Biết Ai Ở Bên


Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, cảm giác như tĩnh điện được tạo ra khi mặc áo len vào mùa đông, như thể một luồng điện nhẹ truyền từ giữa môi và răng đến tứ chi.

Mặc dù họ đã tiếp xúc với nhau trong quá trình hô hấp nhân tạo trước đó, nhưng sự tiếp xúc giữa hai người khi họ tỉnh táo dường như đã chạm vào tâm hồn họ.Kỳ Nhan không dám động, toàn thân mềm nhũn bởi mùi tre lạnh lẽo trong hơi thở của anh.

Cô khẽ hé đôi môi hồng, thè chiếc lưỡi ngọt ngào từ trong miệng ra, thăm dò liếm lấy đôi môi mỏng của người đàn ông rồi rút ra ngay, không ngờ lại thu hút "kẻ săn đuổi".Cung Tuấn lập tức chớp lấy thời cơ, mơn trớn dọc theo khe hở giữa đôi môi hơi đang hé của cô gái, và quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ màu hoa cà vừa làm càn.

Chiếc lưỡi dày trơn vướt ve cô, làm xáo trộn mọi suy nghĩ của cô, và mọi giác quan của cô ngừng hoạt động.Kỳ Nhan hết lần này đến lần khác nói với chính mình, đây không phải hôn thân mật, chỉ là luyện tập nín thở mà thôi.

Nhưng cô cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra lồng ngực, và cô không thể thở được.Cảm nhận được sự khác thường của cô, Cung Tuấn nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, giữa đôi môi đang hé mở của hai người có một sợi vương lại, trông cực kỳ ái muội.“Em không sao chứ?” Nhìn cô gái trước mặt, hai gò má ửng hồng, hốc mắt tựa hồ còn ngấn nước, trên môi còn đọng lại bằng chứng của sự “luyện tập” vừa rồi, ánh mắt Cung Tuấn tối sầm lại, cố gắng làm dịu đi sự bồn chồn trong người.“Không có việc gì ạ.”Giọng nói của Kỳ Nhan có chút khàn khàn, cô ngượng ngùng cúi đầu, không khỏi âm thầm giương mắt nhìn xem sắc mặt của người đàn ông."Vậy...!em cảm thấy phương pháp này hữu dụng sao? Còn muốn tiếp tục tập luyện sao?"So với mấy chục giây nín thở trước đó, lần này Kỳ Nhan kéo dài được một nửa.

Cách làm này nghe có vẻ vô lý, nhưng nó có vẻ hiệu quả.


Chỉ là, quyền chủ động tập hay không nằm trong tay cô và Cung Tuấn muốn tôn trọng quyết định của cô.“Hình như có tác dụng, chúng ta thử lại lần nữa xem!” Lúc này Kỳ Nhan đã không phân biệt được giữa “luyện tập” và hôn, cô không ngừng thuyết phục bản thân rằng mọi thứ đều là để luyện bơi."Được..." Một tiếng đáp lại, môi của hai người một lần nữa quyện vào nhau.Khác với sự vội vàng vừa rồi, lần này Cung Tuấn dịu dàng hơn.

Đầu tiên, anh dùng đầu lưỡi từng chút từng chút vạch ra hình dáng đôi môi xinh đẹp của cô gái, lưu lại dấu vết của mình trên toàn bộ môi cô, sau đó hé môi ra, giống như mút thạch, hút lấy hai cánh môi của cô.

Đầu lưỡi của anh quét qua hàm răng trắng nõn của côi, từng chút từng chút một thăm dò, tóm lấy chiếc lưỡi ngọt ngào không phòng bị của cô, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, không thể tách rời.

Căn phòng im lặng, và thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng nước bọt vang lên không ngừng."Hôm nay chúng ta tập đến đây thôi, cũng đã khuya, đi ngủ sớm đi." Bất giác, hai người đã “luyện tập" gần một giờ, Kỳ Nhan có thể nín thở gần bốn mươi giây.

Tuy nhiên, so với kỹ thuật nín thở, cô cảm thấy rằng mình dường như đã thành thạo kỹ thuật trao đổi hơi thở trong khi hôn hơn.Cung Tuấn cảm thấy môi và lưỡi của cô thật ngọt ngào, và ngay cả miệng anh cũng có mùi hương ngọt ngào.

Thật sự là kỳ lạ, cô rõ ràng không có ăn kẹo!Sau khi tiễn cô về phòng, anh quay người đi vào phòng tắm.

Bây giờ so với sự bốc đồng mà lúc còn trẻ anh hiếm khi cảm nhận được cũng dữ dội hơn rất nhiều, lòng anh như lửa đốt, tắm nước lạnh hơn nửa giờ mới bình tĩnh lại được.Kỳ Nhan cũng đang loay hoay trong phòng, cô muốn bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhưng trong đầu lại không ngừng diễn lại cảnh "tập luyện" vừa rồi, nhắm mắt lại nhìn thấy chính là bờ môi mỏng kia.

