Nêú như trong đoạn tình cảm này, cần phải có một người phải làm hành động quá giới hạn, mới có thể xé rách ràng buộc của hai bên, cô tình nguyện làm người đó.
Đêm đó, Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng lại tiếp tục phát huy xuất sắc diễn xuất vợ chồng hòa thuận trước mặt Cố lão gia, nhưng sau khi về phòng riêng thì ai nấy lại bắt đầu giương cung múa kiếm. Người này trong mắt người kia đều như cái gai, châm chọc đối phương hết lời.
Dương Cẩm Ngưng từng nghe nói, nếu như một đôi vợ chồng chưa từng cãi nhau, vậy thì nhất định không bình thường. Thậm chí, có nhiều người lại thích lấy việc cãi vã với vợ chồng là thú vui. Thế nhưng cãi nhau thật sự và lấy cãi vã làm trò vui lại là hai chuyện khác xa nhau. Cô và Cố Thừa Đông chính là loại thứ hai
Dương Cẩm Ngưng buồn chán đi ra ngoài một chút, thì thấy hai đứa trẻ, đang đem một bao đồ chơi lớn bày ra. Những thứ này có thể lắp ráp với nhau tạo ra những hình thù khác lạ. Một thằng bé đem xếp những đồ vật kia thành một chồng rất cao, nhưng đứa bé còn lại vẫn ngồi một bên bĩu môi chê bai là quá thấp.
Dương Cẩm Ngưng nhìn một hồi, thậm chí không cần chờ kết quả cũng biết cái đống cao kia dù có xếp cao đến thế nào thì cuối cùng cũng sẽ sụp đổ, dù cho có cẩn thận từng li từng tí. Cô xoayngười đi vài bước lại quay đầu nhìn đôi song sinh kia. Kì thực, sụp xuống cũng tốt, nếu như không sụp thì sẽ luôn mong ước xếp cao lên chút nữa, sau khi đổ rồi có thể làm lại từ đầu, bằng không, người ta sẽ luyến tiếc không muốn làm lại lần nữa.
Từ trước đến nay cô không phải là một người có tính nhẫn nại tốt, cô muốn nhanh chóng thoát li một mối quan hệ như vậy, cô muốn gia tăng thêm sức nặng để làm sụp đổ nó.
Dương Cẩm Ngưng nghênh ngang đi đến Cố thị. Rốt cuộc cô cũng nhận thức được mình đang tới công ty để cãi nhau với con hồ ly tinh dụ dỗ chồng mình. Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, danh dự, quan điểm gì gì đó, tất cả đều chẳng quan trọng nữa rồi. Cô bây giờ chính là suy nghĩ như vậy, chẳng qua những thứ mà cô muốn không giống với người phụ nữ khác, hơn nữa, suy nghĩ của cô còn ti tiện vô cùng.
Cô đi tới Cố thị, hỏi nhân viên lễ tân phòng làm việc của Diệp Vãn Hi.
Đối phương trả lời cô, biểu hiện vừa kinh ngạc, vừa hiếu kỳ.
Dương Cẩm Ngưng tìm được Diệp Vãn Hi. Cô ta mặc trang phục công sở, xử lý một loạt công việc, rõ ràng là một người con gái có thần thái giỏi giang nghiêm túc trong công việc.
Cô hơi hạ mí mắt, hướng về phía Diệp Vãn Hi.
“Đã lâu không gặp” . Cô vờ như không biết những ánh mắt lén lút tò mò quan sát hai người, những lỗ tai dỏng lên nghe ngóng.
Diệp Vãn Hi nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng đứng lên đối mặt với cô, cả hai không vừa mắt nhau, trong trường hợp này cũng không muốn giả vờ, “Cô muốn làm gì?” .
“Lời này nên là tôi nói chứ? Rốt cuộc cô muốn làm gì?” . Cô nâng cằm, nở nụ cười kiêu ngạo, “Có cần tôi nhắc nhở lại cô một lần nữa, Cố Thừa Đông là chồng tôi? Có cần tôi nhắc nhở cô người đàn ông cô thầm mến hiện tại đã trở thành chồng tôi? Có cần tôi nhắc nhở cô, ngàn vạn lần đừng đi vào con đường cũ của mẹ cô, làm tiểu tam sẽ không có kết quả gì tốt” .
Ánh mắt sắc nhọn của cô bắn thẳng vào Diệp Vãn Hi
Nhiều năm qua, trong lòng cô vẫn oán hận điều này, có lẽ hôm nay nên kết thúc thôi. Sau ngày hôm nay, Dương Cẩm Ngưng cô sẽ không oán hận người phụ nữ trước mặt, bất kể đối phương đã từng làm ra những chuyện gì, cô cũng sẽ không thù hận nữa, tất cả sẽ trong ngày hôm nay kết thúc.
“Dương cẩm Ngưng, cô nhất định phải như âm hồn bất tán vậy sao?” Diệp Vãn Hi cắn môi, tất cả mọi thứ của cô hiện giờ đều dưạ vào sự nỗ lực của cô mà có, tất cả đều do cô tạo ra. Người phụ nữ trước mặt cô lúc nào cũng đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức, tự hạ thấp bản thân như vật thật khôngười hợp chút nào.
“Đối diện với thứ tiện nhân như cô, cô nghĩ tôi còn có thể làm thế nào?” Dương Cẩm Ngưng tới gần Diệp Vãn Hi: “Đừng cho là tôi không biết ý định của cô, cô không phải muốn dụ dỗ Cố Thừa Đông sao? Thế nào, dám làm nhưng lại sợ người khác nói sao? Cô và mẹ cô đều một giuộc” .
“Cô đừng khinh người quá đáng.” Diệp Vãn Hi hơi run người, nhưng đứng trước mặt Dương Cẩm Ngưng vẫn giữ vài phần phong đô: “Dương Cẩm Ngưng, tính cách cô như vậy, cho dù là người đàn ông tốt cũng sẽ bị cô bức đi lệch quỹ đạo.”
“Thế nào, cô thừa nhận cô và Cố Thừa Đông có một mối quan hệ không thể bí mật?”
“Cô có bằng chứng không?”
“Diệp Vãn Hi, cô cứ đóng kịch đi, để tôi xem cô lợi hại đến đâu.” Dương Cẩm Ngưng dường như rất tức giận, vươn tay ra,chuẩn bị cho Diệp Vãn Hi một cái tát.
Nhưng, tay cô lại bị ai đó kéo lại.
Có người chứng kiến đã sớm đoán được tình huống sẽ trở thành như vậy cho nên đã đi thông báo với Cố Thừa Đông, người có mặt ở đây cũng không dám nói gì, đây là vợ Cố Thừa Đông gây rối, xử lí không tốt khác nào mất chén cơm.
“Em gây chuyện đủ chưa?” Cố Thừa Đông u ám nhìn cô.
Dương Cẩm Ngưng mỉm cười vì đạt được mục đích, nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua. Tốt, mọi chuyện hoàn toàn chạy đúng hướng cô dự tính. Diệp Vãn Hi đúng là người mà Cố Thừa Đông vĩnh viên không muốn làm tổn thương. Như vậy. . .
Nhân lúc Cố Thừa Đông không chú ý, cô nhanh chóng giơ cánh tay không bị anh khống chế lên giáng một cái tát xuống mặt Diệp Vãn Hi: “Tôi sẽ gây chuyện các người xem.”
Diệp Vãn Hi lập tức lấy tay ôm mặt, vẻ mặt nhu nhược nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông.
Cố Thừa Đông cũng sững sờ, không ngờ Dương Cẩm Ngưng lại dám trước mặt anh đánh thương người khác.
Trong trí nhớ anh bỗng hiện lên một gương mặt ôn nhu, nụ cười mờ nhạt, cô ấy giơ tay lên vuốt mặt anh: “Nếu như có thể, xin anh chú ý chăm sóc chị của em.”
(Phi! ! ! Làm quái gì có cái lí lẽ qua đời rồi mà còn muốn người yêu chăm sóc cho chị gái mình. Thánh thiện đâu không, thích làm thiên sứ thì tự mình làm đi, lôi người khác vào làm gì chứ. Chỉ gây thêm gánh nặng cho người khác thôi! ! Ức chế bỏ xừ >_
“Mau xin lỗi!” Cố Thừa Đông nén giọng nhìn chằm chằm cô Dương Cẩm Ngưng, tay càng ra sức, cứ như muốn cắt đứt tay cô.
Xin lỗi ư, đừng hòng!
“TRỪ-KHI-TÔI-CHẾT” Lông mi cô khẽ chớp, nụ cười trên mặt như cười nhạo anh căn bản không biết làm gì.
Dương Cẩm Ngưng hừ nhẹ trong lòng, lần này coi như cô nợ Diệp Vãn Hi. Những chuyện trước đây coi như xoá bỏ, bất luận thế nào sau này cô sẽ không gây thương tổn cho Diệp Vãn Hi, mặc kệ cô ta dối trá, hay giả vờ tốt bụng, cô cũng sẽ không làm lại.
Lần này, coi như xoá bỏ chuyện của họ.
Cô gắt gao nhìn Cố Thừa Đông, cho dù tay đau nhức đến cực độ, cũng không có một chút khuất phục. Giống như cô nói, trừ khi cô chết, tuyệt đối sẽ không có chuyện xin lỗi.
Thông minh như Cố Thừa Đông, những vẫn có lúc đoán sai. Trong kế hoạch của cô, thâm ý lớn nhất chính là nhằm vào mờ ám giữa Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi. Nếu như có một ngày cô và Cố Thừa Đông ly hôn, thì tân nương tiếp theo sẽ không thể nào là Diệp Vãn Hi.
Nếu Cố Thừa Đông thực sự vì Diệp Vãn Hi mà li hôn với cô, thì Diệp Vãn Hi mãi mãi cũng không thể bước chân vào Cố gia. Một khi còn Cố lão gia ở nhà, cô ta vĩnh viễn không được chấp nhận.
Nham hiểm cũng được, hiền lành cũng được, Dương Cẩm Ngưng cô lần này không cần danh tiếng.
Cố Thừa Đông cuối cùng cũng phát hoả, bảo mọi người đi hết rồi mới lôi Dương Cẩm Ngưng đi.
Tay cô cuối cùng cũng thoát li đau khổ, cô nhìn anh: “Nhìn bộ dạng không lỡ của anh như thế. . .”
Trước khi Cố Thừa Đông kịp phản ứng, cô đã đi vào thang máy. Cánh cửa chậm rãi đóng lại, giống như tương lai của bọn họ, mãi mãi sẽ cách nhau một tấm cửa ấy.
Cố Thừa Đông đợi Dương Cẩm Ngưng đi rồi, chủ động tới chỗ Diệp Vãn Hi xin lỗi, làm trò trước mặt nhân viên như vậy. Trong lòng Diệp Vãn Hi không khỏi cười thầm, khồng ngờ Dương Cẩm Ngưng cũng làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
Diệp Vãn Hi thật không ngờ, lúc tan tầm, lại phải nghênh đón một nhân vật.
“Diệp tiểu thư, Cố lão gia cho mời” . Người đó lễ phép và khách khí.
Diệp Vãn Hi đành phải lên xe.
Đến nơi, một quán cà phê vô cùng có phong cách, mọi thứ sớm đã được sẵn sàng, dường như đang chờ cô tới. Cô đi đến chỗ nhân vật trong truyền thuyết kia – người sáng lập Cố thị.
“Cố lão tiên sinh” . Cô lễ phép chào đối phương, tầm mắt nhìn thẳng, không chút sợ hãi.
“Mạo muội quấy rối cô Diệp, thật không phải. Do có chút chuyện nên muốn mời cô Diệp đến nói chuyện.” Cố lão gia vươn tay mời Diệp Vãn Hi ngồi xuống.
Diệp Vãn Hi ngồi xuống, nói: “Không biết Cố lão gia có chuyện gì muốn nói” .
“Tôi đã nghe nói chuyện ngày hôm nay” . Cố lão gia gõ gõ bàn, “Cẩm Ngưng bình thường không phải người như vậy, chắc có chút chuyện hiểu lầm nên nó mới làm ra chuyện như thế” .
“Hiểu lầm? Cho nên tôi phải gánh chịu?” Diệp Vãn Hi nửa cười nửa không.
“Cẩm Ngưng không hiểu lầm ai, mà lại hiểu lầm cô Diệp. Cô cũng nên tự xem xét lại hành vi của mình một chút, bằng không. . .”
“Cố lão gia đang uy hiếp tôi? Tôi chỉ là môt nhân viên bình thường, khả năng có hạn, chỉ cần các người tuỳ tiện động một ngón tay, tôi sẽ không có đường sống. Các người nhất định phải bức tôi đến đường cùng ư?”
“Cô Diệp, con người sống trên đời này không dễ dàng. Mỗi người đều có mỗi cái khó xử riêng, nên phải hiểu rõ thân phận của mình, không nên mơ tưởng gì đó, đời không như mơ.”
“Ý của ngài là gì? Tôi không rõ” .
“Chuyện báo chí ầm í lần trước, cô Diệp chắc cũng đã rõ. Biên tập viên của báo “Song Nguyệt” đã từng là bạn học với cô, trước đây còn có một mối liên hệ thân mật. Việc này chắc không cần tôi nói thêm chứ?’
Diệp Vãn Hi nhếch mép.
Nhưng Cố lão gia chỉ cười. “Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào một mình cô, việc cũng không lớn đến vậy, nhưng cô cũng đã giúp thêm dầu vào lửa.”
“Cố lão gia là muốn tới tính sổ với tôi?”
“Cô Diệp, tôi chỉ muốn cảnh tỉnh cô, bất kể vì sao Thừa Đông đối với cô tốt như vậy, cô cũng sẽ mãi mãi là ti tiện đối với nhà họ Cố. Những suy nghĩ lỗi thời kia, tốt nhất nên dập tắt đi. Nếu không. . . đừng trách lão già này vô tình.”
Cố lão gia nhìn Diệp Vãn Hi một lúc lâu, sau đó mới vẫy tay, chậm rãi rời đi.
Diệp Vãn Hi vẫn ngồi tại chỗ. Những thứ tốt đẹp, dù là cô muốn có hay không muốn có, tại sao lại không có duyên với cô? Vì sao? Từ nhỏ tới lớn cô đều sống trong cái bộ dạng như vậy.
Dương Cẩm Ngưng nói: “Cho dù tôi không chiếm được, cũng không muốn để cô có được.”
Đúng vậy, thật ra mọi người ai cũng như ai mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...