Tại một góc không ai để mắt đến, Lý Dung Nhi vận một thân thường phục vốn có, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, giống như khi lần đầu tiên ta gặp nàng ta.
Nàng ta hiện đã là Bảo Lâm, tuy nói sau khi ta được giải lệnh cấm nàng ta liền mất đi ân sủng, nhưng hiện tại đã là chủ tử, tương lai có vẻ cũng không đến nỗi.
Hoàng đế bị một đám nữ nhân và hài tử vây quanh, líu ríu nói chuyện, mà ta cùng Sùng An đã bị đẩy ra ngoài đám đông.
Sùng An đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn dán chặt vào ta, Vương Diên, Lý Dung Nhi bên cạnh, thật lâu sau nàng ta mới tiến đến bên tai ta nhẹ giọng nói.
“Giang Quý phi xuất cung lâu như vậy, sao lúc trở về không có tỷ muội tốt nào cùng mình nói chuyện vậy?”
Ta trợn mắt liếc nàng ta một cái, hiển nhiên cũng không muốn để ý, nhưng nàng ta không muốn buông tha, giống như trên đường trở về vẫn muốn cùng ta phân tranh cao thấp.
“Giang Quý phi tin không? Bổn cung so với ngươi được hoan nghênh hơn.”
“Vậy chúc ngươi có thể làm được, bổn cung chờ ngày đó.”
Hai người bọn ta nhìn nhau cười, nhưng nụ cười này không có gì thật tâm, bởi vì bọn ta đều nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt đối phương.
Mà Vương Diên bên kia, từ khi bọn ta bắt đầu, ánh mắt tỷ ấy vẫn luôn dán trên người ta, sau đó có thể vì thấy ta không sao cho nên mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa biến thành dáng vẻ lạnh như băng.
Ta không muốn cùng Sùng An lãng phí thời gian, tiến lên hai bước tới gần Hoàng đế, hắn đang vỗ về hài tử, thân thiết thăm hỏi bọn chúng.
Nhiều ngày không gặp, Hoàng hậu lại quay về dáng vẻ hiền thê lương mẫu, báo cho Hoàng đế một tin bình an.
Hoàng đế cũng hưng trí quá mức, thân thiết tới đứa nhỏ cuối cùng, chỉ có Đại hoàng tử của Hiền phi luôn tránh ở phía sau mẫu phi, sợ hãi rụt rè nắm lấy tay áo Hiền phi.
Hoàng đế đối với đứa con cả này từ trước đến nay có chút coi trọng, cho nên muốn cùng nó thân cận hơn một chút.
“Ích Lâm, lại đây cho Phụ hoàng nhìn xem, gần đây có nghe lời tiên sinh hay không?”
Hiền phi một tay xách đứa nhỏ đi ra, Đại hoàng tử bối rối liếc mắt nhìn mọi người một cái, thanh âm run rẩy kêu một tiếng Phụ hoàng.
Nghĩ đến đây là biểu hiện vốn có có hài tử, cái miệng nhỏ của Hiền phi lại bắt đầu.
“Hoàng thượng, Đại hoàng tử đã học thuộc “Xuất sơn biểu”, còn được tiên sinh khen rất nhiều.”
Vừa nghe nàng ta nói như vậy, Hoàng đế đã vui vẻ – “Vậy sao?”
Hiền phi gật đầu như giã tỏi, khiêu khích liếc mắt nhìn mọi người một cái, trên mặt tràn ngập đắc ý.
“Đúng vậy, không bằng để Đại hoàng tử đọc cho người một đoạn được không ạ?”
“Được.” – Nghe được những lời này của hoàng đế, Hiền phi đẩy Đại hoàng tử một chút, muốn thằng bé nhanh chóng thể hiện.
Đại hoàng tử đáng thương bất quá mới sáu tuổi, đứa nhỏ nhỏ như vậy không phải nên cùng những đứa trẻ khác đuổi mèo bắt chim hay sao, ấy vậy mà mỗi ngày đều phải ở thư phòng nghe tiên sinh thuyết giáo.
“Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã mất, hiện tại hạ ba phần, Ích Châu suy yếu, sự nguy cấp tồn vong chi thu cũng… Ngu muội nghĩ đến những việc trong doanh, tất sẽ được tham khảo, nhất định đội ngũ có thể hòa thuận, ưu khuyết đắc sở.”
Đọc liên tiếp vài đoạn, giọng nói của đứa nhỏ quá nhỏ, càng về sau càng không có khí lực.
Nhìn thấy biểu hiện của nó như thế, Hoàng hậu mặt tái luôn rồi, Hiền phi càng cười càng thêm vui vẻ, thần sắc đều viết ta đã nói con ta có thể mà.
Mà rõ ràng cơ hội được biểu hiện như vậy, đứa nhỏ khác hoàn toàn có thể giơ tay lên đầu kiêu ngạo nói cho mọi người, hắn thật lợi hại.
Nhưng Đại hoàng tử lại luôn cúi đầu nhìn về phía y bào của chính mình.
“Thân, thân tiểu nhân, xa…xa hiền thần, cho nên thời Hán… cho nên…”
Không biết có phải khẩn trương hay không, tới đoạn này Đại hoàng tử đã phạm sai rồi, đem hiền thần thành tiểu nhân.
Nó biết biết chính mình phạm sai lầm liền ngừng lại một chút, hai tay nắm góc áo ngẩng đầu nhát gan nhìn về phía Hoàng đế.
Trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ, ta than nhẹ một hơi, chỉ là trẻ nhỏ thôi mà.
“Hoàng thượng, Đại hoàng tử thật giỏi, còn nhỏ như vậy đã có thể một hơi đọc ra nhiều thứ như vậy.” – Ta cười nhìn về phía Hoàng đế, nghe ta nói xong, trên mặt Hoàng thượng cũng xuất hiện vui mừng.
Đúng vậy, nó còn quá nhỏ, không nên bị tra tấn như vậy.
Ta không muốn ở đây lãng phí thời gian cùng bọn họ, vì thế ta tiếp tục tấn công.
“Hoàng thượng, lộ trình đi xa như vậy, Thần thiếp cùng Chu muội muội đều có chút mệt mỏi…”
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi trước đi.” – Nghe xong lời này của Hoàng đế, mọi người hiểu được kịch hay cũng nên tàn, chuẩn bị quay về trong cung của mình.
Mà Sùng An bên kia bị Hoàng hậu dẫn đi, trước đây khi ở Bắc Phong khẩu, Hoàng đế cũng đã cho người truyền thông tin về.
Cho nên tất cả mọi người đều biết sắp có thêm một vị Quý phi, vì bị Hoàng hậu làm công tác tư tưởng từ trước nên đối với nàng ta cũng không có gì tò mò.
Trở lại Vân Thất cung, nhìn cách bài trí quen thuộc, lòng ta tràn đầy nhẹ nhõm, vẫn là trong cung thoải mái.
Ta cho Ngọc Thanh lui xuống nghỉ ngơi, sau khi uống hai ngụm rượu ấm thân, ta cũng liền nghỉ ngơi.
Buổi tối tỉnh lại, sau khi dùng bữa ta liền hỏi một cung nhân hậu hạ một chút chuyện phát sinh trong cung mấy ngày nay.
Ban đầu nàng ta còn không dám nói, sau khi Ngọc Thanh đặt xuống một thỏi vàng, nàng ta mới mở miệng.
Hậu cung dưới sự quản lý của Hoàng hậu cũng tính là an an ổn ổn, không có lộn xộn gì.
Chỉ là ba ngày trước, khi tiền triều, Thái sư không biết đã làm cái gì mà bị bắt, hiện giờ đang ở thiên lao chờ Hoàng đế vấn tội.
“Thái sư là quan viên nhất phẩm triều đình, vô luận phạm vào tội gì cũng phải do Hoàng thượng định đoạt, đến tột cùng là ai dám gan lớn như vậy? Trực tiếp bắt người?”
Tiểu cung nữ kia rất nhanh ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, nuốt một ngụm nước bọt, ấp a ấp úng nói.
“Giang tướng quân trực tiếp mang binh, xông vào phủ Thái sư.”
Lượng tin tức này quả thực quá nhiều, Đại Cảnh có mấy Giang tướng quân? Dù cho có thêm một tướng quân họ Giang đi chăng nữa, trừ bỏ cha ta, liệu có ai dám làm như vậy?
Khó trách… khó trách hôm nay ở trong cung thấy được thân ảnh Vương Diên.
Lúc đó tỷ ấy có tâm tình gì? Ta lo lắng quay đầu phân phó A Dạng đi lấy áo choàng, sau đó lại nhìn về phía cung nữ kia.
“Hiện giờ Hoàng thượng đang ở đâu?”
“Nô, nô tỳ nghe nói Hoàng thượng hồi cung liền đi Ngự thư phòng, thiện cũng không truyền, chạng vạng Thần phi nương nương đến để thỉnh gặp, Hoàng thượng không gặp, Thần phi nương nương hiện giờ đang quỳ gối ở trước Ngự thư phòng.”
Bữa tối cũng chưa truyền, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, Vương Diên ít nhất đã quỳ nửa canh giờ, Hoàng đế đến cả tỷ ấy cũng không muốn gặp, liệu có thể gặp ta?
Huống hồ chuyện của Vương thái sư, cha ta cũng có liên quan, nếu ta đi thỉnh cầu vì Vương thái sư, còn không phải là đánh vào mặt cha ta sao?
Ngọc Thanh lấy áo choàng đến, nhìn thấy ta do dự một lúc lâu, nha đầu để cho mọi người lui xuống, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn mấy người chủ tớ bọn ta.
“Nương nương, chuyện của Vương thái sư người không nên liên lụy vào.”
“Bổn cung hiểu, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể nhìn Vương Diên chịu khổ được.”
A Dạng ngồi xổm xuống bắt được tay của ta, đè thấp giọng nói cùng ta nói chuyện.
“Mới vừa rồi người cũng nghe thấy rồi, người mang binh bắt người là Tướng quân, Tướng quân cương trực công chính, nếu không phải Vương thái sư phạm phải tội quá lớn không thể dung thứ, Tướng quân sẽ không lỗ mãng như vậy.
Còn nữa, Tướng quân dám ở Đô thành động binh, người không nghĩ tới là chủ ý của ai sao?”
Ta lúc trước đã đoán qua, chỉ là không dám thừa nhận, hiện giờ A Dạng nói ra, đến một tiểu nha đầu còn có thể hiểu chuyện như vậy, hẳn tất cả mọi người trong lòng đã rõ ràng.
Ta tuy rằng chưa đi, nhưng vẫn chú ý động tĩnh tại Ngự thư phòng, đến tận khi nghe nói Thái hậu đã cho người hộ tống Vương Diên trở về ta mới yên tâm.
Đêm nay đại thần đi vào Ngự thư phòng một lần lại một lần, mà cha ta ắt hẳn đã theo vào từ đầu tới cuối.
Ta ngồi bên cửa sổ lặp đi lặp lại hành động cắt đi bấc đèn ngọn đèn dầu, tùy ý để gió lạnh thấu xương lướt qua bên người.
Rốt cục đêm tối đã trở ngày, nghe trong cung chậm rãi có tiếng vang, ta đứng lên, nhưng bởi vì ngồi lâu nên chân không vững, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất, cảm giác đau đớn trên người truyền đến, ta một lần nữa ý thức được, ta phải lựa chọn giữa cha cùng Vương Diên.
Ta cho người giúp ta xin phép Hoàng hậu không đi thỉnh an, nàng ta biết nhưng không thể trách, chỉ nói ta nghỉ ngơi cho tốt.
Buổi chiều, nhìn mặt trời chầm chậm hạ xuống núi phía Tây, Đại thái giám bên người Hoàng đế dẫn cha lại đây.
Nương theo ánh đèn, ta mới phát hiện trên đầu cha đã có tóc bạc, thì ra người cũng sẽ già đi.
“Nương nương mấy năm qua sống có khỏe không?”
“Không có người dạy bảo, kiều thê hiền tử, hạnh phúc mỹ mãn.”
“Nương nương…” – Cha than nhẹ một tiếng, giọng nói đầy bất lực – “Người hiện tại còn oán thần sao?”
Ta quật cường chống lại ánh mắt của người, cũng không mở miệng.
Ta nhớ rõ năm đó khi cha có quyền thế liền đem ta cùng mẹ đến Đô thành.
Đây vốn là chuyện đoàn viên gia đình, chỉ là lúc chúng ta tới Đô thành mới phát hiện, ngôi nhà kia vẫn luôn có một vị nữ chủ nhân khác.
Bà ta là thiếp của cha, đã sinh cho cha hai tiểu hài tử.
Thế nhưng trước đây, người viết thư cho mẹ con bọn ta chưa bao giờ có ý định lập thiếp thất.
Người kia là khuê tú của một quan viên ngũ phẩm, có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm việc cẩn thận.
Khi bà ta xuất hiện, mẫu thân ta càng trở nên tầm thường.
Tuy là chủ mẫu của gia đình, nhưng lại không có một chút quyền thế nào cả, bởi vì người quản gia thực sự chính là bà ta.
Cứ như vậy, mẫu thân trở nên buồn bực không vui, thường xuyên ngồi một mình trong phòng không nói không rằng.
Cha cũng cố gắng dẫn mẫu thân ra ngoài tham gia tụ hội, giới thiệu bà với mọi người.
Nhưng trong lúc giao lưu, bà ấy lại nghĩ đến những người đó khinh thường mình xuất thân từ nông thôn, cha làm hết thảy những điều này, chung quy biến thành gánh nặng của bà.
Trầm cảm tích tụ lâu dài, mẫu thân ngã bệnh, cho dù tìm đến danh y trong thiên hạ cũng không thể cứu được nữa.
Mẫu thân m.ấ.t rồi, ta cảm thấy trong nhà hết thảy càng thêm châm chọc, giống như bọn họ là người một nhà, còn ta chẳng qua chỉ là một kẻ dư thừa.
Trong lòng đối với cha càng thêm oán hận, thời thơ ấu của ta không có tình thương của cha, ta cùng mẹ sống qua ngày chỉ toàn nhận lấy khi dễ.
Mà bà ta lại có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn có phu quân yêu thương, ông trời vì cái gì đối xử không công bằng với bọn ta như vậy.
Vì thế ta không quan tâm việc cha phản đối, dứt khoát tiến cung.
Ta tiến cung chưa được nửa năm, người đàn bà kia đã lên làm chính thất.
Hiện tại ngẫm lại, hận ý của ta vẫn không thể tiêu trừ, ta vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ bệnh tật của mẹ ngồi ở trong phòng.
…
“Tướng quân đặc biệt đến đây, chắc không phải vì muốn hỏi bổn cung có còn oán giận người hay không đi?”
“Đúng vậy” – Cha đáp – “Thần biết Nương nương cùng Vương thị có giao tình, nhưng chuyện này thần không hy vọng người can dự vào.”
Ta để Ngọc Thanh rót trà cho người, uống một ngụm, trong mắt lại có chút nước, đó là Long Tĩnh người thích nhất.
“Lẽ nào là do tướng quân bắt người, cho nên bổn cung mới không thể can dự?”
“Không phải.” – Nghe xong lời ta nói người có chút sốt ruột, hiển nhiên là sợ ta xúc động lại làm ra chuyện gì khác người.
“Chuyện của Vương thị đừng nói là Nương nương, cho dù là Thái hậu ra mặt, sợ cũng không có đường quay lại.”
Ta nâng mắt nhìn người, không chút để ý đáp – “Nếu có thể làm cho kết cục của ông ấy tốt hơn một chút cũng là chuyện tốt.”
“Hoàng thượng hiếu thuận, việc này tự nhiên cũng không cần Nương nương nhắc nhở.”
Có thể nhìn thấy ta vẫn chưa an tâm, cha lại dặn dò ta.
“Hoàng thượng quan tâm Nương nương, vì vậy mới phái lão thần đến đây thăm người, người vẫn là nên để tâm đến tâm ý của Hoàng Thượng một chút.”
Nghe lời ông nói, ta cũng biết Hoàng đế sẽ không hạ lệnh g.i.ế.t nên yên tâm hơn nhiều, sắc mặt cũng bình tĩnh lại.
Cha đến đây là chủ ý của Hoàng đế, muốn cho ta cùng người đứng cùng trận doanh, ít nhất không nên làm hỏng tâm tình của hắn.
Ta vốn muốn giữ cha lại dùng bữa, nhưng ông nói còn muốn đi Ngự thư phòng, không thể lưu lại quá lâu.
Vì thế ta đưa người đến cửa, lệnh cho A Dạng lấy ra áo choàng ta đã mua cho ông khi ở Bắc Phong khẩu, tự mình khoác lên.
“Thời tiết lạnh, cha chiếu cố thân thể cho tốt.”
Người nhất thời có chút giật mình, sau một lúc lâu mới phản ứng lại đây – “Được, được, Nương nương cũng nên chiếu cố chính mình, lão thần chỉ cầu người cả đời có thể an an ổn ổn, không cần thứ khác.”