Không biết có phải vì anh thích uống trà hay không mà môi anh còn thoang thoảng hương trà.

Môi anh hơi mát, nhưng bên trong lại nóng như lửa đốt, giống như anh vậy, nhìn ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng bên trong lại ấm áp và trang nghiêm.Điều mà cô bé không biết là chỉ mình cô được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của anh.Vào đêm đầu tiên khi hai người ở riêng với nhau, mỗi người nằm trên giường và không thể ngủ được.Ánh nắng ban mai nhàn nhạt, có ánh sáng lọt qua khe hở giữa những tấm rèm cửa.

Một ngày đẹp trời nữa bắt đầu.Tối hôm qua cô nói hôm nay sẽ đi hái hoa đào nấu rượu, vì vậy Kỳ Ngan dậy sớm chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa cho chuyến dã ngoại.

Tay nghề của cô ấy rất tốt, Cung Tuấn vừa bước xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.Bữa sáng có hoành thánh và tiểu long bao.


Vỏ tiểu long bao mỏng và trong mờ, khi cắn một miếng, nước súp thơm ngon chảy vào miệng, nhân thịt trong bánh không béo cũng không ngấy.

Cung Tuấn đặc biệt thích những miếng hoành thánh nhỏ có vỏ mỏng, ăn một miếng hoành thánh rồi húp canh, một bát đầy cứ thế nhanh chóng cạn đến đáy.Mọi thứ đã sẵn sàng, họ rời đi lúc tám giờ.

Người Xích Thành xưa có tục xuân hái hoa đào nấu rượu, thưởng hoa thưởng rượu cũng khá tao nhã.Cách tốt nhất là sử dụng hoa đào nở một nửa để ủ rượu hoa đào.

Trên núi, Cung Tuấn có một rừng đào, sau rừng có suối trong, núi cao, lúc hoa đào nở muộn mới hái là thời điểm thích hợp nhất.Mỗi mùa xuân, anh đều đích thân hái hoa đào và lấy nước suối để nấu rượu.

Khác với những năm trước, lần này bên cạnh anh có một cô bé.Kỳ Nhan hôm nay mặc một bộ váy màu đỏ, đây là bộ váy "bình thường" nhất mà cô tìm được trong đống quần áo.Chiếc váy này được thiết kế với cổ trễ và vai quây, quanh cổ chỉ có một chiếc dây buộc, để lộ chiếc cổ thon thả như thiên nga và xương quai xanh mịn màng.

Phía sau váy, nửa tấm lưng lộ ra, bị mái tóc dài che khuất, khi đi có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trắng nõn lộ ra.

Thiết kế khéo léo của chiếc váy này là không có khuy hay khóa kéo, chỉ được buộc bằng ren ở bên phải váy, ren được buộc từ vai xuống đùi, chỉ cần buộc vừa đủ chặt là được.


Nhưng cởi tấm ren, nó trông như một chiếc váy màu đỏ gợi cảm.Khi hai người đến rừng đào, họ nhìn thấy những chùm hoa đào màu hồng.

Hoa đào nở rộ trên cành, từng bông, từng bông, thật là đẹp.

Hương hoa đào trong veo xộc vào mũi, hương thơm ngào ngạt nhưng không nồng, thỉnh thoảng có ba hai con ong bay lượn giữa những bông hoa, bay từ bông hoa này sang bông hoa khác tạo nên một cảnh sắc thú vị.Lần này Kỳ Nhan đến vì có nhiệm vụ chính là hái hoa, nhưng cô vẫn có tâm trạng để thưởng hoa.

Cô nhẹ nhàng bước đi giữa những bông hoa, và nhẹ nhàng hái những bông đào hé mở.Gió thổi, cành đào xào xạc, từng cánh hoa rơi xuống, giống như bướm bay hay tuyết bay, cô gái đứng dưới gốc đào, trên đầu và vai rải rác cánh hoa.Cung Tuấn vừa quay lại, thứ anh nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ dưới gốc cây đào, thực sự quyến rũ hơn cả hoa, "mặt người con gái và hoa đào cùng phản chiếu sắc đỏ" có lẽ là một cảnh tượng như vậy.Kỳ Nhan quay đầu nhìn vào mắt anh, cô nở nụ cười ấm áp hơn cả nắng xuân.

Nụ cười của cô gái thật ngọt ngào và quyến rũ, làm lóa mắt bao người, làm xao xuyến bao trái tim.“Hoa đủ rồi, chúng ta đi du xuân đi ạ!” Cung Tuấn nhận lấy giỏ tre từ tay cô gái, dẫn cô vào sâu trong rừng.Cô gái mang theo hộp cơm và chai nước, đi theo người đàn ông từng bước trên con đường rừng.

Bóng lưng người đàn ông trước mặt cao lớn uy nghiêm, lúc này xuân đang độ ấm áp, gió xuân thổi qua, giống như hai người có thể vĩnh viễn đi bên nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận