không chướng khí, không máu lạnh . Nó rất bình yêu cộng với khuôn mặt vô cùng là điển trai, chắc cô gái nào nhìn thấy cũng phải chết mê lên đi được à nhưng cơ mà… bay giờ người đnag nhìn anh là hai hội trưởng khác có nhan sắc cũng chả kém gì .
Anh ngủ mê đến nỗi họ bước tới cũng chả để ý gì cho tới khi.
-Thưa hội tưởng Thiên Vương! Đến giờ dậy rồi!-Hùng Phong hung hổ chạy tới chõ Thiên Vương, giật bắn cái tai nghe mà la to lên.
-Haiz! Phong! Mày để tao yên!-Thiên Vương hơi mở mắt nhíu mày bực mình. Ai chả bực mình khi bị đánh thức chứ.
-Hay quá ha! Đường đường là hội trưởng hội học sinh mà mang theo điện thoại ha!-Anh Vũ khoanh tay nghiêm chỉnh, miệng khiển trách Thiên Vương.
-Haiz! Có sao đâu! Bộ hội trưởng là không được mang hả?-Thiên Vương phản bác.
-Vi phạm quy luật nhà trường!-Anh Vũ nói lại
-Sao nói mình tao? Thằng Phong cũng mang kìa!
-Ơ bậy! Tao là không mang điện thoại nha!
-Oh! Mày nghiêm túc trong chuyện này hồi nào vậy Phong?-Anh Vũ liếc xéo qua bên Phong.Nghi ngờ cũng phải! Đường đường là Ca Ca của trường , tuy là chức hội trưởng nhưng mà là thể thao, quậy như giặc, kiếm trò phá lên phá xuống thì cái cớ nào mà tuân thủ theo quy định nhà trường không mang thú vui của cộng đồng lên được chứ? (Ý nói cái điện thoại!)
-Tao cho mày nói lại lần nữa đấy Phong!-Ngay cả Thiên Vương cũng chả tin nữa là!
-Thiệt mà tao đâu có mang điện thoại đâu….mà tao mang Ipad!-Phong cười nói dí dỏm, phán một câu như đúng rồi ấy khiến hai người còn lại té xỉu.
-Cũng như không à!-Thiên Vương và Anh Vũ bó tay cùng đồng thanh.
-Hehehehe!-Phong cười nham nhở cực kì.
-Tao không có mang!-Anh Vũ nghiêm túc theo quy định (Lưu ý: Tuy vậy anh chàng này cũng không phải là thanh viên nghiêm túc nhá! Đừng mất hình tượng nha!)
-Nhưng mà… dù sao bọn tao cũng dùng cho giải trí cơ mà, chừng nào giờ ra chơi hay giờ nghỉ thì bọn tao dùng.Miễn sao bọn tao không dùng lén trong lúc học là được rồi!- Thiên Vương giật lấy cái tai phone từ tay Phong , cắm vào tai anh nghe tiếp, vừa làm anh vừa nói như đang dạy bảo Anh Vũ ấy .
-Đúng rồi đó! Mày đừng có cứng nhắc quá chứ Anh Vũ!- Phong quay qua vỗ vai anh một cách thản nhiên. Anh Vũ liếc mắt xéo qua bên Phong rồi qua bên Thiên Vương.
-Hay quá ha! Thiên Vương : mày lấy đâu ra cái câu nói đó vậy?
-Ơ… thì…- Thiên Vương ấp úng. Bị Anh Vũ hỏi vậy làm anh liền nhớ tới cái vụ :
“-Thiên Vương trả lại cho tôi coi!
-Bà gan quá vậy Nhật Dạ? Nhà trường cấm mang điện thoại rồi cơ mà!
Đó là lúc Thiên Vương và Nhật Dạ còn học chung lớp với nhau, hình như là lớp 8 thì phải. Lúc này là giờ ra chơi, Nhật Dạ đang ngồi bấm chat chit với Karuku, à cũng hôm đó là hôm Karuku bị ốm đang ở nhà nên giờ trên trường có mình cô lủi thủi chơi mình.Lúc này thì cô và Hoàng Anh không hẳn thân cho lắm.
Đang chơi tự nhiên không biết Thiên Vương chui từ đâu ra , giật phắn ngay cái điện thoại của cô , dọa đem đưa đến giám thị. Nhật Dạ hú hồn chạy theo dành lại cái điện thoại nhưng mà bị anh đưa một tay khác cản lại. Nói chung hai đứa lại chí chóe nhau.
-Thôi mà tha cho tôi đi!
-Không! Tôi đem ra tôi méc giám thị!
-Ông chơi kì quá à!
-Thì sao? Bà phạm luật kìa!
-Nhưng … nhưng mà…
-Nhưng sao?