Ta gật đầu xem như trả lời, nhìn thấy thân ảnh ông biến mất trong màn đêm, trong lúc nhất thời cảm khái.
…
Ngày hôm sau, ta ngồi trong cung Hoàng hậu, lạnh mặt nhìn đám nữ nhân đó hư tình giả ý.
Sùng An được mọi người hoan nghênh, mọi người vây quanh gọi một tiếng Quý phi nương nương, kêu đến dị thường thân thiết.
Có lẽ nhìn thấy ta ngồi ở kia cắn móng tay có chút nhàm chán, Hoàng hậu chuyển đề tài tới trên người ta.
“Quý phi muội muội xưa nay thích cưỡi ngựa bắn cung, lần này cùng Hoàng thượng xuất hành có vui hay không?”
Ta nhìn nàng ta, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.
Ta cùng nàng ta từ khi nào thì thành tỷ muội thân thiết vậy? Trong lúc ta không biết gì đã cùng nàng ta tình sâu nghĩa đậm rồi?
Ta không muốn nói chuyện cùng Hoàng hậu, định tùy tiện đáp một tiếng, thế nhưng ta còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Sùng An đã cười một tràng dài tiếp tục câu chuyện.
“Hoàng hậu Nương nương nhắc tới chuyện này, Thần thiếp liền có chút lo lắng cho thân thể Giang quý phi, ngày ấy Giang quý phi ngất xỉu tại bãi săn, làm Thần thiếp lo lắng muốn chết.”
Ta nhìn vẻ mặt lo lắng của Sùng An, quả nhiên xuất thân từ Hoàng thất, mới vào cung vài ngày đã thích ứng phương thức ở chung cùng đám nữ nhân này rồi.
Mọi người trên mặt đều là vui sướng khi người gặp họa, phỏng chừng ước gì ta lúc ấy trực tiếp c.h.ế.t cho rồi, nhưng ta sao có thể để bọn họ đắc ý được chứ?
“Thân thể bổn cung không sao, không cần Chu quý phi lo lắng, nếu ngươi có chút tâm tư, không bằng khi gặp Hoàng thượng thì quan tâm một chút, dù sao hôm đó, Hoàng Thượng vì bảo hộ bổn cung mà đã cùng mãnh hổ chiến đấu một trận đấy.”
Ta không muốn cùng bọn họ dây dưa nên đứng lên qua loa hành lễ với Hoàng hậu.
“Thần thiếp thân thể không khoẻ, xin phép cáo lui.”
Ta từ trong cung Hoàng hậu đi ra, mang theo người đi Ngự hoa viên, trong cung quá oi bức, ta hiện tại không muốn quay về nữa.
“Quý phi nương nương.” – Một giọng nói non nớt truyền đến, còn mang theo vài phần rụt rè cùng bất an, ta quay đầu lại nhìn, Đại hoàng tử đang đứng ở đó.
Thằng bé cũng không dám ngẩng đầu nhìn ta, tay trái siết chặt lấy tay phải, trên mặt đầy vẻ khẩn trương.
“Đại hoàng tử, sao con lại một mình ở chỗ này?” – Ta đi đến bên người nó ngồi chồm hổm xuống, nhấc tay nhỏ của nó lên, nó có chút bất an nhìn ta.
“Con không muốn nghe tiên sinh dạy học nên trốn đi, Quý phi nương nương có thể đừng nói cho mẫu phi của con không?”
“Được.” – Ta đáp ứng nó, đứa nhỏ lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cao hứng.
“Đại hoàng tử.” – Nghe thấy giọng nói này, nó nhìn ta, ánh mắt lại khẩn trương lên, ta thậm chí cảm giác được thằng bé đang phát run.
Chỉ chốc lát sau, mấy cung nhân đã đến nơi, vừa đi vừa gọi – “Đại hoàng tử, ngài nên đi nghe giảng.”
Tại núi giả phía sau, ta cùng Đại hoàng tử và Ngọc Thanh đều nín thở ngưng thần, không dám phát ra một chút âm thanh.
Con ngươi đứa nhỏ trong suốt, trên mặt tràn ngập hưng phấn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nó, ta có chút hoảng hốt.
Vốn hài tử Hoàng thất bảy tuổi mới có thể thỉnh tiên sinh đến giảng, nhưng bởi vì thằng bé là trưởng tử, vậy nên năm tuổi đã được Hiền phi cùng Hoàng đế cho người giúp hắn thỉnh tiên sinh.
Lúc ấy Hoàng đế cũng do dự, nhưng lại không lay chuyển được Hiền phi nên chỉ có thể nghe theo nàng ta.
“Quý phi Nương nương, bọn họ đi rồi sao?”
“Ừm.” – Ta gật gật đầu, sửa sang lại quần áo cho nó, nó lấy trong ngực ra một cây trâm cài.
“Quý phi Nương nương, đây là phụ hoàng cho con, con rất thích nó, hiện tại tặng cho người.”
Ta tiếp nhận trâm cài kia, nhẹ giọng cười nói – “Vậy cám ơn Điện hạ rồi.”
“Ừm, Quý phi Nương nương, con phải đi rồi, nếu không bọn họ tìm không thấy ta sẽ lo lắng.”
“Điện hạ không muốn đi chơi sao?”
“Không được.” – Thằng bé nghiêm trọng lắc đầu – “Mẫu phi sẽ tức giận, bọn họ sẽ bị phạt.”
“Quý phi Nương nương, con thích người lắm.”
Nó nói xong câu đó thì chạy đi, ta trong lúc nhất thời có chút ngây người, lúc phản ứng lại đã thấy bản thân cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn A Dạng, nha đầu cũng đang tươi cười.
Bọn ta đi theo sau Đại hoàng tử, nhìn thấy nó bị cung nhân trong cung Hiền phi mang đi mới yên tâm.
“Nương nương, Đại hoàng tử thật đáng yêu.”
Ta khẽ liếc nha đầu ấy một cái, nội tâm thập phần đồng ý, đứa nhỏ này mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn khiến người khác yêu thích.
Ta nhìn trâm cài trong tay, nhẹ giọng nói: “Nó tâm tính thuần lương, cũng không biết là tốt hay xấu.”
…
Ba đời Vương thái sư đều là lão thần, muội muội là Thái hậu, nữ tử là Phi tử, nam hài lại là nhân tài đắc lực trong triều.
Mọi người đều tôn kính ông, thậm chí ngay cả Hoàng đế đối với ông cũng có vài phần kinh sợ.
Con người khi đã đến đỉnh cao của quyền lực sẽ sinh ra chút tâm tư không nên có.
Môn sinh của ông ấy rất nhiều, người có năng lực cũng nhiều, vì thế mà thường xuyên qua lại làm những việc bất chính, sớm đã xuất hiện những lời đồn đãi “Cùng với gian khổ học tập mười năm, không bằng đắc thái sư thân lãi”.
Là một người cầm quyền, Hoàng đế làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện như vậy, nhưng bởi vì thế lực phía sau Thái sư quá lớn nên mới không thể ngay lập tức nhổ cỏ tận gốc.
Cho nên hắn trù tính thật lâu, lần bao vây đó chính là cơ hội, Hoàng đế không ở đó, bọn họ một hội phá lệ càn rỡ.
Mà Hoàng đế đánh vây săn bắn luôn là hàng đầu, trên thực tế chưa từng chân chính thả lỏng, những ngày đó, hắn một mực xử lý những việc này.
Mà cha ta sở dĩ dám ở Đô thành mang binh đi bắt người, cũng là vì có hắn trao quyền cho.
Lúc này đây, bị xuống tay không chỉ có phủ Thái sư, Hoàng đế muốn nhổ cỏ tận gốc, cho nên trong triều chỉ cần là nanh vuốt bên cạnh phủ Thái sư thì đều bị rờ đến.
Thái sư phủ bị phán cả nhà tịch thu tài sản, các băng đảng khác bị c.h.é.m đầu, lưu đày, trong triều đã đổi sang một thời thế mới.
Tin tức ngày đó truyền đến, vô luận trung thần hay gian thần đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, đều cảm khái rốt cục cũng kết thúc rồi.
Nghe xong tin tức này ta bưng trà nhưng thế nào cũng không uổng nổi, sau một lúc nghe được một câu Hoàng thượng giá lâm, ta vội ra ngoài nghênh đón.
Trên mặt Hoàng đế tràn đầy mỏi mệt, trên người còn mặc triều phục.