- Dù sao tôi cũng dùng cho giải trí cơ mà, chừng nào giờ ra chơi hay giờ nghỉ thì bọn tao dùng.Miễn sao tôi không dùng lén trong lúc học là được rồi.-Lúc đó Thiên Vương thấy cũng hợp lý nên bèn trả lại.”
Giờ nghĩ lại anh thấy xấu hổ lúc đó quá, nghĩ sao lớn rồi còn chơi méc nữa là…anh còn chưa xin lỗi Nhật Dạ về cái vụ đó nữa mà anh nghĩ giờ anh cũng không có cơ hội để nói chuyện với cô bình thương như trước được nữa.
-Nè! Làm gì thì làm! Đừng có phạt quá đáng quá với đám mang điện thoại nha! Dù sao tụi nó có phải lén trong lúc học đâu!-Phong góp ý them về cái chuyện này.
Nói chung thì việc này giống như là Phong và Thiên Vương cố gắng thuyết phục cho Anh Vũ hiểu rõ sự việc hơn và suy nghĩ đơn giản chút, đừng căng thẳng quá!
Thật ra lời nói hai người đó Anh Vũ thấy cũng hợp lý. Nhưng mà nó lại là mũi tim xuyên thẳng qua tim đen của anh. Tự nhiên giờ bàn cái này…. Anh lại nhớ tới Hải Ly… chuyện nãy anh đã quá đáng, anh cần phải xin lỗi cô nhưng mà giờ anh cũng chả mặt mũi nào để gặp cô cả, khó khăn lắm hai đứa mới nói chuyện lại mà rốt cuộc anh lại là người làm hỏng. Chỉ tại lúc đó anh nóng quá, nghe Hải Ly còn lien lạc với tên đó rồi những cử chỉ thương yêu, anh ngghe và thấy mà muốn phát điên cả lên.
-Thôi bỏ qua đi! Vào vấn đề chính đi!-Anh Vũ đáng trống lảng.
-Tụi bây qua đây gặp tao có chuyện gì?-Câu hỏi lớn nhất của Thiên Vương từ nãy đến giờ.
-Đương nhiên là bàn về chuyện hồi nãy họp đó!Mày tính sao?
-À chuyện đó đó hả? Mày và Anh Vũ nghĩ ra được kế nào rồi?-Thiên Vương lười biếng suy nghĩ.
-Thì… bọn tao tính tổ chức cuộc thi xem anh giành giải nhất, người đó sẽ xứng đáng trong chuyện đó!-Anh Vũ trả lời câu hỏi .
-Cái đó được ấy! Cứ thế mà triển!-Thiên Vương đồng ý.
-Cơ mà… tự tụi mình tổ chức như thế này… nhà trường có đồng ý không vậy Anh Vũ? Thiên Vương?
-Mày lo xa chi vậy? Bọn tao làm cái này cho nhà trường mà ! Với lại tao với Thiên Vương xin thế nào cũng cho à!
-Sao tụi mày tự tin quá vậy?
-Vì tụi tao không có phải là cái đứa quậy banh xác nhất cái trường này như mày! Mày hiểu chưa!
-…Tao có thể xem đó là một lời khen của mày đấy Thiên Vương!- Bị Thiên Vương nói móc thế này, Phong cảm thấy hơi quê chút. Đường đường cũng là hội trưởng cơ mà hình như không có ngang cơ với hai cái tên này , không quê mới lạ.
-Ê Thiên Vương! Vậy chiều này tao với mày xuống xin trường ha!
-Ừ! Bốn giờ nha!
-Nè nè! Tuy tôi biết là chúng ta đang tất cả vì cuộc họp nhưng mà…làm ơn nhìn đồng hồ dùm con đi hai ông thần!- Cuộc đối thoại của Thiên Vương và Anh Vũ bị Phong cắt ngang, anh đau khổ nói chuyện với hai người còn lại rồi bảo họ nhìn vào chỗ biểu thị cho thời gian.Hình như chả phải còn 5 phút nữa là giờ ăn trưa sẽ kết thúc mà thay vào đó là giờ ngủ. Hai chàng hội trưởng nhìn thì mặt no emotion nhưng bên trong là đang muốn la lên ấy.
-Xem…xem như nhịn bữa trưa vì chuyện của trường đi ha!-Thiên Vương tự nói an ủi.
-Ơ… nhịn một bữa cũng có chết ai đâu mà!-Trong ba người Phong là đói nhất, Anh Vũ biết nên quay qua vỗ vai nói giảm nói tránh với Phong, miệng cười như ý rằng xin lỗi ấy.
-Trả bữa trưa cho tao!- Phong kêu lên trong than khóc, Anh Vũ và Thiên Vương nhìn nhau hồi nhìn sang Phong mà bó tay. Bây giờ biết làm sao, nó có than gấp mấy lần thì hai người kia cũng đâu có thể hồ biến ra được thức ăn cho cái tên đang than đói này ăn được đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...