Nhìn thấy ta trong nháy mắt liền nở nụ cười.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Hắn nâng ta đứng lên, sau đó gắt gao ôm ta vào ngực – “Nha đầu, Trẫm mệt mỏi quá, thật may mọi thứ đều kết thúc rồi.”
Giọng nói của hắn tràn đầy mệt mỏi, ta cũng rất thương xót, không khỏi gắt gao quay lại ôm hắn.
“Đúng vậy, đều kết thúc rồi.”
Hắn nói hắn mệt muốn ngủ một giấc, ta vốn muốn chăm sóc, nhưng hắn lại cố ý muốn ta bồi hắn.
Ta nằm ở trong ngực nhìn hắn, hiện giờ hết thảy đều đã xong, chỉ đáng thương cho những người vô tội.
Ta không dám đi gặp Vương Diên, ta cùng tỷ ấy đã trở thành kẻ thù, Thái sư phủ rơi đài mà người ảnh hưởng lớn nhất chính là cha ta.
Nghĩ một lúc ta lại mơ mơ màng màng ngủ say, đợi đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm, ta mở to mắt nhìn thấy con ngươi trong suốt của Hoàng đế.
“Hoàng thượng.” – Ta gọi hắn, trong thanh âm mang theo lười biếng và mềm mại.
“Trẫm ở đây.” – Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi ta – “Mèo nhỏ lười biếng, lúc trước còn nói không buồn ngủ, như thế nào ngủ lâu như vậy?”
Ta dụi mắt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại – “Người để cho Thần thiếp bồi người, chẳng lẽ muốn để Thần thiếp nhìn người ngủ sao? Đạo lý gì vậy chứ?”
“Nàng ấy, thật không lay chuyển được nàng, đói bụng chưa? Đứng lên ăn nhẹ rồi theo Trẫm đi ra ngoài một chút.”
“Được.” – Ta đáp ứng hắn, nhanh nhẹn đứng lên chuẩn bị, nguyệt nha y phục cực kì sáng sủa.
Chờ thiện được bưng lên, ta cũng đang trang điểm, y sam nguyệt nha, nhẹ nhàng lấy ra một cây trâm ngọc, cả người giống như hoa sen mới nở.
Hoàng đế nhìn ta, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, ta cười ngồi bên người hắn.
“Thần thiếp không đẹp sao?”
“Ừm, lần sau không cần mặc như vậy, không thích hợp với nàng.” – Hắn thu lại thần sắc, cúi đầu ăn cơm.
Tuy rằng ta muốn giúp đỡ Vương Diên, nhưng ta biết không thể nóng vội, vì thế ta liền im lặng dùng thiện.
“Hồng mai nở rồi, nàng vẫn luôn thích màu đỏ, Trẫm muốn mời nàng cùng nhau thưởng thức.”
“Được.”
…
Hồng mai lạc ngọc châu trong suốt long lanh, đầy vẻ tươi đẹp, gió lạnh thổi qua, đóa hoa đón gió khẽ đung đưa tạo nên tầng tầng gợn sóng, giọt sương đọng lại trên đóa hoa mai giống như được huyết nhuộm dần mà thành, đẹp đẽ dị thường.
“Thích không?”
Ta tùy tay bẻ một đóa hồng mai, ngoái đầu nhìn về phía Hoàng đế, thản nhiên cười – “Thích.”
“Trẫm biết nàng sẽ thích mà.” – Hoàng đế cài cho ta một đóa hoa, cẩn thận đánh giá một lúc lâu, lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.
“Cảnh sắc tươi đẹp như vậy quả nhiên hợp với nàng.”
“Cũng hợp với Hoàng thượng nữa.” – Ta đem đóa hồng mai vừa mới bẻ xuống cài bên tai Hoàng đế, trả lời: “Hoàng thượng như vậy, so với Thần thiếp càng hợp hơn.”
“Đúng, rất hợp với Trẫm.” Hoàng đế không muốn cùng ta ồn ào, đơn giản nhẹ giọng dỗ ta – “Trẫm hợp nhất.”
Ta vừa lòng gật đầu, không biết trong lời nói vừa rồi của hắn có ý gì, mặt đầy tiếc nuối.
“Nếu hoa mai nở vào ngày xuân thì tốt rồi, có thể thưởng thức cùng lúc với hoa đào, thêm vài phần phong vị.”
Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, nhìn thấy ánh mắt của ta cũng mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
“Không thể nào, một lạnh, một ấm sao có thể chứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...